Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 17: Mùi hương

1:07 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 17: Mùi hương tại dưa leo tr. 

Dưới sự chỉ đạo của Thịnh Bạc Viễn, Trình Tụng Chân nhanh chóng hoàn thành kích hoạt, biến chiếc bảng điện tử thành của mình.

Thịnh Bạc Viễn bảo cậu thử dùng một chút, Trình Tụng Chân viết xuống câu đầu tiên ngay trước mặt hắn.

“Cảm ơn anh vì đã đối xử tốt với em.”

“Để em nấu cơm cho anh nhé?”

Cậu nhanh chóng viết thêm một câu nữa.

Không để Thịnh Bạc Viễn có cơ hội từ chối, Trình Tụng Chân liền đi vào bếp, thấy tờ giấy ghi chú cậu để lại lần trước vẫn còn trên tủ lạnh, thậm chí vị trí cũng không thay đổi.

Thịnh Bạc Viễn bước vào bếp theo, nhìn thấy tờ giấy ghi chú vẫn ở chỗ cũ, sau đó nhìn Trình Tụng Chân quay lại đối diện với hắn, lúm đồng tiền bên khóe miệng chậm rãi hằn sâu.

“Để tôi nấu cho, trước giờ cậu đã nấu rất nhiều lần rồi.” Thịnh Bạc Viễn lưu lại nụ cười của Trình Tụng Chân trong đáy mắt, nhân cơ hội nói sang chuyện khác.

Trình Tụng Chân lại lắc đầu, cậu không thể kiềm chế mong muốn làm điều gì đó cho Thịnh Bạc Viễn ngay lúc này. Từ khi quen biết, Thịnh Bạc Viễn luôn giúp đỡ cậu, giờ đây còn chấp nhận cho cậu ở lại bên cạnh, Trình Tụng Chân chỉ muốn làm điều gì đó cho hắn, dù chỉ là một bữa cơm đơn giản.

Cậu không biết rằng, thực ra Thịnh Bạc Viễn cũng muốn làm điều gì đó để chào đón cậu trở lại ngôi nhà này.

Hai người không ai nhường ai, cuối cùng bữa cơm được hoàn thành nhờ sự hợp tác của cả hai.

Trình Tụng Chân để Thịnh Bạc Viễn nếm thử món mới mà cậu đã học được trong mấy ngày qua. Dù nguyên liệu và cách nấu có khác nhau, hương vị vẫn rất quen thuộc. Mặc dù đã một thời gian dài Thịnh Bạc Viễn không thưởng thức đồ ăn do Trình Tụng Chân nấu, nhưng ngay khi nếm thử, hắn biết ngay đó là hương vị của Trình Tụng Chân.

Khó có thể hình dung, nó như mang hơi thở ấm áp của một…… gia đình.

Thịnh Bạc Viễn hơi sững người, tại sao hắn lại nghĩ đến từ “gia đình” lúc này.

Thói quen quả là một thứ đáng sợ, khi đã quen thuộc thì rất khó để từ bỏ, và càng khó hơn khi nó gợi lên cái gọi là nỗi nhớ, mong được quay trở lại.

Trước khi Trình Tụng Chân đến ở cùng hắn, cuộc sống của Thịnh Bạc Viễn phần lớn bị công việc chiếm đóng, ăn uống và nghỉ ngơi đều qua loa. Nhưng Trình Tụng Chân đã thay đổi nhịp sống đó, xây dựng một nhịp điệu mới mẻ.

Hóa ra, hắn rất nhớ nhung nhịp điệu mà Trình Tụng Chân mang lại.

Trình Tụng Chân nhìn Thịnh Bạc Viễn không chớp mắt, chờ đợi đánh giá của hắn, không ngờ hắn lại dùng thủ ngữ để nói: “Đồ ăn, rất, ngon.”

Hắn vừa không thuần thục làm động tác, vừa thấp giọng lặp lại ý nghĩa của ngôn ngữ ký hiệu.

Trình Tụng Chân sững sờ hai giây, rồi từ từ nở nụ cười, đoạn gật mạnh đầu.

Thịnh Bạc Viễn cũng mời Trình Tụng Chân nếm thử món rau xào hắn làm. Dù vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt không rời Trình Tụng Chân, chờ đợi phản ứng của cậu, đã tiết lộ sự thấp thỏm của hắn.

Cho đến khi Trình Tụng Chân cũng dùng thủ ngữ giống vậy đáp lại, Thịnh Bạc Viễn mới thả lỏng. Nhưng khi hắn tự mình thử món đó, mới biết Trình Tụng Chân đã lừa mình.

Hắn thật là dễ dỗ.

Thịnh Bạc Viễn không khỏi buồn bực, nhưng trên mặt không thể hiện ra. Hắn uống một ngụm nước rồi nói: “Có hơi nhạt, không ngon lắm.”

Vừa nói xong, Trình Tụng Chân đã nắm lấy tay hắn, mỉm cười lắc đầu, rồi dùng ngôn ngữ ký hiệu lặp lại: “Ăn rất ngon.”

Không dừng lại ở đó, Trình Tụng Chân thật sự tự mình chứng minh món ăn này ngon bằng cách ăn hết. Thịnh Bạc Viễn không thể nhìn nổi, nhiều lần muốn lấy món đó ra khỏi bàn ăn, nhưng Trình Tụng Chân cứ như bảo vệ đứa con, nhất quyết đòi ăn sạch.

Thịnh Bạc Viễn nhìn thấy hai má Trình Tụng Chân phồng lên, môi bóng loáng, vừa tức vừa buồn cười, hắn đưa ly nước đến trước mặt cậu: “Được rồi, tôi tin, tôi tin cậu thực sự thích món này. Đừng ăn quá nhanh.”

Trình Tụng Chân nhận lấy ly nước từ tay hắn, uống một ngụm, rồi lấy khăn giấy lau miệng. Ánh mắt cậu vẫn dừng trên mặt Thịnh Bạc Viễn, không rời nửa phần.

Thịnh Bạc Viễn nghi hoặc, sờ sờ mặt mình dưới ánh nhìn chăm chú của cậu: “Trên mặt tôi có gì sao?”

Trình Tụng Chân lắc đầu, dùng ngón tay chỉ vào Thịnh Bạc Viễn, rồi đưa ngón cái và ngón trỏ hơi cong lên cằm mình, làm động tác cười, sau đó ngón cái và ngón trỏ khép lại, kéo xuống dưới. Tiếp theo, cậu dùng ngón trỏ và ngón giữa chạm vào mũi, hạ xuống và co lại, cuối cùng giơ ngón cái lên.

“Anh, cười, rất, đẹp.”

Thịnh Bạc Viễn nhìn Trình Tụng Chân làm một chuỗi động tác tay, lặng lẽ phiên dịch trong lòng.

Thấy Thịnh Bạc Viễn không phản ứng ngay, Trình Tụng Chân dùng bảng viết tay mà Thịnh Bạc Viễn đã tặng để hỏi hắn có hiểu ý nghĩa của những động tác vừa rồi không.

Thịnh Bạc Viễn mất tự nhiên mà “khụ” một tiếng, rồi trả lời: “Hiểu.”

Trình Tụng Chân nói: “Sau này anh nên cười nhiều hơn, bình thường anh ít cười trông rất nghiêm túc, sẽ dọa người ta sợ.”

Thịnh Bạc Viễn nhìn cậu, nói: “Vậy cười như thế nào để không làm người khác sợ?”

Trình Tụng Chân đặt bảng viết lên bàn, xoay người đối mặt với Thịnh Bạc Viễn, nở nụ cười để lộ tám chiếc răng tiêu chuẩn, mắt cong cong, má lúm đồng tiền nhàn nhạt —— cậu đang cố gắng làm mẫu cách cười.

Thịnh Bạc Viễn nhìn cậu, thấy cậu vừa cười vừa nghiêng đầu tới gần như sợ hắn không nhìn rõ, sợi tóc mềm mại bay bay theo động tác, hoạt bát đáng yêu không nói nên lời.

Một ngôi sao nơi đáy lòng Thịnh Bạc Viễn đột nhiên lóe lên.

Thịnh Bạc Viễn nhìn Trình Tụng Chân, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.

Thôi, cậu nói muốn cười nhiều hơn, vậy chiều cậu.

Tối đó, cả hai lại cùng đi ngủ như trước. Thịnh Bạc Viễn do tác dụng phụ quá lớn mà đã ngừng dùng thuốc một thời gian, nhưng vẫn không quen, giấc ngủ vẫn không tốt.

Trước đây hắn phụ thuộc vào thuốc để tránh né, trộm được một lát ngủ yên. Giờ đây phải đối mặt với chính mình, đối diện với những nút thắt trong quá khứ mà bản thân không thể tháo gỡ.

Như Dư Thiên Hoan thường nhấn mạnh, hắn không thể tìm thấy sự bình yên thực sự bằng cách trốn tránh.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Thịnh Bạc Viễn chùng xuống, giữa mày nhăn lại thành một chữ “Xuyên” (川).

Trình Tụng Chân nhìn thấy, tưởng rằng Thịnh Bạc Viễn không thoải mái vì ngừng thuốc, liền đề nghị tối nay sẽ ở bên hắn, Thịnh Bạc Viễn không ngủ thì cậu cũng không ngủ.

Cậu ngồi dậy từ trên giường, nhìn Thịnh Bạc Viễn, bày ra vẻ mặt đương nhiên lại kiên định. Thịnh Bạc Viễn cảm thấy lòng mềm nhũn, bất đắc dĩ mà dịu dàng cười.

“Không như cậu nghĩ đâu.” Hắn nói, “Tôi không sao.”

Trình Tụng Chân rõ ràng không tin, vẫn kiên quyết muốn ở bên Thịnh Bạc Viễn trong thư phòng. Cậu bừng bừng khí thế là vậy, kết quả không đầy nửa giờ đã bại trận. Dưới sự trấn an của pheromone của Thịnh Bạc Viễn, mí mắt cậu nặng trĩu, đầu gật gù rồi ngã vào vai Thịnh Bạc Viễn mà ngủ.

Thịnh Bạc Viễn lặng lẽ mỉm cười.

Dù sao hôm nay hắn đã cười nhiều hơn bình thường, cười thêm lần nữa cũng không sao.

Hắn cẩn thận bế Omega đã say ngủ vào phòng ngủ, nhưng người đã dính vào gối đầu, lại vừa nhắm mắt vừa vươn tay ôm chặt cổ hắn, kéo cả hai lại gần nhau hơn. Một mùi cam quýt nhàn nhạt thoảng qua, tựa như một cái móc, cào vào lòng khiến người ta nhồn nhột.

Thịnh Bạc Viễn thoáng giật mình và kinh ngạc.

Đây là mùi hương của Trình Tụng Chân sao? Nhưng rõ ràng là hắn không ngửi thấy bất kỳ pheromone nào mà.

Sau khi sống cùng Trình Tụng Chân hai ngày, hắn cũng ngửi được mùi hương nhàn nhạt này trên áo sơ mi mới thay của mình.

Trình Tụng Chân thấy hắn nâng tay ngửi cổ tay áo, liền vô cùng đắc ý công bố “chân tướng”.

“Em đổi nước giặt quần áo đấy, mùi cam quýt, giống với pheromone của em.”

“Tô Di bạn em nói rằng mùi trên người em làm người ta thấy thoải mái, em nghĩ có lẽ anh cũng sẽ cảm thấy như vậy.”

Trình Tụng Chân nói, không chắc chắn mà liếc hắn một cái: “Nhưng nếu anh không thích, em có thể đổi lại…”

Dù biết Thịnh Bạc Viễn rất dung túng với mình, Trình Tụng Chân không chắc chắn giới hạn của sự dung túng đó là đến đâu, nên khi liều lĩnh làm ra hành động “vượt rào”, cậu cũng sẽ lại cẩn thận dò hỏi như lúc này.

Đương lúc âm thầm lo lắng, cậu nghe thấy Thịnh Bạc Viễn nhẹ nhàng nói: “Không cần, tôi thấy khá tốt.”

Cửa số sát đất trong phòng khách rộng mở, ánh nắng sớm mơ hồ chiếu lên khuôn mặt Thịnh Bạc Viễn, khiến hắn trông mềm mỏng lạ thường.

Trong lòng Trình Tụng Chân dâng lên một chút ngọt ngào, chậm chạp gật đầu.

Thịnh Bạc Viễn ngồi vào ghế sau xe, trên đường đến công ty, ma xui quỷ khiến mà nâng tay lên, ngửi cổ tay áo một chút. Sau đó hắn mới chợt ý thức được hành động kỳ lạ của mình, sững sờ mất ba bốn giây.

Hắn đang bị sao thế này.