Chương 29
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29 tại dưa leo tr.
Phim trường vẫn đang quay, điện thoại Chung Độ trong chế độ im lặng đặt sang một bên bỗng nháy sáng, màn hình hiện thị người gọi là Khương Hoa.
Khương Hoa là phó tổng giám đốc công ty truyền hình điện ảnh Chung Độ đầu quân, thường không có chuyện gấp sẽ không quấy rầy anh giữa thời gian quay phim.
Chung Độ đưa mắt nhìn điện thoại, sau khi quay xong cảnh anh ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi năm phút, sau đó gọi lại cho Khương Hoa: “Anh Khương, có chuyện gì vậy?”
Khương Hoa cũng không chào hỏi, vào thẳng vấn đề: “Cậu bị chụp, lên xem hotsearch trước đi.”
Chung Độ thoáng căng thẳng. Anh chau mày lướt xem Weibo, không ngoài dự đoán quả nhiên là anh và Trì Viễn Sơn.
Có ảnh lúc anh vào bar, ảnh hai người từ bar ra lên xe, về nhà xuống xe, thậm chí buổi sáng lúc anh ra khỏi nhà Trì Viễn Sơn cũng bị chụp. Không bắt được bất kỳ cử chỉ thân mật nào, nhưng bài đăng cố tình dẫn dắt dư luận đi theo hướng suy đoán mập mờ.
Chung Độ cảm thán về độ có tâm với nghề của mấy tay săn ảnh trong lòng, anh sang bên kia châm điếu thuốc, lần nữa áp điện thoại vào tay, trầm giọng: “Không thương lượng trước?”
Thường thì khi chụp được chuyện điều tiếng các tay săn ảnh sẽ trao đổi với công ty trước, thỏa thuận giá cả tiền trao cháo múc êm xuôi đôi bên. Không trao đổi trước mà đăng lên ngay chỉ có hai trường hợp, một là độ nổi tiếng của nhân vật chính quá lớn, hai là có bên khác ra giá cao hơn.
Chung Độ không phải ngôi sao nổi tiếng, anh tự nhận độ chú ý phủ sóng của anh không cao bao nhiêu, người có hiềm khích trừ người cha hồ ly kia thì không còn ai. Nhưng lão cáo già sĩ diện ấy dù xử lý anh cũng sẽ không chơi thủ đoạn này, nên về tình về lý có lẽ người ta phải liên lạc rồi.
Quả nhiên, Khương Hoa ở đầu bên kia thở dài: “Trách tôi, đúng thật sáng nay có người liên lạc bảo chụp được scandal của cậu. Lúc đó tôi mới người, tôi lại chẳng rõ cậu quá đấy? Cậu mà làm trò gì nên scandal được? Tôi cho là săn ảnh bịa chuyện vô căn cứ nên làm lơ, không ngờ chiều nay lên thẳng hotsearch rồi.”
Chuyện này không đổ trách nhiệm cho Khương Hoa được, đừng nói anh ta, nếu là Tạ Tư Vĩ hay Bạch Kinh Nguyên thì cũng cho kết quả y hệt. Trước Tết có người bảo chụp được ảnh Chung Độ làm trò tai tiếng, e là họ cũng chỉ cắn hạt dưa nghe như hóng truyện cười.
Chung Độ không nói gì thêm: “Giao cho bên PR giải quyết đi. Người đi cùng với tôi là Trì Viễn Sơn, tôi về nhà ông chủ quán bar đó, cũng là người thời gian trước cho chúng ta mượn điểm quay. Xóa ảnh sẽ phản tác dụng, dẫn dắt theo hướng bạn bè đi. Tôi thì không quan trọng, cứ công khai biến thành lăng xê phim cũng được, đặt trọng tâm vào Trì Viễn Sơn, em ấy không phải người trong giới, phải giảm mức ảnh hưởng xuống thấp nhất.”
Thật ra Khương Hoa gọi điện cho Chung Độ cũng chỉ để bàn bạc với anh xem có cần hạ nhiệt hotsearch không. Lúc xem ảnh anh ta đã cho rằng đám săn ảnh bôi chuyện, bây giờ nghe Chung Độ nói anh ta mới khựng mất nửa nhịp, cảm được mùi gì đó: Dường như Chung Độ quá chú ý đến hotsearch này, cách xử lý cũng không còn giữ thái độ bàng quan nhất quán như trước, vậy thì rốt cuộc tin đồn là thất thiệt hay đúng thật?
Anh ta im lặng, vẫn nuốt nghi vấn vào bụng: “Được, tôi nắm được ý cậu rồi. Cậu lo công việc đi, để tôi giải quyết.”
Chung Độ cúp điện thoại gọi ngay cho Trì Viễn Sơn. Y đang ngồi dưới quán trà xem điện thoại Yến Tiếu Ngữ đưa cho, màn hình đúng y hotsearch về hai người.
Thế là, Trì Viễn Sơn vừa nghe máy đã nói ngay: “Em thấy rồi anh, chuyện trên Weibo đó à?”
Chung Độ: “Phải, em đang ở đâu?”
“Em đang dưới quán trà.”
“Có người theo dõi không?”
Trì Viễn Sơn nghe vậy nhìn lướt ra ngoài cửa sổ một lượt. Phía chếch đối diện có bãi giữ xe, hôm nay không phải cuối tuần, chỗ đáng ra vắng tanh bỗng đậu đầy xe, y đáp: “Em nghĩ là có.”
“Xin lỗi em.” Chung Độ thở dài: “Hôm nay em tạm gác việc quán trà lại được không? Anh cho người đi đón em, em cứ về sân vườn trước, bên công ty đang bắt đầu giải quyết rồi.”
“Anh xin lỗi ai đấy?” Giọng điệu Chung Độ nghe chừng hơi lo lắng, trái lại Trì Viễn Sơn lại thản nhiên như không, thậm chí y còn cười: “Không sao đâu. Bên anh cứ xem giải quyết thế nào, em là người bình thường thôi, không ảnh hưởng đến em được. Có người theo dõi thì em cứ kệ là xong ấy mà.”
Chung Độ im lặng. Anh không lo mấy tay săn ảnh, đơn giản là bị chụp vài tấm thôi, nhưng anh lo người hâm mộ kích động sẽ lần theo ảnh tìm tới làm chuyện quá khích. Nên anh vẫn kiên trì: “Không an toàn, em nghe lời anh nhé?”
“Ừm, thấy Chung muốn “giam lỏng” em đây em còn vùng vẫy được gì nữa? Cơ mà anh không cần nhờ ai tới đâu, em tự lái xe được.”
“Không được, lỡ đâu có người bám…”
“Lỡ đâu có ai bám theo em sẽ cắt đuôi được. Anh yên tâm, chắc anh vẫn chưa hiểu hết quá khứ của bạn trai anh đâu. Chuyện cỏn con thế này em giải quyết được.”
Chung Độ cười cười, không ép uổng thêm: “Vậy về đến em gửi Wechat cho anh, có việc thì gọi cho anh ngay.”
“Được, anh lo quay phim đi. Em to xác thế kia, yên tâm.”
Trì Viễn Sơn cúp điện thoại, nghĩ lại thì hết sức buồn cười. Giây trước hai người vừa yêu nhau giây sau đã bị chụp quăng lên mạng, phải y là Chung Độ y cũng tự nghi mình là “nội gián”.
Chung Độ lại chẳng nghĩ gì khác, anh chỉ cảm thấy hotsearch này quá kỳ lạ. Mình là một đạo diễn, lúc nào cũng an phận im hơi lặng tiếng, thật sự sẽ thu hút được sự chú ý cao tới vậy sao? Thế là vừa cúp máy anh lại quay sang gửi tin nhắn Wechat cho Khương Hoa: “Anh điều tra thêm ai mua hotsearch.”
Thực tế, Chung Độ hoàn toàn không nhận ra sức ảnh hưởng của mình lớn tới mức nào, người trong hội không lường được chung còn gồm cả Trì Viễn Sơn. Bây giờ y đang hỏi Yến Tiếu Ngữ: “Thầy Chung cả tháng không đăng bài Weibo nào sao lại có paparazzi theo dõi?”
Yến Tiếu Ngữ nghe thế không nhịn nổi biến đôi mắt to tròn ngập nước của mình ra trắng dã “kinh thiên động địa”: “Anh không biết tí gì về sức hấp dẫn của Thầy Chung á, đúng là của hời cho đồ ngốc nhà anh.”
Mới đầu xem ảnh cô không nhận định nổi câu chuyện đang diễn ra, tới khi nghe Trì Viễn Sơn tự xưng “Bạn trai anh” trong điện thoại mới đóng cái kịch hiểu ra, giờ này chỉ biết nín thinh thừa nhận sự thật thầy Chung nhà mình bị bắt cóc.
Đang khi nói chuyện, ba người Tần Tang, Tông Dã, Lâm Thu Huyền cùng lúc “băm trợn” sấn sổ tới. Trì Viễn Sơn biết rõ vì sao mấy người họ tới đây, y thản nhiên ngồi đó bất động, bất mãn cực độ trước cái điệu bộ ngạc nhiên kiểu cách kia: “Mấy người tới ăn cướp à?”
Lâm Thu Huyền vừa ra khỏi quán trà đây đã bị Tần Tang và Tông Dã giật ngược về, trong tay còn xách máy tính.
Anh ta ngồi xuống sô pha gần đó, vắt chéo chân, quẳng kính lên bàn, bày đủ kiểu dáng ngồi giang hồ đại ca xong mới mở miệng: “Sao? Chuyện gì đang diễn ra?”
Tông Dã mặt lạnh như tiền đương nhiên không hùa theo nói chữ nào, anh ta có người phát ngôn riêng rồi.
Phát ngôn viên Tần Tang nhìn Trì Viễn Sơn cười sâu xa: “Anh Trì ghê ta, nay mà không có vụ hotsearch thì anh tính giấu tụi này tới bao giờ?”
Trì Viễn Sơn cười khẽ: “Anh khoe còn không kịp, vờ vịt làm gì. Tối hôm qua vừa xác nhận, sao? Chẳng lẽ nửa đêm anh phải gọi điện thoại báo cáo cho từng thằng trong nhà à?”
Tần Tang không thèm nghe vào tai, cứ lắc đầu nguầy nguậy, lòng thì rõ mừng rỡ thay y mà ngoài miệng diễn rất đạt thiết lập bạn tồi, cứ lầm bầm lầu bầu: “Đàn anh đáng thương của tôi ơi, thương thay, thương thay vẫn bị tên sói già đuôi to này bắt cóc đi mất.”
Lâm Thu Huyền nhìn chỗ nọ chỗ kia, nhướng mày, âm thầm bật Weibo lên “học bù”.
Trì Viễn Sơn kệ mấy người họ, đứng dậy sửa sang quần áo chuẩn bị đi: “Mấy người ngồi đi, anh phải đi rồi, lãnh đạo hạ lệnh.”
Nghe chữ lãnh đạo, Lâm Thu Huyền không khoanh tay ngồi yên hỏi: “Trốn ở đâu? Ở một mình thì dẫn bọn tôi theo đi, lâu rồi F4 Vân Đài không xuất đầu lộ diện.”
Ít nhiều gì Lâm Thu Huyền cũng là nửa người trong giới, vừa nghe họ nói chuyện rồi lướt hotsearch Weibo là đã hiểu bảy, tám mươi phần trăm. Lâm Thu Huyền dù không được đứng đắn, nhưng gặp chuyện nghiêm túc lại rất đáng tin cậy. Bây giờ đòi theo chắc cũng sợ Trì Viễn Sơn đụng chạm mấy tay săn ảnh với fan rồi bị làm sao.
Tần Tang và Tông Dã mặt không cảm xúc chờ Trì Viễn Sơn trả lời.
Trì Viễn Sơn hiểu ý họ, nhưng y thấy thật sự đâu cần ồ ạt lắm người thế làm gì, xua tay: “Mấy cậu làm gì thì làm đi, mấy người đó ăn thịt đây được chắc?”
“Bọn tôi sợ cậu ăn thịt họ.” Tông Dã nhẹ tênh xen lời.
Tần Tang giơ tay: “Em theo nữa, có gặp mấy cha săn ảnh em sẽ mời điếu thuốc, tạo quan hệ thân thiết đồ đó. Được dịp may mới gặp anh em đồng môn tìm về thời tuổi trẻ, biết đâu chừng tự nhiên lương tâm người ta trồi lên không chụp anh nữa thì sao.”
“Rồi ok, vậy đi.” Lâm Thu Huyền giơ tay giả bộ nhấc điện thoại, vừa nói vừa múa máy: “Tông Dã lo phần chặn Trì Viễn Sơn kẻo cậu ta đánh người, Tần Tang lo phần bắt quàng làm quen, tôi lo phần dời sự chú ý. Quyết định thế nhé, xuất phát!”
Cái đám này muôn đời không đứng đắn được, Trì Viễn Sơn chịu thua, thôi tùy mấy người.
Bốn người vừa ra khỏi quán đã nhác thấy mấy chiếc xe từ đằng xa thò ống kính ra. Nhưng không ai buồn để ý, hùng hổ đi cứ như đường cái là sàn catwalk.
Đám săn ảnh chớp thời cơ rục rịch sửng sốt trước khí chất chấn động của mấy người này, nhất thời không ai dám mò đến, có người không sợ chết vừa nhích lên mấy bước đã bị bốn ánh mắt sắc như dao đóng đinh tại chỗ, cuối cùng chỉ đành trốn cứng trong xe chụp đại vài tấm hình.
Có lẽ ảnh gương mặt Trì Viễn Sơn trên bài khui tin không rõ lắm nên đám săn ảnh không chắc chắn được đây có phải y không, hoặc đang muốn theo dõi tiếp chờ Chung Độ nên không ai bám theo xe họ. F4 Vân Đài thong thả lên đường.
Bốn người hai chiếc xe, suốt đường cứ ngừng xe liên tục mua đủ thứ đồ ăn thịt thà về sân vườn nấu lẩu. Giữa lúc đó còn nhận được cuộc điện thoại Nghiêm Tùng Đình nhá sang “thăm hỏi”, ông anh này vậy mà cũng nháo nhào lên theo, đòi thu xếp thuê vài vệ sĩ tới làm Trì Viễn Sơn đến dở khóc dở cười.
Chạng vạng tối, sân vườn dưới ánh hoàng hôn yên ả vô cùng, nắng chiều tàn dát trên mái đình vầng hào quang, mấy bồn cây “quý hiếm” vượt qua mùa đông kiêu hãnh ưỡn ngực vươn mình. Căn bếp tỏa hơi nóng, mọi người bên trong bận rộn riêng phần mình, người nấu canh, người rửa rau, người bày biện bàn ghế.
Lâm Thu Huyền lo phần thức uống. Người này lúc nào cũng chế ra được mấy công thức kỳ quái, trộn cả đống thứ hỗn độn vào quậy tung trong bình pha chế, trông cứ như thí nghiệm một giây sau sẽ nổ banh vậy, thế mà lần nào chế ra cũng ngon miệng.
Việc của Lâm Thu Huyền khá đơn giản, pha xong ngồi trong sân làm biếng, tiện tay lướt Weibo.
Chuyến này không chỉ lướt ra ảnh F4 Vân Đài, còn lướt tới cả dòng trạng thái Bạch Kinh Nguyên vừa đăng. Lâm Thu Huyền đọc mà cười ra tiếng.
Bạch Kinh Nguyên cà lơ phất phơ quen, trên Weibo mà cũng thoải mái chửi bới móc méo: “Tôi soi kính lúp nửa ngày trời rồi đến một tí cử chỉ thân mật còn chả thấy đâu, mỗi thế? Mấy người ầm ầm lên cho tôi xem mấy thứ như này cơ à?”
Đăng kèm một tấm chụp Chung Độ trong trường quay.
Tấm ảnh là Bạch Kinh Nguyên chụp đại, Chung Độ trong màn hình bị anh ta gọi thiếu kiên nhẫn ra mặt nhìn sang.
Đằng dưới nhóm fan cũng hả hê:
“Quần chúng Bạch Mỗ hóng chuyện hết sức bất mãn, dưa này non quá.”
“Hahahaha thái độ ghét bỏ của thầy Chung muốn tràn khỏi màn hình luôn kìa.”
“Dâng thư máu cầu xin thầy Bạch đăng thêm mấy tấm, fame hàng thật giá thật thế này không ké thì phí.”
Bạch Kinh Nguyên còn trả lời bình quận nọ: “Ô, fan nhan sắc thì cho ăn cái búa đá. Bạch Mỗ muốn đẹp trai sáng láng một mình.”
Bạch Kinh Nguyên nhìn thì lộn xộn, nhưng thực chất là do anh ta thấy kể cả cách công ty đáp trả lẫn phản hồi của cá nhân Chung Độ cho đám tài khoản marketing kia thể diện quá, cũng có nghĩa cho thấy họ để ý chuyện này. Bạch Kinh Nguyên đăng một bài thay đổi tiết tấu, cộng đồng mạng vui thì chuyện cũng qua. Còn đoạn sau Chung Độ và Trì Viễn Sơn muốn giải quyết thế nào là việc của hai người họ, đơn giản là anh ta chướng cái đám marketing dẫn dắt dư luận thấy mà gớm.
Phát này đúng là mèo mù vớ được cá rán. Nếu Chung Độ và Trì Viễn Sơn chỉ là bạn bè trong sáng thì sao? Chỉ mấy tấm hình vớ vẩn thế này mà đòi gắn mác người ta?
Sở dĩ anh ta chắc chắn đám tài khoản marketing gây nguồn cơn là vì Khương Hoa vừa gọi sang, đã tra rõ sự việc.
Không hề có âm mưu khuất sau đổ dầu vào lửa, công ty giải trí nọ không kiếm chác được gì từ họ, làm ăn lại đang trong giai đoạn suy thoái nên đá đổ, tính thả tin nóng hổi qua tay đám marketing vớt bộn tiền.
“Đạo diễn nổi tiếng” “Đồng tính luyến ái” “Quán bar” “Ngủ lại”, mấy từ khóa chọt đúng chỗ thế này muốn chìm cũng khó.
Cơ mà chuyện này đến nhanh đi cũng nhanh, mọi quan hệ Khương Hoa chuẩn bị sẵng sàng đều chưa cần xài tới, phút cuối đăng một bài quảng bá phim mới, người có lòng muốn ở lại nói gì cũng bằng lăng xê cả.
Nhóm fan của Chung Độ đã có một buổi trưa thầy lý thú, người hóng chuyện xem trò vui, người đi chửi bới đám tài khoản marketing, người nhân độ hot quảng bá phim giúp Chung Độ. Lúc này mưa to gió lớn đã bị bài đăng của Bạch Kinh Nguyên quậy đục nước. Màn đêm dần buông, đường sá lên đèn, giờ này nhóm fam mới chui vào bầy đàn bàn tán anh đẹp trai đi với Chung Độ, rồi bức ảnh nhìn kiểu gì cũng thấy lạ kỳ anh đạo diễn mới đăng Weibo hôm qua…
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️