Chương 45: Xin bên b hãy có trách nhiệm với bên a
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 45: Xin bên b hãy có trách nhiệm với bên a tại dưa leo tr.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans: Khánh Khánh
Thu Tuỳ chớp chớp mắt, ngước lên đón ánh mắt khó hiểu của Thẩm Tấn.
Vẻ mặt cô bình tĩnh như thường lệ, không hề có chút hoảng sợ, như thể thực sự chỉ đang trầm tư suy nghĩ, cùng Thẩm Tấn thương lượng về cách giải quyết chuyện vô tình hôn Thẩm Tấn hai lần.
Chỉ có Thu Tuỳ biết rõ, hai tay giấu trong túi quần đang căng thẳng nắm chặt, lưng cứng đờ thẳng tắp, cố gắng hết sức để giữ cho hơi thở bình tĩnh và tự nhiên.
Thật kỳ lạ, chính cô là người đã lên kế hoạch rõ ràng cho tất cả những điều này, cô là người chủ động, cô mới là thợ săn đã đoán trước được mọi chuyện.
Nhưng vào lúc này, trong khi chờ đợi câu trả lời của Thẩm Tấn, Thu Tuỳ bỗng dưng cảm thấy thay vì thợ săn, cô giống như một con mồi chủ động chui vào miệng thợ săn hơn.
Đôi mắt của Thẩm Tấn tối sầm, ánh mắt thường ngày điềm tĩnh của anh bỗng trở nên sắc bén, mang theo cảm giác dò xét.
Một lát sau, anh nhướn mày, lười biếng gật đầu: “Máy tính của cô đâu? Lấy ra đi.”
Thu Tuỳ sửng sốt một lát, không biết vì sao đột nhiên lạc đề, cô nghi hoặc hỏi: “A? Lấy máy tính làm gì?”
Thẩm Tấn dùng giọng thô lỗ giải thích: “Giấy trắng mực đen viết xuống, làm thành hai bản, ký tên đóng dấu.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô cảm thấy chuyện này thật sự là có chút phiền phức.
“Này”, Thu Tuỳ không có động tĩnh gì, “Không cần thiết.”
“Rất cần thiết”, Thẩm Tấn vẻ mặt thản nhiên liếc nhìn cô: “Đối với tôi, cô không có độ uy tín cao.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô mím môi, lấy máy tính từ túi đựng máy tính trong phòng ra, đặt lên bàn ăn rồi lại khoanh chân ngồi trên chăn.
Thu Tuỳ đối với việc soạn thảo thỏa thuận cũng không am hiểu, nhưng các nhà đầu tư mạo hiểm như Thẩm Tấn lại rất thuần thục.
Anh ngồi trên sô pha, từ trên nhìn xuống cô, như thể mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay, khóe môi hơi nhếch lên: “Tôi đọc cô viết.”
Thu Tuỳ gật đầu, cô thực sự không biết viết thỏa thuận như thế nào.
“Bên A Thẩm Tấn, Bên B Thu Tuỳ.”
“Bởi vì bên B”, Thẩm Tấn dừng lại vài giây rồi nói từng chữ một, “Không cẩn thận hôn bên A.”
Anh ngữ khí lười biếng, nói thêm: “Hai lần.”
Thẩm Tấn nhếch môi dưới, tựa hồ tâm tình rất tốt.
“Bên B hiện không thể chịu trách nhiệm trước bên A và cũng không thể bồi thường hết một lần những tổn thất tinh thần cho bên A.”
Giọng điệu của anh vừa ân cần vừa thương xót: “Sau khi thương lượng giữa hai bên, bên A đồng ý cho bên B trả góp hàng tháng”.
“Bên B cần tạm thời sống ở Bạc Duyệt Loan và thanh toán cho bên A gấp đôi hóa đơn điện nước mỗi tháng, một phần hóa đơn điện nước sẽ dùng làm tiền thuê nhà và một phần điện nước sẽ dùng để bồi thường những tổn thất về tinh thần.”
Ánh mắt Thẩm Tấn nhẹ nhàng rơi vào Thu Tuỳ, sau một lúc, anh khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên thành một vòng cung nhỏ, dùng giọng điệu thản nhiên nói.
“Vì bên A là nạn nhân trong vụ hôn nhau này nên mức phạt cụ thể về thiệt hại tinh thần do bên A quyết định. Bên A có thể tăng giá thiệt hại về tinh thần tùy theo hoàn cảnh cụ thể của mình và không cần thông báo cho bên B sau khi nêu ra giá cả.”
“Chỉ cần bên A đơn phương cho rằng bên B chưa hoàn trả xong khoản phí tổn thất tinh thần thì bên B phải tiếp tục sống ở Bạc Duyệt Loan cho đến khi bên A tin rằng bên B đã hoàn trả hết khoản phí.”
Thẩm Tấn bình tĩnh lại, thuận miệng liếc nhìn Thu Tuỳ đang chăm chú gõ máy tính: “Cô có ý kiến gì không?”
Thu Tuỳ ngồi trên chăn và bình tĩnh gõ phím, thậm chí tốc độ gõ phím vẫn ổn định như cũ.
Cô gõ từ cuối cùng, nhấn phím Enter và ngước nhìn anh.
Hai mắt nhìn nhau.
Không khí yên tĩnh.
Không ai nói chuyện.
Khi gợn sóng trôi đi, khung cảnh như bị đóng băng trong vài giây.
Thu Tùy khóe miệng cong lên, khẽ mỉm cười: “Không phản đối.”
“Tôi chỉ cảm thấy”, Thu Tuỳ chuyển ánh mắt sang chiếc bát sứ trắng trống rỗng mà cô đã ăn xong trên bàn, rồi liếc nhìn chiếc bát sứ trắng chưa hề đụng tới đang chứa đầy canh cá, cô thở dài với giọng điệu thở dài mang chút tiếc nuối: “Đây thực sự là món canh cá quý giá nhất mà tôi từng nếm. Bởi vì không nhịn được mà ngửi chúng, mới không cẩn thận hôn anh, cuối cùng rơi vào cảnh nợ nần khổng lồ.”
“Ừ”, lông mi Thẩm Tấn rung lên, “Canh cá hồ Baikal quả nhiên rất ngon.”
Anh nói thêm với giọng bình tĩnh: “Nếu cô thích, tôi có thể cho cô thêm mấy bát canh cá.”
Thu Tuỳ chớp mắt, không trả lời.
Cô xoay máy tính lại, đối mặt với Thẩm Tấn: “Anh có muốn xác nhận không?”
“Không cần, nơi này không có máy in”, Thẩm Tấn đứng lên, “Về nhà nhớ in thành hai bản, ký tên giữ lại một bản.”
Anh quay người đi về phía cửa, trước khi rời đi, dường như lại nghĩ đến điều gì đó, bước chân dừng lại, nói với giọng điệu có chút đùa giỡn: “Nhân tiện, tôi quên nói, có một điều khoản bổ sung cần được bổ sung vào thỏa thuận.”
Thu Tuỷ sửng sốt: “Cái gì? Anh chưa nói điều khoản bổ sung sao? Điều khoản bổ sung gì vậy? Bây giờ tôi thêm vào được không?”
“Không cần”, Thẩm Tấn lười biếng nói, “Khi về nhà đưa cho tôi bản thỏa thuận đã đóng dấu, tôi sẽ tự bổ sung.”
Thu Tuỳ im lặng hai giây mới phản ứng: “Cho nên, anh đơn phương thêm vào điều khoản bổ sung, không cần tôi đồng ý?”
Thẩm Tấn gật đầu một cách hiển nhiên.
Thu Tuỳ: “…”
Thu Tùy: “Cái đó không nên gọi là điều khoản bổ sung, mà nên gọi là điều khoản bá vương.”
“Ồ”, Thẩm Tấn nhướn mày, “Lúc cô bảo tôi chẻ củi cũng là điều khoản bá vương.”
Anh mang thần sắc kiêu ngạo, bộ dang khiêu khích, như thể dù cô có ý kiến thì anh cũng không sửa lại lời đã nói: “Như vậy xem ra chúng ta đã hòa nhau.”
Thu Tuỳ: “…”
Mặc dù không rõ điều khoản bá chủ của Thẩm Tấn là gì, nhưng kết quả hiện tại quả thực là ý đồ ban đầu của cô, Thu Tùy cũng không có gì để phản bác.
Cô đứng ở cửa hỏi: “Ngày mai mấy giờ anh bay về Trung Quốc?”
“Mười giờ sáng.”
Thu Tuỳ hiểu rõ: “Vé máy bay mà Antip đã đặt cho chúng tôi là vào lúc ba giờ chiều mai.”
“Ồ”, Thẩm Tấn chậm rãi nói: “Vậy khi đến nơi nhớ báo cáo cho tôi.”
Thu Tùy: “A? Báo cáo?”
“Đương nhiên”, Thẩm Tấn quay đầu lại, kiên định nhìn cô: “Bây giờ tôi là chủ nợ của cô, tôi cần biết động tĩnh của cô mọi lúc mọi nơi, đảm bảo cô không chạy trốn, yêu cầu này cũng không quá đáng.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô chớp mắt, tim đập có chút nhanh.
Từ “báo cáo” quá thân mật đối với cô, giống như chia sẻ từng chút cuộc sống của mình với người khác mọi lúc, mọi nơi.
Chia sẻ khá nguy hiểm đối với Thu Tuỳ, bởi vì một khi chia sẻ, liền khó tránh khỏi thường muốn lời hồi đáp của đối phương.
Hơn nữa, việc chia sẻ còn gây nghiện.
Có lẽ bởi vì, hằng ngày sinh hoạt bình thường đều tuỳ tiện, bởi vì có người khác tiến vào, liền bắt đầu trở nên rạng rỡ lung linh, sống động và gần gũi, đáng giá kỉ niệm.
Người mà Thu Tuỳ quen thuộc nhất và cảm thấy thoải mái nhất khi chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình thực ra là Trương Gia Ninh.
Họ biết hết những bí mật của nhau, chia sẻ những thăng trầm của cuộc sống và nâng đỡ nhau vượt qua chông gai, cùng đón lấy hoa tươi dưới ánh mặt trời.
Đến mức khi trò chuyện với Trương Gia Ninh, cô có thể yên tâm tấn công Trương Gia Ninh bằng hàng chục tin nhắn WeChat, cho dù Trương Gia Ninh không trả lời một tin nhắn nào trong hơn 24 giờ, cô cũng sẽ không cảm thấy Trương Gia Ninh thái độ chậm trễ.
Có lẽ bởi vì trong lòng các cô biết rất rõ tầm quan trọng của đối phương với chính mình, cũng vô cùng tin tưởng tình cảm dành cho nhau không thể thay thế được.
Tuy nhiên, nếu người mà cô luôn báo cáo và chia sẻ cuộc sống hàng ngày biến thành Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ cắn môi dưới.
Việc chia sẻ liền biến thành một việc vừa nguy hiểm vừa chờ mong.
Nguy hiểm là nó sẽ khiến con người vô thức chìm đắm và trở nên nghiện, sẽ mong chờ từng câu phản hồi cũng như tốc độ trả lời.
“Được”, Thu Tuỳ đồng ý, ngẩng đầu lên, “Nhưng anh có phải hay không cũng cần báo cáo với tôi một chút.”
Thẩm Tấn: “Hả?”
“Tôi nghĩ”, Thu Tuỳ bình tĩnh nói, “Là Bên B, cần phải luôn đảm bảo về sự an toàn của chủ nợ và xác nhận xem bản thân còn bao nhiêu lâu mới có thể trả hết phí tổn thất tinh thần này.”
Thẩm Tấn trầm ngâm nhìn cô, một lúc sau, anh nhếch khóe môi, thanh âm ấm áp rất nhẹ, nhưng lại đủ rõ ràng trong nhà nghỉ chỉ còn lại vài vị khách này: “Được.”
“Vậy thì”, Thẩm Tấn hơi nghiêng đầu, vài giây sau, anh cúi xuống, đuôi lông mày giương lên, thốt ra bốn chữ, “Báo cáo lẫn nhau.”
Thu Tuỳ bắt gặp ánh mắt đen tối của Thẩm Tấn, mỉm cười vẫy tay với anh: “Vậy tạm biệt.”
Thẩm Tấn cụp mắt xuống, khàn giọng nói: “Tạm biệt.”
Thu Tuỳ đứng ở cửa nhìn bóng dáng Thẩm Tấn rời đi.
Hôm nay Thẩm Tấn mặc chiếc áo khoác màu xanh lam do cô chọn, chiếc đèn chùm trên trần cầu thang của nhà nghỉ đung đưa nhẹ nhàng trong gió, bao phủ lấy cơ thể Thẩm Tấn, một bóng người mờ nhạt in xuống sàn nhà.
Trong ký ức, Thu Tuỳ và Thẩm Tấn đã nói với nhau lời tạm biệt vô số lần.
Khi còn là học sinh, hai chữ này được nói ra một cách nhẹ nhàng và tự nhiên, bởi vì cô biết ngày mai sẽ gặp nhau ở trường.
Sau khi tốt nghiệp, hai chữ này được nói vô số lần với vẻ vô cùng trang trọng, bởi vì cô biết, ngày mai họ có gặp lại nhau hay không cũng không có gì chắc chắn.
Nhưng hôm nay.
Thu Tuỳ nhìn bóng người rẽ vào góc phố, nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cô cúi đầu mỉm cười rồi đóng cửa lại.
Cô quay lại bàn ăn, đưa tay gõ vào chiếc bát sứ trắng bốc khói vẫn đựng canh cá.
“Cảm ơn các ngươi”, Thu Tuỳ cúi xuống thổi canh cá, “Lần này chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.”
Khi Thu Tuỳ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thượng Hải thì đã là buổi tối ngày mùng một Tết Nguyên đán.
Khi điện thoại được bật lại, một loạt tin nhắn khác hiện ra.
Thu Tuỳ liếc nhìn những tin nhắn dày đặc trong nhóm công ty, rất chuẩn xác nắm bắt được thông báo thay đổi nhân viên ——
Giản Nghiên sẽ bị sa thải khỏi công ty bắt đầu từ hôm nay.
Tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu, Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào thông báo một lúc, bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
Thu Tuỳ sửng sốt một chút, sau khi nhìn rõ người gọi là Thẩm Tấn liền vội vàng bấm gọi.
“Xin chào?”
Giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Thẩm Tấn phát ra từ trong điện thoại: “Nếu có thể nghe điện thoại thì cô mới xuống máy bay à?”
Thu Tuỳ gật đầu, cô đứng ở băng chuyền hành lý chờ lấy vali, gật đầu nói: “Xuống rồi.”
“Chậc”, giọng Thẩm Tấn có chút trầm, “Không phải cô đã đồng ý báo cáo cho tôi sao?”
Thu Tuỳ: “…”
“Tôi đang đợi hành lý”, Thu Tuỳ giải thích, “và tôi mới xuống máy bay chưa đầy năm phút trước, vừa mới đọc tin đồn trong nhóm công ty.”
Thẩm Tấn khịt mũi: “Để tôi giải thích cho cô một chút, báo cáo có nghĩa là ngay lập tức, nhanh chóng, trong vòng một phút.”
Thu Tuỳ: “…”
Đôi mắt cô sáng lên, đưa tay lấy vali từ băng chuyền hành lý xuống, sau đó nói vào điện thoại di động một cách tốt bụng: “Được rồi, lần sau khi hạ cánh tôi sẽ báo cáo cho anh.”
“Hơn thế nữa”, Thẩm Tấn nói với giọng kiêu ngạo, “Những lời đồn thổi của công ty cũng quan trọng như tôi à? Cô phải nhớ rằng tôi là chủ nợ duy nhất và là người báo cáo chính của cô.”
Thu Tuỳ đột nhiên dừng lại khi cô cầm vali đi về phía lối ra.
Từ “người báo cáo” không hiểu sao lại khiến cô nhớ đến từ “người liên lạc khẩn cấp”.
Trên thực tế, Thu Tuỳ luôn cảm thấy việc được đưa vào danh sách liên lạc khẩn cấp là một vấn đề có trách nhiệm lớn lao.
Giống như có ai đó đang tin tưởng bạn về mọi thứ.
Tuy nhiên, thực sự là một điều rất vui khi có được một liên lạc khẩn cấp thực sự.
Rốt cuộc, có vẻ như có ai đó vì bạn mà lo mọi việc cho bạn.
Vì là thông dịch viên đồng thời, Thu Tuỳ đã đi qua không ít các quốc gia lớn nhỏ, danh sách liên lạc khẩn cấp là điều không thể thiếu.
Cô theo lẽ thường sẽ điền tên Lê Nhàn, trên pháp lý là mẹ cô.
Nhưng cô cũng sẽ trịnh trọng bổ sung tên Trương Gia Ninh, là người bạn chân chính luôn ủng hộ cô.
Nhưng bây giờ.
Thu Tuỳ mím môi dưới.
Cô dường như còn có Thẩm Tấn.
“Được rồi”, Thu Tuỳ lại đẩy vali ra, “Lần sau tôi sẽ ghi nhớ.”
Thẩm Tấn chậm rãi nói, đầu bên kia truyền đến tiếng còi xe cùng tiếng người ồn ào, nhưng giọng nói của anh vẫn đủ rõ ràng: “Đến lối ra F.”
Thu Tuỳ choáng váng.
Cô do dự vài giây, không quá xác định, dò hỏi: “Anh đến sân bay quốc tế?”
“Ừ,” Thẩm Tấn ngồi ở ghế lái quay đầu lại, sân bay sáng rực, ánh đèn trong xe tối tăm, vẻ mặt nhất thời khó phân biệt: “Đưa cô đi in bản thỏa thuận,…”
Anh dừng một chút, giọng nói có chút nghiền ngẫm: “Điều khoản bá vương.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô rẽ vào một góc, rời sân bay từ lối ra F, ngày đầu năm mới ở Thượng Hải cũng có người đi bộ và phương tiện qua lại nhưng không quá nhiều.
Không biết là do Thẩm Tấn quá bắt mắt hay là xung quanh không có phương tiện nào khác, Thu Tuỳ liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái.
Kính chắn gió được hạ xuống phía dưới, Thẩm Tấn đặt một tay lên vô lăng, cong cánh tay, dùng ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng một cách tùy ý.
Cô gõ cửa kính xe rồi mở cửa.
Lần này Thu Tuỳ rất ngoan ngoãn lựa chọn ghế phụ, dù sao lần trước khi cô bước tới ghế sau, Thẩm Tấn đã nói câu ý là Coi anh như tài xế.
Cho dù là ngày mồng một Tết Nguyên đán, các tiệm in vẫn mở cửa.
Nhưng trong tiệm in đó có một nhóm người đang vô cùng náo nhiệt xem TV, thấy có người đến, ông chủ sửng sốt một lúc rồi đứng dậy.
Thu Tuỳ xua tay: “Không sao, chúng tôi có thể tự in, không làm phiền anh trong dịp năm mới.”
Cô không muốn làm xáo trộn khoảng thời gian đoàn tụ gia đình hòa thuận, cũng không muốn bản thỏa thuận có vẻ kỳ lạ này bị người khác nhìn thấy.
Ông chủ không khách khí, xua tay rồi đi về, để lại một câu: “Năm mươi xu một trang, gõ xong chỉ cần quét mã QR.”
Thu Tuỳ: “Được.”
Nội dung của thỏa thuận thực ra không nhiều, tổng cộng chỉ có hai trang.
Thu Tuỳ trả tiền in ấn, đưa hai bản thỏa thuận cho Thẩm Tấn: “Thêm điều khoản bá vương của anh vào.”
Thẩm Tấn cầm lấy mấy tờ giấy mỏng, thản nhiên liếc nhìn rồi đột nhiên cười khẽ.
Anh quay người lấy một cây bút đen trên bàn đưa cho Thu Tuỳ: “Cô ký trước đi.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô mím môi dưới, nhẹ nhàng nói: “Tôi ký trước thì anh mới có thể thêm điều khoản bá vương vào?”
“Đương nhiên”, Thẩm Tấn gật đầu, giọng điệu vô cùng thiếu đòn, “Dù sao bây giờ nếu tôi thêm vào điều khoản bá vương đó, khả năng cô sẽ không chịu ký.”
Thu Tuỳ: “…”
Thật là một nhà tư bản kiêu ngạo.
Điều khoản bá vương xứng đáng với tên gọi của nó.
Cô âm thầm thở dài một tiếng.
Tuy rằng không biết Thẩm Tấn muốn bổ sung điều khoản gì, nhưng bằng cách ký tên, cô thừa nhận toàn bộ nội dung trên.
Cô cầm bút, viết lên chữ ký của Bên B trên hai bản thỏa thuận một lúc.
“Thẩm Tấn”, Thu Tùy quay đầu sang một bên hỏi, “Nếu anh không nói cho tôi một chút về nội dung điều khoản bá vương, tôi có ý kiến hay hơn.”
Thẩm Tấn nghiêm túc nhìn cô một lát, sau đó không khách khí nói: “Bây giờ tôi nói cho cô điều khoản bá vương, thì nó sẽ không còn được gọi là điều khoản bá vương nữa. Xin hãy tôn trọng hai chữ bá vương, không cần có ý đồ biến chính mình thành bá vương.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô mím môi dưới, hít một hơi thật sâu rồi viết tên mình phía dưới khung chữ kí Bên B.
Mười phút sau, Thu Tuỳ bất lực nhìn Thẩm Tấn ở chỗ chữ kí bên A viết xuống hai chữ Thẩm Tấn.
Hơn nữa ở nơi khoảng trống, anh viết rõ ràng một dòng:
Điều khoản bổ sung: Nếu Bên B vì lý do cá nhân mà không thể bồi thường định kỳ hàng tháng các tổn thất tinh thần cho Bên A thì Bên B phải chịu trách nhiệm đối với Bên A.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️