Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 30: Máy móc

1:25 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 30: Máy móc tại dưa leo tr. 

Gặp phải bất trắc…… Ở đây cơ giáp sư không dám suy đoán thêm nữa.

“Chẳng lẽ!”

“Đừng suy nghĩ nhiều!”

Thật khó để bản thân nếu không suy nghĩ lung tung. Bọn họ nhớ lại những hình ảnh thoáng qua từng thấy trước đó ở khu vực phòng thủ, cảnh tượng Triệu Nhạc Kiệt chịu mọi đòn tấn công cùng với tấm khiên bảo vệ của mình đã khắc sâu vào não họ, đặc biệt năng lượng tần số cao phát ra kia, có thể thấy được tình hình lúc đó khó khăn nhường nào.

Đội phó Triệu nhà họ đã rất cố gắng để duy trì lá chắn năng lượng có công suất ít nhất từ ​​50% trở lên, nếu lại gặp phải một vật ô nhiễm cấp S khác……

“Cậu ta đi cùng với một số cơ giáp sư khác.” Thích Tư Thành nhìn đám xác ô nhiễm, nói ngắn gọn: “Cho đến khi chúng ta tìm thấy cơ giáp, vẫn chưa thể khẳng định được điều gì. Hai người một đội tìm kiếm xung quanh, tập trung vào dấu vết của năng lượng!”

Những người khác lập tức hành động.

Hồ La Bố nhìn vậy, bất giác đặt câu hỏi: “Nếu như thực sự xảy ra chuyện, anh định liên lạc với cục quản lý bằng cách nào?”

“Chỉ có thể thông qua tháp căn cứ thôi.” Vẻ mặt của Thích Tư Thành có chút cổ quái: “Tôi luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, những vết cắt trên đám ô nhiễm này rất bén, giống như do vũ khí cơ giáp gây ra.”

Hồ La Bố nói: “Sao có thể như vậy được!? Xử lý nhiều vật ô nhiễm như vậy thì có tác dụng gì chứ!”

Chỉ cần loại bỏ là được, tại sao lại phải giết chúng, chỉ tổ tốn năng lượng.

Trong hoàn cảnh thế này, năng lượng không khác nào tính mạng, hắn nói tiếp: “Có tên điên nào lại đi làm việc này thế? Còn những vết cắt này, để lấy ra vật liệu một cách tỉ mỉ như vậy cần phải điều chỉnh năng lượng một cách chính xác.”

Tiêu tốn năng lượng để tiêu diệt các chất ô nhiễm có thể xảy ra trong những tình huống đặc biệt, nhưng ai lại ngu ngốc đến mức dùng năng lượng chỉ để đi lấy vật liệu chứ??

Thích Tư Thành: “Chắc tôi nghi ngờ quá mức rồi.”

Trên Tinh võng Thự Quang tinh hệ, Tinh vực số 1, dân mạng đang tụ tập trên trang chủ của cụ quản lý Thiên Vực tinh, đã bắt đầu nhạy bén phát hiện có điều gì đó không ổn.

Từ lúc phát đi thông báo khẩn cấp đến nay, Thiên Vực tinh không cập nhật thêm bất cứ tin tức nào khác nữa. Mà ban đầu cũng chỉ có ba đội căn cứ tiến vào, cũng không có dự định tăng cường hỗ trợ..

Khi chiến đội có nhiệm vụ khẩn cấp, cục quản lý thường sẽ cập nhật tin tức liên tục.

Lần phong tỏa khẩn cấp này nghiêm trọng hơn nhiều so với nhiệm vụ khu vực ô nhiễm thông thường khác. Bình thường khi có nhiệm vụ ở các khu ô nhiễm, cục quản lý sẽ thông tin rất kịp thời, mà lần này nghiêm trọng như vậy mãi vẫn chưa có thêm tin tức nào.

[ Mất liên lạc, đã nhiều giờ trôi qua vẫn không có thông tin gì, tình hình lần này không đơn giản chút nào! ]

[ Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Có biện pháp giải cứu tương ứng nào không? ]

[ Cục Quản lý thường sẽ có phương án dự phòng, nếu thực sự nghiêm trọng họ sẽ nhờ đến sự hỗ trợ của quân đội. ]

Hệ thống theo dõi trong khu ô nhiễm thi đấu vẫn chỉ một màu đen, còn trang chủ thì lại chẳng đăng tải bất cứ thông tin nào.

Càng không có tin tức, càng lôi kéo thêm nhiều sự chú ý về tình hình đáng quan ngại trong khu ô nhiễm Thiên Vực tinh. Không biết tin tức rò rỉ từ đâu, một tài khoản đã bất ngờ tiết lộ trên cộng đồng công chúng của Tinh võng ——[ Có vẻ như đã xảy ra một sự cố lớn thật rồi. Nghe nói các tuyến đường hàng không đều đã bị phong tỏa ngay sau hệ thống quá độ không thể hoạt động được, có khi hệ thống hỏng mất rồi. ]

Hệ thống quá độ đã bị hỏng!?

Đây là hệ thống quá độ của khu ô nhiễm cấp thi đấu đây, sử dụng công nghệ hiện đại tiên tiến bậc nhất của Tinh Minh, tình trạng phải khủng hoảng cỡ nào mới có thể ảnh hưởng đến hệ thống quá độ chứ?

[ Hệ thống quá độ của Tinh Minh hoạt động ổn định lắm mà! *sợ hãi * ]

[ Làm sao mà hỏng được, chắc là do hệ thống bên trong Thiên Vực tinh gặp trục trặc nên hai điểm đầu cuối mới xuất hiện vấn đề thôi. ]

[ Nghĩa là sao? ]

[ Tóm lại là cho dù có phái người đến hỗ trợ cũng không có cách nào vào đượ khu ô nhiễm nữa, chỉ đành phải nhờ cậy các cơ giáp sư bên trong giải quyết tình hình thôi. ]

Ban đầu dân mạng còn tưởng rằng vấn đề này sớm được giải quyết thôi, nhưng không ngờ sự việc lại biến xấu như vậy. Các phương tiện truyền thông nghe được tin liền lập tức hành động, bắt đầu theo dõi cũng như đưa tin về tình hình ở Thiên Vực tinh, rất nhiều giải thuyết suy đoán khác nhau nhanh chóng lan truyền..

Trong phòng họp căng thẳng, các nhân viên bước vào lo lắng dò hỏi: “Giám đốc, tin tức trên mạng đã không thể ép xuống được nữa, bên phía Tinh Minh bên kia đang yêu cầu có cần quân đôi hỗ trợ hay không?”

Chuyện này vốn dĩ không thể giữ kín được laau, Thiên Vực tinh là khu ô nhiễm thi đấu, bình thường rất hiếm khi mở ra. Nhưng trên trang chủ Tinh Võng vẫn có những buổi phát sóng tức thời về tình hình trong khu ô nhiễm. Lần này xảy ra sự cố cũng kéo hệ thống phát sóng xuất hiện vấn đề, trong khoảng thời gian ngắn lại không ra bất cứ phản hồi nào, dưới tình huống như vậy tất nhiên sẽ khiến cho người khác nghi ngờ.

“Để bộ phận khác đưa ra thông báo về tình hình hiện tại đi.” Người phụ trách qua lại đi lại, tình hình hiện giờ bảo tốt cũng không đúng mà nói xấu cũng chẳng phải: “Đã kết nối được với Tinh Minh chưa? Hệ thống vẫn chưa được khôi phục à?”

Nhân viên cho biết: “Mới đây không lâu, sếp Thẩm của KID đã hỗ trợ sửa chữa hệ thống giám sát. Chúng tôi đã cố gắng truy cập vào hai trạm cơ sở AB và đã khôi phục một phần nhỏ chức năng phát hiện ô nhiễm.”

Giám đốc nhíu mày: “Không thể khôi phục lại hoàn toàn à?”

“Vẫn chưa được. Bởi vì lúc trước hai trạm AB đã được các cơ giáp sư đã cập nhật lại hệ thống bằng bản vá lỗi nên mới miễn cưỡng cập nhật được một chút. Hiện giờ, hệ thống trên Thiên Vực tinh vẫn đang trong trạng thái nửa sụp đổ, vẫn hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài. Chúng tôi đã tiếp cận hệ thống bằng lối tắt khác.” Thẩm Tinh Đường đã đi vào, trên mặt mang theo vài phần mệt mỏi: “Vẫn là câu nói kia, nếu muốn hiểu rõ toàn bộ tình hình, phải tháo dỡ toàn bộ hệ thống phòng thủ của Khu vực ô nhiễm mới được.”

Nhân viên đưa dữ liệu ra: “Nhưng đã có một hiện tượng rất kỳ lạ, giá trị ô nhiễm của Thiên Vực tinh bỗng nhiên giảm mạnh.”

Giảm mạnh?! Giám đốc kinh ngạc kêu lên: “Chẳng lẽ đã diệt trừ được Bách Tuế Lan rồi!?”

Giá trị ô nhiễm trong khu ô nhiễm Thiên Vực được xác định bởi sự kết hợp giữa các nguồn ô nhiễm và vật ô nhiễm bên trong. Sự gia tăng đột ngột giá trị ô nhiễm luôn đi kèm với những thay đổi hoặc sự xuất hiện của nguồn ô nhiễm, mà giá trị giảm thì có thể các vật ô nhiễm gây nguy hiểm đã bị giảm bớt.

“Không…… từ sô slieeuj được ghi lại trong 4 giờ qua đã có sự sụt giảm giá trị ô nhiễm ở gần trạm cơ sở C, nhưng đã nhanh chóng trở lại tình trạng ổn định trên 6000. Chứng tỏ vẫn đang tồn tại sinh vật cấp S trong khu vực.” Nhân viên nhìn vào biểu đồ phân tích thì thấy những chấm đỏ dày đặc đã thư thớt hơn: “Mức độ ô nhiễm suy giảm đáng kể trên diện rộng được xác định ở gần trạm cơ sở C.”

Những người khác trong phòng họp không thể biết được tình hình cụ thể, chỉ có thể dựa vào dữ liệu để phân tích.

Nghe đến đó, gương mặt của đại diện căn cứ Tật Phong và YDS dã hòa hoãn đi một chút. Đại diện YDS lên tiếng: “Xem ra các cơ giáp sư đã bắt đầu hành động rồi, YDS có kinh nghiệm xử lý các vật ô nhiễm cấp S nên chúng ta không cần quá lo lắng.”

Đại diện căn cứ Tật Phong đứng bên cạnh nhíu mày, nói: “Có gì đó không đúng.”

Giám đốc nhìn chằm chằm vào bảng dữ liệu, lông mày nhíu chặt “Không phải chứ, số lượng vật ô nhiễm bị tiêu diệt vượt quá 300.”

Đại diện YDS kinh ngạc nói: “300???”

Nếu một số vật gây ô nhiễm bị tiêu diệt, có thể là các cơ giáp sư đã dọn dẹp chúng, nhưng chết với số lượng lớn như vậy, không thể do cơ giáp sư làm được.

“Trong bốn giờ qua, hơn 300 vật ô nhiễm lần lượt bị tiêu diệt.” Nhân viên công tác khẩn trương nói: “Giám đốc! Chúng ta chưa bao giờ gặp phải số lượng vật ô nhiễm chết nhiều như vậy!”

Nhân viên khác hoảng hốt: “Chuyện này là thế nào?? Vật ô nhiễm châu chấu càn quét cũng không kinh khủng đến vậy.”

Đại diện Tật Phong: “Có thể là vật ô nhiễm cao cấp nào đó đang đi săn chăng?”

Thẩm Tinh Đường nhìn tình hình hiện tại, cô luôn có một cảm giác rất kỳ lạ.

Cô không nghĩ rằng nó đang đi săn. Nếu đi săn thật thì chắc bụng con quái đấy là cái thùng không đáy, ăn liền tù tì 4 giờ mà vẫn chưa thấy no. Nhưng cô lại không thể tìm ra được nguyên nhân nào khác, có thể tạo ra nháo động lớn như vậy trong khu ô nhiễm trừ bỏ vật ô nhiễm thì chỉ còn lại các cơ giáp sư thôi, nhưng con người có thể làm ra được chuyện như vậy ư?

Giám đốc cuối cùng cũng quyết định: “Tình trạng này rõ ràng là bất thường. Lập tức yêu cầu Tinh Minh chi viện! Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Chúng ta phải đảm bảo an toàn cho tất cả các cơ giáp sư!”

– *-

Trong khu ô nhiễm Thiên Vực, khu vực phòng thủ thứ cấp cách trạm cơ sở C 3 km. Các cơ giáp sư đều tỏ ra nghiêm túc, cơ giáp sư thành thạo công tác kỹ thuật tập trung tại phòng điều khiển chính, nhìn chằm chằm vào hệ thống giám sát chẳng hề thay đổi, trên mặt đều hiện lên vẻ lo lắng.

“Cơ giáp phụ trách đi ra ngoài điều tra vừa mới trở lại, hắn nói phụ cận cát lún biến mất, còn phát hiện một bộ phận xác vật ô nhiễm hình như bị xẻ thịt, đây có lẽ là tin tức tốt.”

Cơ giáp sư nghi hoặc: “Xẻ thịt……!?”

Cơ giáp sư tiếp tục nói: “Đúng vậy, số lượng chết rất nhiều, hắn nói trên đường về nhìn thấy không dưới 50 thi thể.”

“Đó không hẳn là tin tốt.” Cơ giáp sư ngồi trước bảng điều khiển, vận hành hệ thống có phần vụng về: “Một giờ trước, chúng tôi phát hiện có vấn đề với các báo cáo về vật ô nhiễm cách 3 km về phía Đông Nam. Phản ứng của vật ô nhiễm đã suy yếu, mặc dù nền tảng đã bị hư hỏng nhưng các báo cáo vẫn có một số giá trị có thể tham khảo.”

Lý do trực tiếp nhất khiến phản ứng ô nhiễm yếu đi là do sự suy giảm số lượng vật ô nhiễm trong khu vực. Nếu là trong hoàn cảnh bình thường, bọn họ sẽ coi như đây là tin tốt, nhưng hiện giờ là tình huống đặc biệt, hoàn cảnh bãi cát phế tích quỷ dị như vậy ——

Sự tụ tập bất thường của các sinh vật ô nhiễm kết hợp với môi trường khắc nghiệt, mọi sự thay đổi đều đe dọa đến tính mạng.

“Khu vực này cách chúng ta không đến mấy km.” Tâm trạng của cơ giáp sư trở nên nặng nề: “Rất có khả năng vật ô nhiễm cấp S đang ẩn nấp ngay bên ngoài khu vực phòng thủ.”

Bọn họ đã bị mắc kẹt ở đây một thời gian, năng lượng thiếu hụt, đội hình thì tan tác, khiến họ khó có thể thực hiện các bước kế hoạch tiếp theo. Đành phải trong chờ các cơ giáp sư ra ngoài mang đến tin tức mới để giải quyết tình thế khó khăn ở đây.

Ba vị cơ giáp sư nhận ra tình hình ngày càng nghiêm trọng.

“Lưu ca, chúng ta không có biện pháp khác sao?” Một cơ giáp sư hỏi.

Lưu ca cảm thấy nặng nề: “Bây giờ chỉ có thể đợi những tin tức mà thôi, Hoắc Diễm và Lộc Khê của KID vẫn chưa trở lại ——”

Đang nói dở thì một cơ giáp sư mặc trang phục chiến đấu đã lao vào phòng điều khiển: “Hoắc Diễm cùng Lộc Khê đã trở lại, bọn họ mang về mấy chiếc cơ giáp! Có vẻ như là cơ giáp sư mới đến!”

Lưu ca vui mừng khôn xiết: “Cơ giáp sư mới!?”

“Gì thế!”

“Cục đã gửi quân tiếp viện đến rồi à?!”

“Nhanh lên, chúng ta đi ra nhìn xem.”

Ngoài khu vực phòng thủ thứ cấp có một điểm dừng chân. Cách đó không xa, một số cơ giáp đã đột phá vòng vây ô nhiễm, trượt vào bức tường phòng thủ của khu vực. Trong khi phanh gấp ở khu vực dừng chân, họ để lại một vết đen trên mặt đất, kèm theo mùi máu nồng nặc. Một số cơ giáp sư chạy đến đã ngửi thấy nồng nặc mùi của vật ô nhiễm vật, vương vãi trên khắp cơ giáp. Tâm trạng của Lưu Ca càng thêm nặng nề, chắc hẳn bọn họ đã trải qua cuộc chiến đấu tàn khốc với đám sinh vật ô nhiễm.

“Là cơ giáp sư của KID! Còn có một chiếc cơ giáp màu xanh, hình như là Tật Phong!”

Lưu ca vội vàng ở phía sau hét lên: “Có ai bị thương không? Mau mang thuốc chữa trị lại đây!”

Trong khu ô nhiễm không có nhiều cơ giáp sư, cho nên không được để cơ giáp sư mới đến xảy ra chuyện gì!

Bên ngoài, vài cơ giáp sư lòng nóng như lửa đốt, sau nhiều lần la hét nhưng không thấy phản hồi lại, đang định xông lên cạy cửa buồng lái thì khoang điều khiển mấy chiếc cơ giáp đã mở ra, các cơ giáp sư mặc đồng phục chiến đấu bước xuống.

Nhóm cơ giáp sư chưa kịp chạy đến, đã nghe thấy tiếng bọn họ oang oang nói chuyện.

“Tiếc quá! Nếu còn đủ năng lượng, đám vật ô nhiễm đừng hòng thoát khỏi tay tôi, là rắn đuôi chuông đó!!”

“Đừng lo, sau khi nạp đầy năng lượng chúng ta lại đi ra ngoài, không lâu lắm đâu.”

Nhóm người vừa thu hoạch xong vật liệu bọ cạp vàng đắc thắng trở về, mỗi người đều tràn đầy hưng phấn, chỉ trừ Triệu Nhạc Kiệt.

Năng lượng cơ giáp của Triệu Nhạc Kiệt còn lại đúng 2%, trong khoang chứa của cơ giáp thì chất đầy một đống chân kìm và túi độc bò cạp. Nếu ngoài khu vực phòng thủ có thêm vài đợt ô nhiễm nữa, có khi hắn phải nhờ người khác xách mình về mất. Cũng may ông trời thương tình, không đẩy hắn vào hoàn cảnh éo le như vậy.

“Mấy cậu có nhận thức được vấn đề không? Nhỡ đâu trên đường trở về chúng ta đụng phải quỷ ô nhiễm cấp S kia thì phải làm thế nào hả!?” Triệu Nhạc Kiệt không thể nhịn nổi nữa: “Dọn sạch đám bò cạp còn chưa đủ, giờ còn muốn đi vòng quanh vợt nốt đám rắn kia nữa à!?”

Thật là bực hết chỗ nói, Triệu Nhạc Kiệt cứ tưởng bọn họ xử lý sạch sẽ đám bò cạp vàng thế là xong, ai có ngờ lúc sau Lâm Nghiêu thấy phía xa có mấy con rắn đuôi chuông cấp A, không cần suy nghĩ cứ thế lao thẳng tới. Một người thì thôi không nói, đằng này cả đám người KID cũng phi theo.

Sạc xong còn muốn xông ra đánh tiếp, thiếu chút nữa đã chạy xa cách mấy cây số rồi đấy. Nếu không phải gặp gió mạnh chặn đường, hắn có cảm giác mấy tên KID này dễ dọn sạch hết vật ô nhiễm trong Thiên Vực tinh này lắm.

Quý Thanh Phong nói: “Rắn đuôi chuông cấp A khó bắt thật!”

Lộc Khê giải thích thêm: “Rắn đuôi chuông ở đây không hay tụ tập lại với nhau…… Tinh thạch trên thị trường cũng rất có giá.”

Triệu Nhạc Kiệt: “……”

Thôi bỏ đi, chẳng thèm phí hơi với đám đầu vịt KID nói mãi chẳng thông này nữa

Tất cả cơ giáp sư đều đã đi xuống, Triệu Nhạc Kiệt vừa mới xuống không bao lâu, quay đầu nhìn lại đã chú ý đến một người.

Không chỉ hắn, những người xung quanh cũng đang nhìn về một hướng.

Đối với mấy gương mặt của KID hắn cũng đã khá quen thuộc, dù chưa gặp trực tiếp bao giờ nhưng cũng đã xem qua ảnh chụp, chỉ là trong số đó có hai gương mặt xa lạ. Một người cao lớn đang đứng bên cạnh cơ giáp thương pháo, trên người toát ra một loại khí chất lạnh lùng khó diễn tả, cảm giác dễ dàng hòa hợp nhưng lại giống như cách xa vạn dặm.

Ngoài cậu ta ra, còn có một người khác thậm chí nổi bật hơn.

Giữa một nhóm cơ giáp sư mặc đồ tác chiến, thì lại có một thiếu niên mặc đồ lao động. Cơ giáp sư mặc đồ tác chiến để tạo điều kiện cộng hưởng tinh thần tốt hơn, giúp kết nối với các bàn tay thần kinh trong buồng lái mượt mà hơn. Thiếu niên ăn mặc không giống mọi người ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Du Tố nhìn về phía Ứng Trầm Lâm, bộ quần áo bảo trì dài tay đã che đi cánh tay giả của cậu, thắt lưng ôm chặt phần eo, làm nổi bật vóc dáng mảnh khảnh giữa những cơ giáp sư cao lớn và cường tráng.

Có lẽ vì tay phải không thoải mái nên Ứng Trầm Lâm đã đút vào trong túi áo khoác, hầu như không cử động.

Ứng Trầm Lâm bước ra khỏi buồng lái, vừa mới xoay người đúng lúc nhìn thấy một thứ gì đó được ném về phía mình.

Anh giơ tay ra đón lấy, thì phát hiện đó là thiết bị cách ly chống ô nhiễm.

Du Tố nhìn một cái: “Đeo vào đi.”

Bộ đồ tác chiến có hiệu quả cách ly, không có đồ tác chiến anh chỉ có thể dựa vào thiết bị cách ly.

“Cảm ơn anh.” Ứng Trầm Lâm ngẩng đầu, chú ý đến những cơ giáp sư xung quanh mình.

Đơn chiến và đoàn chiến là hai lĩnh vực khác nhau, lịch thi đấu cũng tổ chức xen kẽ. Những năm đầu tham gia, vì là trẻ vị thành niên và tránh đi cánh truyền thông nên anh thường sử dụng lối đi đặc biệt để ra vào sâu đấu, nên ít khi chạm mặt các cơ giáp sư. Ứng Trầm Lâm đối với các cơ giáp sư đơn chiến vẫn còn ấn tượng, nhưng cơ giáp sư đoàn chiến lại rất xa lạ. Mặc dù nhận ra cơ giáp nhưng lại chẳng biết bất cứ cơ giáp sư nào cả.

Đầu tiên, anh chú ý tới những cơ giáp sư đi xuống cùng mình. Triệu Nhạc Kiệt cao gần bằng Quý Thanh Phong,vùng cánh tay của bộ đồ nổi lên cơ bắp, cùng một cái đầu trọc đầy phong cách. Vẻ ngoài của Hoắc Diễm thì giống hệt giọng nói đầy nội lực của anh, khỏe mạnh, cao ráo và đẹp trai. Đứng ở bên cạnh là Lộc Khê chỉ cao đến ngang vai Hoắc Diễm, mái tóc dài buộc cao, khác với vẻ đẹp sắc sảo của Thẩm Tinh Đường, đường nét rất thanh tú, tạo ấn tượng nhẹ nhàng và ấm áp, tính cách cũng có vẻ dễ chịu.

Lưu Ca đứng ở một bên đang định bước tới chào nhóm KID, nhân tiện hỏi thăm tình hình từ Hoắc Diễm tình huống. Vừa đến gần thì thấy mấy cơ giáp sư của KID chạy về vị trí khoang điều khiển, hình như đi lấy thứ gì đó.

“Hoắc Diễm, mọi người cuối cùng cũng trở lại.” Lưu ca vẻ mặt nghiêm túc: “Cách đây không lâu, chúng tôi phát hiện ngoại cảnh xảy ra biến hóa. Vừa lúc mọi người về đây, trên đường đi có phát hiện một lượng lớn xác……”

Chưa kịp nói xong, đã nghe thấy từ cơ giáp truyền đến giọng nói.

“Ây dà, các anh em phía trước ơi, dạt ra lấy chỗ cho bọn tôi để đồ với.”

“Đúng đúng, lùi xuống mấy bước đi.”

Hoắc Diễm thấy thế nói: “Lão Lưu, để nói sau đã, chuyện này trước tiên phải xử lý đã?”

“Xử lý?” Lưu ca vừa mới lùi lại thì thấy mấy ngăn lưu trữ trong cơ giáp đã được mở ra, đủ loại tàn dư, tinh thạch đổ xuống, kèm theo đó là mùi máu tanh nồng nặc.

Chân càng và túi độc của bò cạp vàng, da và lông chuột sa mạc, tinh thạch rắn đuôi chuông…… Không chỉlà Lưu ca nhìn đến ngây người, mà cả cơ giáp sư bên cạnh cũng sững sờ tại chỗ.

Quý Thanh Phong đổ đồ ra xong thì nhanh chóng đi tới, trong tay đã cầm dụng cụ tháo dỡ không biết lấy ở đâu ra: “Mau lại đây chia đồ nào, chúng ta có 6 người, nên sẽ chia thành 6 phần. Lão Triệu, có đặc biệt muốn cái gì không?”

Triệu Nhạc Kiệt trông thấy vật liệu tự tay hắn lấy về, không muốn nhìn tiếp nữa: “Không có nhu cầu.”

Lâm Nghiêu: “Ơ? Mấy cái vật liệu cường hóa này giá trị lắm đó!”

“Vật liệu cường hóa của căn cứ bọn tôi đều do chuyên viên bảo trì chuẩn bị, cũng không dùng bò cạp vàng và chuột sa mạc.” Triệu Nhạc Kiệt đang nói dở thì nhận thấy ánh mắt quỷ dị xung quanh.

Quý Thanh Phong gật gật đầu: “Biết rồi, không hổ là căn cứ số 1 Thự Quang.”

Lâm Nghiêu theo nói: “Cường hóa vú khí hết 4 triệu rưởi.”

Triệu Nhạc Kiệt: “……”

Hoắc Diễm lúc này mới nhớ đến những người đang đứng bên cạnh, quay đầu nhìn về phía Lưu ca đang lộ ra vẻ mặt kỳ quái, mở miệng hỏi: “Lão Lưu, cậu vừa nói có vật ô nhiễm ở phía đông nam phải không? Trên đường đi bọn tôi không gặp được con quái cấp S nào cả, chỉ đụng phải đàn bò cạp vàng thôi.”

Lưu ca: “……”

Đang bày một đống ở đây, mắt hắn chưa có hỏng!

Nhóm cơ giáp sư không còn lời gì để nói, ọ nhìn đống vật liệu gây ô nhiễm và nhóm KID đang bận rộn chia chiến lợi phẩm. Nhóm bọ cạp từng gây rắc rối cho họ trước đây giờ đã hoàn toàn thay hình đổi dạng. Họ đang nhớ lại hơn chục giờ trước, đám sinh vật ô nhiễm đó đã hung dữ như thế nào khi tấn công tòa tháp căn cứ.

Hiện tại đã biến mất, chỉ còn lại một đống vật liệu.

Ứng Trầm Lâm theo thói quen quan sát mọi người xung quanh, sau đó chú ý tới những ánh mắt đang hướng về phía mình. Thấy mọi người đang mải mê chia đồ, anh mới nhớ đến chính sự cần phải làm, nói với Hoắc Diễm một câu: “Em đi lấy dụng cụ.”

Hoắc Diễm đi đến hỏi Quý Thanh Phong: “Cơ giáp sư mới này trông còn nhỏ tuổi hơn Lâm Nghiêu nhỉ!”

“Không phải cơ giáp sư đâu anh.” Lâm Nghiêu nhỏ giọng giải thích: “Chị Đường không cho bọn em ra ngoài lắm mồm chuyện của cậu ấy, Trầm Lâm là thợ bảo trì của căn cứ chúng ta đấy.”

Lộc Khê sửng sốt, “Thợ bảo trì? Nhưng tại sao thợ bảo trì lại tiến vào khu ô nhiễm đầy nguy hiểm như vậy?”

“Chẳng phải trong số chúng ta không ai biết cách sửa chữa hệ thống sao?.”

Quý Thanh Phong thuận miệng nói: “Trầm Lâm biết đấy, nên bọn em mới dẫn cậu ấy vào.”

Lộc Khê do dự, nghi ngờhỏi: “Chương trình này không phải vận hành tự động à?”

Quý Thanh Phong: “?”

Hoắc Diễm nói tiếp: “Trong tài liệu nhiệm vụ có file đính kèm rồi, hương trình tự động khá đơn giản, chỉ cần c ắm vào rồi kết nối thế là xong.”

“Nhưng Du Tố nói với em là ——” Quý Thanh Phong quay đầu nhìn về phía Du Tố, chỉ thấy đối phương vô cùng thản nhiên nhìn cậu.

“Ồ, là vậy à?” Du Tố ánh mắt thờ ơ, nhẹ nhàng nói: “Đến lúc đó chỉ cần mấy người ra tay là được rồi.”

Quý Thanh Phong: “……”

Cậu ta và Lâm Nghiêu đã bị Du Tố lừa, người này chắc chắn biết, nhưng không thèm nói cho bọn họ!

Triệu Nhạc Kiệt không nghe được KID đang thì thầm to nhỏ cái gì, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn theo Ứng Trầm Lâm, thẳng đến khi đối phương đi vòng ra đằng sau cơ giáp, hắn mới thu hồi ánh mắt.

Về sức mạnh của KID, trước đó hắn cũng có hiểu biết đôi chút. Nhưng sau gần mười giờ hợp tác, hắn thật sự không nhìn thấu được KID. Hắn biết rõ khả năng của Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu, ở mùa giải trước cũng đã từng giao đấu với Hoắc Diễm và Lộc Khê, chỉ còn lại hai chiếc cơ giáp cấp A, hắn thật sự vẫn chưa hiểu rõ.

Phối hợp trước sau vẫn loạn cào cào như cũ, nhưng lộn xộn mà lại có thể giải quyết vật ô nhiễm cấp S cùng với rất nhiều bò cạp vàng cấp B như vậy à.

Một trong những yếu tố then chốt đó chính là cơ giáp cận vệ cùng cơ giáp thương pháo. Bây giờ hắn chắc chắn rằng hai người này chính là hai trợ thủ bên ngoài của KID trong video ở Banout lần trước. Khả năng điều khiển chính xác của thương pháo thật đáng kinh ngạc. Năng lực phản ứng cùng độ chính xác trong việc ngăn chặn có thể thuộc top đầu ở Thự Quang tinh hệ, nhưng hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy người này trong Liên Minh.

Còn năng của cận vệ thì lại khá bấp bênh, khi chiến đấu với vật ô nhiễm cấp S thì biểu hiện cực kỳ xuất sắc, nhưng khi đối phó với bò cạp vàng lại yếu đi, thậm chí còn bắn trượt một hai con, nhưng dù vậy, hắn vẫn thấy rùng mình.

Người này có cái nhìn bao quát toàn cảnh thực sự đáng sợ, chú ý cặn kẽ đến từng chi tiết, kể cả đồng đội lẫn kẻ địch.

Hơn nữa lá gan cũng thật lớn, trong hoàn cảnh bình thường, dưới tình huống năng lượng cạn kiệt ai lại đi lựa chọn quét sạch vật ô nhiễm chứ? Nhưng không những làm mà còn dẫn theo nguyên đội KID nữa chứ. Một người dám nói, cả đám dám làm.

Khả năng phản ứng nhanh chóng trong môi trường nguy hiểm, xác định chính xác vai trò của từng cơ giáp, thích ứng nhanh chóng và bình tĩnh tìm ra những điểm yếu của kẻ địch…… Cứ như là đang đứng ở góc nhìn của thượng đế để quan sát chiến trường vậy. Dũng cảm, sáng suốt, quyết đoán, vững vàng, nếu trau dồi những phẩm chất này thêm một chút có khả năng sẽ trở thành một vị chỉ huy Cơ Giáp League hiếm có.

“Lão Triệu, thẫn thờ cái gì đấy?” Quý Thanh Phong kêu to: “Mau tới đây hỗ trợ đi.”

Triệu Nhạc Kiệt quay đầu nhìn KID đang nỗ lực chia của: “……”

Đến giờ hắn vẫn không thể hiểu nổi mấy người KID này rốt cuộc là thiên tài hay là kẻ ngốc nữa.

“Anh Hoắc, sao cơ giáp chỉ còn lại chút năng lượng như vậy?” Một cơ giáp sư đi tới. Trong tình cảnh này, việc cạn kiệt năng lượng là một vấn đề nghiêm trọng, đồng nghĩa với sức chiến đấu của bọn họ đã bị giảm sút.

Hoắc Diễm nghe vậy cười nói: “À, đúng rồi, chúng tôi dùng hết năng lượng để giết mấy thứ này đó.”

Nói xong, anh còn chỉ chỉ đám vật liệu bên cạnh.

Lưu ca: “…… Anh đã cân nhắc đến việc thiếu hụt năng lượng sẽ như thế nào chưa?”

Hầu hết các cơ giáp ở khu phòng thủ thứ cấp đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng, phần lớn năng lượng dự phòng đã bị tiêu hao hơn phân nửa trong quá trình thử mọi cách để xâm nhập vào tháp cao. Cứ tưởng rằng đội cứu hộ của cục quản lý có thể giải quyết vấn đề này, nhưng nhìn vào năng lượng đã cạn đáy của cơ giáp, có vẻ như không thể đột phá vào trạm cơ sở C được nữa rồi.

Hoắc Diễm tiếp tục xử lý vật liệu, giọng điệu thoải mái: “Đừng lo, không phải vấn đề gì to tát cả. Kho năng lượng ở đâu nhỉ?”

Lưu ca khó hiểu nhìn anh, nhưng vẫn trả lời: “Kho nằm ở tụ năng lượng ngay bên trên phòng chuyển hóa, anh hỏi cái này để làm gì?”

“Chuyện này…” Hoắc Diễm gãi gãi đầu, nhìn về phía sau cơ giáp: “Để người trong căn cứ bọn tôi giải thích nhé.”

Theo hướng nhìn của anh ta, các cơ giáp sư nhìn thấy một cơ giáp sư trẻ tuổi mặc quần áo đặc biệt, trên lưng đang khoác bộ dụng cụ sửa chữa, tiến về phía họ.

“Xin chào, cho hỏi kho năng lượng ở đâu vậy?”

Ứng Trầm Lâm khoác túi dụng cụ, đi đến trước mặt mọi người.

Những người khác: “?”

Khu vực phòng thủ thứ cấp là một trạm cơ sở nhỏ, thường được sử dụng để hỗ trợ hoạt động cho tháp căn cứ chính. Để đảm bảo hệ thống hoạt động, năng lượng trong mỗi khu vực phòng thủ cần phải được đầy đủ. Kho lưu trữ năng lượng nằm dưới lòng đất, hỗ trợ hoạt động của tất cả các cơ sở trong toàn khu vực. Bọn họ được Cục cấp phép có thể tự do đi vào bất kỳ khu vực nào của khu vực phòng thủ.

Nghe tin cả nhóm sắp đi đến kho năng lượng, hầu hết các cơ giáp sư đều tập trung lại đây.

“Định làm gì thế?”

“Tôi cũng chịu, tự nhiên lại hỏi kho năng lượng ở đâu.”

Triệu Nhạc Kiệt đứng ở giữa đám người, nghe vậy bèn nói: “Còn phải hỏi à, trưng dụng nguồn năng lượng khẩn cấp chứ còn làm gì nữa.”

Cơ giáp sư: “Trưng dụng nguồn năng lượng???”

Nhưng năng lượng ở đây khác với năng lượng cơ giáp của họ sử dụng mà! Khu ô nhiễm Thiên Vực tinh là khu ô nhiễm cấp thi đấu, để duy trì tính cạnh tranh công bằng, bên trong sẽ không thiết lập điểm sạc năng lượng. Khi cơ giáp sắp hết năng lượng, bọn họ cũng đã từng nghĩ đến việc tìm kiếm nguồn cung cấp năng lượng từ khu vực phòng thủ, nhưng lục tung hết mọi chỗ cũng chẳng thấy một hộp năng lượng cơ giáp nào.

Trong khu phòng thủ đúng là có một số năng lượng có thể cung cấp cho cơ giáp sử dụng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nhờ cục chuyển hóa đầu ra cho nguồn năng lượng này. Nếu không, việc trộn lẫn các năng lượng lại với nhau sẽ khiếp cơ giáp không thể hoạt động được, chưa kể nếu xảy ra xung đột năng lượng sẽ khiến một số bộ phận cơ giáp bị chập cháy.

Tuy nhiên, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, bọn họ thậm chí còn không có thời gian để thích ứng được, đặc biệt là khi mất liên lạc hoàn toàn với cục quản lý.

Các cơ giáp sư đều bối rối, nhưng chàng trai trẻ với bộ dụng cụ sửa chữa đã bước vào kho năng lượng.

Trong không gian rộng, một thiết bị năng lượng lớn được đặt ở trung tâm, thông qua đường ống vận chuyển khác nhau đang kết nối với thiết bị cung cấp năng lượng cho các khu vực khác nhau trong khu phòng thủ.

Ứng Trầm Lâm đặt túi dụng cụ xuống, xắn ống tay áo lên rồi đeo găng tay vào.

Đôi tay vốn được giấu trong tay áo được túi dụng cụ che đi, lúc này đã lộ ra ngoàiánh mắt của những người xung quanh lập tức thay đổi.

Hoắc Diễm chợt cứng đờ, nhìn vào bàn tay phải của Ứng Trầm Lâm: “Tay của bạn nhỏ đó.”

“Là tay máy.” Du Tố dựa vào bức tường bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ứng Trầm Lâm: “Không phải chỉ mỗi bàn tay, cả cánh tay đều là máy móc.”