Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 25: Mật ong

1:32 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 25: Mật ong tại dưa leo tr. 

Số ong mật trong không gian khá ít, Bạch Dung vẫn chưa hiểu biết nhiều về cái không gian này nhưng cậu vẫn có tính toán đại khái trong lòng, sau khi tiến vào bên trong không gian rồi lại đi dạo một vòng cùng đám ong vừa lấy mật xong thì rất nhanh Bạch Dung đã tìm thấy được tổ của đám ong mật này, nó nằm bên trong một hốc cây to lớn.

Bạch Dung đứng từ xa nhìn hồi lâu, cậu càng thêm xác định những suy nghĩ ban đầu của mình khi mới biết tới sự tồn tại của không gian này, đây chính là một không gian nhân tạo do con người tạo ra, bởi vì cậu phát hiện mặc dù tổ ong được đặt ở vị trí cách mặt đất khá cao nhưng xung quanh lại có rất nhiều cành và nhánh cây giúp người nuôi có thể dễ dàng trèo lên hơn, dựa theo tin tức cậu tìm được trên mạng thì phần lớn ong lấy mật đều do con người nuôi dưỡng cả, vậy nên số ong xuất hiện bên trong không gian này có hơn phân nửa là do con người mang vào đây.

Bất quá đối với nguồn gốc của không gian này Bạch Dung đã không còn ý tưởng đi truy cứu tìm tòi nữa, nếu hiện tại chiếc nhẫn đã nằm trong tay cậu thì cậu sẽ tận lực không làm hỏng hệ sinh thái trong không gian và đồng thời dựa vào nó để cải thiện hoàn cảnh sinh sống xung quanh mình.

Dựa theo số lượng ong thợ tập trung xung quanh bên ngoài tổ cùng với độ rộng của hốc cây mà Bạch Dung đoán được số lượng mật bên trong nhất định sẽ không ít, sau khi cậu ra khỏi không gian liền nhanh chóng tìm hiểu quy trình lấy mật từ trên mạng, lại đặt mua online thêm bộ dụng cụ để lấy mật về, cậu quyết định tự mình thử lấy xem sao.

Bởi vì Bạch Dung muốn dùng mật ong trong không gian để làm mứt hoa quả nên công việc làm mứt hoa quả phải tạm thời hoãn lại, người mà bà cụ Dương Tố Phân mời tới chỉ có thể chuyển qua hỗ trợ làm rượu trái cây trước.

Cách làm rượu trái cây không khó nên Dương Tố Phân chọn một phần kiwi; mơ; mận; nho; dứa và anh đào ra, mỗi loại làm ra một bình rượu nhỏ đặt vào bên trong kho hàng của nhà mình, mỗi loại rượu trái cây khác nhau có thời gian bảo quản khác nhau, cần để trong khoảng thời gian nhất định rồi mới có thể lấy ra chiết uống.

Cánh đồng rau dưới chân núi đã được trồng đủ các loại rau củ, lứa cây non đầu tiên cũng đã thích nghi với hoàn cảnh mới, chỉ cần thường xuyên làm cỏ; diệt côn trùng cùng với cắt tỉa dọn dẹp cành con nữa thì hầu như sẽ không còn vấn đề gì. Đám gà con trước đó Bạch Dung mua về cũng đã lớn thêm được một chút, mặc dù bởi vì nhà họ không cho ăn mấy loại như thức ăn như cám tăng trọng lên tốc độ lớn có hơi chậm, nhưng có lẽ vì được uống số nước hồ mà Bạch Dung mang từ trong không gian ra nên bà Lưu nói rằng thêm khoảng mười ngày nữa là có thể cho ăn đám gà con thêm một ít lá rau xà lách rồi.

Lứa gà con đầu tiên được bà cụ Lưu chăm sóc rất tốt, không có con nào bị lạc mất hay chết vì bệnh tật cả, đến ngay cả chuồng gà cũng được dọn dẹp sạch sẽ mỗi ngày, Bạch Dung rất hài lòng với thái độ làm việc của bà cụ nên quyết định gọi điện thoại cho Trần Cao Sơn đặt thêm lứa gà thứ hai về nuôi, cậu cũng để bà cụ tiếp tục làm công việc chăm sóc gà con ở nhà mình.

Đợt gà con thứ hai Bạch Dung mua thêm khá nhiều, cậu đặt liền một lúc năm trăm con nên lần đặt hàng tiếp theo chắc phải đợi thêm hai tháng nữa mới có thể mua tiếp, ban đầu cậu tính toán nuôi trồng theo các lứa kế tiếp nhau để quán ăn nhà mình có những loại thực phẩm tươi ngon theo mùa, cũng như bốn mùa đều có được thịt gà tươi mới để chế biến.

Tốc độ làm việc của Trần Cao Sơn đúng là vô cùng hiệu suất, hơn nữa lần này anh ta còn chủ động hạ giá gà giống xuống một chút so với lứa đầu, một con gà giảm xuống còn hai tệ ba đồng, năm trăm con gà con là vào một ngàn một trăm năm mươi tệ, Bạch Dung cũng vui vẻ trả tiền cho anh ta.

Số lượng năm trăm con gà là khá lớn nên cần tìm một chỗ thích hợp để nuôi thả chúng, Sở Uyên vừa mới bận rộn xong công việc vườn rau liền vội vàng bắt tay vào làm hàng rào vây quanh cùng với nhặt gạch xây chuồng gà, mặc dù chân tay bận rộn không ngừng nhưng đổi lại thì mấy công việc nhà nông anh càng làm lại càng thêm quen thuộc.

Bạch Dung đứng bên cạnh bĩu môi nhìn anh làm việc, lòng thầm nghĩ anh giai tứ chi phát triển này đúng thật là ngốc.

Bạch Dung còn đang âm thầm phỉ báng cái người khiến cho cậu cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ mấy ngày nay thì người ta lại mỉm cười thật tươi đi về phía cậu, Sở Uyên vừa đi tới vừa lấy giẻ lau sạch tay, sau đó mới nói với Bạch Dung:

“Tôi đã đóng hàng rào cho chuồng gà xong rồi, em có muốn tới đó nhìn qua một lượt xem có cần chỉnh sửa thêm gì nữa hay không?”

Từ sau khi chuyển tới sinh sống trong thôn Đại Lưu thì quần áo và áo khoác ngoài của hai người đều được đổi lại hết, quần áo Sở Uyên mặc những khi xuống ruộng làm việc đều được mượn của ông cụ Lưu Hải Xuyên cả, hai ngày trước anh ta còn cố ý đi một chuyến lên chợ huyện mua thật nhiều loại áo khoác rẻ tiền trở về chuyên dùng để mặc đi làm, cũng đặc biệt tri kỉ mua cho Bạch Dung vài chiếc để cậu có đồ dùng thay đổi.

Nhưng sao có chuyện Bạch Dung chịu dùng quần áo do anh mua cơ chứ, gần đây cậu càng tiếp xúc nhiều với con người này thì cậu càng cảm thấy khó xử, cậu thực sự không nhớ rõ lắm chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc có một người khác ngày ngày lượn qua lượn lại trước mặt mà cậu vẫn có thể giữ vững được cảm xúc bình tĩnh như thường, nếu mà còn mặc quần áo anh ta mua về nữa thì toàn thân cậu đều cảm thấy không được tự nhiên mất.

Khi định thần lại thì Bạch Dung thấy Sở Uyên vẫn đang đứng im tại chỗ chờ đợi câu trả lời của mình, đôi mắt đen láy của anh đang nhìn chăm chú vào cậu, giống như thể cậu là người duy nhất tồn tại trên thế giới này vậy. Bạch Dung rời ánh mắt qua chỗ khác, cố gắng làm bộ bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Vậy để tôi qua xem nào.”

“Ừ.” Sở Uyên vui vẻ gật đầu đồng ý, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cậu không muốn rời đi, tựa hồ chỉ cần được nhìn người trước mắt như vậy cũng đã đủ thỏa mãn lắm rồi.

Kết quả Bạch Dung đưa ra sau khi đi một vòng kiểm tra hàng rào vây quanh chuồng gà chính là tìm ra được một đống lỗi sai, nhìn chỗ nào cũng thấy không vừa mắt. Sở Uyên đúng là một người tốt tính, bất kể Bạch Dung có nói cái gì thì anh đều nghiêm túc tiếp thu đón nhận, còn đảm bảo với cậu là mình nhất định sẽ cải thiện chúng trong khoảng thời gian sớm nhất.

Bạch Dung bới lông tìm vết nhặt ra được một đống lớn vấn đề xong liền rời đi với vẻ mặt gắng gượng kiềm nén ý cười sảng khoái, bỏ lại Sở Uyên ở nơi đó tiếp tục phấn đấu, vật lộn với cái chuồng gà.

Những dụng cụ dùng để lấy mật ong mà Bạch Dung đặt mua được chuyển tới một cách nhanh chóng, cậu đặc biệt trốn lên thành phố một chuyến nhận hàng cùng với mua thêm một số bình đựng thích hợp để chứa mật mang về nhà, với người ngoài thì cậu nói đây là số mật ong mà mình mới mua trở về.

Lúc về tới nơi thì cổng nhà vẫn đang được khóa kĩ, Bạch Dung cầm dụng cụ mới mua tiến vào bên trong không gian, cậu phải tốn chút công sức mới lấy được tổ ong ra khỏi hốc cây lớn kia rồi vận chuyển vào trong phòng ngủ của mình, sau đó mới bắt đầu bóc tách lấy mật.

Mật ong trong không gian có màu nhạt như màu hổ phách, trong suốt sền sệt, còn chứa thêm hương hoa thoang thoảng, Bạch Dung nếm thử một ngụm nhỏ liền cảm nhận được vị ngọt khé mang thêm chút vị chua, cảm giác mềm xốp mà tinh tế. Đáng tiếc rằng cậu không hiểu cách phân biệt hương vị của các loại mật nên cũng không biết chất lượng của chúng ra sao.

Lần này Bạch Dung lấy được rất nhiều mật ong, vì vậy cậu nghĩ tới chuyện gọi điện thoại cho giáo sư Diệp lại đây xem qua giúp mình, có điều cậu còn chưa kịp gọi điện thoại cho ông cụ thì ngay buổi chiều ngày hôm đó Diệp Hồng Nho đã mang thêm một người nữa tự mình tìm tới thôn Đại Lưu rồi.

Hôm rằm tháng giêng ông cụ Diệp Hồng Nho từng qua nhà Bạch Dung chơi một chuyến nên cũng được coi là quen thuộc với đường ngang ngõ tắt của nơi này, sau khi tới thì ông cụ liền đi thẳng tới nhà Lưu Hải Xuyên luôn chứ không gọi điện chờ người qua đón.

Lúc Bạch Dung nghe thấy có người đứng ngoài cổng gọi tên mình thì cậu vẫn còn đang trốn ở trong phòng tách lấy mật ong đấy, cậu thò đầu qua cửa sổ thăm dò thấy người tới là ông cụ Diệp Hồng Nho thì vui tới cười toe toét:

“Là giáo sư Diệp đấy à, ngài đợi một chút, cháu xuống dưới mở cửa ngay đây.”

“Được, đi lại từ từ không cần gấp.” Ông cụ Diệp Hồng Nho khá là yêu thích cậu thanh niên Bạch Dung này, lại thêm Bạch Dung có thứ tốt gì đều không quên nhớ tới ông nên sao ông có thể không thích cho được cơ chứ?

“Đó chính là anh Bạch Dung mà sư huynh Mạc Thiên đề cập tới trong điện thoại ấy hả?” Người thanh niên trẻ tuổi đi theo bên cạnh ông cụ thu lại ánh mắt đang nhìn chăm chú lên tầng hai của căn nhà, mỉm cười hỏi ông cụ Diệp Hồng Nho.

“Ừ, chính là nó đấy.” Diệp Hồng Nho cười ha ha gật đầu xác nhận, cuối cùng tựa hồ ông cụ nghĩ tới điều gì đó mà nói với người thanh niên kia:

“Dật này, số dược liệu cậu Dung lấy được từ chỗ bằng hữu của mình đúng là rất tốt, hơn nữa gần đây cậu ấy còn đang chuẩn bị tự mình trồng thêm thảo dược nên con có thể tiếp xúc liên lạc với cậu ấy nhiều một chút, cậu ấy mà có chỗ nào không hiểu thì con có thể chỉ dẫn thêm cho cậu ấy biết nữa.”

“Vâng thưa giáo sư, không thành vấn đề ạ.” Trình Dật vui vẻ đáp.

Sở Uyên đang cầm dụng cụ làm việc đi về phía bên chuồng gà, đúng lúc đi đến phía góc mái hiên thì nghe thấy được câu nói này, ánh mắt anh vô thức nhìn về phía phát ra giọng nói đó.

Rất nhanh thì Bạch Dung đã đi xuống dưới lầu, trên tay cậu còn cầm một cái cốc nhỏ đựng đầy mật ong, thấy hai người đứng ngoài cổng liền cười tươi đón tiếp.

“Giáo sư mau vào trong nhà ngồi chơi ạ, ngài tới đây mà sao không gọi điện báo với cháu một tiếng để cháu ra đón ngài.” Nói xong cậu quay qua nhìn người thanh niên đứng bên cạnh ông cụ nghi hoặc hỏi: “Vị này là học sinh của giáo sư đấy à?”

“Là học trò tôi đang hướng dẫn.” Diệp Hồng Nho gật đầu đáp, ông mỉm cười giới thiệu hai người với nhau, sau đó liền đi thẳng vào bên trong nhà ngồi xuống.

“Chào anh, em tên là Trình Dật.” Trình Dật mỉm cười đưa tay về phía Bạch Dung.

“Chào cậu, tôi tên là Bạch Dung.” Hai người qua loa giới thiệu làm quen vài câu rồi Bạch Dung mới mời Trình Dật ngồi xuống chỗ bên cạnh ông cụ Diệp Hồng Nho.

“Giáo sư à, ngài đến thật là đúng lúc, cháu đang tính gọi điện thoại mời ngoài tới nhà một chuyến đây.” Bạch Dung vừa nói vừa rót nước mời hai người uống, sau đó lại đứng dậy bưng một đĩa hoa quả tươi ngon mang ra ngoài tiếp khách.

“Có chuyện gì thế?” Diệp Hồng Nho lầm tưởng cơ thể Bạch Dung xảy ra vấn đề gì nên vội vàng hỏi.

“Không có gì, chỉ là gần đây cháu lấy được một ít mật ong nên muốn ngài nhìn qua xem chất lượng như thế nào thôi.” Bạch Dung vừa nói vừa mở nắp cốc mật ong nhỏ bưng theo từ trên phòng xuống ra đặt trước mặt hai người họ.

“Ồ, mật ong này trông thực không tồi, mùi vị cũng rất thơm, đây là mật lấy từ loại hoa nào thế?” Diệp Hồng Nho nhìn ngắm một lúc mới hỏi Bạch Dung.

“Cháu cũng không biết nữa, hẳn là hoa gì cũng có đi.” Bạch Dung thực sự không xác định cho lắm, không gian phân chia thành bốn mùa nên quanh năm bốn mùa lúc nào cũng có hoa nở, thế nhưng mật ong lại chỉ có ở một chỗ ấy.

“Mật này được lắm,” Diệp Hồng Nho lấy một ít nếm thử liền không nhịn được gật đầu thỏa mãn nói, “Đây hẳn là mật bách hoa, hay còn gọi là mật hỗn hợp từ nhiều loại hoa với nhau, mặc dù hiệu quả không rõ ràng bằng loại mật hoa đơn nhưng phần lớn công dụng cùng phương diện khác đều khá là ổn định, cháu định giữ lại tự mình dùng đấy hả?”

“Không phải ạ, cháu định dùng mật này làm mứt trái cây.” Bạch Dung nói.

“Loại mật tốt như này mà chỉ dùng làm mứt trái cây anh không cảm thấy đáng tiếc sao?” Trình Dật vẫn luôn lặng im ngồi bên cạnh nãy giờ đột nhiên nói.

“Vậy sao?”

“Đúng vậy, mật này chỉ cần lấy ra bán lẻ cũng đã có thể đưa ra một cái giá nhất định rồi.” Trình Dật nhìn Bạch Dung nói.

“Không được, loại mật ong này của tôi gia công chế biến như thế nào cũng có thể, chỉ sẽ không bán lẻ trực tiếp thôi.” Bạch Dung mỉm cười lắc đầu không đồng ý, thấy Trình Dật nghi ngờ khó hiểu nhìn về phía mình liền nói: “Bởi vì số lượng rất ít nên tôi còn muốn giữ lại một chút dành cho gia đình mình tự dùng nữa.”

Trình Dật muốn nói thêm gì đó nhưng ông cụ Diệp Hồng Nho đột nhiên vỗ nhẹ lên vai cậu ngăn lại, ý như muốn bảo không nên quá vội vàng, vậy nên cậu ta chỉ có thể từ bỏ không nói thêm gì nữa, mỉm cười coi như qua chuyện với Bạch Dung.

“Cháu định dùng loại trái cây này làm mứt hoa quả có phải không? Ế, số trái cây này cũng là lấy được từ chỗ người bạn kia của cháu sao? Sao cậu ấy lại có nhiều thứ tốt vậy nhỉ?” Diệp Hồng Nho cầm một trái cây từ bên trong đĩa hoa quả lên ngắm nhìn một lượt, ông cụ thật có chút không thể tin được, bằng hữu này của Bạch Dung rốt cuộc là người như thế nào cơ chứ, sao mỗi thứ cậu ta tùy ý lấy ra đều khiến cho người khác cảm thấy ngoài tốt thì cũng chỉ có càng tốt hơn thôi chứ, ngay cả một đĩa trái cây cũng không cách nào tìm ra được bất cứ vấn đề gì, dù chỉ là một lỗi nhỏ.

“Đúng là lấy về từ chỗ cậu ấy đấy ạ, cháu còn lấy thêm được một lô cây con từ chỗ cậu ấy về trồng nữa, năm nay chắc hẳn là có thể ra hoa kết quả được rồi, đến lúc đó nếu giáo sư mà thích thì có thể tới hái bất cứ lúc nào cũng được.” Bạch Dung vẫn luôn khá là khách khí khi đối đãi với ông cụ Diệp Hồng Nho, bởi vì cậu có tính toán nhỏ của riêng mình, về sau có rất nhiều chuyện còn cần phải nhờ tới vị thầy thuốc đông y này nữa đâu.

Diệp Hồng Nho gật đầu, Trình Dật ngồi bên cạnh ông cũng vươn tay cầm một quả lê lên nhìn rồi cắn một miếng ăn thử.

Trái lê của nhà Bạch Dung vừa giòn vừa ngọt vừa nhiều nước lại lớn nữa, Trình Dật vừa cắn một miếng liền có thể nghe thấy tiếng răng rắc vui tai, nước lê cũng bắn tung tóe đầy mặt, cậu ta vội vàng buông quả lê xuống lấy giấy lau sạch khuôn mặt mình, dáng vẻ luống cuống chọc cho người xung quanh đều bật cười thành tiếng, Trình Dật cũng cảm thấy thực là ngượng ngùng xấu hổ, tiếng cắn phát ra to như kiểu cậu ta đang đói khát lắm không bằng, thế nhưng cũng tại trái lê này tạo cho người ta cảm giác vừa nhìn đã muốn cắn rồi ấy chứ, cậu ta thực sự không nhịn được nên mới….

Sở Uyên nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không được yên tâm cho lắm, vẻ mặt tươi cười yêu thích của người đàn ông vừa rồi cứ lởn vởn hiện lên trong đầu anh, bất kể suy nghĩ theo phương hướng nào thì Sở Uyên cũng đều cảm thấy gã đàn ông kia là đang có ý đồ xấu xa với bà xã nhà anh.

“Tiểu Sở này, cháu làm sao thế?” Ông cụ Lưu Hải Xuyên đi làm cùng với Sở Uyên nhìn bộ dáng đứng ngơ người ra của anh ta liền nhịn không được hỏi thăm.

“Không, không có chuyện gì đâu ông, cháu về nhà một chuyến đã ạ.” Nói xong đến cả chiếc cuốc trên tay cũng quên buông xuống, cứ vậy cầm theo chạy thẳng về tới nhà.

“Chuyện gì vậy nhỉ?” Lưu Hải Xuyên cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Bầu không khí nói chuyện giữa ba người trong phòng cực kì ăn ý, mọi người vừa cười vừa nói đặc biệt hòa thuận, trong đó Trình Dật là người nói nhiều nhất, mà tiếng cười vui vẻ của Bạch Dung cũng thỉnh thoảng lại được vang lên.

Diệp Hồng Nho đóng nắp cốc mật ong nhỏ lại rồi mới nói với Bạch Dung:

“Mấy thứ này của cháu đều là thứ tốt cả, có điều cháu cũng đừng chỉ chăm chăm nghĩ tới chuyện bán đi, nhớ giữ lại cho bản thân sử dụng nữa, nếu không vì chính mình thì cũng nên cung cấp đầy đủ dinh dưỡng vì đứa nhỏ trong người nữa…”

Lời này của ông cụ Diệp Hồng Nho còn chưa nói dứt thì đã có tiếng đập cửa từ bên ngoài cổng truyền tới.