Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 27

1:50 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 27 tại dưa leo tr. 

Trên đường về nhà, Úc Tử Tịnh vẫn lén lút nhìn sắc mặt của Cận Sương, hai người bọn họ ngồi ở ghế sau của xe taxi, dựa vào rất gần, Cận Sương cảm giác được tầm mắt của nàng quét tới, nghiêm mặt.

Hiện tại liên tiếp nhìn nàng là có ý gì?

Là không muốn nàng để lộ chuyện nàng ấy cùng Kỳ Phù với mợ ở nhà sao?

Trong đầu Cận Sương tràn ngập vô số năm tháng, hận không thể quay đầu hỏi trực tiếp, nhưng lại sợ chính mình không chịu đựng nổi, thẳng thắn ngậm chặt miệng, trầm mặc không nói.

Úc Tử Tịnh thấy nàng mím môi, ánh đèn lúc sáng lúc tối hắt lên trên khuôn mặt nàng, càng hiện ra lành lạnh, tài xế xe taxi tình cờ xả hai câu tâm sự, trong buồng xe nửa ngày đều rất yên tĩnh.

Đến lúc xuống xe, Úc Tử Tịnh trước tiên trả tiền, Cận Sương ngày hôm nay không có chống gậy, nhưng một chân dùng sức, một chân khác là trạng thái bán kéo dài, Úc Tử Tịnh sau khi xuống xe vội vàng đến bên cạnh nàng, đem cánh tay của Cận Sương đặt lên trên bả vai của chính mình, ôm nàng đi về hướng công quán.

Sau khi vào cửa, Cận Sương ngồi ở trên ghế sô pha, mí mắt buông xuống, Úc Tử Tịnh thả túi xách xuống, thẳng thắn ngồi ở bên cạnh nàng, bộ dạng muốn mở miệng rồi lại không thôi.

Cận Sương thấy nàng như vậy trong lòng giống như cảm giác được gì đó, nàng ngăn cản lời Úc Tử Tịnh sắp nói ra khỏi miệng, nàng nói: “Ta đi tắm rửa.”

Úc Tử Tịnh chỉ có thể nhìn bóng lưng nàng tiến vào trong phòng tắm, nàng nghĩ đến gì đó liền sờ tới điện thoại di động gởi tin nhắn cho Tiểu Trương, dò hỏi: “Tiểu Trương, có rảnh hay không?”

Tiểu Trương rất nhanh trả lời nàng: “Thuận tiện a, làm sao Úc tỷ?”

Lòng bàn tay của Úc Tử Tịnh chụp lên trên điện thoại di động, giống như không biết nên nói thế nào, suy nghĩ kỹ một hồi mới đánh chữ: “Nếu như ngươi cùng Tần Uyển ở trước lúc gặp gỡ, biết Tần Uyển có yêu thích người khác, ngươi sẽ làm sao?”

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn cảm thấy hỏi như vậy là thỏa đáng nhất.

Không biết Tiểu Trương ôm điện thoại di động ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng yên lặng trả lời: “Tần Uyển có người thích?”

Úc Tử Tịnh: “Giả sử mà thôi.”

Tiểu Trương: “Vì lẽ đó là ai?”

Úc Tử Tịnh có chút bất đắc dĩ: “Ta chỉ là đang so sánh, ngươi vẫn sẽ chọn cùng với nàng chứ?”

Tiểu Trương không biết là nghĩ thông suốt được cái gì, trả lời rất nhanh: “Vậy không sao a, ai mà không có quá khứ, miễn là lúc cùng với ta sẽ không liên lạc lại, ta hoàn toàn OK.”

Úc Tử Tịnh nhíu nhíu mày, kỳ thực nàng không thích để Cận Sương cùng Lâm Thi Nhiên cùng một chỗ, y theo lần trước nàng quan sát, Lâm Thi Nhiên rõ ràng đối với bác sĩ Kỳ còn có cựu tình, với Cận Sương, chỉ là lợi dụng mà thôi, nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ bị thương của Cận Sương.

Nhưng nhìn những lời nói này của Tiểu Trương, nàng lại không quyết định chắc chắn được.

Ngày hôm nay Lâm Thi Nhiên hẹn Cận Sương ra ăn cơm, nói không chắc, cũng có ý nghĩ muốn bắt đầu lại từ đầu.

Nàng khuyên nhủ như vậy, tùy tiện ngăn cản, có phải là có chút quá đáng?

Sau khi Úc Tử Tịnh thu được tin nhắn của Tiểu Trương xong, liền rơi vào trầm mặc, vẫn không có trả lời, mãi đến khi Cận Sương từ trong phòng tắm đi ra, điện thoại di động của nàng vang lên âm báo tin nhắn, Úc Tử Tịnh cầm lên nhìn, là tin nhắn của Tiểu Trương gửi tới.

Tiểu Trương: “Vì lẽ đó Úc tỷ, người Tần Uyển yêu thích đến cùng là ai?”

Úc Tử Tịnh bất đắc dĩ cười cười, hồi nàng: “Đừng suy nghĩ nữa, chẳng trách ngươi bị Tần Uyển ăn đến gắt gao.”

Gửi xong tin nhắn nàng liền đặt điện thoại di động lên trên khay trà, Cận Sương tắm rửa xong liền nhìn thoáng qua sắc mặt ửng đỏ của nàng, hai con mắt ý cười doanh doanh, ánh mắt nàng từ trên mặt Úc Tử Tịnh chuyển qua tay nàng, nhìn thấy nàng để điện thoại di động xuống, Cận Sương không tên trong lòng như bị chặn lại.

Vừa tách ra, hiện tại là đang gởi tin nhắn?

Cận Sương dùng khăn mặt quấn tóc ướt, thay đổi áo ngủ, một cái chân khác như có như không rơi xuống đất, Úc Tử Tịnh thấy nàng mở cửa liền tiến lên hai bước, nói rằng: “Cận Sương, ta muốn cùng ngươi tâm sự.”

Mặc kệ có phải là quá đáng hay không, nàng làm tỷ tỷ đều phải làm hết trách nhiệm.

Cận Sương tay run lên không lý do, giống như vô ý dùng khăn mặt lau chùi tóc ướt, mắt nhìn thoáng qua: “Tán gẫu cái gì? Đêm nay rất mệt, ta muốn nghỉ sớm một chút.”

Úc Tử Tịnh nhìn ra thái độ của nàng, tối nay trạng thái của Cận Sương thực sự không được tốt, không biết có phải bởi vì mình quấy rối nàng cùng Lâm Thi Nhiên hẹn hò hay không, nên mới biểu hiện như thế.

Nếu như đúng là như vậy, vậy nàng hãm còn muốn sâu hơn so với mình tưởng tượng, đôi mắt sáng của Úc Tử Tịnh ảm đạm đi, thấy Cận Sương quật cường nghiêng đầu, nàng mở miệng nói: “Mệt mỏi liền nghỉ sớm một chút đi, ta đi tắm rửa.”

Cận Sương ngắn gọn ừm một tiếng.

Cửa phòng tắm phía sau khép lại, Cận Sương đang cứng rắn chống đỡ thân thể đứng thẳng đột nhiên ngồi phịch ở trên ghế sô pha, hai tay của nàng còn đang đặt ở trên khăn mặt, run dữ dội hơn, hít sâu vào một hơi, cổ họng vô cùng đau đớn, như bị nghẹn ở cổ họng.

Sàn sạt tiếng nước chảy truyền đến, Cận Sương tựa ở trên ghế sô pha, di động Úc Tử Tịnh đặt ở trên khay trà có chấn động, tay nàng mấy lần với tới mép điện thoại di động, cuối cùng vẫn là không có dũng khí xem.

Màn hình di động còn sáng, Cận Sương thu tay về, hướng về trước liếc mắt, nhìn thấy trên màn ảnh phát kiện ba chữ bác sĩ Kỳ đặc biệt chói mắt.

Úc Tử Tịnh tắm xong ra khỏi phòng tắm, phòng khách chỉ có một chiếc đèn sáng mờ nhạt, trống vắng không có một tia âm thanh, nàng ngửa đầu nhìn, nhìn thấy lầu hai có ánh đèn hắt ra.

Là gian phòng của Cận Sương.

Xem ra ngày hôm nay nàng thật sự là mệt mỏi.

Cũng không chờ nàng, về phòng trước.

Úc Tử Tịnh vội vã thổi khô tóc dài, cầm lấy điện thoại di động chuẩn bị lên lầu, mở di động ra xem, nhìn thấy tin nhắn chưa đọc, là bác sĩ Kỳ gửi tới.

Nàng mở ra.

Kỳ Phù: “Tử Tịnh, tối nay xin lỗi, ngươi nói đúng, ta quá ngây thơ.”

Úc Tử Tịnh:…

Nàng không có trả lời, cầm điện thoại di động ở trong tay, bước chân rất nhẹ lên lầu hai, đèn bên trong phòng Cận Sương vẫn còn sáng, nàng nằm nghiêng ngủ ở một bên giường, Úc Tử Tịnh đi tới mép giường bên kia, nghe thấy thanh âm khàn khàn của Cận Sương, nàng nói: “Tỷ, chân thương của ta không sao rồi, ngày mai ngươi không cần qua đây nữa.”

Bóng lưng của nàng mang theo sâu sắc từ chối, Úc Tử Tịnh thở dài, Cận Sương quả nhiên là đang oán nàng a.

Trách nàng không nên đến quấy nhiễu bữa cơm của nàng cùng Lâm Thi Nhiên.

Bên trong phòng chỉ có đèn ngủ sáng, Úc Tử Tịnh vén chăn lên giường, cách hồi lâu mới trả lời nàng: “Được rồi, nếu như ngươi có chuyện gì lại gọi điện thoại cho ta, ta liền ở ngay cách vách tiểu khu của ngươi, rất gần, ta…”

Cận Sương đánh gãy lời nàng, ngữ khí có chút lạnh lẽo cứng rắn, nàng nói: “Được, ta biết rồi.”

Úc Tử Tịnh vừa nghe liền biết Cận Sương là đang ứng qua loa với nàng, chỉ là giờ khắc này nàng ấy đang nổi nóng, nếu như chính mình lại nói chút lời không tốt về Lâm Thi Nhiên, chỉ sợ sẽ hoàn toàn phản tác dụng, chẳng bằng trước tiên lui một bước rồi lại nói.

Một đêm, hai người đều ngủ không ngon giấc, Úc Tử Tịnh rời giường rất sớm đem đồ dùng của chính mình đều thu thập xong, dự định sáng sớm đi qua phòng cho thuê của mình một chuyến, Cận Sương trước sau không có rời giường, ngay lúc Úc Tử Tịnh sắp đi mới xuống lầu, nàng nhìn Úc Tử Tịnh trên tay mang theo hai cái túi nhẹ giọng nói rằng: “Trên đường cẩn thận.”

Úc Tử Tịnh ừm một tiếng, nói với nàng: “Trong tủ lạnh còn có một ít đồ ăn mới, ngày hôm nay người có thể không cần ra khỏi cửa, mặt khác ăn xong có thể gọi điện thoại cho ta, ta thuận tiện mua cho ngươi một ít đưa tới.”

Cận Sương nghe lời nói liên miên cằn nhằn của nàng, chóp mũi chua xót, hai tay nàng đút trong túi quần ngủ, cố nén tình cảm trong lòng ngực không được lộn xộn, bàn tay đã sớm nắm thành quyền, cuối cùng nàng hồi: “Được, ta biết.”

Phải mãnh liệt nhẫn nại, kiềm nén d*c vọng bao nhiêu mới không đi đến ôm ấp nàng?

Cận Sương không biết, nàng chỉ biết trong chớp mắt lúc Úc Tử Tịnh đóng cửa lại, sức lực toàn thân của nàng cũng bị hút ra, suýt chút nữa đứng không vững, nàng dùng một tay đỡ một bên sô pha, ngồi xuống, quay đầu nhìn khắp bốn phía, rõ ràng người kia ở đây sinh hoạt hơn mấy ngày ngắn ngủi.

Thật giống khắp nơi đều có hình bóng của nàng.

Dáng vẻ nàng ở nhà bếp làm cơm, dáng vẻ nàng ngồi ở trên ghế sô pha xem phim, dáng vẻ nàng tắm xong từ trong phòng tắm đi ra.

Cận Sương nhắm mắt lại, tay phải đặt trên trán, cảm giác mình thật điên rồ.

Nhưng không để Úc Tử Tịnh rời đi, nàng không dám bảo đảm chính mình có thể hay không càng thêm điên rồ.

Nếu Tử Tịnh đã chia tay, nàng có thể quang minh chính đại chiếm cứ vị trí bên cạnh nàng ấy, thậm chí chiếm lấy thời gian nàng ấy có, cái gì cẩn thận ở chung nàng đều nguyện ý xuất ra.

Thế nhưng nếu như trong lòng nàng ấy có người, mà cùng người đó hai bên tình nguyện, nàng là vạn lần không thể ngang ngược thò một chân chen vào.

Lý trí vẫn còn tồn tại, thời điểm để cho nàng đi, Cận Sương cảm giác mình không làm sai.

Nhưng nàng không biết, Úc Tử Tịnh bị nàng cự tuyệt đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, cuối cùng thở dài mang theo hai cái túi trở về phòng cho thuê của chính mình.

Chừng mấy ngày không có trở về, vừa vào cửa đã nghe thấy nhàn nhạt mùi tro bụi, Úc Tử Tịnh hắt xì mấy cái, liền vội vàng đem cửa sổ mở ra cho thoáng gió, nàng quay đầu đem quần áo trong túi, tất cả đều treo vào trong tủ quần áo, lúc treo đến bộ đồ ngủ cuối cùng thì sửng sốt một chút.

Cái này là của Cận Sương.

Bộ đồ ngủ không có tay thắt lưng quần màu đỏ.

Xen lẫn trong áo ngủ của nàng, liền như vậy bị mang về, Úc Tử Tịnh tung bộ đồ ra, phút chốc nghĩ đến Cận Sương mua bộ đồ này có phải là muốn mặc cho Lâm Thi Nhiên xem không?

Sau đó nàng thầm mắng mình nghĩ quá nhiều.

Kể từ sau khi cùng Cận Sương gặp lại, nàng cũng bắt đầu trở nên bát quái.

Úc Tử Tịnh buồn bực cầm quần áo nhét vào bên trong một cái túi, chuẩn bị lần sau gặp trả lại Cận Sương, nàng nhìn thời gian, cũng nên đến thời gian đi làm rồi.

Phong cảnh thành phố Trường Hạc trước sau như một, đại thụ che bóng, phồn hoa rực rỡ, Úc Tử Tịnh bộ đi trên đường, mở di động ra xem Weibo, qua đi lần trước Tân Hoa báo nói xin lỗi, người trên mạng giống như đối với chuyện này cũng quên lãng.

Chỉ ngăn ngắn hai ngày, đã có đề tài mới bị đội lên trên rồi.

Mà đề tài lúc trước, chỉ có vẻn vẹn mấy người tái thảo luận.

Tin tưởng mấy ngày nữa, mọi người cũng sẽ quên lãng, dù sao chuyện thú vị nhiều như vậy, ai có thể liên tục nhìn chằm chằm vào nàng đây.

Úc Tử Tịnh đi tới cửa bệnh viện phút chốc bị người gọi lại, nàng quay lại nhìn, là Diệp Đình.

Diệp Đình sắc mặt có chút hổ thẹn, cười khổ nói: “Úc tỷ, chuyện lần trước, thật sự xin lỗi.”

Úc Tử Tịnh có nghe nói Diệp Đình giúp nàng đi tìm viện trưởng cầu xin, mặt nàng giãn ra: “Ta rất tốt, không có chuyện gì, đúng rồi, ta vẫn chưa cảm tạ ngươi đây.”

Diệp Đình cũng đoán được nàng nói chính là chuyện nào, cười lúng túng: “Vốn là bởi vì ta ép buộc ngươi gặp mặt mới gây nên, ta nhất định có thể giúp đỡ liền giúp đỡ, ngươi yên tâm, ta trở lại đem biểu đệ của ta mạnh mẽ giáo huấn một trận, hắn hiện tại khỏi nói rất áy náy đây.”

Úc Tử Tịnh cười mặt mày cong cong: “Dư Thanh rất tốt, chỉ là chúng ta không quá thích hợp, bất kể nói thế nào, cảm tạ ngươi, bác sĩ Diệp.”

Giọng nàng thành thật làm Diệp Đình thở một hơi.

Hai người ở cửa bệnh viện nhìn nhau nở nụ cười, sau đó cùng nhau đi vào.