Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 31 tại dưa leo tr. 

Hôm sau, Ôn Biệt Yến đến lớp từ rất sớm

Cậu dành nguyên buổi tối qua chỉ để gạch hết mấy câu hỏi nhỏ không cần thiết trong bộ đề này, sau đó kí hiệu vào những ô kiến thức cần nhớ.

Dư Duy vừa mới đặt mông vào bàn cái cậu đã đưa thẳng quyển đề ra trước mặt anh

Sắc mặt của Dư Duy cứng ngắc lại: “Này là gì?”

“Đề luyện” Ôn Biệt Yến nói: “Hôm qua em ra nhà sách ở trung tâm thành phố mua, đã đánh dấu hết những trọng điểm cần ôn để đi thi rồi. Mỗi ngày anh chỉ cần làm một đề thì trước khi thi cuối kì là xong cả bộ ấy mà.”

“Làm xong?” Dư Duy dựng thẳng gáy sách lên: “Cả bộ?”

Ôn Biệt Yến gật gật đầu: “Ừm, cả bộ.”

…… Đây là cửa ải chông gai gì đây?

Dư Duy hối hận rồi, biết thế hôm qua không mềm lòng đáp ứng nguyện vọng cùng cậu ấy thi Thanh Hoa mà! Nhưng lại nghĩ tới Ôn Biệt Yến khóc lóc thảm thiết cầu xin anh đừng rời xa ——

Thôi được rồi, bộ này có bao nhiêu đề?

Nhìn sơ qua một lượt thôi mà tim Dư Duy muốn tắc nghẽn lại rồi

Có bạn trai là học tra nhưng vẫn có tinh thần chịu trách nhiệm là một cảm giác như nào?

Ngoài việc ngoan ngoãn chấp nhận số phận rằng bản thân sẽ phải làm hết quyển đề này thì Dư Duy không còn cách nào khác nữa

Ôn Biệt Yến đoán trước được Dư Duy sẽ như này rồi, tay cậu mân mê bìa sách, gõ gõ lên nó: “Anh đừng quá đau buồn, chỉ cần cải thiện môn Văn nữa thôi thì quãng đường của anh đến Thanh Hoa sẽ rút gọn đi rất nhiều.”

Dư Duy đập đầu vào bìa sách, hồn bay phách lạc

“Tức là chênh lệch 1000 lần ấy hả?”

Nguỵ Gia vừa ngậm bánh bao vừa nhảy chân sáo chạy qua, cậu ta kinh ngạc lùi lùi hai bước, giọng lớn đến mức như thể muốn hét cho cả lớp nghe vậy: “Trời moé, nhóc con Gia Bảo đáng yêu xinh đẹp tôi đây không nhìn nhầm chứ? Anh Dư…cậu…?”

Dư Duy uể oải ngẩng đầu: “Nói đúng hơn là học thần kính yêu của mấy cậu mua cho tôi đấy

Ôn Biệt Yến phối hợp theo: “Ừm, tôi mua cho anh ấy”

“Ghê nha.” Ngụy Gia tấm tắc cảm thán: “Đây là cảm giác yêu đương với học sinh giỏi hả ~ Vừa đau khổ lại vừa sung sướng”

Đỗ Tư Tư chụp một tấm ảnh Dư Duy đang nằm bên bộ đề có bìa màu đỏ choé

“Nào, để tui ghi lại những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai cậu nha.” Cô cười tủm tỉm lắc lắc điện thoại trước mặt hai người: “Tôi chia sẻ ảnh này cho hội nhóm được không?”

Dư Duy yếu ớt đáp lại: “Cậu muốn đăng báo luôn cũng được.”

“Tôi cũng muốn lắm mà không được” Cô thở dài tiếc nuối: “Hay mấy cậu làm trò gì đó lớn lớn hơn xíu đi, để tôi nghĩ kịch bản cho?”

“Đừng đừng, thôi bỏ đi.” Dư Duy như cá mắc cạn bò lại về bàn: “Còn thêm mấy trò lớn lớn của mấy cậu nữa chắc tôi đột tử thật đấy.”

Cuộc sống vất vả của học sinh cấp ba đây sao, bài kiểm tra bài tập về nhà đã đủ đáng sợ rồi, giờ còn thêm đề ôn luyện nữa? Đây không phải là muốn cướp đi tấm sinh mạng lẻ loi này của anh sao?

Dư Duy cực kì đau khổ, tìm cách mua lại bộ đề này để chép đáp án giải

Mấy trang có đáp án chắc Yến Yến xé xuống hết rồi, muốn xem thì chắc chỉ còn nước đi mua thêm một quyển còn mới zin nguyên đáp án mà thôi

Không nghĩ tới nổi lần đầu tiên Dư Duy đi mua bộ đề ôn luyện, nhưng lý do lại là vì mớ đáp án ở mấy trang cuối cùng

Ôn Biệt Yến ngây thơ không biết trong lòng bạn trai cậu đang có chủ ý gì, tối hôm qua còn chăm chỉ giúp Dư Duy sửa lại câu trắc nghiệm trong đề ôn văn

Câu trắc nghiệm thì khoanh lụi, bài tự luận trông có vẻ hay nhưng là chép ra từ sách giải, đọc phần đọc hiểu càng chả hiểu nổi Dư Duy muốn viết gì, thơ cổ thì loạn hết cả lên,……..

Má Ôn Biệt Yến suýt thì sưng cả lên rồi, tại sao ngữ văn của Dư Duy lại kém đến mức này cơ chứ?

Hết giờ nghỉ trưa, Ôn Biệt Yến định nói với Dư Duy về việc tiết tự học chiều nay cậu sẽ nói lại về đề ôn hôm qua của anh

“Anh, chiều nay có một tiết tự học. Em sẽ giảng lại cho anh về đề ôn hôm qua.”

“À?” Dư Duy cực kì không cam tâm, anh chết đi sống lại từ sáng đến giờ chỉ để chờ đến tiết tự học, mong sao có thể chơi thêm hai ván game thôi mà

“Thôi đừng, ngày mai đi?” Anh đành bắt đầu thương lượng với cậu: “Ngày mai cũng có tiết tự học mà? Chắc cậu không vội lắm đâu nhỉ?”

“Tiết tự học ngày mai anh phải làm thêm một đề ôn nữa mà?”

“……”

Ặc, tự dưng cảm thấy có chút khó thở

Từ lúc Tiền Huý đi vào đến giờ vẫn luôn nghe thấy hai người họ nói chuyện về đề ôn luyện, nghe xong mà muốn đau hết cả đầu

Hôm nay Dư Duy cực kì không muốn chạm vào bài tập tí tẹo nào cả, anh âm thầm quyết định mua một bộ kế hoạch làm đề, tự tin nói: “Ngày mai tôi làm hai đề—”

“Học thần!” Phương Ái ngồi trước gọi lớn: “Chiều nay hội học sinh có buổi diễn thuyết, yêu cầu phải đến đủ đấy.”

Tiết tự học à? Sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ…

Ôn Biệt Yến nhíu mày đồng ý, cậu quay đầu nhìn Dư Duy đang tưng tửng vì thoát kèo, anh vừa mới thấy cậu quay sang cái đã thay đổi 360 độ, bắt đầu chuyển sang biểu cảm tang thương: “Cậu phải đi nghe diễn thuyết à…chắc là không có thời gian giúp tôi làm bài được rồi”

“Vậy thì tiết tự học cũng không được……”

Ôn Biệt Yến không muốn lãng phí thời gian hôm nay, nghĩ nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Vậy sau tan học được không? Hôm nay thư viện vắng lắm, còn mở đến tận chín giờ tối cơ.”

Dư Duy dứt khoát đồng ý: “Được”

Chuyện sau tan học ai hứa được cơ chứ, chỉ cần nhân cơ hội chạy trốn đi là được rồi

Tiết đầu buổi chiều, thầy Vương phát cho cả lớp một tin cực cực tốt

“Vì tiến độ học tập của các lớp không đồng đều với nhau nên kì thi giữa kỳ vào tuần sau sẽ được huỷ bỏ, mấy anh mấy chị có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút cũng được.”

Trong phòng học ào ào tiếng hoan hô, hô vang khẩu hiệu “thầy Vương muôn năm, thầy Vương muôn năm”

“Muôn năm cái gì mà muôn năm, tôi không phải người đứng ra phê duyệt quyết định không cho học sinh thi giữa kì, nhưng đừng có mà lông ba lông bông đấy, học hành cho hẳn hoi vào. Cuối kì tôi mà phát hiện điểm ai giảm sút thì cứ liệu hồn mà gọi phụ huynh lên trường nói chuyện nhá!”

“Đã — rõ — —”

Dư Duy cúi đầu lén lút gấp cho Ôn Biệt Yến thật nhiều bé ếch xanh, chỉ trong một tiết thôi mà ngăn bài cậu bây giờ chất đầy toàn ếch với ếch

“Anh à.” Ôn Biệt Yến bất lực

Dư Duy nhếch miệng cười cười, nhét bé ếch cuối cùng vào trong ngăn bàn cậu, sau đó lục lọi trong túi ra một viên chocolate đưa cho cậu.

“Thích ăn chocolate không? Hôm trước lớp trưởng cho tôi, cơ mà tôi không thích ăn đồ ngọt xíu nào, bỏ thì phí quá.”

Ôn Biệt Yến cũng không thích ăn cái loại chocolate vừa ngọt vừa ngấy này lắm, nhưng là quà của bạn trai cậu nên cậu cũng không nỡ từ chối, tính duỗi tay ra nhận lấy thì bị Dư Duy chặn lại, thần thần bí bí nói: “Chờ tôi xíu”

Anh xé thêm một tờ giấy nháp, sau đó gấp thành một bé ếch xanh lớn rồi đặt viên chocolate lên lưng, Dư Duy chọc mông bé ếch khiến nó nhảy lên bàn Ôn Biệt Yến, vừa ngốc nghếch lại có chút mắc cười

“Cái này gọi là lễ nghi.” Dư Duy chọc cười Ôn Biệt Yến, bản thân mình cũng bật cười theo: “Nào, mau nhận đi.”

“…… Cho nên lịch thi cuối kì sẽ được dời sang sớm hơn một tuần so với dự kiến- Dư Duy!” Thầy Vương đang tổng hợp khái quát một số thông tin quan trọng về kì thi cuối kì, nhìn tay Dư Duy cứ liến thoắng làm việc riêng từ nãy giờ khiến ông không nhịn được nữa, quát lớn “Cậu đang làm gì đấy?!”

Dư Duy vội vàng rụt tay lại, ngẩng đầu dùng ánh mắt ngây thơ vô số tội nhìn ông: “Em không làm gì cả.”

Thầy Vương trừng mắt nhìn anh: “Thế cậu không ngồi yên một chỗ được à mà phải bò ra chỗ người khác? Chỗ của cậu chưa đủ rộng để chơi à?”

Chuyện tình cảm giữa hai người lan truyền ra khắp cả lớp rồi, trong lớp thỉnh thoảng cũng có vài người hay lôi bọn họ ra đùa vài câu: “Thực ra là đủ chơi rồi, nhưng không đủ để gia tăng tình cảm á thầy”

“Nằm ườn trên bàn người ta cũng được, đừng nằm trên thân người ta là được!”

“Đồi truỵ dữ vậy?” Cậu bạn vừa dứt lời xong thì bị bạn nhữ ngồi cạnh đánh một cái, nghiêm giọng nhắc nhở: “Không phải nhắc anh Dư khoản này đâu nha?”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Cả lớp mồm năm miệng mười, Dư Duy sợ Ôn Biệt Yến sẽ cảm thấy không vui nên vội vàng thanh minh: “Tôi có làm cái quái gì đâu, mấy cậu đừng có nghĩ bậy à nha?”

Ngụy Gia ngồi gần bọn họ nhất, tranh thủ liếc qua bàn bọn họ, hét lớn: “Nhìn nè!”

Cậu ta chỉ vào bé ếch xanh bự bự cõng trên vai viên chocolate, tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Cóc ghẻ đưa sính lễ cho thiên nga?! Anh Dư à, tôi không biết cậu cũng có mặt lãng mạn vậy luôn đó ~”

“………”

“…… Phụt!”

“Cái đệch, Gia Bảo nói hay lắm!”

“Anh Dư cũng biết cách cầu hôn người ta ghê nha ~”

“Ngồi yên, đừng nhúc nhích, đợi tui mang nguyên cái Cục Dân Chính ra cho mấy cậu đăng ký!”

“Nói tào lao cái gì đấy!” Thầy Vương vỗ bàn một cái: “Không thấy tôi vẫn còn đang đứng ở đây à, không coi ai ra cái gì phải không?!”

Dư Duy bị chỉ đích danh ra phê bình: “Còn cậu Dư Duy kia nữa, giỏi rồi phải không? Có chắc được 150 điểm cuối kì không mà làm loạn lên đấy? Ngồi yên cho tôi, còn nhúc nhích thêm tẹo nào nữa thì tí lên phòng giáo viên đứng phạt!”

“Dạ…..” Dư Duy rụt cổ lại: “Sẽ ngoan ạ.”

Thầy Vương hừ một tiếng, tiếp tục quay lên giảng bài

Dư Duy nằm dài trên bàn nhìn Ôn Biệt Yến cầm viên chocolate, sau đó cất bé ếch xanh bự bự anh vừa mới gấp vào ngăn bàn

“Yến Yến, làm gì đấy?” Anh cúi xuống hỏi cậu

Ôn Biệt Yến nhẹ nhàng nhìn anh, khóe miệng cong cong: “Thu sính lễ.”

Mái tóc mềm mại khẽ đung đưa theo gió, ánh nắng ngoài cửa số trượt từ sống mũi rồi đọng lại trên khoé môi cậu, cực kì hoàn mỹ

Dư Duy suýt thì không dời mắt được

Hừ, chưa tính đến mấy chuyện khác, danh cóc ghẻ này….anh nhận

Tiết tự học buổi chiều, Ôn Biệt Yến cầm notebook lên phòng họp nghe diễn thuyết. Vì để tránh việc diễn thuyết quá giờ khiến Dư Duy đợi lâu nên cậu cầm luôn tập đề kiểm tra đi luôn.

Diễn thuyết của hội học sinh cũng không kéo dài quá lâu, mỗi người một lượt, lúc người cuối cùng kết thúc bài thuyết của mình thì tiếng chuông tan học cũng vang lên

Ôn Biệt Yến nhất quyết từ chối lời mời học chung với Hàn Việt, cậu ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đoán chừng rằng chắc giờ Dư Duy cũng không còn ở lớp học nữa nên trực tiếp đi ra thư viện luôn

***

Phòng học

Dư Duy với Trương Vọng đã hẹn buổi chơi game này từ đầu tuần rồi, tiếng chuông tan học vừa mới vang lên hai người đã như ngựa xổng chuồng lao thẳng ra quán net

Thời tiết mấy hôm gần đây thất thường dã man, ban nãy lúc đi vào quán net còn thấy sắc trời giăng đầy mây đen kịt. Dư Duy ngẩng đầu nhìn lên, thầm đoán rằng tẹo nữa trời sẽ mưa lớn. May là sáng nay có mang theo ô nhỏ

“Bọn mày mang dù chưa” Dư Duy ngồi vào chỗ cũ, hỏi ba người

Trương Vọng với Tiền Huý đều mang theo cả, chỉ mình Thành Hàn tay trống không, nhưng cậu ta vẫn vô cùng ung dung đáp lại: “Tẹo nữa gọi ba tao đến đón là được.”

“Ba mày thoáng vậy luôn á, đến tiệm net đón mày về???”

“Chuyện này thì có gì đâu chứ.” Thành Hàn vui vẻ nói: “Nếu cuối tuần không có bài tập thì ba tao còn chơi với tao ở quán net tận 2 tiếng liền cơ mà.”

“Ghê” Tiền Húy chắp tay thán phục: “Nếu mà là ba tao chắc ổng oánh tao luôn rồi, lần đầu tiên gặp người ba nào như ba mày ấy.”

“Nói nhiều quá mau mau cái tay lên.” Trương Vọng thúc giục bọn họ: “Thượng tuyến online nhá”

Thiếu niên tuổi mười bảy ngoài việc học ra thì có gì cần lo lắng quá đâu cơ chứ, chỉ cần chụm lại vào một quán net nào đó, cùng nhau đánh điện tử là thành mấy tên nhóc trẻ con mang theo tâm trạng hồ hởi ngay. Bọn họ chỉ hận không thể xuyên vào game nhập vai nhân vật trực tiếp đánh trận mà thôi

Dự báo thời tiết của Dư Duy khá là chính xác, kể từ lúc anh bước vào tiệm net đến giờ chưa được nửa tiếng mà ngoài trời đã bắt đầu nổi cơn mưa giông rồi

Cơn mưa cuối thu vừa lạnh lại vừa lớn, ngoài cửa sổ liên tục phát ra âm thanh tí ta tí tách, dù đã đeo tai nghe vào rồi nhưng vẫn lọt vào được

Ngoài trời gió rét lạnh buốt, chủ tiệm net đóng cửa bật điều hoà khiến không khí bên trong vô cùng ấm áp

Anh thẳng liên tiếp ba trận rồi, sau khi đá đối thủ vượt xa khỏi bảng xếp hạng xong Dư Duy mới tháo tai nghe xuống, vươn vai vài cái: “Xong!”

“Cảm ơn anh Dư đã mang MVP về cho tao ~”

“Lại bợ đít à, nào, đồng đội của tao cố lên!”

Tiền Húy nhìn đồng hồ dưới góc màn hình, huých vào khuỷu tay Dư Duy: “Anh Dư, 8 giờ rồi đấy.”

“Ừ?” Dư Duy liếc cậu ta một cái: “Sao, có việc?”

Tiền Húy: “Không, tao chẳng có việc gì cả, nhưng mày thì có đấy.”

Dư Duy: “Việc gì là việc gì cơ chứ, hôm nay thầy Vương có phát bài tập về nhà đâu?”

Bên ngoài đổ mưa ầm ầm, lá rơi rụng vương vãi khắp gốc cây

“Chậc, không phải bài tập về nhà.” Tiền Húy ngần ngừ một hồi, nói tiếp: “Từ nãy đến giờ cũng đã được ba tiếng rồi, mày có muốn gọi điện thông báo cho người ta một tiếng không? Tuy rằng nếu một ai đó bị cho leo cây thì thường sẽ không tiếp tục chờ đợi nữa mà về thẳng luôn, nhưng nhìn tình hình của Ôn Biệt Yến bây giờ thì khéo có khi cậu ấy có thể chờ mày đến sáng mai luôn.”

Dư Duy mờ mịt hỏi lại: “Leo cây gì cơ?”

“Có người đang đợi mày ở phòng đọc sách —”

Tiền Húy ngưng bặt lại, cậu ta kinh ngạc nhìn Dư Duy giật mình ngồi thẳng dậy, hai mắt mở to

Chết tiệt…Yến Yến..

Anh đã quên mất

“Sao mày không nói sớm???”

“A?” Tiền Húy ngạc nhiên: “Không phải mày đang cố gắng tìm cơ hội bắt nạt cậu ta sao, tao tạo cho đấy còn gì?”

“Bắt nạt cái con khỉ nhà mày ý!”

Dư Duy khẩn cầu mong sao Yến Yến đừng có ngốc đến mức vẫn ở đó chờ anh mà không chịu về nhà, anh gọi mãi vào số cậu mà không thấy ai bắt máy, tận một lúc sau đầu bên kia mới có một giọng nữ vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

“Mẹ nó…”

Dư Duy buột miệng chửi thề, vội vã vứt tai nghe xuống bàn chạy vụt đi

Thành Hàn cảm nhận được động tĩnh của anh, nhăn mũi hỏi: “Anh Dư, mới 8 giờ đã về rồi? Không chơi nữa à?”

Đáp lại cậu ta chỉ có bóng người vội vã chạy đi, chớp mắt đã chẳng thấy đâu nữa rồi