Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 73 tại dưa leo tr. 

Mới sáng sớm tinh mơ, Đỗ Tư Tư với Ngụy Gia đã chụm đầu vài nhau hí hoáy bàn tán chuyện gì đó.

“Chắc không phải do anh Dư gây chuyện đâu ha, ổng cưng Ôn Biệt Yến như trứng vậy, sao chọc cậu ấy tức được?”

“Nhưng Ôn Biệt Yến cũng đâu phải dạng thích chọc giận người khác đâu?”

“Cũng đúng, chẳng lẽ thời kì cắn nhau sau khi ngọt ngào nửa năm đến rồi à?”

“Hơ, tớ nghĩ không phải là do anh Dư chọc giận Ôn Biệt Yến đâu, mà khéo khi ổng lại làm mấy trò con bò khiến Ôn Biệt Yến tức điên lên, thành ra chiến tranh lạnh luôn ấy.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như ngày kỉ niệm yêu nhau thì ổng lại đi tặng phong bì giúp đỡ người nghèo ở vùng núi chăng?”

“……”

“Hoặc nấu bữa sáng là món tỏi hầm Bản Lam Căn?”

“………”

Đỗ Tư Tư nín lặng, mãi mới khó khăn cất tiếng thán phục trí thông minh tột đỉnh của Ngụy Gia: “Gia Bảo, mình nói thật, hình như đầu óc cậu không được giống với người bình thường cho lắm.”

“Tớ chỉ đứng ở góc độ của anh Dư để nói chuyện thôi mà.”

“Chắc anh Dư nghe xong sẽ nổi máu đánh người mất.”

Hồi chuông đầu tiên vang lên, báo hiệu mười phút nữa sẽ vào giờ.

Tiền Húy ôm một hộp bánh bao chạy vọt vào lớp, thấy bạn trai đang ngồi tại chỗ nghiêm túc nhẩm thơ thì cười toe toét chạy đến đặt hộp bánh bao lên bàn cậu: “Nhã Nhã ơi, bánh bao nhà này làm đỉnh lắm, nhân lúc vẫn còn nóng hổi thì em ăn đi.” 

Triệu Nhã Chính nhẹ nhàng cảm ơn cậu ta, Tiền Húy cười dịu dàng xoa xoa mái tóc cậu, trong lòng phê như đang lên tiên.

“Cần gì phải nói lời cảm ơn với anh, nếu em thích thì từ giờ trở đi, mỗi ngày anh đều sẽ mua cho em một vị bánh khác nhau, một tháng không trùng!”

Thành Hàn đang uống sữa đậu nành đi ngang qua, trực tiếp bán đứng bạn bè: “Một tháng không trùng luôn á? Ẩm thực Hoài Thanh phong phú như vậy từ bao giờ mà sao tao không biết vậy?”

Gì cũng ngu, mỗi phá đám là giỏi. 

Tiền Húy quay đầu lườm nó, Ngụy Gia cũng tiếp tay đổ thêm dầu vào lửa: “Bánh thì cũng có nhiều loại bánh như màn thầu bánh bao xíu mại bánh bột bắp cơ mà, mà mỗi loại bánh lại có vô vàn loại nhân khác nhau nữa. Nếu cậu muốn thì mỗi ngày tôi mua cho cậu một loại, đảm bảo nguyên một học kì không trùng lặp bữa nào luôn!”

Thành Hàn nuốt nốt ngụm sữa đậu nành, bừng tỉnh như vừa được ánh sáng của đảng chiếu rọi: “À! Quả nhiên là do tôi thiếu hiểu biết mà, mẹ tôi bảo bánh trôi nước cũng có nhiều loại nhân lắm, mỗi ngày ăn một loại trong vòng một tháng không trùng còn được cơ!” 

“Còn có Diệp Nhi Ba! Bánh hạt mè với bánh mì nữa!”

Từ lời âu yếm ngọt ngào ban đầu, giờ đây lại bị tụi ăn dưa hóng chuyện vô tích sự này phá thành chuyện cười, chuyển hẳn hướng sang bàn chuyện đồ ăn đồ uống rồi. Thậm chí còn mồm năm miệng mười thảo luận xem cần bao nhiêu cái bánh bao thì xếp thành một bông hoa được nữa cơ chứ. 

Tiền Húy suýt thì tức chết rồi, mặt mày tái mét. 

Đột nhiên môi cậu ta có thứ gì đó âm ấm chạm vào, ra là bánh bao do Triệu Nhã Chính đưa tận miệng cho: “Anh muốn ăn thử không? Ngon lắm đó, lại còn ấm nữa.” 

Ngọn lửa suýt soát bùng sang đồng cỏ hoa đã bị bạn trai ngoan ngoãn mềm mại đáng yêu dập tan chỉ trong chốc lát

Cậu ta vui vẻ há miệng ngậm lấy của ngon bạn trai đút, không quên khoe khoang với cả đám cún độc thân kia: Cứ việc nói đi, tôi là người có bạn trai, còn mấy cậu thì không~ 

Ngụy Gia nhíu chặt mày, cây chanh sắp mọc đến đỉnh đầu rồi mà cô chỉ có thể ngậm ngùi ôm tay không phản bác lại được. 

Đỗ Tư Tư huých tay cô: “Ai bảo cậu ngứa miệng làm gì cơ.”

“Tớ đâu có ngứa miệng đâu, mọi người đang bàn luận về đồ ăn thì sao tớ lại không được phép liệt kê danh sách các loại bánh chứ? Cậu ta đang muốn ngọt ngào tung hint với bạn trai nó thì kệ cậu ta, tớ không quan tâm, hứ!” 

Ngụy Gia huých lại tay của Đỗ Tư Tư: “Hay là cậu hỏi nó xem anh Dư với Ôn Biệt Yến bị sao vậy đi? Ngựa chết thì phải tìm bác sĩ tới cứu chứ?” 

“Có chắc là nó biết không? Khéo khi nó còn ngố hơn cả bọn mình đó.”

Đỗ Tư Tư do dự đáp lại, cô thấy Tiền Húy còn chẳng biết hai người họ cãi nhau luôn ấy. 

Ngụy Gia xua tay bảo thôi thì cứ liều một phen (*), Đỗ Tư Tư còn chưa kịp nói gì thì “ngựa chết” đã tới rồi.

(*) Ở đây Ngụy Gia bảo “tử mã đương hoạt mã y”, tử mã là ngựa chết đó=)))

Dư Duy tưng hửng bước từng bước đi vào phòng học, lại còn lắc lắc chiếc chìa khóa treo trên ngón trỏ, rồi lại xoay vài vòng, trông như đang cực kỳ vui vẻ.

Anh đặt mông xuống ghế, trong miệng vẫn còn ngâm nga ca khúc ban nãy. Nhưng không hiểu sao hai người ngồi trước vừa thấy Dư Duy ngồi xuống cái đã quay ngoắt lại nhìn chằm chặp vào anh, như thể anh là con khỉ chạy lạc trong vườn bách thú vậy. 

“…… Mấy cậu nhìn tôi làm gì?” Anh ngờ ngợ xoa xoa nắn nắn mặt mình: “Tôi là học sinh mới chuyển đến lớp 3 hay sao?”

Ngụy – chuyên gia giải quyết khúc mắc tình cảm – Gia lắc đầu: “Anh Dư, bọn tôi có chuyện muốn thảo luận với cậu.”

Dư Duy: “Các khanh cứ nói.”

Đỗ – chuyên gia giải quyết khúc mắc tình cảm nhãn hiệu NO.2 – Tư Tư: “Nhưng bọn tôi vẫn chưa biết nên nói như nào cho xuôi tai ý.” 

Dư Duy: “……”

Anh cạn lời “ờ” một tiếng, mãi một lúc sau mới đáp lại: “Vậy mấy cậu cứ bình tĩnh mà nghĩ xem nên nói gì cho xuôi tai đi, tôi chờ thêm chút cũng không ngỏm được.”

Đỗ Tư Tư với Ngụy Gia nhìn chằm chặp vào nhau, sau đó lại quay sang dõi theo từng hành động một của Dư Duy. 

Hai người thấy Dư Duy mở cặp ra, còn tưởng anh định chuẩn bị bài tập để nộp thì thấy anh lôi ra một đống chocolate bọc vỏ lá vàng sáng bóng, sau đó ngoan ngoãn tống cổ hết vào ngăn bàn của em người yêu ngồi cạnh mình.

“……”

“……”

Cả hai ngơ ngác ngẩn người nhìn anh: “Anh Dư, cậu……”

“Sao vậy?” Dư Duy vừa nói vừa nhét thêm vài bịch snack vào ngăn bàn cậu: “Nghĩ xong nên nói gì cho xuôi tai rồi à?”

Nghĩ kỹ rồi sao?

Làm gì có chuyện đó. 

Thậm chí còn đang ngơ ngác không biết nên nói kiểu gì đây này.

Hai người cứ thể ngơ ngẩn nhìn Dư Duy móc tất cả đồ ăn vặt trong cặp mình ra rồi nhét vào trong ngăn bàn của Ôn Biệt Yến, phiếu bài tập nhăn nhó làm đệm đỡ cho đống “tình yêu” anh dành tặng cho cậu. 

Anh vui vẻ vỗ tay, nhiệm vụ hoàn thành ~

Đỗ Tư Tư tỉnh hơn Ngụy Gia, nhanh chóng liên hệ sự việc hôm trước và hành động kì lạ bây giờ của Dư Duy rồi thăm dò hỏi anh: “Anh Dư, dùng biện pháp này cũng được cơ à?”

Dư Duy không hiểu ý cô: “Dùng gì cơ?”

Đỗ Tư Tư khoa tay múa chân miêu tả sự tình, trong não vẫn chưa load xong nên nói kiểu gì thì thấy ánh mắt của Dư Duy bỗng dưng sáng ngời, quay sang thì thấy nửa còn lại của đời anh cũng tới rồi.

Ngụy – bị đống đồ ăn vặt này làm mất hồn mất vía – Gia đã kịp tiêu hóa hết nguồn thông tin khủng lồ này. 

Trong cơn quay cuồng, cô khẽ chọc vào khuỷu tay của Đỗ Tư Tư ngầm ra ám hiệu: Anh Dư đã hạ mình chủ động xuống nước, tẹo nữa bọn mình nhảy vô múa may quay cuồng thêm vài nhịp là thể nào hai đứa cũng thắm thiết như xưa ngay ý mà. 

Đỗ Tư Tư cũng nháy mắt đáp lại tỏ vẻ mình đã hiểu.

Ôn Biệt Yến nhìn ánh mắt kì lạ của ba người một lúc, sau đó về chỗ cất cặp rồi ngồi xuống

Bạn trai cậu thích ngắm cậu thì cậu còn hiểu, nhưng hai cô nàng kia mới sớm tinh mơ đã nhìn chằm chặp vào cậu là có ý gì đây?

“Mấy cậu có gì muốn hỏi à?”

Ngụy Gia với Đỗ Tư Tư liếc nhau, sau đó đồng thanh đáp lại: “Tạm thời chưa có việc gì hớt, chỉ muốn nói với cậu một câu “sáng tốt lành” thôi à ~”

“……” Ôn Biệt Yến: “Cảm ơn, sáng tốt lành.”

Thế giới đồ ăn vặt mới toanh trong ngăn bàn giờ mới được Ôn Biệt Yến phát hiện ra, cậu ngỡ ngàng nhìn anh, Dư Duy thì đang chống tay mỉm cười tủm tỉm không nói lời nào.

Đỗ Tư Tư nhìn mà sầu thay luôn ý.

Cô thật sự rất muốn hét lên với anh rằng: thời buổi bây giờ thì chỉ có dỗ ngon dỗ ngọt mới vuốt được lông người ta thôi, chứ bây quăng đồ ăn vặt vào hốc bàn người ta xong ếu nói câu nào thì sao người ta hiểu được tâm ý của bây? 

Ây dà. bây giờ muốn chèo CP cũng khó thật đấy, vừa phải mò hint vừa phải đẻ hint, mợt mỏi ghê luôn. Lại còn phải giúp hai đứa bày trò yêu đương, ôm nhau bình tĩnh giải quyết mọi chuyện nữa chứ….

Ôn Biệt Yến cúi đầu không biết đang làm gì, túi đồ vặt cứ sột soạt mãi không thôi. 

Hai cô bạn không nhìn thấy mặt cậu nên còn tưởng rằng cậu đang chuẩn bị thu gom hết bánh kẹo quăng thẳng vào thùng rác, nhưng Dư Duy thì vẫn bình tĩnh chẳng nói câu nào làm lòng cô nóng như đang ngồi trên đống lửa vậy, trong lòng dấy lên nỗi căng thẳng tột cùng.

“Ôn, Ôn Biệt Yến! Cậu bình tĩnh chút, có gì mình ngồi xuống uống hớp trà rồi –“

Ôn Biệt Yến bóc vỏ kẹo ra rồi nhẹ nhàng đút cho bạn trai, còn tiện tay gãi gãi cằm anh xong xuôi rồi mới quay về nhìn hai người đang ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa: “Bình tĩnh gì cơ? Mấy cậu nói gì vậy?”

“……”

“……”

Ngụy Gia còn đang định can ngăn thì đống cơm chó này ùa thẳng vào mắt cô.

Khóe miệng cô thoáng chốc cứng đờ lại, nhằm thẳng vào hai người: “Anh Dư, Ôn Biệt Yến, mấy cậu……….mấy cậu….!”

“Sao vậy?” Ôn Biệt Yến khó hiểu nhíu mày: “Có vấn đề gì sao?”

“À đúng rồi.” Dư Duy giúp bạn trai sửa sang lại cổ áo bị lệch sang một bên, cười cười nhìn cô: “Chuyện mấy cậu muốn hỏi tôi ý, nghĩ xong chưa?”

Ngụy Gia phồng má không nói lời nào.

Đỗ Tư Tư nhìn hai người từ đầu đến đuôi, đang bận nghĩ tới chuyện gì đó nên chẳng hé răng nói nửa lời. 

Ôn Biệt Yến cúi đầu lấy ba viên kẹo trái cây, hai viên vị nguyên bản rồi đưa cho Ngụy Gia với Đỗ Tư Tư, đặt viên kẹo dâu tay lên bàn Dư Duy: “Anh mua lúc nào đấy?”

Dư Duy: “Tối hôm qua, lúc đưa em về xong ý.”

“Sao tự dưng lại muốn mua đồ ăn vặt cho em?”

“Anh cũng không biết nữa, đột nhiên muốn chi tiền cho em mà lại chẳng nghĩ ra nổi nên mua gì, mà ở gần đấy có tiệm tạp hóa nên anh vào mua xíu đồ luôn.” 

Ôn Biệt Yến bật cười: “Nếu gần đó không phải tiệm tạp hóa mà là tiệm lẩu thì có phải hôm nay anh cũng mang lẩu tới cho em à?” 

Dư Duy nghiêm túc nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu em muốn ăn thì anh mua cho.”

Ngụy Gia hít một hơi thật sâu, đường thở của cô sắp tắc nghẹn rồi.

Đờ mờ, cãi nhau đâu ra? Giận dỗi chỗ nào? Có mà đang thi nhau phát cơm chó đến nỗi giây tiếp theo cầm sổ hộ khẩu phi thẳng đến cục Dân Chính được rồi thì có!

Cô tốn công nhọc lòng lo cho hai người này suốt cả buổi sáng hôm nay, thế mà lại bị cặp vợ chồng này “đâm thẳng một cú vào sau lưng”, nghĩ mà cay. 

Ngụy Gia liên tục lẩm bẩm chửi thề trong lòng, hai người cứ nhìn chằm chằm vào Dư Duy với Ôn Biệt Yến mãi một lúc lâu ơi là lâu.

Dư Duy cười khổ nhìn vẻ mặt “một lời khó lòng mà nói hết” của hai người: “Tôi hỏi nè, rốt cuộc là mấy cậu định nói gì với tôi vậy? Tôi với mấy cậu học chung lớp cũng lâu rồi, có gì mà phải ngại với chả ngùng mãi thế?”

Ôn Biệt Yến không nói gì cả, nhưng ánh mắt của cậu cũng lộ rõ vẻ tò mò muốn hóng xem bọn họ định nói gì với anh. 

Ngụy Gia không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi: “Mới sáng sớm tinh mơ có định cho người ta đường sống không mà mấy cậu dám –“

Đỗ Tư Tư vội vội vàng vàng bịt mồm cô lại kéo đi, cười trừ cho qua chuyện: “Không có gì hết trơn, đừng nghe nó nói. Bọn tôi chỉ muốn… muốn ăn kẹo mà thôi, không có gì hết đâu á!!!” 

Dư Duy thở dài một hơi, mãi mới tiêu hóa được lời nói của cô: “Thế thì có gì mà phải ngại, tôi vẫn còn nhiều kẹo lắm, trong ngăn kéo của Yến Yến ý, vị gì cũng có hết trơn. Tới đây, lựa vị mình thích đi!” 

“Đừng đừng!” Đỗ Tư Tư vội cản Dư Duy lại: “Không cần đâu anh Dư ạ! Dịp vui như này thì mừng lễ một phần như này là đủ rồi, không cần nhiều đâu. Mình chúc mấy cậu trăm năm hòa hợp, sớm sinh bé con nha! Cố lên!!!”

Dứt lời, cô ôm Ngụy – cá hầm cải chua – Gia quay ngoắt lên trên, thành công thoát thân. 

Kỳ kỳ quái quái.

Dư Duy thầm nghĩ trong lòng, nhưng anh cũng không để ý lắm, chỉ chú tâm bóc kẹo đút cho bạn nhỏ suốt ngày bị tụt huyết áp mà không biết của mình: “Nào, dâu tây nhỏ của anh cười lên cho anh xem cái nào.” 

Ôn Biệt Yến cắn trọn viên kẹo anh đưa, còn chơi xấu khẽ liếm nhẹ lên tay anh nữa.Hương vị ngọt ngào lan tỏa trên khắp đầu lưỡi, giọng nói cũng trở nên ngọt mềm hơn. 

“Anh trai, cẩn thận đó nha, viên dâu tây này biết cắn người đó ~”

Viên dâu tây này cũng kén cá chọn canh lắm, chỉ cắn mình anh thôi. 

Học kì hai của lớp mười một đã trôi qua được hơn phân nửa, thời tiết dần ấm hẳn lên, học sinh tầm cuối lớp 11 đầu lớp 12 cũng chuẩn bị bắt đầu tăng tốc trên con đường học tập hơn rồi, thành viên tham gia câu lạc bộ hay hội học sinh cũng dần dần ít hẳn đi.

So với câu lạc bộ muốn rút thì rút vô cùng dễ dàng thì thủ tục xin rút lui khỏi hội học sinh phiền toái hơn nhiều, còn phải viết bản báo cáo tổng kết rồi đọc ngay trong buổi họp nghị thượng thì mới thành công rút lui được.

Ôn Biệt Yến với các thành viên khác trong hội cũng đã nộp đơn xin nghỉ rồi, thời gian đọc bản báo cáo dự đoán là sau khi thi cuối kì một chút, tuy hơi phiền nhưng lại chẳng thể làm trái luật được. Cơ mà đây cũng gọi là thời gian trống giúp cậu đọc thuộc bản báo cáo này cho đỡ ngập ngừng lúc trình bày chăng? 

May là trường học vẫn còn sót lại chút lương tâm cuối cùng, tuy rằng lượng thời gian của tiết thể dục đã giảm 1/3 so với những năm đầu chập chững vào trường, nhưng bài tập cần thiết trong mỗi tiết thì vẫn không thể thay đổi. Thời gian trống sau khi tập xong sẽ cho bọn họ làm chút phiếu bài tập để chuẩn bị thích nghi với cuộc sống lớp 12 sắp tới đây.

Sau khi điểm danh ở sân thể dục xong, thầy lại gọi hồn học sinh được điểm thi thể dục cao nhất – Dư Duy đi lấy dụng cụ thể thao trong phòng thể chất, tất nhiên là Ôn Biệt Yến cũng đi theo anh.

Có một số nơi thực sự rất dễ để “tức cảnh sinh tình”.

Ôn Biệt Yến vừa mới bước tới cửa phòng thể chất, cuộn băng kí ức trong đầu đã bắt đầu chiếu từng thuốc phim ra, từng cảnh tượng xấu hổ như hiện rõ trước mắt. Đặc biệt là lúc bước vào cửa thấy đống bóng bàn lăn lóc dưới đất kia, hình ảnh từ mờ mờ ảo ảo bỗng trở nên vô cùng sắc nét. 

Dư Duy lấy hai chiếc vợt cầu lông cùng một quả cầu, thêm một trái bóng bàn, bóng đá nhét vào túi lưới rồi buộc nó lại, quay sang thì thấy Yến Yến của anh đang ngẩn người ôm bóng đứng im một chỗ.

“Yến Yến, em nhìn gì đó?”

Dư Duy nhìn theo hướng mắt cậu, trừ bóng bàn lăn lóc khắp nơi ra thì anh thấy chẳng có gì đặc biệt cả, hỏi cậu: “Có phải em nghĩ –“

“Không phải?” Ôn Biệt Yến vội vàng ngắt lời anh, như thể mèo con bị dẫm phải đuôi: “Em chưa nghĩ gì hết!!!”

“Thật không đó?”

Dư Duy nghi ngờ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng vào anh, hàng mi run rẩy cực độ. Nhìn cậu trông chẳng giống người không có tâm tư thầm kín gì hết trơn.

“Em không nghĩ gì thật mà.” Ôn Biệt Yến chột dạ không dám nhìn anh, một lòng hướng đến ý nghĩ muốn mau mau chuồn khỏi nơi này mà thôi: “Anh à, chúng ta mau mau lấy đồ rồi đi ra đi, đừng để mọi người chờ lâu.”

Dư Duy không nói gì cả.

Anh ngước lên khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng của Yến Yến, lại xoa xoa cằm nhìn về góc phòng ban nãy kia, hình ảnh sinh động tiềm tàng trong trí nhớ khẽ khơi dậy lại —

“Anh ơi.”

Lúc này, giọng nói của Ôn Biệt Yến khẽ vang lên bên tai anh.

Dư Duy quay ngoắt sang, bạn trai anh đã đứng cạnh anh từ bao giờ chẳng hay.

Do cậu cũng không quen dùng kiểu làm nũng này lắm, giọng nói cố tình đè xuống để trở nên thật là mềm ngọt yếu ớt, lại pha thêm chút yếu thế xin tha.

“Bóng nặng quá à…. Tay em đau.”

Vừa dứt lời, mặt của bạn Yến đang cầm bóng rổ đã đỏ rồi nay lại còn đỏ hơn, vành tai cũng dần nóng ran.

Nhưng vì nhiệm vụ ngắt dòng suy nghĩ của Dư Duy, cậu chỉ đành nín nhịn hết tất cả vào bụng.

Ở một phương diện nào đó, cậu hoàn toàn có thể nắm được điểm yếu của anh. 

Dù là làm nũng hay là bán thảm, chỉ cần người chủ động là cậu thì bất kì hành động nhõng nhẽo nào cũng có thể bóp chặt mạch máu của Dư Duy.

Hoặc nói cách khác, cậu chính là mạch máu của Dư Duy.

Lực chú ý của anh được chuyển hướng chỉ trong nháy mắt

Thân thể của bạn trai là cành vàng lá ngọc, sao có thể để em ấy làm việc nặng nhọc vậy cơ chứ.

“Yến Yến, đưa anh. Anh cầm cho.”

Thấy anh chẳng thèm nhìn đống bóng bàn lăn lóc dưới đất kia nữa khiến Ôn Biệt Yến nhẹ nhõm vô cùng, cậu đưa bóng rổ cho anh nhưng lại sợ anh nhớ tới rồi lại nghĩ tiếp thì bao công sức coi như đi tong, chỉ đành bắt đầu thi triển trò cũ níu chặt tay áo của Dư Duy: “Anh ơi… chỗ này bí quá, em thấy hơi đau đầu…”  

“!”

Dư Duy không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, lập tức kéo tay bạn trai đi ra khỏi nơi này. 

“Mau ra ngoài thôi, còn ở đây thêm nữa là ngất thật đấy.”

“Chỗ này rất ít khi mở cửa sổ, không khí vô cùng bí bách thật.”

“Yến Yến, lần sau em đừng tới nữa, anh đến đây một mình là được rồi….”

Dư Duy bắt đầu nhập vai ông bố già luyên thuyên đủ điều.

Lúc ra khỏi phòng thể chất rồi, Ôn Biệt Yến vãn không nhịn được ngoái lại nhìn thoáng qua.

Bóng dáng hai thiếu niên ôm chặt lấy nhau giờ đây đã chỉ còn là hư ảnh mà thôi.

Lúc ấy, người cắn cậu đã vô cùng cẩn thận bao trọn lấy cậu vào trong lòng anh, cái ôm ấy vừa khô ráo lại vô cùng ấm áp.

Tuyến thể vẫn còn in rõ cảm giác lần đầu tiên bị đánh dấu, cũng nóng ran lên hệt như bây giờ. 

Anh xách túi dụng cụ thể thao xuống sân tập hợp, Ôn Biệt Yến đi mua nước còn Dư Duy thì nghe thấy có người gọi tên mình nên đã đi qua đấy rồi.

Tiền Húy với Thành Hàn, thêm cả một đám quỷ lười đến áo đồng phục cũng chẳng buồn mặc đã đứng sẵn đấy chờ anh mang bóng tới. 

Anh nhặt lấy quả bóng rổ cuối cùng trong túi lưới chẳng ai lấy rồi ném sang cho bọn họ. 

“Tao coi bọn mày là anh em, bọn mày lại còn tao là ba hả? Đến bóng cũng phải đưa tận miệng mới chịu chơi?” 

“Người thành công thì phải chăm chỉ chứ.” Tiền – mặt dày – Húy  cười hì hì: “Bọn mày nhanh nhanh cái tay cái chân lên cho tao còn tận hưởng cảm giác lên đỉnh vinh quang chứ, bây giờ sân này là của chúng mình. “

Dư Duy: “Còn mỗi nửa tiếng thôi mà cũng đòi lên đỉnh vinh quang, gớm, tao không biết mày dễ tính vậy cơ đấy.” 

“Chịu thôi, ruồi bọ thì cũng là thịt, học sinh cấp ba không có nhân quyền.”

“Anh Dư ơi! Đội bọn tôi thiếu người, làm chủ lực giúp tôi với!!!”

Sân bóng gần đấy vọng lên tiếng kêu của ai đó

Người gọi anh là một bạn nam học lớp 4 bên cạnh, chơi với anh khá lâu rồi, thỉnh thoảng cũng sẽ đánh bóng vài trận cùng nhau. 

Cậu ta có một sự tích truyền kì vang đi khá xa.

Hồi trước, Lông xanh bày đặt ngựa bà đi nhuộm tóc xanh xanh đỏ đỏ, kết quả là bị thầy giám thị bắt quả tang quả đầu như chổi lông gà đó. Xong thì chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, cậu ta bị bắt đứng  trên sân đọc bản kiểm điểm dài ngoằng ngoẵng suốt 30 phút đồng hồ, biệt danh “lông xanh” cũng bắt đầu từ đó trở đi. 

Lông xanh thở hổn hển chạy tới: “Anh Dư, bọn tôi phải thi đấu hữu nghị ấy, nhưng trong đội có đứa bị thầy kéo lên văn phòng không đánh được, mà người biết đánh bóng rổ tôi quen lại chỉ có cậu mà thôi. Giúp tôi xíu đi ha?”  

Tiền Húy bĩu môi bực mình: “Bọn tôi cũng phải đánh mà?” 

“Để sau đi.” Lông xanh vui vẻ nói, lại nhìn sang Dư Duy: “Anh Dư đánh không, thắng trận còn có thưởng nhỏ đó.”

Anh thì đánh hay không cũng chẳng sao, cũng chẳng buồn để tâm đến mấy phần thưởng ít ỏi nhỏ nhoi kia, đang định bảo “tùy” thì ánh mắt va vào bóng người quen thuộc đang đứng cạnh rổ bóng.

Hình như là… Hàn Việt? 

Dư Duy mỉm cười, nhịp đập bóng cũng dần chậm lại: “Tên kia cũng đánh à?”

Anh hất cằm về hướng Hàn Việt đang đứng.

Lông xanh gật đầu: “Đúng vậy.”

“Được, vậy thì tôi đồng ý tham gia trận này.”

Anh đập bóng xuống đất vài cái, để nó nảy lên rồi chui vào lòng Thành Hàn: “Cơ mà tôi có một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?” Lông xanh hỏi.

Dư Duy lười biếng chỉ về rổ bóng: “Tôi không chung đội với cậu ta đâu.”