Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 18: Nhược điểm

2:17 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18: Nhược điểm tại dưa leo tr. 

Rốt cuộc cũng tìm được một thị trấn nhỏ, Sáo Ngọc Công Tử tốt bụng thay Bạch Mạn Điệp mua vài bộ quần áo mới. Y phục của nàng đã sớm bị hắn xé rách, đương nhiên hắn phải bồi thường.

“Ê, tại sao chúng ta phải ở chung một phòng?” Ngồi trong phòng một khách điếm bình dân, Bạch Mạn Điệp bắt đầu oán trách.

“Không an toàn.” Sáo Ngọc Công Tử chậm rãi uống một ngụm trà, diện vô biểu tình trả lời.

Bạch Mạn Điệp hai tay chống nạnh, căm tức nhìn hắn, “Vậy chứ ở đâu mới an toàn? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được tiếp tục có ý nghĩ với ta?”

“Có rất nhiều người muốn bắt ta.” Ai kêu hắn đách tội nhiều người như vậy, cừu nhân không nhiều mới là lạ.

Nàng thở phì phì ngồi đối diện hắn, “Ta đã nói là ngươi không cần chịu trách nhiệm rồi, ngươi kiên quyết kéo ta theo làm gì? Nhìn xem, chúng ta hai người không phải liên lụy lẫn nhau sao?”

“Ta sẽ dùng tính mạng để bảo vệ nàng.” Lời vừa nói ra, hắn cũng hơi khiếp sợ. Hắn sao lại nói như vậy? Một nữ nhân, đáng giá cho hắn dùng tính mạng bảo vệ sao?

Bạch Mạn Điệp nói thầm, “Ngươi có mấy cái mạng a? Cái gì thần bộ kia muốn bắt ngươi, còn có một đống kẻ thất bát nhao khác. Nói không chừng chúng ta đã sớm bị theo dõi, chết thế nào cũng không hay.” Nàng không muốn hắn có việc.

“Nàng hẳn nên gọi ta là phu quân.” Hắn tạm thời không muốn nàng biết thân phận thật của hắn, không muốn nàng biết tên hắn.

“Ngươi… ách… được rồi.” Hai vai nàng xìu xuống, ủ rủ nhận mệnh. Rất hiển nhiên, nam nhân trước mắt không muốn nàng biết tên hắn, nàng nếu cứ gọi hắn Sáo Ngọc Công Tử có phải quá lộ liễu không? Cũng không thể gọi hắn “ê” hoài được, dưới tình huống không còn sự lựa chọn nào khác, phu quân thì phu quân.

Trăng sáng nhô cao, xung quanh vắng lặng, Bạch Mạn Điệp nằm ở trên giường lăn qua lăn lại.

Nàng tới thời đại này là có nhiệm vụ đó, tại sao đột nhiên lại cùng kẻ khác có quan hệ? Nàng bắt đầu có cảm giác hối hận, trinh tiết bị hủy, còn phải tự mình đi tìm lão công đáng ghét kia. Hắn rốt cuộc là trốn đi đâu rồi? Cho dù Bạch Mạn Điệp nàng ngốc, nhưng Diệp Lăng Tương và Thủy Tịch Linh không thể một chút manh mối cũng không tra ra được. Lẽ nào… Đông Phương Vũ cũng giống như nàng, có rất nhiều thân phận?

Nàng chưa từng lo lắng con đường phía trước phải đi như thế nào, nhưng hôm nay nàng phải lo lắng. Nàng cũng không ghét ở chung một chỗ với Sáo Ngọc Công Tử, thế nhưng nàng cũng không muốn cứ theo hắn thế này. Nàng thích là thích cuộc sống ở hiện đại, mà Sáo Ngọc Công Tử cũng đã có ý trung nhân. Bọn họ căn bản không thích hợp là một đôi, nếu hắn bởi vì chịu trách nhiệm mà lấy nàng, sẽ tạo thành bi kịch cho cả hai người. Bạch Mạn Điệp hai tay gối ra sau đầu, nhìn Sáo Ngọc Công Tử đang ngồi trên ghế, không khỏi lộ ra mỉm cười. Kỳ thực hắn cũng rất chính nhân quân tử, đem giường tặng cho Bạch Mạn Điệp, còn bản thân mình thì ngủ trên ghế.

Người kia tuy rằng tính tình hơi tệ, kỳ thực cũng rất cẩn thận, làm thê tử của hắn hẳn sẽ rất hạnh phúc chứ? Nàng bắt đầu hâm mộ vị Vô cô nương kia, nàng rốt cuộc là nữ tử thế nào mới được hắn ưu ái? Sáo Ngọc Công Tử danh chấn giang hồ, nói vậy nữ tử kia cũng là một hiệp nữ kiêm mỹ nữ hay gì đó. Một nam nhân ưu tú như hắn, cũng chỉ có nữ tử như vậy mới có thể xứng đôi.

Sáo Ngọc Công Tử đột nhiên cử động, Bạch Mạn Điệp nhanh chóng nhắm mắt lại. Nàng không muốn hắn biết nàng nhìn lén hắn, nàng đến tột cùng là chột dạ cái gì?

Một lúc lâu sau không hề có chút động tĩnh, nàng lặng lẽ mở mắt, trùng hợp thấy một cái bóng vụt ra ngoài cửa sổ. Hơn nửa đêm rồi hắn còn đi đâu? Bạch Mạn Điệp không kịp suy nghĩ, đi theo sau hắn, nhảy ra ngoài cửa sổ. Ngay lúc nàng đứng vững được trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn tầng lầu ở trên cao, rồi lại nhìn xuống chân mình, nhanh chóng che miệng lại. Nàng… nàng cư nhiên nhảy từ lầu ba xuống, hơn nữa còn lông tóc vô thương. Nàng biết sử dụng võ công sao? Trong tình thế cấp bắc rốt cuộc có thể phát huy được. Thế nhưng bình thường nàng căn bản không biết phải dùng thế nào, tất cả đều phản ứng theo khả năng. Luyện võ nhiều năm như vậy, sớm cũng đã thành thói quen rồi.

Nàng nhìn ngó xung quanh, đã sớm không thấy bóng dáng Sáo Ngọc Công Tử, Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ lách đầu, thi triển khinh công, nhảy lại lên lầu ba.

Bạch Mạn Điệp lại ngây ngốc, nàng chỉ muốn nhảy lên lầu, cư nhiên theo bản năng thi triển khinh công tuyệt đỉnh. Có thể, nàng hẳn nên nghĩ cách đem tiềm năng trong cơ thể hoàn toàn bức ra.

~~~~~

Trong rừng cây, có hai bóng người bay qua bay lại. Sáo Ngọc Công Tử sở dĩ gọi là Sáo Ngọc Công Tử, cũng vì hắn lấy sáo ngọc làm vũ khí. Dưới ánh trăng, sáo ngọc của hắn không chút lưu tình tấn công Hàn Phi. Hai vị cao thủ quyết chiến, khiến vô số lá tuôn rơi lã chã.

Sáo Ngọc Công Tử hừ lạnh, “Còn muốn bắt ta sao? Ngươi chưa đủ tư cách.” Nếu là thường ngày, hắn sẽ không nói mấy câu khó nghe như vậy, bây giờ là tình huống đặc thù.

“Ta có nói là muốn bắt ngươi sao? Ta bất quá chỉ muốn cùng ngươi bàn luận thôi mà. Thuận tiện đến xem thương thế ngươi sao rồi, còn tốt bụng đem kim sáng dược tốt nhất tới cho ngươi đây.” Luận bàn? Tối hôm trước không phải đưa tới rất nhiều quan binh, còn ý đồ muốn đả thương Sáo Ngọc Công Tử hắn.

“Hàn Phi, ngươi là tên tiểu nhân đê tiện, mấy hôm trước vừa đả thương ta, tối nay lại tới. Nhân lúc ta bị trọng thương, muốn lấy mạng ta chứ gì?” Kim sáng dược? Từ tối hôm trước hắn đối với Hàn Phi đã không còn chút hảo cảm nào rồi.

Hàn Phi thở dài một tiếng, nhưng tay vẫn như cũ không buông tha người, “Được rồi, bị ngươi nhìn thấu rồi. Lão đệ a, nói cho ngươi biết, ta có điều khó xử của ta, ngươi coi như bồi đại ca luyện võ đi. Kỳ thực tối hôm nay ta tìm ngươi là có chuyện quan trọng.” Hai người họ đánh nhau nhiều năm như vậy, sớm đã thành anh hùng trọng anh hùng, hắn không nỡ nhìn tên kia bị bắt. Kỳ thực từ tận đáy lòng, Hàn Phi rất bội phục Sáo Ngọc Công Tử, dù sao hắn cũng làm rất nhiều chuyện tốt. Thưởng thức thì thưởng thức, hắn là người của triều đình là chuyện vô phương thay đổi. Hoàng đế lão gia tự mình hạ lệnh muốn hắn bắt cho được Sáo Ngọc Công Tử, hắn mà không thiên nam địa bắc đuổi theo, không bày vẽ một chút, không nháo loạn cả lên liệu có được hay không? Đều tại cái tên hôn quân kia, chức bộ khoái nhỏ nhoi này thật là khó làm quá.

“Ngươi thì có chuyện quan trọng gì? Ngươi bắt một vị cô nương ra làm con tin mà không thấy thẹn sao? Đường đường thiên hạ đệ nhất thần bộ, từ lúc nào lại dựa vào nữ nhân chứ?” Mối thù một kiếm kia hắn vẫn nhớ rất rõ, nếu không phải gặp được Bạch Mạn Điệp, hắn không thể đứng ở đây rồi.

Hàn Phi vẻ mặt đau khổ, “Cuối cùng không phải cũng được cứu rồi sao? Ta chỉ là thấy vị cô nương kia đối với ngươi dùng lời khó nghe, hô đến gọi đi, tưởng là hồng nhan tri kỉ của ngươi, muốn bắt xem thử. Ai biết tên tiểu tử Tiểu Tam kia tự mình chủ trương điều động rất nhiều quan binh tới. Ta là binh, ngươi là tặc, làm trò trước mặt thuộc hạ, ngươi dù sao cũng nên cho ta một chút sĩ diện chứ. Nếu như ngươi bị bắt, ta chẳng phải rất cô đơn sao?” Tiểu Tam là thuộc hạ của hắn, thấy chủ tử đang đối đầu với Sáo Ngọc Công Tử, cư nhiên tự mình chủ trương đến nha môn điều khiến rất nhiều quan binh hỗ trợ. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Hàn Phi dù sao cũng phải làm ra vẻ một chút, Sáo Ngọc Công Tử cố cứu vị cô nương kia, bất cẩn bị thương. Hắn xin thề, hắn thật sự không cố ý.

“Lão đệ, nếu như mệt mỏi như vậy, chi bằng ngươi trực tiếp tiến cung gặp hoàng đế, bảo hắn đừng đuổi bắt ngươi nữa, ngươi mệt ta càng mệt hơn.” Hai người từ chỗ đấu đến ngươi sống ta chết lúc đầu đi tới cảnh tinh tinh tương hấp (1), quá trình của nó kể ra phải nói là rất dài dòng.

(1) Tinh tinh tương hấp: chỉ những người đồng tính cách, chí hướng, cảnh ngộ bào vệ, đồng tình, ủng hộ nhau.

“Không cần, Hàn Phi ngươi ta còn không thèm để tâm tới.” Vì danh tiếng, vì tiền thưởng, người muốn giết hắn thật sự rất nhiều. Chỉ tiếc, đối thủ chân chính của hắn quá ít, hắn không thèm để tâm.

Hàn Phi vẻ mặt đau khổ, “Ta biết ta đánh không lại ngươi, ngươi coi như giúp đại ca một lần đi, ta thực sự không muốn đuổi bắt ngươi nữa. Chỉ cần hoàng đế không bắt ngươi, ngươi muốn trộm cái gì thì trộm, ta tuyệt đối không nhúng tay vào.”

“Thiếu Hàn Phi, chẳng phải không còn gì thú vị.”

“Huynh đệ, ngươi tha cho ta đi. Ta hôm nay thấy ngươi ôm một vị cô nương đó nha, xem như vì vị cô nương đó, ngươi nên đồng ý kiến nghị của ta, tiến cung đi tìm hoàng đế.” Bọn họ biết nhau nhiều năm như vậy, Hàn Phi chưa từng thấy hắn có nhã sách với bất cứ vị nữ nhân nào, vị phấn y nữ tử đi cùng hắn hôm nay chính là ngoại lệ.

“Khoan.” Sáo Ngọc Công Tử nắm sáo ngọc thu hồi sáo ngọc, chắp tay nhìn Hàn Phi.

“Lão đệ, ta biết ngươi lợi hại. Trước đây ngươi chỉ có một mình, nhưng hiện nay đã có thê tử, không giống trước kia.” Hàn Phi thu kiếm, tận tình khuyên bảo hắn. Hắn “phụng mệnh” đuổi bắt tên kia nhiều năm như vậy, thực sự quá mệt mỏi rồi.

“Đừng đi theo ta.” Sáo Ngọc Công Tử rời khỏi rừng cây, để lại một mình Hàn Phi cười khổ.

“Ngươi cho rằng ta thích lắm sao, chỉ cần một ngày hoàng mệnh chưa trừ, ta mười ngày nửa tháng sẽ đi quấy rối ngươi, có làm cho vị cô nương kia sợ ngươi cũng đừng trách đại ca.” Hàn Phi nhìn có chút hả hê, Sáo Ngọc Công Tử cuối cùng cũng có nhược điểm rồi.

“Còn nữa a, cho dù ta không đi, mấy tên thợ săn tiền thưởng khác cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Tùy thời có thể đem vị cô nương kia bắt làm con tin, tự mình suy nghĩ đi.” Hàn Phi tiếp tục cất tiếng nói. Hách hách, đây là mục đích hắn xuất hiện tối ngày hôm nay. Vất vả lắm mới bắt được nhược điểm của tên kia, hẳn hẳn nên trắng trợn lợi dụng mới phải.