Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 31: Tại Sao?

2:39 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 31: Tại Sao? tại dưa leo tr. 

“Thời tiết Hongkong thế nào?” Giọng nói trầm ấm ôn hòa, như cơn gió mát thoảng qua tai Mộ Thiện.

“Không tồi”. Mộ Thiện nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, cô đột nhiên cảm thấy, thành phố này hình như không còn khô cằn như trước kia.

“Tối mai em có lịch trình gì không?” Anh hỏi giọng bình thản.

Mộ Thiện có thể tưởng tượng bộ dạng của anh lúc này, anh cũng cầm di động đứng nhìn ra ngoài cửa sổ giống cô.

“Có lẽ em đi dạo phố”. Cô trả lời.

“Anh đến đón em, khoảng tám giờ máy bay hạ cánh, hãy chờ anh”.

“Được ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiện rời khỏi cửa sổ quay lại phòng hội nghị.

Phòng hội nghị chứa khoảng ba trăm chỗ ngồi gần chật ních. Ở vị trí chủ tọa trên sân khấu có một người Mỹ cao lớn đang diễn thuyết bằng tiếng Anh. Ông ta nói chuyện rất thoải mái và hài hước nên bên dưới rộ lên tràng cười vui vẻ.

Mộ Thiện quay về chỗ ngồi, cô nhanh chóng bị bầu không khí náo nhiệt thu hút.

Đây là một buổi tọa đàm nghiệp vụ ở Hongkong do một hiệp hội quản lý quốc tế tổ chức. Các công ty hàng đầu trên thế giới đều cử đại diện tham gia. Công ty của Mộ Thiện là công ty bản xứ duy nhất thành lập chưa đến hai năm cũng được mời tham dự.

Đối với Mộ Thiện, đây là sự khẳng định rất lớn.

Hội nghị kéo dài trong hai ngày, hôm qua có hai công ty danh tiếng ở châu Âu diễn thuyết. Mộ Thiện chăm chú lắng nghe, trong bữa cơm trưa và cơm tối cô còn tích cực thảo luận với các đồng nghiệp. Đã lâu rồi tinh thần của cô mới sảng khoái như vậy.

Hôm nay là buổi giao lưu chuyên đề, Mộ Thiện cảm thấy hơi căng thẳng.

Vài phút sau, cô nghe người chủ trì giới thiệu bằng tiếng Anh: “Tiếp theo, tôi xin vinh hạnh mời cô Mộ Thiện, đại diện thanh niên lập nghiệp của Trung Quốc đại lục giới thiệu về dự án khu vực Tây Nam Trung Quốc!”

Mộ Thiện đứng dậy, chậm rãi đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.

Dưới ánh đèn chói mắt, gương mặt tất cả mọi nguời ở bên dưới đều biến thành những chấm trắng. Hội trường yên tĩnh trở lại, bên tai Mộ Thiện đột nhiên phảng phất giọng nói trầm ấm của Trần Bắc Nghiêu: “Anh đến đón em, đợi anh.”

Mộ Thiện ngẩng đầu hít một hơi sâu để lấy lại tinh thần, sau đó cô mỉm cười bắt đầu diễn thuyết.

Bữa tối là tiệc buffet ở ngay trong khách sạn. Khi Mộ Thiện cầm đĩa thức ăn đi qua, không ít người chào hỏi cô: “Hi, Mộ.”

Mộ Thiện lịch sự mỉm cười, đến khi cô tìm được một vị trí trống trong góc và ngồi xuống, hai chân cô mỏi nhừ.

Các đồng nghiệp lại bắt đầu tích cực thảo luận những vấn đề liên quan đến hội nghị. Mộ Thiện nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng góp một hai câu. Trong lòng cô không khỏi buồn cười, ở đây có nhiều người còn kính nghiệp hơn cô, mấy tháng nay phần lớn thời gian cô bị Trần Bắc Nghiêu chiếm hết, cô phải nỗ lực hơn mới được.

Mộ Thiện vốn có kế hoạch ở lại Hongkong thêm một ngày, sáng sớm ngày kia mới bay về thành phố Lâm. Anh bận rộn như vậy mà tối mai vẫn đến Hongkong đón cô.

Kể từ lúc nhận được điện thoại của Trần Bắc Nghiêu, trong lòng cô bắt đầu chờ mong.

Mộ Thiện vô tình ngẩng đầu, bắt gặp một hình bóng vụt qua cửa phòng ăn. Hình bóng đó có vẻ quen mắt nhưng do đi rất nhanh nên cô không nhận ra là ai.

Buổi tối Mộ Thiện và đồng nghiệp dạo phố đến hơn chín giờ. Sau đó rất nhiều người đi Lan Kwai Fong, còn cô quay về khách sạn. (Lan Kwai Fong- Lan Quế Phường: nơi vui chơi giải trí về đêm nổi tiếng ở Hongkong)

Mộ Thiện ở phòng theo dạng căn hộ nhỏ, hai vệ sỹ ngủ ở phòng ngoài. Sau khi tắm xong, cô đi đến trước cửa sổ lau đầu.

Ngay bên dưới là một bể bơi, ánh trăng chiếu xuống bể bơi khiến mặt nước màu đen thẫm yên tĩnh lạ lùng. Do thời tiết lạnh nên xung quanh bể bơi không có mấy người, chỉ có hàng ghế nằm bên cạnh bể bơi ẩn hiện một hai bóng người.

Mộ Thiện thu lại ánh mắt, cô vừa định quay người đột nhiên hóa đá.

Ở một góc bể bơi có một người đàn ông cao lớn đứng yên lặng như một pho tượng. Từ chỗ cô đến nơi người đàn ông đang đứng cách một khoảng khá xa, anh ta lại cúi đầu nên cô không nhìn rõ diện mạo.

Nhưng người đàn ông đó tạo nên cảm giác tồn tại rõ ràng. Trời lạnh như vậy mà anh ta ở trần, chỉ mặc quần đùi, để lộ thân hình cơ bắp rắn chắc.

Như cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm của Mộ Thiện, người đàn ông ngẩng mặt, quay về bên này.

Mộ Thiện ngây người.

Mặc dù các đường nét ngũ quan của anh ta không rõ ràng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận thấy khí chất mặt trời đậm đặc tỏa ra từ người anh ta.

Tầm?

Người đàn ông đó tiến lại gần hai bước. Nhờ ánh đèn, lần này Mộ Thiện có thể nhìn rõ ràng, quả nhiên là Tầm.

Cô lập tức lùi lại phía sau, tựa hồ muốn ra khỏi phạm vi tầm nhìn của anh ta.

Ngồi trên giường, tâm trạng Mộ Thiện rất nặng nề.

Lần trước bị Tầm cắn, tuy cô không nói cho Trần Bắc Nghiêu biết nhưng vài ngày sau, cô cũng nhắc khéo anh về Tầm. Cô cảm thấy con người của Tầm có gì đó không bình thường.

Sau đó cô nhận được tin, Tầm đã rời khỏi Trung Quốc quay về Thái Lan.

Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Lần đầu có thể nói là ngẫu nhiên, lẽ nào lần thứ hai cũng trùng hợp?

Mộ Thiện lập tức bấm số điện thoại.

“Tầm đang ở đây.” Cô nói nhỏ.

Ở đầu bên kia, Trần Bắc Nghiêu hỏi gấp: “Em đang ở đâu?”

“Khách sạn.”

“Em hãy ở trong khách sạn đừng ra ngoài, anh sẽ nhờ thêm người bên Hongkong đến đó”. Giọng anh trầm xuống: “Anh sẽ đáp chuyến bay đầu tiên.”

“Vâng, có lẽ không sao đâu, anh đừng căng thẳng quá.”

Trần Bắc Nghiêu trầm mặc rồi cất giọng dịu dàng: “Chờ anh.”

“…Vâng”

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiện nghĩ, thật ra ngoài chuyện cắn cô một phát, Tầm không có điểm nào khả nghi. Có lẽ, việc cô thông báo với Trần Bắc Nghiêu chỉ khiến anh vất vả một phen.

Nhưng không hiểu tại sao, người đàn ông tuấn tú, thậm chí nên gọi là cậu thanh niên này khiến cô cảm thấy một mối nguy hiểm rình rập.

Cô lại đứng sát vào bờ tường, lén lút thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống dưới. Nhưng bên cạnh bể bơi không còn hình bóng cao lớn đó.

Vài phút sau, Mộ Thiện nghe thấy vệ sỹ ở phòng ngoài nói chuyện điện thoại, chắc là người của Trần Bắc Nghiêu dặn dò họ cảnh giác. Mộ Thiện cảm thấy yên lòng một chút, cô mở tivi ra xem.

Khoảng nửa tiếng sau, Mộ Thiện đứng dậy uống nước. Cô đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường.

Yên tĩnh, rất yên tĩnh.

Mộ Thiện tắt tiếng tivi, bên ngoài quả nhiên không một tiếng động. Lẽ nào hai người vệ sỹ đã đi ngủ sớm?

Mộ Thiện đi về phía cửa vài bước, cô bỗng ngửi thấy một mùi kỳ lạ.

Giống mùi tanh của máu, pha trộn mùi thơm thoang thoảng.

Đó là…Tầm!

Giống như chứng thực suy đoán của Mộ Thiện, cánh cửa phòng rõ ràng đã được cô khóa chặt đột ngột mở ra.

Dưới ánh đèn, Tầm đứng ở cửa phòng. Anh ta vẫn cởi trần, cánh tay dài buông thõng, hai tay cầm hai con dao mỏng, trên lưỡi dao dính vết máu đỏ.

“Hi, Mộ tiểu thư.”

Mộ Thiện nhìn qua người Tầm ra bên ngoài, đập vào mắt cô là hình ảnh một vệ sỹ nằm úp mặt trên tấm thảm cạnh ghế salon. Máu từ cổ anh ta tuôn ra như suối.

“Anh đã giết bọn họ?” Mộ Thiện không thể chấp nhận sự thật trước mắt, hai người vệ sỹ đi theo cô mấy tháng nay. Tuy họ kiệm lời nhưng rất chu đáo tỉ mỉ. Hơn nữa thân thủ của bọn họ rất tốt, sao có thể chết dễ dàng dưới mũi dao của Tầm?

Tên Tầm này quả nhiên thâm sâu khó lường, hắn có đúng là thương gia Thái Lan?

Hay là…một sát thủ?

Như đoán ra sự phẫn nộ và nghi hoặc của Mộ Thiện, Tầm cười ngoác miệng. Hắn lắc tay như diễn trò ảo thuật, hai con dao lập tức biến mất. Sau đó hắn tiến lên một bước, ôm Mộ Thiện vác lên vai.

Mộ Thiện không vùng vẫy vì cô biết tốn công vô ích, cô yên lặng nằm trên vai Tầm khiến hắn đâm ra ngờ vực. Hắn cười nói: “Ngoan quá!”

“Tại sao?” Mộ Thiện bình tĩnh hỏi: “Tôi sẽ không phản kháng, nhưng ít nhất anh phải cho tôi biết lý do tại sao?”

Tầm vác cô trên vai đi qua vũng máu tanh, hắn cười hì hì: “Cho tôi hôn một cái rồi tôi nói cho cô biết.”

Mộ Thiện nhanh tay nhanh mắt trong đầu đã có mưu tính, khi ngang qua chỗ đặt bình hoa ở gần cửa, cô liền túm lấy cái bình đập mạnh vào đầu Tầm…nhưng không trúng.

Cổ tay cô đau buốt.

Sau gáy Tầm như có mắt, hắn ngoái đầu né tránh, đồng thời năm ngón tay cứng như sắt thép siết chặt tay cô, đau đến mức cô không thở nổi.

Sau đó người Mộ Thiện trượt xuống, mất đi trọng lực, hai cánh tay mạnh mẽ kéo cô vai lên, cô bị Tầm ôm vào lòng.

Hắn cúi xuống nhìn cô bằng ánh mắt lạnh giá.

“Phiền phức thật!” Tầm quăng người Mộ Thiện vào tường một cách thô lỗ, hắn không hề thương hoa tiếc ngọc, khiến lưng Mộ Thiện đau đến mức như bị gãy rời.

Không đợi cô kịp phản ứng, một bàn tay lớn kẹp chặt cổ cô, bàn tay còn lại buông thõng, làm cả người Mộ Thiện lơ lửng trên không trung. Hắn siết cổ cô khiến cô không thở nổi.

Tầm rút từ túi áo một cái lọ thủy tinh nhỏ. Hắn uống một ngụm lớn. Đuôi mắt dài của hắn nheo nheo đầy nguy hiểm, sau đó hắn cúi xuống cắn môi Mộ Thiện.

Hắn buông tay khỏi cổ Mộ Thiện, chuyển xuống khóa chặt thắt lưng cô. Mộ Thiện được tự do, liền há to miệng hít lấy hít để không khí. Đầu lưỡi nóng hổi của Tầm nhân cơ hội trườn vào miệng cô, mang theo dòng dung dịch mát lạnh hơi ngòn ngọt. Mộ Thiện không kịp phòng bị, cũng không thể đề phòng, cô liền nuốt một hớp vào họng.

Đầu lưỡi Tầm liếm môi cô một lượt, đáy mắt hắn để lộ ý cười, hắn lại vác Mộ Thiện lên vai.

Dòng dung dịch đó tất nhiên có vấn đề, Mộ Thiện chỉ cảm thấy đầu cô ngày càng nặng trĩu, cảnh vật xung quanh mờ dần, thân hình của Tầm chạy rất nhanh như một ngọn gió.

“Tại sao…” Mộ Thiện cố hỏi trong cơn mơ mơ màng màng.

Tầm không trả lời.

Một lúc sau, cô cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, chút ý thức còn sót lại giúp cô tiếp tục cố chấp: “Tại sao?”

Tầm cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, hắn nghiến răng: “Ồn chết đi được. Bởi vì Trần Bắc Nghiêu ngáng đường, cô còn không ngậm miệng tôi sẽ cưỡng bức cô ngay tại chỗ.”

Sở dĩ Mộ Thiện kiên trì truy hỏi là vì cô muốn có nhận thức rõ ràng về tình cảnh của bản thân, chỉ như vậy cô mới có thể tìm cách trốn thoát. Khi đạt được mục đích, cô lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.

———————-

Không biết bao lâu sau, Mộ Thiện cảm thấy người lắc đi lắc lại. Cô mơ màng mở mắt, bên ngoài là ánh đèn đêm. Cô ngửi thấy mùi xăng, hình như cô đang ở trên ô tô.

Mộ Thiện không nhớ chuyện xảy ra trước đó, cô cảm thấy đầu vô cùng đau nhức.

Vừa quay lại, Mộ Thiện liền nhìn thấy bộ dạng không rõ ràng của Trần Bắc Nghiêu ngồi bên cạnh cô. Hóa ra đầu cô đang tựa vào vai anh. Biết cô đã tỉnh, anh quay sang nhìn cô, gương mặt nghiêng tuấn tú hiện lên nụ cười dịu dàng.

Giống như trước đây.

“Bắc…Anh Bắc Nghiêu…” Cô không chịu nổi túm lấy cổ áo anh, dúi đầu vào ngực anh. Anh không hề động đậy, cũng không ôm cô như thường ngày. Cô không hài lòng, chủ động giơ tay ôm thắt lưng của anh rồi lại dụi đầu vào lòng anh.

Cuối cùng anh cũng có phản ứng, anh nói câu gì đó rồi nhấc người cô đặt lên đùi anh.

Cô đắc ý nghĩ thầm, cô mặc kệ giá trị đạo đức gì đó, cô mặc kệ anh phóng hỏa giết người.

Sau đó đầu óc cô lại mơ mơ hồ hồ, cô chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

———————

Khi Trần Bắc Nghiêu đến khách sạn, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường. Từ bên ngoài nhìn vào, anh chỉ thấy hai xác chết đầy máu, còn Mộ Thiện mất hút.

Một vị lão đại ở Hongkong gọi điện xin lỗi anh: “Bắc Nghiêu, lúc đàn em của tôi tới nơi, người đã chết rồi…”

Trần Bắc Nghiêu cúp điện thoại, hai tay anh bỏ vào túi quần, anh đứng ngoài cửa phòng bất động hồi lâu. Châu Á Trạch chạy đến cất giọng nghi hoặc: “Camera giám sát bị phá hỏng, cũng không có nhân chứng. Người Thái Lan từ trước đến nay luôn âm thầm, không giống thủ pháp của bọn họ.”

Trần Bắc Nghiêu đứng im lặng một lúc, sau đó anh giơ tay nhấc sợi dây phong tỏa của cảnh sát rồi đi vào phòng. Người cảnh sát trực ở hiện trường thấy vậy vội quát lớn, anh như không hề nghe thấy tiếp tục đi vào bên trong. Châu Á Trạch liền ngăn người cảnh sát giải thích: “Xin lỗi, anh trai tôi lo lắng cho chị dâu…”

Trần Bắc Nghiêu nhìn quanh phòng, bộ váy công sở của Mộ Thiện vẫn đặt trên ghế sofa, dép lê chiếc trước chiếc sau rơi cả trên giường, cho thấy tình thế lúc đó hỗn loạn như thế nào. Anh thậm chí còn tưởng tượng ra cô chỉ mặc váy ngủ, giãy giụa trước sự tấn công của đối phương, cuối cùng cô cũng bị khống chế.

“Em đến chỗ Đạt Lịch ở Vân Nam đòi người”. Châu Á Trạch đi theo vào sau khi giải quyết người cảnh sát ở bên ngoài.

“Không chỉ có Đạt Lịch”. Giọng nói của Trần Bắc Nghiêu vô cùng lạnh lẽo.

Châu Á Trạch cảm thấy Trần Bắc Nghiêu nói đúng, nếu là tập đoàn ma túy ở trong nước đặc biệt khu vực Tây Nam, bọn chúng ít nhiều cũng nghe nói đến danh tiếng Trần Bắc Nghiêu, tuyệt đối không dám trở mặt động thủ…

Vì vậy đằng sau Đạt Lịch còn có một thế lực khác? Châu Á Trạch liếm môi: “Chúng ngang nhiên như vậy, không phải là…”

Đúng lúc này chuông điện thoại của Trần Bắc Nghiêu vang lên. Anh cầm lên xem, là một số lạ.

“Nói đi!”. Anh cất giọng lạnh lùng.

Đối phương cười khẽ nhưng không lên tiếng. Trần Bắc Nghiêu cầm điện thoại chờ đợi.

Sau đó anh nghe thấy một tiếng động, hơi thở có phần gấp gáp.

Cuối cùng, một giọng nói vô cùng quen thuộc, đầy dịu dàng, mơ màng và si mê truyền qua điện thoại: “Bắc…Anh Bắc Nghiêu…”

Tim Trần Bắc Nghiêu như bị đập một nhát thật mạnh, hô hấp ngưng trệ.

Anh nhắm mắt rồi lại mở mắt, thân hình mềm mại của Mộ Thiện như hiện ra trước mắt anh.

Vậy mà giọng nói của cô lại rất xa xôi.

Tiếp đó, Trần Bắc Nghiêu nghe thấy thanh âm của Tầm. Hắn thở dốc như đang hưởng thụ rồi cười nói: “Mr Trần, hoan nghênh anh đến Tam giác vàng.”