Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 76: Nhìn trộm

2:49 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 76: Nhìn trộm tại dưa leo tr. 

Nếu như đến thỉnh mà không gặp người, thì đơn giản không xin không thỉnh nữa. Dương Thu Trì đến lao phòng gặp và nói chuyện phím cùng Đại Bản Nha và mọi người. Lúc này, ở ngoài chợt có một cấm tốt tiến vào, vừa đi miệng vừa làu bàu máng chửi: “Con mẹ nó, muốn chết thì chết cho rồi đi, hại lão tử suốt ngày trực bên cạnh hắn.”

Đại Bản Nha hỏi: “Là tên tú tài nghèo đó à? Vẫn còn chưa chết ư?”

“Thì vậy mới khổ chứ, kêu la trời đất mẹ hết mấy đêm rồi.”

Dương Thu Trì nghi hoặc hỏi: “Cái gì tú tài nghèo, chuyện này thế nào vậy?”

Đại Bản Nha trả lời: “Dương gia, vị tú tài nghèo này tên là Long Tử Tư, giết vợ của hắn, bị xử tử tội. Mấy ngày nay hắn bị sốt cao, tiêu chảy, không có tiền khám bệnh, xem bộ dạng không còn sống được mấy ngày nữa.”

“Ạ?” Dương Thu Trì ngạc nhiên hỏi, “Vậy sao các ngươi không đi tìm lang trung khám bệnh cho hắn?”

Đại Bản Nha vội đứng lên, khom lưng cười cầu tài: “Dương gia, không phải chúng tôi thấy chết không cứu, mà lao phòng của chúng ta không có tiền lệ cấp tiền khám bệnh cho phạm nhân. Sau khi vào nhà lao rồi, ba bốn phần mười đều sẽ nhanh chóng mắc bệnh, làm gì có tiền đủ cho chúng trị bệnh đây?”

“Vậy cứ để mặc bọn họ chết sao?”

Đại Bản Nha hơi ái ngại: “À, chuyện này thật không có biện pháp nào, nhà phạm nhân nào có tiền, chúng ta đi báo cho người nhà họ một tiếng, lấy tiền trị bệnh, gặp người không tiền, thì chỉ còn biết ráng mà chịu, nếu chịu không được, thì chỉ còn có nước nhận mệnh.”

Dương Thu Trì nói: “Làm sao có thể thấy chết mà không cứu được?” Bèn đứng dậy, nhưng không biết nên làm thế nào. Lời của Đại Bản Nha vừa nói không phải là không có đạo lý, phạm nhân sinh bệnh, trong nhà không có tiền, trong khi nha môn thì không chịu chi tiền, chẳng lẻ ngươi bảo bọn Đại Bản Nha tự bỏ tiền ra bao cho phạm nhân trị bệnh? Nhiều phạm nhân như vậy, bọn chúng chỉ có mấy lạng bạc tiền lương, ăn uống và lo cho gia đình không cũng không đủ.

Nhưng mà, nghe nói vị này lại là một tú tài, dù gì cũng là một người đọc sách a. Dương Thu Trì có chút mềm lòng, nói với Đại Bản Nha: “Ngươi dẫn ta đến coi!”

Đại Bản Nha vâng dạ, dẫn Dương Thu Trì đến phòng giam trọng phạm. Đó là một phòng ẩm thấp hôn áp, trên đất đầy chất lỏng màu vàng có chứa chất đỏ hồng, bốc ra mùi phân và nước tiểu. Một nam nhân trung nằm dựa trên một góc phòng giam, trên vai mang một cái cùm bằng gỗ vừa to vừa nặng, hai tay mang xích sắt bị khóa chặt vào hai cái lổ giữa cùm. Mái tóc đen bù xù của y cuốn quánh lại một chổ, bốc ra một mùi hôi tanh nồng nặc. Dường như y đang lên cơn sốt, mặt đỏ hồng, râu rối nùi dính khích vào cùm gỗ, hai mắt vô thần, miệng rên ư ử.

Đại Bản Nha cười nịnh nói với Dương Thu Trì: “Người này là Long Tử Tư, trước đây là một tú tài nghèo.” Nghe Long Tử Tư đang rên rỉ, Đại Bản Nha gầm lên mắng: “Con mẹ ngươi đừng có rống nữa, quản giam đại gia tới rồi.”

Long Tử Tư mở đôi mắt vô thần nhìn Dương Thu Trì, rồi khép hờ mắt lại.

Dương Thu Trì cúi người xuống, đưa tay ra sờ lên trán của y, thấy tay nóng hổi, sốt lên đến chừng bốn chục độ, trong lòng hơi khẩn trương. Hắn thấy y vô cùng yếu ớt, thần tình lãnh đạm, phản ứng chậm chạp, trên đất đầy chất đi tả, trong phân có huyết. Trầm ngâm một chút, hắn hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Hỏi liên tục mấy tiếng, Long Tử Tư mới hé mắt ra: “Đau… đau bụng lắm…”

Dương Thu Trì đưa tay ra ấn lên bụng y vài cái, Long Tử Tư đau đớn kêu la liên hồi.

Vừa rồi chạm phải bụng của Long Tử Tư, thấy gan lách phù thủng, cộng với các triệu chứng hiện có, Dương Thu Trì nhíu chặt hàng lông mày, lùi ra sau vài bước, hỏi Đại Bản Nha: “Còn có ai bị triệu chứng như thế này nữa không?”

Đại Bản Nha thấy thần tình của Dương Thu Trì khẩn trương như vậy, vội vã trả lời: “Không có, trong phòng giam trọng phạm này ngoài Hồ Tam và Tạ quả phụ đã được giải đi mấy ngày trước, thì chỉ còn có mình tú tài nghèo này, không còn ai khác nữa.”

“Lập tức cách li, không cho ai tiến vào đây hết!” Dương Thu Trì chuyển người đi ra ngoài, “Lập tức mời lang trung giỏi nhất của Quảng Đức huyện tới đây. Mau lên!”

Đại Bản Nha vâng dạ liên hồi, nhanh chóng phân công các cấm tốt phong tỏa phòng giam trọng phạm lại, không cho ai vào, và cho người nhanh chóng đi mời lang trung.

Dương Thu Trì trở về phòng trực, lấy một bồn nước nóng, rửa cho thật sạch tay chân, sau đó ngồi trên bàn trầm tư. Đại Bản Nha cẩn thận hỏi: “Dương gia, vị tú tài này bị bệnh gì vậy a? Lợi hại không?”

“Có khả năng là thương hàn!”

“A?” Đại Bản Nha giật mình kinh hãi, “Mẹ của tôi ơi!” Hắn suýt chút nữa quay người chạy ra ngoài. Có điều trưởng quan còn ở đây, muốn chạy trừ khi không muốn làm ở đây nữa.

Sự sợ hãi của Đại Bản Nha không phải là không có đạo lý. Người thời cổ đại nhận định dịch bệnh hay những bệnh truyền nhiễm cấp tính là do thân thể bị hàn khí thương hại, do đó mới đặt tên cho chúng là “Thương hàn”. Ở thời hiện đại, chúng ta đều biết Thương hàn là do trực khuẩn thương hàn gây ra, dẫn tới bệnh truyền nhiễm cấp tính đường ruột, được quy vào bệnh truyền nhiễm loại B, là một trong những chủng bệnh Thương hàn mà người thời cổ thường đề cập. Nó cũng là thứ bệnh thương hàn thường thấy nhất ở thời cổ, do việc lây truyền rất nhanh, việc dự phòng tiêu độc không tốt, nên dễ dàng tạo thành bệnh truyền nhiễm trên diện rộng, số lượng tử vong rất cao, nên mới làm cho Đại Bản Nha kinh khủng như vậy.

Chẳng mấy chốc sau, Lang trung đã được thỉnh tới. Dương Thu Trì nói cho lang trung biết, bệnh nhân này có khả năng là bị thương hàn. Nghe thấy thế, mặt lang trung biến hẳn, rất cẩn thận tiến vào lao phòng, rồi chẳng mấy chốc sau quay ra, thần tình khẩn trương nói: “Đại nhân nói không sai điểm nào, chính là thương hàn. Làm sao bây giờ?” Hỏi xong, thân người của y bắt đầu run.

Xem ra hiện giờ bệnh này vẫn còn chưa lan truyền, cần phải bịt chặt mọi trạng thái manh nha, không cho lan rộng ra ngoài, nếu không thì “Nhà nhà vắng lặng quỷ hát ca” thôi. Dương Thu Trì lệnh cho mời lang trung toàn thành đến, do lang trung trực tiếp di chuyển Long Tử Tư đến một phòng giam cách li đơn độc, thanh tẩy mọi chất bài tiết ở phòng giam ấy sạch sẽ rồi đem chôn sâu hết, sau đó sử dụng trung dược tiến hành tiêu độc tất cả mọi phòng ốc xung quanh. Toàn bộ phạm nhân và ngục tốt trong huyện nha cũng cho uống thuốc dự phòng, lại tiến hành truy theo và diệt trừ tiêu độc mọi dấu vết của những người liên quan. Mọi chi phí do Dương Thu Trì trả.

Trung y dùng để trị thứ bệnh tật này thường chỉ có một đường, đã sớm được định ra từ thời Đông Hán. Ngay từ thời đó, Trương Trọng Cảnh đã trứ tác một tác phẩm bất hủ tên là “Thương Hàn tạp bệnh luận”, mô tả chứng trạng phát bệnh và phương pháp trị liệu của vài trăm dịch bệnh.

Dưới sự chỉ huy của Dương Thu Trì, các vị lang trung trong hyện thuận lợi hoàn thành việc cách ly tiêu độc, lại tiến hành bốc thuốc trị liệu cho Long Tử Tư, rồi bốc cho những người khác mấy thang thuốc dự phòng. Đợt bệnh truyền nhiễm này được phát hiện sớm, xử lý kịp thời và triệt để, nên nhất định sẽ không gây ra dịch bệnh đại quy mô. Xong xuôi mọi chuyện, lúc này Dương Thu Trì mới yên tâm.

Sau cả buổi bận bịu tối mắt tối mũi, mặt trời đã ngã về tây. Dương Thu Trì bắt đầu lo lắng, Tống Vân Nhi cùng mọi người đã đi từ sớm, giờ đã gần chiều mà không thấy quay về, hắn cảm thấy càng lúc càng bất an, quyết định dẫn Tiểu Hắc cẩu đi tìm bọn họ.

Dương Thu Trì trở về nhà, nha hoàn Hương Tình của Dương mẫu mở cửa, nói lão thái thái và hai vị thiếu phu nhân đi ra ngoài mua sắm rồi. Dương Thu Trì đến phòng pháp y lấy súng. Hắn mặc trường bào dành cho quản giam, nên không tiện giát súng ở eo, liền cột bao súng bên ngoài đùi phải, bỏ súng vào bao, sau đó đi ra ngoài.

Trên đường đi ngang tân phòng, hắn nghe trong đó có tiếng nước chảy, liền cảm thấy kỳ quái, bọn họ chẳng phải là ra ngoài mua sắm rồi sao? Ai ở trong phòng chứ? Dương Thu Trì len len mở cửa tiến vào trong, đi qua phòng ngoài vốn là chỗ ngủ của nha hoàn Nguyệt Thiền, khe khẽ vén màn lên, thấy Nguyệt Thiền đang ngồi trên một cái ghế thấp, đã cởi áo ngoài ra, đang rửa nhũ phòng.

Dương Thu Trì lập tức cảm thấy miệng khô cổ cháy, đừng nói nha hoàn Nguyệt Thiền mới có mười bốn mười lăm tuổi mà lầm, thân thể của nó đã phát dục tới mức khá tuyệt rồi, nhũ phòng hình bán cầu no tròn trắng bạch, khiến cho người ta vừa nhìn là có cảm giác muốn phạm tội.

Nguyệt Thiên với tay lấy ít phấn để trong một hộp nhỏ bên cạnh bồn nước, trút lên đầu v* bên trái, sau đó lập tức rên lên một tiếng thống khổ. Dương Thu Trì a lên kinh ngạc, vén rèm xâm xâm bước vào…