Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Trinh Thám Nạp Thiếp Ký I Chương 93: Cương quyết cự tuyệt

Chương 93: Cương quyết cự tuyệt

2:50 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 93: Cương quyết cự tuyệt tại dưa leo tr. 

Dương Thu Trì thấy sắc mặt của Bạch thiên tổng âm lãnh, liền biết những lý do đằng đông đằng tây mà mình cố viện dẫn ra để từ chối ấy đã càng lúc càng làm lão tức giận, xem ra mềm yếu như thế là không được nữa rồi. Nghĩ vậy hán bèn cương quyết hẳn lên, tìm lý do gì nữa bây giờ? Mềm yếu như vậy thật đúng là không phải nam nhân mà, hay là nói thẳng một câu cho lão biết – Ông đây không thôi vợ, lão gả con gái cho ta làm… tiểu thiếp thì được!?

Dương Thu Trì cúi người xá một lễ: “Tại hạ được Bạch thiên tổng và Bạch phu nhân ưu ái, nguyện đem lệnh ái hạ giá như vậy, tại hạ vinh hạnh vô cùng. Chỉ có điều, tại hạ chỉ có thể nạp lệnh ái làm thiếp, nhân vì tại hạ đã có chánh phòng nguyên phối phu nhân rồi.”

Bạch thiên tổng tức đến run người, chỉ Tống tri huyện bảo: “Ngươi nghe đó, ngươi nghe hiền chất của ngươi nói đó! Hắn…. hắn quả nhiên chỉ muốn nạp con gái ta làm thiếp! Ha ha, ha ha ha” Bạch thiên tổng tức đến cùng cực lại đổi sang cười, quát hỏi Dương Thu Trì, “Bạch mỗ ta là nhân vật nào, ngươi biết hay không? Con gái ta chỉ gả cho ngươi làm tiểu thiếp? Đừng có mà mơ mộng hão huyền!

Dương Thu Trì cúi người đáp: “Thiên tổng đại nhân, ngài nguyện ý đem lệnh ái gả cho tôi, trong lòng tôi quả thật là thập phần cảm kích, cũng vô cùng thành thật muốn cùng Bạch cô nương kết tóc trăm năm. Nhưng tôi đã có phu nhân nguyên phối rồi, nếu như bắt tôi bỏ nàng, tôi làm không được!”

“Vì sao?” Bạch thiên tổng rống lên, “Ả so với con gái ta đẹp hơn, hay là gia cảnh sang giàu hơn con gái ta?”

“Đều không phải, người vợ tào khang, thủy chung từ thời nghèo hèn không thể bỏ được!”

Dương Thu Trì lại lấy câu cổ thoại ra nói, Bạch thiên tổng nhất thời cứng họng, sau một lúc mới tìm được lời khác: “Ta nghe nói phu nhân của ngươi không thể sinh con, Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, đây không phải là lý do ngươi bỏ vợ hay sao?”

“Nhưng tiện nội đã nạp một tiểu thiếp cho tôi rồi, điều này Bạch thiên tổng biết mà, ngài còn tặng cho tôi nhiều lễ vật trong hậu nữa.”

Bạch thiên tổng là một võ quan, vốn không giỏi chuyện ngôn từ đối đáp, bị những lời này của Dương Thu Trì khiến không biết phải nói tiếp như thế nào, liền quay đầu nhìn về phía tấm màn lớn che ngang hậu đường, rồi xoay lại quát hỏi Dương Thu Trì: “Vậy con gái ta thế nào đây? Ngươi nói coi!” Nói xong tức giận phì phò trở về chỗ ngồi, vỗ mạnh lên mặt bàn, mặt mày sậm sịt nhìn Dương Thu Trì.

Tình hình hiện tại xem ra vị Bạch thiên tổng này không phải là người hoàn toàn không thể giảng đạo lý, Dương Thu Trì bèn điềm đạo thưa: “Bạch thiên tổng, ngài muốn tôi bỏ vợ, dù sao cũng phải cho một lý do chứ!”

Bạch thiên tổng lại rống lên: “Ta không cần biết, Tống tri huyện, ông nói thế nào đây?”

Tống tri huyện cười khổ nói: “Thiên tổng đại nhân, ở đây, ở đây không có người ngoài, tôi đành phải nói rõ vậy, nếu muốn hiền, hiền chất bỏ vợ, thì chuyện bỏ vợ này phải có thất xuất tam bất khứ (bảy điều phải ra khỏi nhà, ba điều đuợc giữ lại). Thất xuất là: một vô tử (không con), hai dâm, ba không thuận phụ mẫu, bốn khẩu đa ngôn (nhiều chuyện), năm trộm cướp, sáu đố kị, bảy ác tật. Cháu dâu không thể sinh con, chiếm một trong những lý do này…”

Bạch thiên tổng vỗ bàn nói tiếp ngay: “Thế đó? Ta nói có sai sao? Hơn nữa tiểu thiếp của hắn chưa sinh con, phu nhân của hắn bị xếp vào một trong Thất Xuất ấy, đúng không?” Bạch thiên tổng cảm thấy bản thân đã tìm được một lý do không tệ để mà đắc ý rồi.

Đơn giản chỉ là cưỡng từ đoạt lý, Tống tri huyện thầm nghĩ, cười cười nói tiếp: “Nhưng mà, bỏ, bỏ vợ còn có Tam Bất Khứ, một là Sở Thu Vô Sở Quy (có đi mà không có đường về), hai là Dữ canh tam niên tang (đã để tang ba năm cho nhà chồng), ba là Tiền bần tiện hậu phú quý (trước nghèo khổ sau giàu sang). Cháu dâu khi gả về cho hiền chất thì gia cảnh bần khốn, nhưng cháu dâu không hiềm không chê, hiện giờ hiền, hiên chất phú quý rồi, muốn bỏ vợ, cái đó không thể….”

“Cái gì?” Bạch thiên tổng đứng lên trừng mắt nhìn Tống tri huyện, “Ngươi nói cái gì? Hắn phú quý rồi sao? Hắn phú quý ở chỗ nào? Lên làm chức quản giam, dựa vào mấy đồng lương ba cọc ba đồng cùng mấy lượng bạc hiếu lễ của người ta là gọi phú quý sao? Ha ha ha ha ha….! Mắc cười chết ta được!” Bạch thiên tổng bật cười lớn vô cùng khoa trương.

Đến lúc này thì Dương Thu Trì bị chọc giận đến nơi rồi, hắn từ từ thẳng lưng lên, chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn Bạch thiên tổng. Chờ lão cười xong, hắn lạnh lùng nói: “Thiên tổng đại nhân, ngài quá coi thường Dương Thu Trì tôi rồi. Nói cho ngài biết, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ vượt hẳn hơn người!”

Bạch thiên tổng hơi kinh ngạc, đối với thứ ngạo khí này của Dương Thu Trì cảm thấy có mấy phần bội phục, cười ha hả bảo: “Được! Ta biết ngươi có chút tài năng trong chuyện phá án. Nhưng mà, để làm quan thì không phải chỉ dựa vào phá án để lên được đâu. Nếu không thì thiên hạ có biết bao nhiêu là bộ khoái, chẳng lẽ người nào cũng làm quan hết sao! Ha ha.”

Dương Thu Trì không cười, chỉ điềm đạm nhìn Bạch thiên tổng, chờ lão cười dứt mới cất tiếng: “Thiên tổng đại nhân, ngài đừng ngồi sau cửa nhìn người, nhìn ai cũng thấp hèn non kém hết!”

Bạch thiên tổng tức đến đỏ gay cả mặt, chỉ Dương Thu Trì quát: “Ngươi…. ngươi….”

“Không cần biết tôi có bản lãnh hay không, tôi quyết không bỏ vợ!” Dương Thu Trì ngang tàng nói, sau đó chấp hai tay thành quyền: “Cáo từ!” rồi chuyển thân bỏ đi.

Lần này Dương Thu Trì cảm thấy rất rõ ràng phía sau màn ở hậu đường động đậy mạnh hơn, dường như có một nhân ảnh chuyển thân đi về phía sau, xem thân hình thì dường như Bạch Tố Mai. Dương Thu Trì lúc này đã bất chấp tất cả, không còn gì phải úy kỵ, gọi to: “Bạch cô nương, thỉnh chờ một chút, tại hạ có lời muốn nói.”

Nhân ảnh đó dừng lại, Dương Thu Trì vén màn lên, quả nhiên là Bạch Tố Mai.

Dương Thu Trì bước đến sau lưng Bạch Tố Mai, khẽ thốt: “Bạch cô nương….” Lời vừa đến môi, chợt không biết nói gì nữa.

Bạch Tố Mai đứng đó, từ từ quay đầu lại nhìn khắp mặt Dương Thu Trì, nở một nụ cười thật buồn, thật thảm, trong mắt đầy lệ… Sau đó, nàng cúi đầu bước vội vào hậu đường.

__________________