Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2 tại dưa leo tr. 

Buổi sáng hôm sau, Nghiêm Cẩn ngủ cả một đêm trong căn phòng mà bức tường bị phá thành hố, ăn xong bữa sáng, liền kéo tay mẹ, vui vẻ hớn hở đi học. Đây thật sự là một ngày mặt trời rạng rỡ, hạnh phúc tươi đẹp, một ngày xán lạn không có cấm túc, lại còn có một vườn đầy các bạn gái đáng yêu.

Lúc sắp đi đến cửa khu nhà, hai mẹ con nhìn thấy có một bé gái ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh vườn hoa. Đó là Mai Khôi ba tuổi, hàng xóm tầng dưới của bọn họ, cô bé cùng với bố dọn đến khu này mấy tháng trước, vừa khéo ở tầng dưới nhà Nghiêm Cẩn, hơn nữa trường mẫu giáo theo học cũng trùng hợp cùng trường với Nghiêm Cẩn.

Gia đình Mai Khôi là gia đình đơn thân, nghe nói bố mẹ đã ly dị rồi, người mẹ sau khi ly hôn thì mất tích không biết tin tức gì, thế là ông bố Mai Khánh Hải đưa con gái chuyển đến nơi khác, bắt đầu cuộc sống mới.

Tiểu Tiểu rất thích cô bé này, đôi mắt đen như ngọc thạch, gọn gàng sạch sẽ, lúc cười để lộ hai lúm đồng tiền mờ mờ, lặng lẽ e thẹn, khiến người ta không kìm được muốn yêu thương. Cô gặp Mai Khôi mấy lần rồi, cảm thấy cô bé này rất ngoan và đáng yêu, thế là thường xuyên nhắc đến với Nghiêm Lạc, nếu như lần đầu sinh ra con gái thì tốt biết bao.

Mới sáng sớm thế này, đứa trẻ nhỏ như vậy ngồi một mình ở đây, không tránh được khiến Tiểu Tiểu thấy hơi lo lắng. Cô bèn kéo Nghiêm Cẩn đi đến. Nhìn thấy cô, Mai Khôi rất ngoan ngoãn nhỏ tiếng gọi: “Cháu chào cô”. Giọng nói trẻ con nhỏ nhẹ khiến Tiểu Tiểu trong chốc lát tỏa ra bản năng làm mẹ.

“Mai Khôi, sao cháu ở đây một mình? Hôm nay không đến trường mẫu giáo ư?” Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, phối hợp với ngữ khí nói chuyện của Mai Khôi, hỏi. Có trời biết làm người lớn thì phải như thế này chứ, phải có loại cảm giác được người khác cần đến và dựa dẫm này, nhưng Tiểu Ma Vương nhà cô lại có giống như một người lớn đội lốt trẻ con, căn bản không có cách nào khiến cô thể hiện được tình yêu thương chiều chuộng.

Mai Khôi gật gật đầu: “Có đi ạ, chị Phương nói quên mang đồ, bảo cháu đợi ở đây”.

Chị Phương là bảo mẫu trong nhà Mai Khôi, Tiểu Tiểu đã gặp qua, nhưng quên cầm đồ cũng không thể vứt đứa trẻ mới ba tuổi ở đây được, tuy là trong khu nhà, nhưng cũng chắc chắn rằng sẽ không tránh được chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Tiểu Tiểu nghĩ thế này, trong lòng có chút tức giận. Cô nhìn Mai Khôi, đầu tóc cô bé chải cũng tạm coi là gọn gàng, nhưng quần áo hơi nhăn nhúm, đôi giày da nhỏ màu đỏ cũng không được lau, thời tiết đầu tháng Mười tuy có chút mát mẻ của thời tiết thu, nhưng vào ban ngày vẫn rất nóng, vậy mà Mai Khôi lại mặc một chiếc áo khoác ngoài rất dày.

Tiểu Tiểu càng nhìn càng tức giận, hỏi tiếp: “Mai Khôi, bố cháu đâu?”

“Bố đi công tác rồi ạ.” Mai Khôi trả lời thành thật, cô bé cẩn thận nhìn Nghiêm Cẩn một cái, hình như hơi sợ cậu.

Tiểu Tiểu vẫn muốn hỏi gì đó, song lúc này một cô gái hơi hai mươi tuổi có chút thô kệch xông đến, ồn ào nói: “Được rồi, được rồi, Mai Khôi, chúng ta đi nào”. Đây chính là Tiểu Phương, bảo mẫu của nhà Mai Khôi. Lúc này khuôn mặt cô ta tô vẽ trông giống như bảng trộn màu, quần áo mặc thì hoa hoét lòe loẹt, còn đeo một chiếc túi dạo phố, đây nào giống đưa trẻ con đi học, trái lại như chuẩn bị đi hẹn hò thì đúng hơn.

Tiểu Phương nhìn thấy Tiểu Tiểu, vội vàng chào hỏi: “Chào buổi sáng, bà Nghiêm đưa con trai đi học à?”.

“Đúng vậy, vừa khéo, cùng đi nhé”, Tiểu Tiểu thoải mái trả lời.

Tiểu Phương lại đầy vẻ khó xử: “Ai da, bà Nghiêm, hôm nay tôi còn có việc nữa, thời gian gấp gáp, không thể cùng đi với bà rồi”. Cô ta nói xong, hành động có chút thô lỗ, ôm Mai Khôi từ trên chiếc ghế đá lên, quay đầu lại nói: “Vậy chúng tôi đi trước nhé, bà Nghiêm, hẹn gặp lại”.

Mai Khôi nằm trên vai Tiểu Phương, lễ phép tạm biệt Tiểu Tiểu: “Hẹn gặp lại cô”.

Tiểu Tiểu chau mày lại, cảm thấy Tiểu Phương này chẳng ra làm sao, cái gì mà thời gian gấp gáp, rõ ràng là bản thân mình muốn đi dạo phố hẹn hò.

Lúc này Nghiêm Cẩn kéo kéo cánh tay cô, nói: “Mẹ à, con nói cho mẹ biết chuyện này, thực ra giáo viên đổ oan cho con đó, con không hề hôn tất cả các bạn gái trong trường, còn một người con vẫn chưa hôn được, con đếm rất rõ ràng”.

Tiểu Tiểu lườm cậu một cái: “Lúc này con còn nói lý nữa”.

“Con chỉ nói lên sự thật mà, không nói con có lý.”

“Vậy con đừng nghịch ngợm nữa, người con bỏ sót kia cũng không được đi hôn người ta, đã biết chưa?”

“Biết rồi, mẹ thật dài dòng.” Nghiêm Cẩn vặn vẹo thân người, không vui vẻ. Cậu chỉ muốn nói với mẹ bí mật nhỏ của mình, tại sao lại bị giáo huấn chứ? Cậu không nhịn được, vẫn cứ nói: “Người bỏ sót kia, chính là Con Rùa Nhỏ”.

“Nói với con bao nhiêu lần rồi, không được đặt biệt danh cho bạn khác, người ta tên là Mai Khôi, ý nghĩa là hoa hồng[1].”

[1] Từ “Mai Khôi” tên của cô bé đọc đồng âm với từ “hoa hồng”.

Nghiêm Cẩn bĩu bĩu môi: “Mai Khôi, Mai Khôi, nhưng chẳng phải chính là cách gọi tắt của con rùa nhỏ xui xẻo[2] đó sao?”.

[2] “Mai Khôi” có phiên âm tiếng trung là “meigui”, còn “Con rùa nhỏ xui xẻo” có phiên âm tiếng Trung là “daomei de xiao wugui”.

“Lại nói bừa.” Tiểu Tiểu không có khí thế của Nghiêm Lạc, chỉ có thể thuận miệng trách con trai. Nhưng mà, cô vẫn hiếu kỳ: “Vì sao sót lại chưa hôn Mai Khôi? Hôm thứ Sáu cô bé không đi học sao?”. Tiểu Tiểu vẫn còn nghĩ đến chuyện bảo mẫu không chăm sóc tốt cho Mai Khôi.

“Không phải, con còn chưa đến gần em ấy, em ấy đã chạy rồi. Con có nhiều bạn nữ để hôn như vậy, khi đó nghĩ rằng chẳng qua chỉ thiếu một mình em ấy. Nhưng mà bây giờ cảm thấy rất kinh người, hôn một lượt toàn trường và thiếu một người chưa hôn, khác biệt quá lớn.”

“Con còn tiếc nuối nữa? Nghiêm Cẩn, mẹ phải nói cho con biết, nếu như con bắt nạt Mai Khôi, sau này con sẽ không cần đi học nữa, mà sẽ đi làm cùng bố con.”

“Biết rồi, biết rồi, mẹ chỉ biết dùng bố ép con.”

Một lát sau, Nghiêm Cẩn lại không nhịn được: “Mẹ, con nói với mẹ này, giáo viên của chúng con chắc chắn là có mưu đồ bất chính với bố, mẹ phải cẩn thận”.

“Con trai, mẹ nói với con nhé, ý tốt này của con đừng để bố con biết, con phải cẩn thận đó.”

Hai mẹ con nói chuyện cả quãng đường, chẳng mấy chốc đã đến trường mẫu giáo. Gặp giáo viên rồi, Tiểu Tiểu đương nhiên không tránh được phải nói chuyện vài ba câu với họ vì sự nghịch ngợm bướng bỉnh của cậu con trai. Sau đó lúc rời đi, Tiểu Tiểu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, bèn chuyển hướng đi về phía lớp mẫu giáo bé xem một chút.

Lớp mẫu giáo bé cách đó hai phòng học, Tiểu Tiểu đứng ở cửa, vừa nhìn cái đã thấy ngay trong chục đứa bé, Mai Khôi đang yên lặng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, sắc mặt hơi đỏ, dường như là cảm xúc không tốt lắm. Tiểu Tiểu hỏi giáo viên của lớp, giáo viên nói cô bảo mẫu đưa Mai Khôi đến thậm chí không buồn xuống taxi, giao cô bé cho giáo viên ở cổng trường xong liền đi ngay.

Cảm thấy cơn tức giận phừng phừng trào lên, Tiểu Tiểu quyết định đợi Mai Khánh Hải kia đi công tác về, phải nói với anh ta vấn đề bảo mẫu nhà anh ta mới được. Mấy đứa trẻ làm loạn lên, giáo viên vội vàng đi đến tách bọn chúng ra, Mai Khôi cụp mắt xuống, lặng lẽ ngồi bên trong không nhúc nhích. Tiểu Tiểu càng nhìn càng cảm thấy không bình thường, bèn sải bước đi vào trong phòng học, đến bên cạnh Mai Khôi.

“Cô ạ.” Mai Khôi cảm thấy có người đi đến, liền ngẩng đầu lên nhìn, lễ phép khẽ giọng chào.

“Mai Khôi, cháu làm sao vậy?”, Tiểu Tiểu nhỏ giọng hỏi han, cẩn thận quan sát cô bé, lẽ nào cô bé bị bắt nạt?

“Cô ơi, cháu không khỏe, cháu muốn về nhà.” Mai Khôi cảm nhận được ý tốt của Tiểu Tiểu, liền nhỏ nhẹ đưa ra yêu cầu.

“Cháu khó chịu ở đâu?”, Tiểu Tiểu duỗi tay ra sờ vào mặt cô bé, lúc này mới cảm thấy cô bé rất nóng.

“Cháu cảm thấy lạnh. Cô ơi, cháu muốn về nhà.”

Tiểu Tiểu vô cùng đau lòng, ôm Mai Khôi lên, vội vàng tìm giáo viên nói tình hình. Giáo viên liền tìm bác sĩ của trường đến khám, Tiểu Tiểu không hài lòng, yêu cầu đưa cô bé đến bệnh viện. Giáo viên khó xử không tiện khước từ, vợ chồng ông bà Nghiêm có thể coi là nhân vật nổi tiếng trong ngôi trường này, cô ta đành báo cáo lên hiệu trưởng rồi để Tiểu Tiểu đưa Mai Khôi đi.

Tiểu Tiểu đưa Mai Khôi đi bệnh viện, quả nhiên phát hiện cô bé bị sốt. Tiêm một mũi ở bệnh viện, lấy thêm thuốc rồi Tiểu Tiểu ôm đứa trẻ đang mơ màng ngủ quay về nhà. Nhân lúc đứa bé uống thuốc rồi ngủ, Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho Tiểu Phương, kết quả là tắt máy. Lại gọi điện thoại cho Mai Khánh Hải nghe nói là đang đi công tác, điện thoại ở chế độ ghi âm cuộc gọi, nói hiện tại đang họp, có chuyện gì thì để lại lời nhắn, anh ta sẽ trả lời sau, Tiểu Tiểu vô cùng tức giận, công việc có bận hơn nữa cũng không thể đối đãi với trẻ con tồi tệ như thế này được.

Đứa trẻ không có những cảm xúc này như người lớn, sau khi Mai Khôi tỉnh lại, tinh thần đã khá hơn, tỏ ra vui vẻ hơn nhiều. Cô bé rất thân thiết làm cơm trưa cùng Tiểu Tiểu trong bếp. Nhìn Tiểu Tiểu bận rộn thái rau nấu nướng, cô bé còn lộ ra nụ cười, ánh mắt khát khao khiến Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy đau lòng.

Vì vấn đề của Mai Khôi, Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho Nghiêm Lạc nói buổi trưa không đến ăn cơm với anh, cho nên buổi trưa cũng chỉ có hai người cô cùng Mai Khôi ăn cơm. Cô nấu cháo cho cô bé, tự mình làm hai món ăn đơn giản. Khẩu vị của Mai Khôi vẫn còn tốt, ăn cơm rất ngoan, cũng chịu ăn rau xanh, tốt hơn nhiều so với Tiểu Ma Vương không có thịt là không vui nhà cô.

Đang nghĩ đến Tiểu Ma Vương, thì Nghiêm Cẩn lại tự mình chạy về nhà. Tiểu Tiểu giật thót mình, tuy con trai sẽ không lạc đường, cũng không mất tích, còn khả năng bị người ta bắt nạt cũng không lớn, nhưng cậu tự mình rời khỏi trường học như thế này sẽ dọa các giáo viên một trận.

“Nghiêm Cẩn, sao con lại trốn học.”

“Mẹ đã đưa đứa trẻ khác “trốn theo trai” rồi, con có thể không lo lắng sao?”

Tiểu Tiểu thở dài: “‘Trốn theo trai’ không dùng trong trường hợp này”, rồi quay lại chuyện chính: “Trốn học là không đúng, con chạy ra ngoài như thế, cô giáo sẽ rất lo lắng”.

“Cô ấy không lo lắng, chắc chắn cô ấy rất vui mừng vì có lý do để gọi điện thoại cho bố.” Nghiêm Cẩn đối đáp rất trơn tru, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, gay rồi, chuyện này sẽ lại bị thông báo đến bố. Cậu nhóc lo lắng: “Mẹ, mẹ mau gọi điện cho cô giáo đi, ngăn chặn cô ấy, tiện thể bảo cô ấy sau này có chuyện gì chỉ nói với mẹ là được rồi, ừm, mẹ cứ nói, nếu như người phụ nữ khác gọi điện cho ông xã mình, mẹ sẽ phát bệnh tim”.

“Con trai mẹ một ngày gây rối làm loạn, mẹ mới phát bệnh tim.” Tiểu Tiểu sớm đã học được kiểu nói năng tùy tiện, thong thả ứng đối với con trai. Cô đi lấy điện thoại, nói với giáo viên một tiếng để người ta yên tâm.

Thế là trong phòng ăn chỉ còn lại Nghiêm Cẩn và Mai Khôi. Nghiêm Cẩn nhìn nhìn chỗ rau trên bàn, lại nhìn nhìn chiếc thìa nhỏ, cái bát nhỏ Mai Khôi đang dùng ăn cháo, không hài lòng: “Con Rùa Nhỏ, em đang dùng bát của anh đó”.

Mai Khôi cúi đầu chăm chú nhìn, sau đó nghiêm túc nói với Nghiêm Cẩn: “Bên trên thật sự không có viết tên”.

Nghiêm Cẩn ngẩn ra, một lúc mới phản ứng lại được: “Không viết tên cũng là của anh, em xem quần áo của em, cũng không viết tên đấy, vậy có phải là của em không?”

Mai Khôi ngẫm nghĩ, gật gật đầu, tán đồng lời nói của cậu, Nghiêm Cẩn đang đắc ý, muốn tiếp tục nói nhưng Mai Khôi đã lên tiếng: “Em không phải tên là Con Rùa Nhỏ. Em tên là Mai Khôi, bố nói em là đóa hoa rất xinh đẹp.”

“Em ăn cơm có phải là chậm rề rề không, còn nữa em cũng rất xui xẻo, cho nên ý nghĩa của Mai Khôi, chính là Con rùa nhỏ xui xẻo”.

Mai Khôi lắc đầu, không hiểu. Cô bé mở to cặp mắt nhìn Nghiêm Cẩn, đợi cậu tiếp tục giải đáp thắc mắc. Nghiêm Cẩn lại cảm thấy không thú vị nữa: “Dù gì em chính là Con Rùa Nhỏ, mọi người đều sẽ gọi em như thế”. Ngày mai quay lại trường học, cậu phải tổ chức vận động các bạn trong toàn trường gọi cô bé là Con Rùa Nhỏ.

Mai Khôi ngẫm nghĩ, cảm thấy chẳng có gì thú vị, liền quay đầu tiếp tục ăn cháo. Một thìa cháo cô bé múc chẳng được bao nhiêu, ăn từng miếng, từng miếng nhỏ, Nghiêm Cẩn nhìn cũng thấy mệt, cậu chống cằm dựa lên bàn, oán thán: “Con gái thật là phiền phức”.

Mai Khôi co rúm lại, không tiếp lời. Nghiêm Cẩn tiếp tục nói: “Con Rùa Nhỏ, em biết không, con trai mạnh hơn con gái rất nhiều”.

“Vì sao?”

“Bởi vì con trai tóc ngắn.”

“Nhưng mà tóc em cũng không dài.” Mai Khôi xoa xoa cái đầu trẻ con của mình.

“Vậy bởi vì thể chất con trai khỏe.”

Mai Khôi nhìn nhìn cánh tay nhỏ bé của mình, lại nói: “Nhưng mà Mẫn Mẫn ở lớp mẫu giáo lớn cũng rất khỏe.”

Nghiêm Cẩn nghe rồi bĩu môi, sau đó nghĩ đến: “Bởi vì con trai có con chim nhỏ, con gái không có”.

“Con chim nhỏ ở trên trời.”

“Không phải con chim nhỏ đó, là con chim nhỏ đặc biệt của con trai, thứ con trai có nhiều hơn con gái, cho nên con trai cái gì cũng mạnh hơn con gái, sau này em phải nghe lời anh, biết không?”

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.” Nghiêm Cẩn dương dương tự đắc, kéo cạp quần ra, cúi đầu nhìn vào trong, con chim nhỏ bảo bối của cậu, bố nói không thể cho người khác xem, ngay đến mẹ cậu cũng không cho nhìn, tắm rửa đều tự mình làm lấy.

Cậu đang vui vẻ, một giọng con gái mềm mại vang lên bên tai: “Làm gì có con chim nhỏ?”. Nghiêm Cẩn kinh hãi, phát hiện ra Mai Khôi đầu kề sát với cậu, cũng đang nhìn vào trong cạp quần bị kéo ra của mình.

Tiểu Tiểu nói chuyện điện thoại với giáo viên, trái một câu xin lỗi, phải một câu xin lỗi, sau đó lại nhận điện thoại của Nghiêm Lạc, quả nhiên giáo viên đã nói cho anh rồi. Cô an ủi vỗ về ông xã xong, vừa mới đi vào phòng ăn, liền nghe thấy một tiếng thét lớn của Nghiêm Cẩn: “Oa”.

Tiểu Tiểu giật thót mình, nhìn hai đứa trẻ kề sát đầu đứng rất gần nhau, Tiểu Ma Vương nhà cô khuôn mặt ấm ức bất bình, còn Mai Khôi lại biểu cảm vô tội chẳng hiểu chuyện gì.

“Mẹ…” Trong tim Nghiêm Cẩn đang nhỏ máu, lớn tiếng tố cáo: “Con chim nhỏ của con bị xâm hại rồi!”.