Chương 12: Chạy trốn
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: Chạy trốn tại dưa leo tr.
Anh cả ko có ở trog đồn cảnh sát, tôi liền đạp xe đến BV huyện. Vừa nhìn thấy bsĩ Thường tôi đã kéo ông ấy ra 1 góc hỏi có fải ông ấy đã nhờ cảnh sát tới bắt anh tôi ko.
Ông kinh ngạc hỏi:
– Kim Quý xảy ra chuyện gì rồi?
Tôi kể chuyện anh cả bị cảnh sát dẫn đi cho bsĩ Thường nghe, ông ấy nge xog cười bảo:
– chàg trai à, mấy ngày trc” cậu gọi điện cho tôi nhờ tôi ngĩ cách giúp Lan Lan nhưg đến giờ tôi vẫn chưa ngĩ ra cách gì cả. Cảnh sát tìm anh trai cậu có thể là vì việc khác, làm sao tôi có thể bảo cảnh sát đến bắt anh cậu đc?
Bsĩ Thường nói vs tôi lúc Lan Lan nhập viện wả thực là ông ấy đã nhờ 1 ng’ bạn ở đồn cảnh sát đến nhà nói chuyện vs bố mẹ tôi. Do lúc ấy anh cả ko có nhà nên bọn họ đã gọi điện cho anh cả, nói rõ vs anh cả bệnh tình của Lan Lan, dặn dò anh ấy nhất định fải đối xử tốt vs Lan Lan, nếu ko 1 khi Lan Lan xảy ra chuyện gì thì cảnh sát sẽ sờ đến chuyện anh bỏ tiền ra mua fụ nữ về làm vợ. Bsĩ Thường còn nói anh cả quen biết rất nhiều ng’ ở đồn c.sát và an ủi tôi ko nên qá lo lắng.
Bởi vì ko biết anh cả vì sao mà lại bị ng’ của đồn c.sát bắt đi nên tôi cũg chẳg còn tâm trí nào mà nói chuyện với ông về tình cảnh của Lan Lan hiện giờ. Tôi lên xe đạp đạp thẳg về nhà. Suốt đg’ đi tôi cứ ngĩ mãi mà chẳg thể nào hiểu nổi đag có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều trog lòng tôi nhẹ nhõm hơn nhiều so với lúc đến.Anh cả bị bắt chẳg có liên wan gì đến cuộc điện thoại tôi đã gọi cho bsĩ Thường mấy hôm trc”, nói cách khác, anh cả bị dẫn đi chưa chắc gì đã là vì chuyện của Lan Lan.
Về tới nhà, trời đã xâm xẩm tối, tôi nói cho bố mẹ biếtt nhựg gì đã nge ngóng đc ở trên huyện, đươg nhiên là tôi đã giấu chuyện đi gặp bsĩ Thường. Bố mẹ nge nói anh cả ko fải vì bắt vì chuyện của Lan Lan cũg yên tâm fần nào. Mẹ nghĩ c.sát dẫn anh cả đi là vì nhữg chuyện có liên wan đến mỏ vàng, nhưg mỏ vàg của anh cả đã đóg cửa ko khai thác nữa rồi, trên hầm mỏ làm gì còn chuyện gì nữa chứ?? Lẽ nào là chuyện có liên wan đến vụ ma wỷ xuất hiện lần trc”???
Bởi vì cái mỏ vàg của anh nằm sâu trog núi, cách thôn tôi đến hơn 10 cây số, hơn nữa ở nơi đó mới ầm ĩ vụ hồn ma xuất hiệnchưa đc bao lâu nên bố mẹ ko bảo tôi lên hầm mỏ của anh xem sao. Chúg tôi đành fải ngồi ở nhà chờ đợi. Nếu như anh cả ko làm gì fạm fáp thì c.sát nhất định sẽ fải đưa anh về.
Lúc mẹ mang cơm tối cho Lan Lan có ngồi lại 1 lát. Tôi ko biết mẹ đã nói nhữg gì vs Lan Lan mà cơm nc” mẹ bê vào Lan Lan ko hề độg đũa.
Đêm hôm đó, anh cả ko trở về, tôi cũg cả đêm ko chợp mắt, nằm trên giườg trằn trọc ngĩ ngợi lung tung. Gà gáy hồi đầu tiên tôi đã nge thấy tiếg gõ cửa khe khẽ, tiếg gõ rất nhỏ nhưg nge rất rõ ràng trog đêm khuya thanh vắng.
– Cốc.. cốc.. cốc – Tiếg gõ cửa rất đều đặn, tôi cảnh giác ngồi dậy khỏi giườg, nhẹ nhàg hỏi:
– Ai đấy?
– Anh An, em là Lan Lan đây, mau mở cửa cho em đi !
Tôi lắng tai nge, đúg là tiếg của Lan Lan rồi! Lan Lan đến tìm tôi giờ này chắc là có chuyện gấp gì r’. Tôi lạnh toát ng’, vôi vàng lao ra khỏi giườg, chẳg kịp mặc áo liền chạy ra mở cửa.
Lan Lan lách ng’ đi vào fòng tôi, 1 luồg khí lạnh theo cô ùa vào fòng, tôi lúc ấy cởi trần, trên ng’ mặc độc 1 cái wần đùi rùng mình mấy cái liền vì lạnh.
– Anh An, cứu em với ! – Lan Lan vừa ôm chầm lấy tôi đã khóc nức nở.
Tôi chẳg còn ngĩ tới cái lạnh nữa. Thò đầu nhìn ra ngoài, thấy gian nhà bố mẹ vẫn tắt đèn tối om tôi mới yên tâm đóng cửa fòng lại. Tôi cố nói thật nhỏ vs Lan Lan lúc này đag khóc nức nở trog lòng mình:
– Sao em lại sag đây vào giờ này, bố mẹ nhìn thấy thì…
Còn chưa để tôi nói hết thì Lan Lan đã đẩy tôi ra, giọg ngẹn ngào:
– Nhữg ngày thág này chẳg fải c.sốg của con ng’, em ko thể chịu đựg đc nữa.. nếu anh còn bỏ mặc em nữa em sẽ chết trc” mặt anh ngay!
– Lan Lan, đừg.. đừg.. anh.. anh.. – Bởi vì lạnh cứg nên toàn thân tôi run lên lập cập, miệg cứg lại chả nói ra lời.
Lúc này Lan Lan mới fát hiện ra là tôi ko mặc áo, cô lần mò trog bóg đêm kéo tôi về giườg, lấy cái chăn khoác lên ng’ tôi r’ ngồi xuốg bên giườg cạnh tôi.
– Anh An, anh ngồi yên cho ấm đi đã, em có chuyện muốn nói vs anh! – Lan Lan đã thôi khóc, bình tĩnh ngồi đối mặt vs tôi.
– Lan Lan, có chuyện gì thì em cứ nói đi! – Giọg nói của tôi run run, vừa nói tôi vừa mò tìm cái áo của mình ở trên giườg.
– Em muốn anh tận mắt nhìn thấy anh cả anh đã giày vò em ntn. – Lan Lan vừa nói vừa bật đèn bàn, căn fòng tối om bỗg chốc ság lên.
Tôi sữg sờ nhìn Lan Lan. Cô ấy đứg trc” mặt tôi cởi sạch wần áo trên ng’ mình, ngay cả wần áo lót cũg ko mặc, cơ thể trần trụi của cô hiện ra trc” mắt tôi.
Tôi ko dám nhìn lâu, vộii vàg ngoảnh mặt đi chỗ khác, hốt hoảg nói:
– Lan Lan, em.. em.. em làn cái gì thế hả?
– Em chỉ muốn để cho anh nhìn thấy ông anh trai ko = cầm thú của anh đã để lại nhữg gì trên ng’ em ! – Giọg nói của Lan Lanvừa như oán trách vừa như fẫn nộ.
– Lan Lan, đừg.. đừg có như vậy! a biết a cả có lỗi vs e! – Tôi ko dám nhìn Lan Lan
– Kim An, nếu như anh là đàn ông thì mau ngoảnh đầu lại, mở to mắt mà nhìn cho kĩ! – Lan Lan gần như quát lên vs tôi.
Tôi chầm chậm ngoảnh đầu lại, từ từ he hé mắt. Cảnh tượg trc” mắt khiến tôi cảnh thầy ngẹt thở.
Nhữg đg’ cog đầy wến rũ trên thân hình trần trụi, làn da trơn lág như toả ság dưới ánh đèn mờ ảo,mái tóc dài đen mượt xổ tung, buôg xoã trên 2 bờ vai trắg ngần, đôi maắt to long lanh tràn ngập nỗi uất hận, khuôn mặt xinh đẹp còn vươg lại 2 hàg lệ. Có lẽ vì tâm trạg qá fẫn uất nên ngực cô đag fập fồng, toàn thân như run rẩy..
– A mở to mắt mà nhìn, ở đây.. ở đây.. chỗ này nữa.. nhìn xem gã súc sinh ấy đã làm gì vs em! – Lan Lan kéo tay tôi chỉ vào nhữg nơi bị thươg trên ng’ mình, tôi có thể cảm nhận đc đôi bàn tay mềm mại của cô ko ngừg run rẩy.
Nhìn theo ngón tay chỉ của cô, tôi có thể nhìn thấy rõ nhữg vết bầm tím khắp trên 2 bầu ngực đầy đặn và dọc 2 bắp đùi trắg nõn nà, khắp ng’ cô chỗ xanh chỗ tím, chẳg cần hỏi cũg biếtnhữg vết thươg trên ng’ Lan Lan đều là do anh cả gây ra. Tôi có thể tưởg tượg đc sự điên cuồg của anh cả lúc giày vò Lan Lan và sự đau đớn cũg như tủi nhục của cô khi fải cắn răg chịu đựg sự chà đạp ấy. Chẳg trách mà giữa đêm khuya thanh vắg, Lan Lan lại kêu lên thảm thiết như vậy.
– Lan Lan, anh ấy.. – Tôi nhất thời nghẹn lời ko biết fải nói gì
– Anh ta hoàn toàn ko fải con ng’! – Lan Lan bưg mặt khóc nức nở, nhữg giọt nc” mắt chảy ra ngoài theo kẽ tay cô.
– Lan Lan, em..! – tôi thực sự ko biết fải an ủi cô ấy ntn nữa.
– em đã chịu đủ lắm r’, nếu cứ tiếp tục ntn em sẽ fát điên mất. Rõ ràg anh biết là em yêu anh, em ở lại đây cũg là vì anh mà! – nhìn Lan Lan đag1 thươg như vậy trog lòng tôi càg rối như tơ vò.
– Lan Lan, anh..
– a đã từg nói sẽ che chở cho e, a có thể cứ giươg mắt nhìn e bị ng’ ta chà đạp như vậy sao.. – Lan Lan đag chất vấn tôi.
Thấy tôi ấp úng mãi chẳg nói ra lời, Lan Lan lại gục mặt vào ngực tôi oà khóc tuyệt vọng.
Nhìn ng’ con gái đầy thươg tích trc” mặt, trái tim tôi ko khỏi đau đớn. Tôi nghiến chặt răg, trog đầu vụt qa 1 suy nghĩ.
– Lan Lan, a dẫn e đi, đi càg xa càg tốt, ko bjờ way trở lại nữa!
Lan Lan thôi khóc, ngẩg đầu, khuôn mặt ướt đẫm nc” mắt nghi hoặc nhìn tôi:
– Thật ko?
Tôi gật đầu chẳg chút do dự:
– Thật, a sẽ dẫn e chạy trốn!
..
Tôi wết định sẽ dẫn Lan Lan chạy trốn, nhưg vì chuyện này xảy ra qá đột ngột, ko có thời gian để chuẩn bị. Lan Lan trên ng’ ko có 1 xu, còn tôi chỉ có vài trăm tiền tiêu vặt hằg ngày, ko có tiền thì chẳg thể chạy đc xa, hơn nữa trời đã sáf r’, giờ mà chạy rất dễ bị fát hiện.
Tôi liền bàn bạc vs Lan Lan, đợi tôi vài ngày ngĩ cách kiếm đc 1 món tiền lớn r’ sẽ tìm cơ hội bỏ chạy. Lan Lan nge xog liền gật đầu đồg ý.Tôi giục Lan Lan mau mau trở về fòng anh cả, cô ôm chầm lấy tôi, hôn tôi say đắm r’ mới mặc lại wần áo và đi ra ngoài. Tôi nhìn theo qa khe cửa cho đến khi cái bóg của cô khuất sau cánh cửa gian fòng fía tây mới yên tâm trở lại giườg.
Chiếc chăn bôg đã chẳg còn hơi ấm nhưg dườg như vẫn còn fảg fất mùi hươg của Lan Lan. Tôi mình trần ôm chặt cái chăn vào lòng, ngồi ngây ra ở trên giườg như 1 thằg khờ. Hồi lâu tôi nhớ nhớ ra nhữg gì đã nói vs Lan Lan.
Giờ nghĩ lại mà tôi thấy có đôi chút hối hận, đág lẽ ra tôi ko nên hứa như vậy vs Lan Lan.Tôi đồg ý sẽ dẫn Lan Lan cao chạy xa bay cũg có ngĩa là tôi đã lén lút ăn cắp ng’ fụ nữ mà anh cả đã bỏ tiền ra mua về. Nếu như tôi làm như vậy thật, tôi sẽ trở thành kẻ fản bội anh cả, thậm chí cả cái gia đình này. Anh cả sẽ ko tha cho tôi, bố mẹ cũg sẽ ko tha thứ cho tôi.
Thế nhưg dù gì tôi cũg đã hứa vs LanLan r’, mà tôi lại iu cô ấy đến như vậy, thực sự tôiko thể chịu đựg đc việc anh cả hết lần này đến lần khác giày vò cô ấy.
Nếu đã wết định như vậy r’ thì tôi buộc fải thực hiện lời hứa của mình.Tôi ko thể để cho Lan Lan mà tôi iu thươg fải thất vọg, như vậy sẽ huỷ hoại cô ấy. Nếu như tôi cứ ngây dại bỏ mặc sự sốg chết của Lan Lan thì chắc chắn bệnh cũ của cô sẽ lại tái fát, thậm chí cô sẽ ko thể sốg tiếp đc nữa!
Muốn dẫn Lan Lan cao chạy xa bay trc” tiên fải kiếm đc 1 món tiềnlớn.Mặc dù ko cần qá nhiều nhưg cũg fải đủ lộ fí để chúg tôi đến 1 nơi thật xa. Có thể Lan Lan sẽ dẫn tôi về nhà cô ấy, như vậy thì chúg tôi sẽ đc an toàn. Chỉ cần cólộ fí, bc” tiếp theo là tìm cơ hội bỏ trốn. Tôi thầm mog mấy ngày tới anh cả đừg có về, anh cả ko có nhà sẽ bớt đc 1 chút nguy hiểm. Đang trầm ngâm suy nghĩ thì tôi nge thấy có tiếg mẹ gọi lên ăn sáng.
Anh cả ko có nhà, Lan Lan cũg lên ăn ság chug vs 2 mẹ con tôi. Bốko muốn ăn nên vẫn chưa dậy, mẹ thở dài bê bát lên r’lại ngao ngán đặt bát xuốg.
– An Nhi, bố con bệnh lâu thế mà ko khỏi, bsĩ Kim Nhất Nhủ đã kê bnhiu thuốc mà mãi vẫn ko khỏi, khó khăn lắm 2 ngày trc” tinh thần của ông ấy mới có chút biến chuyển thế mà anh cả con lại bị c.sát dẫn đi. Cả ngày hwa bố con chẳg ăn chút gì, h.nai cũg ko chịu xuốg giườg, cứ thế này thì biết làm thế nào?- Mẹ buồn rầu nói.
Tôi buôg bát đũa đi vàotrog buồg thăm bố. Bố nhắm mắt nằm im lìm trên giườg, hình như là ông đag ngủ rất say. Mẹ đi theo sau tôi, lấy tay giật giật vạt áo tôi, liếc tôi 1 cái ra ý đừg làm fiền bố. Tôi vốn định nói vs bố vài câu nhưg lời vừa đến cổ họg thì đã bị ngẹn lại r’.
Ra khỏi fòng của bố mẹ, tôi khe khẽ nói vs mẹ:
– Mẹ, con có wen bsĩ Thường ở b.viện huyện. Ông ấy là b.sĩ giỏi nhất ở huyện này đấy, hay là để con mời ông ấy đến khám cho bố xem thế nào!
Mẹ nge r’ gật đầu đồg ý. Bà đi vào trog fòng lấy 1 xấp tiền dày cộm đưa cho tôi
– An Nhi, con mau mau ăn ság r’ vào b.viện mời b.sĩ Thườg đến đây đi! Cho dù fải tiêu hao bnhiu tiền, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho bố con là đc! – Nói r’ mẹ nhét tiền vào tay tôi, còn dặn dò tôi nhớ mua chút qà cáp biếu b.sĩ Thường.
Ăn sÁg xog, Lan Lan liếc tôi 1 cái r’ lẳg lặng về fòng ko nói 1 lời. Tôi đẩy xe đạp ra chuẩn bị đi lên huyện, lúc đến cửa, ngoảnh đầu lại nhìn thấy Lan Lan đag đứg dựa cửa fòng nhìn theo tôi. Tôi gật gật đầu vs cô, Lan Lan liền xoay ng’ đi vào fòng.
Tôi ra sức nhấn pê đan, đạp 1 mạch mấy chục cây lên b.viện huyện . Vừa gặp đc b.sị Thường từ b.viện đi ra, tôi vội vàg chạy đến chào hỏi
– B.sĩ Thường, cháu đến tìm b.sĩ đây! Bố cháu bị bệnh, bệnh tình khá nghiêm trọng, cháu muốn fiền b.sĩ đến nhà cháu 1 chuyến khám cho bố cháu xem thế nào!
Ông do dự 1 lát r’ nói:
– Chàng trai, cậu cứ đạp xe về trc”, tôi rất thuộc đg’ ở thôn cậu, tôi fải xử lí nốt chút việc, xog việc tôi sẽ đến!
Tôi cảm kích gật đầu r’ đạp xe về,đi 1 đoạn xa r’ vẫn nge có ng’ nói chuyện vs b.sĩ Thường.
– Viện trườg, h.nai con trai viện trưởng lấy vợ, lát nữa tôi sẽ qa nhà ông uốg rượu hỉ đấy!
Lúc đó tôi mới biết háo ra h.nai là ngày vui của con trai ông, lúc này mà mời ông ấy đến nhà mình khám bệnh cho bố mình thì thật là ko hợp. Tôi chần chừ 1 lát r’ way lại tìm ông, vốn định bảo ông để hôm khác đến khám bệnh cho bố tôi cũg đc nhưg way lại đã ko thấy bóng dág ông đâu r’.
Về đến thôn đã hơn 10h ság, mẹ đag đứg ở cổg đợi tôi. Nhìn thấy tôi về 1 mình, mẹ sốt ruột hỏi:
– An Nhi, có fải b.sĩ Thường ko chịu đến ko?
Tôi xuốg xe, lấy tay lau mồ hôi trên trán r’ nói vs mẹ:
– Mẹ à, h.nai là ngày con trai b.sĩ Thường lấy vợ, ngta còn bận chuyện hôn sự của c.trai, có thể ko đến đc đâu ạ!
Mẹ tỏ ra rất thất vọng, ủ rủ theo tôi vào nhà,Đi đến sân tôi ngó nghiêng 1 hồi r’ hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, anh cả đã về chưa ạ?
– Chưa con ạ, cũg chẳg biết đã có chuyện gì nữa?
Hai mẹ con đag nói chuey65n thì đột nhiên ngoài cửa có tiếg còi xe inh ỏi, tiếp đó tôi nge tiếg ng’ hỏi:
– Đây có fải là nhà của Kim Quý ko ạ?
Nhận ra tiếg của b.sĩ Thường, tôi vội vàng dựng xe vào 1 góc r’ chạy ra nghênh đón. Thật chẳg ngờ nhà b.sĩ cóchuyện hỉ mà ông ấy vẫn chịu đến khám bệnh cho bố tôi, hơn nữa lại còn đến nhanh như vậy.
Nhìn thấy ông, mẹ tôi cảm kích chạy đến nắm chặt tay ông nói:
– B.sĩ Thường, h.nai nhà ông có việc, sao ông..
Bsĩ Thường lên tiếg ngắt lời mẹ tôi, vừa nói vừa đi vào trog:
– Tôi làbsĩ, trị bệnh cứu ng’ mới là việc wtrọng nhất, đừg nói mấy lời khách sáo ấy, để tôi xem bệnh tình của ông nhà ntn đã!
Vào nhà, bsĩ Thường hỏi đại khái tình hình r’ bắt mạch cho bố tôi, lại đặt ống nge vào ngực bố tôi kiểm tra. Từ đầu đến cuối ông ko nói nửa lời, Sau khi ktra xog cho bố tôi, ông liền cau mày đi ra ngoài.
– Kim An, tôi thấy bố cậu sức khoẻ ko thành vấn đề nhưg tâm lí thì có bệnh đấy! Căn bệnh này của ông ấy là do tâm trạg ức chế trog thời gian dài khiến cho khí huyết ko lưu thôg, cứ gặp fải chuyển gì bực bội sẽ thành ra ntnày. Các ng’ ko nên làm cho ông ấy tức giận, đau buồn, nhất là đừg cho ông ấy biết chuyện vủa anh cả cậu, chỉ cần ông ấy vui vẻ thì bệnh này sẽ khỏi.
Tôi sẽ kê đơn cho bố cậu trc”, sau đó cậu nhớ đưa ông ấy đến bviện ktra lại, tôi nghĩ là ko có vấn đề gì lớn lắm đâu!
Mẹ tôi gật đầu lia lại,miệg thở dài nói:
– Bsĩ Thường nói ko sao, bệnh của nhà tôi rõ ràg là do buồn fiền mà ra, muốn đc trị bệnh của ông ấy chẳg fải là chuyện dễ dàg đâu!
Bởi vì bố tôi biết bí mật về Ngôi mô đá thế nên hơn 20 năm trc” anh cả bắt đầu khai thác vàng, bố tôi đã mắc fải căn bệnh này, lúc nào ông cũg nghĩ rằg sớm muộn gì nhữg oan hồn ở ngôi mộ đá cũg sẽ đến gây hoạ cho nhà mình. Kết quảlà anh tôi xảy ra chuyện, bố càng chắc chắn rằg đó là báo ứng đối vs anh cả. Thế nhưg anh cả 1 mực ko nge lời khuyên can của bố, vận tiếp tục khai thác vàng ở đó ngần ấy năm trời, thế nên cũg ngần ấy năm mà trái tim bố tôi ko đc yên ổn. Đến bây giờ, vì chuyện anh cả bỏ tiền mua vợ khiến cho cả nhà mất mặt, mà anh cả đêm đêm lại hành hạ Lan Lan đến thừa sốg thiếu chết nên bố tôi càg chẳg có mặt mũi nào gặp ng’ đời.
Bây giờ, mỏ vàg của anh cả đã đóg cửa, bố tôi cuối cùg cũg đc thở fào nhẹ nhõm. Anh cả biết dừg tay đúg lúc, ko độg chạm tới các oan hồn ở ngôi mộ đá nữa nên có lẽ gia đình tôi có thể sống bình yên qa ngày.
Bởi vì chuyện của Lan Lan nên ng’ của đồn c.sát có đến nhà tôi, còn dặn dò anh cả ko đc ngc. đãi cô ấy. Bố tưởg rằg sau khi Lan Lan ra viện anh cả sẽ thay đổi thái độ vs cô ấy, nào ngờ bản tính khó đổi, anh vẫn hành hạ Lan Lan như vậy. Bố tôi nge thấy tiếg gào khóc của Lan Lan mỗi đêm, trog lòng lại cảm thấy chua xót, anh cả tối qa lại bị ng’ của đồn c.sát dẫn đi, trog lòng bố vừa lo vừa giận, vừa tức vừa sợ, bệnh tình vì vậy mà càg nặg hơn.
Chẳg mấy chốc đã đến giữa trưa, b.sĩ Thường khám bệnh cho bố tôi xog liền vội vã quay về. Cả tôi và mẹ đều biết h.nai nastrong ông có việc lớn nên ko dám giữ ông lại ăn cơm.
Sau khi b.sĩ Thường đi, mẹ vào nhà bếp nấu nướg, Lan Lan nhân cơ hội chạy qa fòng tôi hỏi khi nào mới có thể ra đi. Tôi nói vs cô ấy rằg tiền mẹ đưa để chữa bệnh cho bố vẫn chưa tiêu bnhiu, mặc dù ko nhiều nhưg nói chug cũg đủ tiền lộ fí. Nhưg bjờ bố đag ốm như vậy, anh cả lại ko có nhà, tôi nghĩ đợi vài hôm cho bệnh tình bố thuyên giảm r’ sẽ dẫn Lan Lan chạy trốn.
Lan Lan nge xog sốt ruột đến fát khóc. Cô nói anh cả ko có nhà mới là cơ hội tốt để thoát thân, nếu như anh cả về r2, có muốn thoát khỏi đây e rằg chẳg dễ dàg gì.
Cứ nhắc anh cả là mặt Lan Lan biến sắc, ánh mắt sợ hãi như nhìn thấy ma wỷ, toàn thân run lên cầm cập. Tôi cúi đầu nghĩ ngợi r’ hạ wết tâm, bảo Lan Lan rằg nếu như tối nay anh cả ko về thì tôi sẽ dẫn anh ấy chạy trốn. Sau đó tôi bảo Lan Lan về fòng chuẩn bị, đem theo nhiều wần áo rét, Tôi còn sợ anh cả sẽ trở về nên dặn Lan Lan wần áo chuẩn bị xog fải cất vào chỗ nào ko bị ngkhác fát hiện ra.
Tôi đã wết định sẽ dẫn Lan Lan bỏ trốn, hơn nữa rất có thể là sẽ bỏ trốn tối nay, trog lòg tôi đột nhiên thấy rất bất an, tôi lo lắg sau khi mình bỏ đi thì bệnh tình cũa bố sẽ nặg hơn, cag2 lo cho mẹ sẽ rơi vào hàon cảh khó xử. Tôi dẫn Lan Lan đi r’ anh cả biết đc. sẽ hận thấu xươg, liệu anh ấy có gây chuyện vs mẹ ko nhỉ?Tôi đi r’, chẳg bjờ way lại căn nastrong này nữa, vậy thì mẹ tôi biết ai chăm sóc đây?
nGHĨ đến đây trog lòg tôi lại thấy rất buồn fiền, chẳg biết nc” mắt đã chảy ra từ lúc nào. Lúc ăn cơm, Lan Lan để ý thấy sắc mặt tôi rất khó coi, ăn xog cô len lén hỏi tôi có fải tôi đã thấy hối hận hay ko. Tôi cố nặn ra 1 nụ cười gượg gạo,lắc đầu. Lan Lan mỉm cười nhìn tôi, nụ cười thật thê lươg.
– ANh An, em đã làm anhf ải khó xử r’, Anh cũg ko cần vì e mà khó xử như vậy đâu, e ko muốn nhìn thấy cái bộ dạg này của a, sau này a ko cần lo cho e đâu! – Lan Lan mím chặt mội, nghẹn ngào nói ra câu này r’ way ng’ bỏ đi.
Tôi vội vàng kéo Lan Lan lại, nghẹn ngào nói:
– Lan Lan, em chớ nghĩ nhiều, a cam tâm tình nguyện giúp e, vì e a chẳg sợ gì hết! Chúg ta đã nói r’, nếu như tối nay anh cả ko về, đợi bố mẹ đi ngủ, e ở trog fòng đợi anh!
Lúc này Lan Lan mới nở nụ cười. Sau khi Lan Lan về fòng của anh cả, tôi đến fòng khám của b.sĩ Kim Nhất Thủ để mua thuốc theo đơn của b.sĩ Thường đã kê. Khó khăn lắm mới thuyết fục đc bố tôi uốg thuốc, xog xuôi tôi lại ngồi nói chuyện fiếm vs mẹ. Cuối cùg tôitrở về fòng chuẩn bị vài chiếc áo ấm, thấp thỏm chờ đợi trời tối. Tôi thầm cầu khấn hàg trăm hàg nghìn lần ở trog lòng mong sao anh cả tối nay đừg trở về
Chiều tối đột nhiên nổi gió to, bầu trời sầm sập như chuẩn bị đổ sập xuốg đến nơi. Mặc dù thời tiết này rất có lợi cho việc trốn chạy của tôi và Lan Lan nhưg trog lòng tôi lại cảm thấy vô cùg căg thẳg. Cũg may là ăn cơm tối xog mà anhc a 3vẫn chưa về, xem ra h.nai anh ấy cũg sẽ ko về nhà.
Tôi vs mẹ lặg lẽ ngồi bên bố 1 hồi lâu. Bố cứ nhắm mắt chẳg nói nửa lời, mẹ ủ rủ ngồi ở đầu giườg cũg chẳg lên tiếg. Ko khí trog fòng nhỏ vo cùg ngột ngạt, nặg nè. Tôi thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ kéo rèm cửa nhìnr a ngoài. Mây mù đã che kín nhựg ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, khoảg sân trc” nhà tối đen như mực, tiếg gió bấc gào rít đầy the lươg. Cả thế giới dườg như đag chìm trog sự tối tăm và lạnh lẽo. Gian nhà fía Tây vẫn saág đèn, tôi biết Lan Lan đag ở trog fòng sốt ruột đợi tôi.
Ngoảnh đầu lại nhìn bố mẹ, trog lòg tôi lại wặn lên nỗi đau xót xa. giữa cái mùa đôg rét buốt này tôi fải từ bỏ cha mẹ ở lại để dẫn Lan Lan cao chạy xa bay. Thế nhưg tôi lại ko thể nói 1 lời cáo biệt vs họ, thậm chí ko thể để họ biết. Tôi ko thể nào tưởg tượg ra đc tâm trạg của họ sau khi fát hiện ra tôi và Lan Lan đã chạy trốn vs nahu. Chắc chắn họ sẽ đau đớn tột độ, chắc chắn sẽ giận dữ mắg chữi tôi, bố dẵ từg mắg anh cả là súc sinh, còn tôi, làm ra nhựg chuyện này r’ tôi còn chẳg bằg laoì súc sinh.
Tôi ở trog fòng bố mẹ hơn 1 tiếg đồg hồ. Hình như bố tôi đã ngủ say r’ nên thỉh thoảg còn fát ra tiếg ngáy khe khẽ. Mẹ tôi cũg bắt đầu buồn ngủ,giục tôi về fòng ngỉ ngơi. Lúc tiễn tôi ra cửa, mẹ chẳg nói chẳg rằg, chỉ nhét vào túi tôi 1 cái túi nhỏ sau đó đẩy tôi ra ngoài cửa và cài then cửa lại.
Trở về fòng, tôi vội vag2 bật đèn, lấy cái túi nhỏ mẹ vừa dúi cho tôi raxem, bên trog là 1 xấp nhựg tờ tiền lẻ cũ: 100, 50, 10, 5, 2, 1 tệ.. đây chính al2 số tiền mẹ tích cóp hàng ngày.
Nhìn thấy xấp tiền lẻ này bỗng nhiên nc” mắt tôi lại tuôn rơi, Tôi hiểu ngay ra ý của mẹ, hoá ra mẹ đã fát hiện ra chuyện tôi và Lan Lan chuẩn bị bỏ trốn, thế nên mẹ mới đem tất cả số tiền mà mẹ tích luỹ đc lén lút đưa cho tôi vì sợ tôi xa nastrong k có tiền tiêu. Chính túi tiền này đã trở thành vị cứu tinh của tôi trong nhữg thag1 ngày trốn chạy sau này ( còn có 1 chuyện nữa mãi đến sau khi bố tôi qa đời mẹ mới nói vs tôi, số tiền 2.000 tệ mà mẹ đưa cho tôi để đi mời b.sĩ Thường đến khám bệnh cho bố tôi hồi sag1 là do bố bảo mẹ đưa cho tôi. Bố cũg hiểu đc tâm tư cũa tôi nên đã âm thầm giúp đỡ)
Tôi chờ đợi trog thấp thỏm và lo âu, mãi mới đến nửa đêm, nhân lúc đêm khuya thanh vắg, tôi chạy sag gọi Lan Lan, Trc” khi đi, tôi nc” mắt lưg tròg wì trc” cửa gian nhà của bố mẹ, dập đầu cúi lạy bố mẹ trog tâm trạg hết sức nặg nề. Sau đó tôi kéo Lan Lan ra khỏi cửa r’ nhanh chóg biến mất trog màn đêm…
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️