Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Quyển 1 – Chương 28: Hợp lực

3:11 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 1 – Chương 28: Hợp lực tại dưa leo tr. 

Điện thoại trên bàn đột nhiên đinh linh linh vang lên, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng trái tim vốn đang lẫn lộn trong một đoàn tê dại khiến Vũ Văn luống cuống tay chân. Vũ Văn ngọ ngoạy từ trên mặt đất đứng dậy, may là y cơ trí hơn người, nhưng vẫn không biết nên làm sao thu dọn tình cảnh trước mặt bị Tống Xảo Trĩ khuấy nhiễu đến hỗn loạn không chịu nổi này.

Trái lại Huyền Cương bên cạnh lại tỏ ra phong độ thủ lĩnh gặp nguy không loạn, nó rất nhanh chạy vội tới cạnh cửa, thoáng cái đem cửa văn phòng đóng lại, ngậm quần áo Cố Thanh bị vứt bừa bãi trên salon, phủ lên người Cố Thanh vẫn còn đang hôn mê.

Vũ Văn mơ hồ vài giây, mới nhớ tới chuông điện thoại sợ rằng sẽ đánh thức Cố Thanh, nếu hiện giờ Cố Thanh tỉnh dậy, y nên làm thế nào hướng Cố Thanh giải thích lý do cô thân không mảnh vải đây, bản thân lại đang canh giữ bên cạnh cô?

Vũ Văn vội cuống quýt nhào đến nhấc điện thoại, trong loa lại vang tiếng cúp máy. Y thở ra một hơi, cẩn thận đem ống nghe buông xuống. Huyền Cương đứng trước phòng nhỏ khẽ sủa một tiếng, nhắc nhở Vũ Văn chỗ đó còn một tên xui xẻo nữa. Vũ Văn cau mày nhìn Lưu Thiên Minh gục mặt trên mặt đất, quyết định vẫn là đem Lưu Thiên Minh cứu tỉnh trước, mới thuận tiện hướng Cố Thanh giải thích.

Ai ngờ Lưu Thiên Minh lại bất tỉnh gọi không dậy, Vũ Văn đẩy anh cả buổi, thậm chí đem nửa ly trà dư lại trên bàn Cố Thanh hất lên mặt anh cũng không thành công. Khi Vũ Văn nâng Lưu Thiên Minh dậy, mơ hồ đụng đến sau ót anh có một chỗ bị vật gì đó đập sưng tấy, chẳng lẽ bị Tống Xảo Trĩ đả thương đầu rồi? Y thoáng lo lắng, liền muốn đem Lưu Thiên Minh cõng ra khỏi tòa nhà gọi xe cứu thương.

Ngay tại khi Vũ Văn cõng Lưu Thiên Minh, chậm rãi đỡ tường đi đến cửa văn phòng, Cố Thanh tỉnh dậy!

Lúc cô nhìn thấy trên người mình rõ ràng chỉ có một kiện áo khoác ngoài, cô phát ra một tiếng kêu cực kỳ sợ hãi!

Vũ Văn không ngờ tới Cố Thanh sớm như vậy đã tỉnh, bị tiếng kêu sợ hãi này dọa đến tay run lên, đem Lưu Thiên Minh ném trên mặt đất. Mới vừa rồi Lưu Thiên Minh còn sống chết lây không tỉnh giờ bị quẳng ngã như vậy, lại tỉnh dậy! Trong lúc nhất thời, sáu mắt nhìn nhau, một đôi kinh ngạc, một đôi xấu hổ giận dữ, một đôi xấu hổ không gì sánh được. . . . . .

Hỗn loạn ban đầu cuối cùng trôi qua, lúc này Cố Thanh đang y phục chỉnh tề ngồi trong quán cà phê, cái miệng nhỏ chăm chú uống cappuchino, hai nam nhân ngồi song song trước mặt nhãn thần lại có chút trôi nổi bất định, không dám nhìn thẳng Cố Thanh, người thì một mực dùng muỗng nhỏ không ngừng khuấy ly cà phê trước mặt mình, người kia thì hết đem một khối lại một khối đường vuông nghiền thành bột phấn.

Tuy rằng hai nam nhân cũng không hẹn mà cùng che giấu chi tiết Tống Xảo Trĩ câu dẫn bọn họ, nhưng Cố Thanh vẫn loáng thoáng đoán được chị gái quỷ hồn chưa từng gặp mặt này của mình, lợi dụng thân thể mình làm chút chuyện không thích hợp, về phần tình hình cụ thể trong đó, một đứa con gái nhà lành như cô, sao có thể không biết xấu hổ mở miệng hỏi?”

“Chị ấy. . . . . .Thật sự nói. . . . . .Chị ấy là chị gái của tôi?” Vũ Văn giải thích kỹ càng tỉ mỉ rất nhiều, Cố Thanh vẫn cảm thấy phi thường kinh ngạc.

“Đúng vậy, cô ta có thể nhập thể với cô, cũng đã chứng minh cô ta cùng cô có quan hệ huyết thống. Chiếu theo cách nói của cô ta, năm đó cha mẹ cô vừa sinh hạ cô ta, đã đem cô ta nhẫn tâm vứt bỏ, mà 8 năm sau, mới lại có cô. . . . . .Vậy nguyên nhân trong đó, e rằng chỉ có cha mẹ cô biết rõ.” Vũ Văn đáp.

“Cha mẹ tôi. . . . . .Qua đời nhiều năm như vậy, làm sao còn có cơ hội biết bọn họ năm đó đã làm những gì. . . . . .” Cố Thanh khẽ thở dài một tiếng, vẫn không thể tin được cha mẹ mình sẽ nhẫn tâm như vậy.

Lưu Thiên Minh thoáng xoa ót, đầu còn có chút vựng, nơi đó lưu lại vết sưng tấy là do Tống Xảo Trĩ dùng đồ chặn giấy trên bàn Cố Thanh đập vào, tuy rằng lúc ấy Lưu Thiên Minh đã phát hiện trước mặt không phải Cố Thanh, thậm chí đã rút súng. Nhưng anh tập võ từ nhỏ, lại bị một nữ tử không có võ công tiện tay đánh ngất xỉu, đủ thấy lúc ấy anh dưới sự cám dỗ của Tống Xảo Trĩ, cũng đã ý loạn tình mê rồi. Nghĩ đến đây, trên mặt Lưu Thiên Minh một trận phát thiêu, hoàn hảo ngọn đèn trong quán cà phê tối mờ, Cố Thanh vẫn chưa nhìn ra thần tình biến hóa của anh.

“Bất quá. . . . . .Tôi lúc trong mộng nhìn thấy mẹ mới 22, 23 tuổi, mà ngay cả bản thân cũng chưa từng thấy qua mẹ tuổi còn trẻ như vậy, nếu không phải Tống Xảo Trĩ nhìn qua ảnh chụp bà lúc còn trẻ, thì tuyệt đối không thể khiến tôi sinh ra cảnh trong mơ như vậy.” Một lát sau Cố Thanh lại cẩn thận cân nhắc, dĩ nhiên đã tin bảy tám phần rồi. Trong lòng cô đột nhiên tuôn trào một cỗ vị thân tình không cách nào nói nên lời, nhiều năm rồi cô chưa hưởng thụ được sự ấm áp của gia đình, bỗng nhiên lúc này biết được mình thậm chí còn có một chị gái! Loại cảm giác kinh hỉ này đan xen, đến nỗi hòa tan đi cảm giác nguy cơ Tống Xảo Trĩ có thể sẽ đối cô gây bất lợi.

Chỉ tiếc, khi chị em hai người nhận biết nhau, đã là âm dương cách biệt. . . . . .

“Tống Xảo Trĩ. . . . . .” Lưu Thiên Minh nhẹ giọng nhắc đến cái tên khiến anh khắc sâu ấn tượng này, “Cô vẫn cho mình là cô nhi, đột nhiên lại có một chị gái, nhất định rất khó tiếp thu đúng không?”

Cố Thanh không nói gì, chỉ lắc đầu.

“Tôi rất hiểu tâm tình của cô, tôi ngày trước cũng là cô nhi, sau khi được bà nội của Trương Kiến Quốc thu dưỡng tôi mới có gia đình.”

“Anh cũng là cô nhi? Anh sẽ không phải cũng có một em trai chưa từng gặp mặt chứ? Haha. . . . . .” Vũ Văn hy vọng có thể đem đề tài này trở nên thoải mái một ít.

“A? Việc này. . . . . .Có thể tìm người mẹ chưa từng gặp mặt kia của tôi hỏi một chút. Có lẽ. . . . . .Trên đời này tôi còn có một đứa em trai mà không biết chăng? Haha. . . . . .” Lưu Thiên Minh cười nhu nhu mũi.

Cố Thanh cũng không vì lời nói đùa kém cỏi của hai người mà trở nên cao hứng chút nào, hai nam nhân không khỏi có phần xấu hổ.

“Chị gái cô trở thành cô hồn dã quỷ du đãng trong cao ốc Đằng Long, cái chết của hàng e rằng có rất nhiều nỗi oan khuất a. . . . . .” Lưu Thiên Minh nghiêm mặt nói.

“Ừ! Tôi nhất định phải biết chị gái của tôi chết như thế nào!” Nghĩ đến chị gái trở thành du hồn đáng thương như vậy, mãi mãi không thể thấy ánh mặt trời, trong lòng Cố Thanh một trận chua xót, không khỏi âm thầm xiết chặt nắm tay.

“Từ lần đầu tiên Cố Thanh gặp du hồn đến nay, đã hơn 10 ngày rồi, vì sao cho tới hôm nay Tống Xảo Trĩ mới nhập thể vào người Cố Thanh, cô ta làm như vậy, chính là muốn trả thù cha mẹ vứt bỏ cô ta sao?” Vấn đề này của Lưu Thiên Minh, cũng là câu hỏi trong lòng Vũ Văn.

Vũ Văn trầm tư thật lâu, nói: “Tình huống vừa rồi quá mức hỗn loạn, khi đối mặt với Tống Xảo Trĩ còn có rất nhiều nghi vấn chưa nói ra, cô ta vì sao muốn giết hại Chu Linh và hai vệ sĩ của Bồ Viễn chứ? Mà xác ba người kia, tại sao phải đặt trong phòng làm việc của Bồ Viễn? Còn có. . . . . .Hiện trường Tiểu Trương bị giết hại còn lưu lại hai chữ Lam Nguyệt, phải chăng cũng là Tống Xảo Trĩ gây nên? Trên người cô ta, liên quan đến rất nhiều điểm đáng ngờ a. . . . . .Về phần cô ta vì sao cho tới hôm nay mới nhập thể vào Cố Thanh, tôi phỏng đoán là cùng việc hồi phục của Kinh Hà Long Vương có liên quan!”

“Tống Xảo Trĩ làm sao có thể cùng Long Vương cổ đại lôi kéo quan hệ được?” Lưu Thiên Minh kêu lên.

Vũ Văn khoát tay, tỏ ý Lưu Thiên Minh không nên quá lớn tiếng, quấy nhiễu khách nhân khác trong quán cà phê, sau đó dùng ngón tay chấm một chút cà phê, ở trên khăn trải bàn vẽ ra một trục hoành, nói: “Cho dù hư linh phân loại bất đồng thời không, cũng sẽ do nguyên nhân nảy sinh cùng xuất hiện mà ảnh hưởng lẫn nhau. Nếu chúng ta đem đoạn thời gian đã phát sinh chuyện ấn theo thời gian sắp xếp lên trục này, sẽ phát hiện, sức mạnh của Tống Xảo Trĩ đang theo thời gian trôi qua mà dần dần tăng cường! Cô ta ban đầu, chỉ vô thức ở trong tòa nhà du đãng, ngẫu nhiên chạm phải Cố Thanh, đồng thời dọa Cố Thanh hôn mê, cô ta cũng nhận thấy máu Cố Thanh và cô ta có quan hệ, sau đó, cô ta có mục đích chui vào văn phòng Cố Thanh, trông thấy bức ảnh gia đình trên bàn Cố Thanh, xác nhận Cố Thanh chính là em ruột của cô ta. Do đó cô ta nảy sinh lòng căm hận với cha mẹ ruột, liền thuận tay đẩy ngã khung ảnh. Ngay sau đó, sức mạnh của cô ta đã tăng lên, ký túc xá của Cố Thanh ở cách xa cũng bị cô ta quấy nhiễu trong mơ, tới ngày đó Bồ Viễn tổ chức yến hội, cô ta lại có năng lực giết chết Chu Linh và hai vệ sĩ! Đến mức hôm nay. . . . . . Du hồn nhập thể cần năng lượng không nhỏ, cô ta còn thi triển kèm theo Mị Linh thuật khiến tôi cũng khó chống cự. . . . . . Tự thân du hồn, rất khó hấp thu linh khí trong thiên địa, giải thích duy nhất, chính là từ sức mạnh của Kinh Hà Long Vương gây khó dễ! Oán khí của Long Vương này càng ngày càng nghiêm trọng, Tống Xảo Trĩ chỉ cần đến một phần vạn, cũng có thể đem Đằng Long nháo đến gà bay chó sủa rồi.”

Sắc mặt Cố Thanh có chút trắng bệch, nhẹ giọng hỏi: “Chị gái của tôi đã có thể nháo thành như vậy, thời điểm Kinh Hà Long Vương kia khôi phục, chẳng phải là thiên hạ sẽ đại loạn sao?”

Vũ Văn nhìn Cố Thanh, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nói: “Cho nên! Chúng ta tạm thời không thể đem trọng tâm điều tra đi lệch hướng bên chị gái cô, chỉ cần cô ta không theo gây rối, chúng ta sẽ không đi kích động cô ta. Việc khẩn cấp trước mắt, chính là nghiên cứu làm thế nào đối phó Kinh Hà Long Vương!”

“Hiện tại tất cả mọi người có cảm giác nguy cơ gió thổi mưa giông trước cơn bão, nhưng cậu làm việc vẫn cứ che che giấu giấu, chúng tôi làm sao có thể hợp tác tốt?” Lưu Thiên Minh đối với chuyện Vũ Văn cứ độc lai độc vãng (tới lui một mình) , hành sự bí hiểm đã sớm bất mãn.

“Đúng vậy. . . . . .Vũ Văn, anh tựa như kem đánh răng, mỗi lần chúng tôi đều phải nặn một chút anh mới chịu nói ra một chút, tuy rằng chúng tôi cũng có thể hiểu những hành động anh đã làm không phải người thường có thể nhận thức được, lại càng không thể gióng trống khua chiêng mà tuyên dương. Nhưng anh nếu như có thể đem hiện trạng thẳng thắn nói với chúng tôi, dùng sức mạnh ba người chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này a.” Cố Thanh lần đầu tiên tỏ vẻ bất mãn với Vũ Văn.

“Sức mạnh ba người. . . . . .” Mắt Vũ Văn sáng rực lên, “Người xưa nói ba người thành hổ, đó là nói ba người cùng nói dối liền có thể khiến một người không có chủ kiến tin tưởng vào chuyện vô căn cứ. . . . . .”

Cố Thanh và Lưu Thiên Minh liếc mắt nhìn nhau, ý kiến của bọn họ Vũ Văn dường như hoàn toàn không nghe thấy, lại còn giống như cho y gợi ý gì đó, khiến y xốc lại chủ kiến.

“Tôi hôm nay đi bái phỏng Ngụy Viễn Chinh, hoàn hảo anh ấy không giống phụ thân tuyệt vọng như vậy, tôi vốn chỉ kỳ vọng anh ấy có thể chỉ dẫn chút phương hướng, trợ giúp chúng ta một tay, không ngờ tới anh ấy không chút hàm hồ, một hơi đáp ứng, nguyện ý đem hết toàn lực giúp đỡ chúng ta. Nhưng hắn yêu cầu thời gian hai ngày để chuẩn bị công việc. Tại khoảng thời gian hai ngày này, chúng ta cũng không thể cứ ngồi chờ, cũng không thể hoàn toàn đánh cược vào Ngụy Viễn Chinh, vô luận thế nào chúng ta cũng phải tự mình đọ sức một phen! “Nói đến đây, trong mắt Vũ Văn phóng ra quang mang tự tin, “Vả lại nhìn ba người chúng ta thành mãnh hổ, có thể cùng Kinh Hà Long Vương đến một trận Long Hổ đấu!”

“Cậu lần này lại chuẩn bị làm thế nào? Không nói rõ ràng chúng tôi sẽ không hỗ trợ!” Lưu Thiên Minh khoanh tay ngửa ra sau, khẩu khí không cho phép nghi ngờ.

“《Truyện Anh Hùng Xạ Điêu 》 Hồi thứ 6, các bạn còn nhớ không?” Vũ Văn hiếm khi ra sức mở ra thắt nút.

Lưu Thiên Minh tuy rằng thích đọc tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả chủ đề đều nhớ rõ ràng như vậy, hiển nhiên không biết Vũ Văn nói đến đoạn nào.

“Hồi 6. . . . . .Chẳng lẽ là trận thế nghi binh trên đỉnh núi?” Trí nhớ Cố Thanh lại rất phi phàm.

“Đúng vậy!” Vũ Văn cười nói.

Cố Thanh vừa nói ra, Lưu Thiên Minh liền nhớ tới. Một chương trận thế nghi binh trên đỉnh núi này, nói về Giang Nam lục quái và Đan Dương Tử – Mã Ngọc của Toàn Chân giáo hợp tác, mượn cơ hội Thiết Thi – Mai Sư Phong mắt mù, trong đêm trăng giả mạo thành bảy đệ tử Toàn Chân lên đỉnh núi, giả bộ nói chuyện như mình võ công lợi hại dọa Mai Siêu Phong bỏ đi. Nhưng việc này cùng việc đối phó với Kinh Hà Long Vương có quan hệ gì?”

“A? Anh muốn học tình huống trong tiểu thuyết, dùng kế dọa Kinh Hà Long Vương bỏ đi sao? Nhưng mà. . . . . .Kinh Hà Long Vương sẽ sợ cái gì chứ?” Đôi mày thanh tú của Cố Thanh nhíu lại.

“Kinh Hà Long Vương sẽ sợ tôi và Lưu Thiên Minh! Bởi vì. . . . . .Anh ấy là tướng Tần Thúc Bảo, còn tôi là tướng Uất Trì Cung!” Vũ Văn giơ ngón tay lên chỉ vào Lưu Thiên Minh, lại chỉ vào mình.

Suy nghĩ to gan này thoáng đem Cố Thanh và Lưu Thiên Minh chấn động.

“Cái gì? Tôi là Tần Thúc Bảo? Cậu là Uất Trì Cung? Cậu không phải bị nóng đầu rồi chứ?” Lưu Thiên Minh không dám tin vào lỗ tai của mình.

“Đừng quên, Kinh Hà Long Vương bị trấn dưới Đoạn Long Đài đã hơn 1300 năm, gã đối với nhận thức về thế giới này cũng giống như cừu hận của gã, vẫn tiếp tục đình trệ ở 1300 năm trước. Chẳng lẽ chúng ta không thể lợi dụng khoa học kỹ thuật hiện đại, khiến gã tin hai người chúng ta chính là môn thần chuyển thế được sao?”

“Trời ơi. . . . . .” Lưu Thiên Minh dùng sức cào tóc trên đầu mình, “Cậu nhất định là điên rồi. . . . . .Hai người chúng ta có chỗ nào giống hai anh hùng Tùy Đường năm đó rong ruổi giang sơn chứ?”

“Chỉ cần anh dám cùng tôi đi đối mặt Kinh Hà Long Vương, anh chính là anh hùng!” Lời Vũ Văn chợt lộ ra một cỗ hạo nhiên chính khí (tràn đầy khí thế chính trực)

Lưu Thiên Minh ngẩn ngơ, nhiệt huyết trong lòng hơi xao động.

“Năm đó Kinh Hà Long Vương đã gặp qua hình dáng của Tần Thúc Bảo và Uất Trì Cung, hai người sẽ không tính toán đi Hàn Quốc phẫu thuật thẫm mỹ chứ?” Cố Thanh lo lắng hỏi thăm.

“Chuyển thế mà thôi, đối với tướng mạo có thể không cần quan tâm, cô không cần lo lắng, tôi tự có biện pháp. Chúng ta cần chính là khí thế khiến Long Vương kinh sợ.” Vũ Văn giải thích.

“Năm đó hai vị tướng quân chỉ khí định thần nhàn đứng trước cửa cung, Long Vương liền không dám manh động, đó là bởi vì các tướng quân chinh chiến trên sa trường nhiều năm, chỉ với khí chất tàn bạo và mùi máu tươi trên người liền khiến Long Vương hoàn toàn kinh hãi, hai chúng ta có cái gì?” Lưu Thiên Minh thủy chung không tin kế hoạch Vũ Văn có thể có hiệu quả.

“Năm đó có ai từng nói qua Ngạc Quốc Công Uất Trì Kính Đức, sáng lập giang sơn, giết người vô số, câu quỷ hồ gì đó sao? Chúng ta chỉ cần có khí chất dương cương của ông, liền có thể mạnh tay cùng Long Vương kia đọ sức một trận!”

Lưu Thiên Minh bán tín bán nghi, miễn cưỡng đáp ứng.

“Nhưng mà. . . . . .” Cố Thanh ở một bên vẫn lo lắng, “Các anh cứ như vậy quần tây áo sơ mi, quần bò áo thun đi lừa gạt Kinh Hà Long Vương, nói các anh là Tần Thúc Bảo Uất Trì Viễn năm đó? Làm như Kinh Hà Long Vương ngu lắm vậy đó!”

“Đóng kịch cần phục trang, cho nên chúng ta cần gấp rút chuẩn bị hai bộ áo giáp!” Vũ Văn lại lần nữa đưa ra yêu cầu kỳ quái.

“Hả? Chỉ trong vòng hai ngày, cậu bảo chúng ta ở chỗ nào tìm hai bộ áo giáp?” Lưu Thiên Minh lắc đầu.

“Chúng ta có thể thử đi tìm ở xưởng sản xuất phim hoặc tổ kịch truyền hình xem, nơi ấy hẳn là có thể tìm được áo giáp.” Cố Thanh đưa ra đề nghị khả thi.

Nhưng Vũ Văn không nghĩ như vậy.

“Những giáp trụ cổ đại trong phim truyền hình đều chỉ qua mắt được người hiện đại, không phải để ra chiến trường, không làm kỹ lưỡng, có lẽ để giảm bớt sức nặng mà giảm thiểu phần lớn lượng kim loại cần dùng, sớm đã không còn cổ giáp chân chính nữa, đây không lừa gạt được đôi mắt của Kinh Hà Long Vương đâu.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu chế tạo hai bộ giáp từ đầu, thời gian khẳng định không còn kịp rồi!”

Vũ Văn mỉm cười, nói: “Tôi từng tham quan viện bảo tàng quân sự, nơi ấy có hai bộ Minh Quang áo giáp (*) thời Đường được phục chế lại, cơ bản có thể xem như hàng thật! Bất quá. . . . . .” Vũ Văn gãi gãi đầu, dáng vẻ có chút ngượng ngùng, “Chỉ e lại phải phiền toái Cố Thanh, mượn tiền vốn của cô để dùng, giúp chúng tôi thuê hai bộ giáp này.”

Cố Thanh có chút dở khóc dở cười, Vũ Văn thật đúng là đem mình trở thành máy ATM rồi. Cô giận dữ với Vũ Văn nói: “Anh một ngày nào đó muốn đem tôi bức đến mức phải tham ô công quỷ mất!”

Nói đến tham ô công quỹ, Lưu Thiên Minh thoáng nhớ đến chuyện ban sáng Đỗ Thính Đào hẹn gặp mặt Cố Thanh, vội hỏi Cố Thanh kể lại buổi gặp.

“Đỗ Thính Đào lần này hẹn tôi nói chuyện, là hỏi tôi có hứng thú làm hạng mục đầu tư mới hay không, hạng mục này không phải lấy danh nghĩa tập đoàn Đằng Long để thực hiện mà là Đỗ Thính Đào tự dẫn đầu tổ chức tài chính. Hắn cho tôi một phần khâu hạng mục nhỏ, cũng hứa hẹn để tôi tham dự vào với hình thức cổ phần, tôi đại khái xem xét một chút, mặc dù hạng mục mới, nhưng mối hàng lại căn bản là mối hàng cũ của Đằng Long. Hắn làm như vậy, tựa hồ là thăm dò ý tứ, chúng ta trong khoảng thời gian này vội vàng đến bù đầu, cơ bản không để ý đến hắn, hiện tại xem chừng, hắn cũng không nhàn rỗi, rất có khả năng sắp tới sẽ tự mở một thế lực bên trong. . . . . . Đây không phải là chuyện tốt, gần đây Bồ Viễn vì chuyện quyền giới định tài sản, đã mệt mỏi rã rời rồi, chỉ một sơ suất, giang sơn vất vả gây dựng sẽ mất hết. Nếu vào lúc này, Đỗ Thính Đào dùng hạng mục mới đem tiền vốn của nhóm mối hàng chuyển về bên hắn, Bồ Viễn bên này sẽ phải chịu đả kích không thể nghi ngờ. . . . . .”

“Đằng Long các cô gia đại nghiệp đại, Đỗ Thính Đào bất quá là ở khu tây bắc nhân mạch tươi tốt hơn chút, cho dù hắn lôi đi bộ phận khách hàng chính, cũng không đến mức sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của Bồ lão bản chứ?” Lưu Thiên Minh có chút khó hiểu.

“Cái gì gia đại nghiệp đại? Hiện tại tài chính khổng lồ của tập đoàn luôn hoạt động bên mép lưỡi đao, chỉ cần chút sơ suất, Đỗ Thính Đào rất có khả năng trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà (nghĩa của câu này là chất rơm lên lưng con lạc đà, đến một lúc nào đó chỉ một cọng rơm nhỏ cũng làm gẫy xương sống nó) .” Cố Thanh không muốn tiếp tục nói tỉ mỉ hơn nữa, bản thân tuy rằng chưa kịp tham dự, chiến lược thu mua giá cổ phiếu của Bồ Viễn đã triển khai rồi.

“Vậy. . . . . .Cô hồi đáp Đỗ Thính Đào thế nào?” Vũ Văn đột nhiên đối với việc này cảm thấy có phần hứng thú.”

“Tôi không trực tiếp trả lời hắn, chỉ nói, Đỗ quản lý giữa lúc bận bịu thế này, còn có thể bớt thời giờ vì mình chuẩn bị cuộc sống riêng, thân thể hẳn mệt muốn chết rồi, ban đêm nghỉ ngơi nhiều, giấc ngủ đầy đủ mới có thể lực.” Cố Thanh nói như vậy, tự nhiên là vì lần trước thấy hắn trong gian phòng nhỏ gặp ác mộng. “Ai ngờ hắn toàn thân chấn động, sắc mặt thoáng trở nên có chút xanh xao, vội vội vàng vàng xin cáo từ.”

“Cô đem việc này nói cho Bồ Viễn chưa?” Kỳ quái, Đỗ Thính Đào viết rõ cô đứng về phe Bồ Viễn, vì sao còn chủ động nói cho cô biết việc này chứ?” Vũ Văn hỏi.

“Trên thương trường, không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, nguyên nhân chính là vì Cố Thanh là người tâm phúc bên Bồ Viễn, cô ấy mới so với kẻ khác rõ ràng tình hình vị trí hiện nay của Đằng Long, nếu Cố Thanh muốn lừa dịp loạn vì mình mưu tính chút tư lợi, theo Đỗ Thính Đào có lẽ là một lựa chọn tương đối tốt. Mà Đỗ Thính Đào nếu có thể đạt được sự trợ giúp của cô ấy, sẽ như hổ mọc thêm cánh, vô luận ra sao, cũng phải thử thăm dò một chút.” Lưu Thiên Minh ở một bên thay Cố Thanh trả lời.

Cố Thanh khẽ gật đầu, nói: “Năng lực của Đỗ Thính Đào không thể xem thường, hiện tại cao ốc Đằng Long, hầu như toàn bộ quản lý đều đứng bên phe hắn, đây là khi tôi đến nơi này ngày thứ hai liền lĩnh giáo được. Chẳng qua chuyện này, tôi còn chưa kịp nói cho Bồ Viễn, nên cái gì cũng không biết. . . . . .”

Cố Thanh sau khi cùng Đỗ Thính Đào hội đàm không bao lâu, lại đột nhiên mất đi tri giác, bị Tống Xảo Trĩ nhập thể, về sau xảy ra chuyện gì, chính cô tuyệt không nhớ rõ.

“Quên đi, những gút mắc kinh tế này, chúng ta vẫn chưa cần trộn lẫn vào, trước mắt mấy vụ án mạng vẫn quan trọng hơn.” Lưu Thiên Minh khuyên giải Cố Thanh.

Cố Thanh yên lặng uống một ngụm cà phê, đột nhiên nói như chém đinh chặt sắt: “Tôi quyết không để Đỗ Thính Đào được như ý nguyện, khiến hắn cứ như vậy toàn thân trở ra!”

Vũ Văn và Lưu Thiên minh không khỏi đưa mắt nhìn nhau, Cố Thanh đối với phương diện công tác rất nghiêm túc, nhưng cũng ngoan cố đến không ngờ.

______________________

(*) Minh Quang giáp

[ [