Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 18: Đây là từ hôn sao?

3:20 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18: Đây là từ hôn sao? tại dưa leo tr. 

Thương Lưu thị xoay người nhìn con ở phía sau, vẫy tay kêu hắn đi lại đây, bảo hắn đứng ở bên người hai vợ chồng rồi hỏi, “Thần Nhi a, ngươi hãy nói cho phụ thân và mẫu thân biết, ngươi cùng Như Nhi muội muội đi trong hoa viên đã nói với nhau những gì?”

“Đúng rồi, con, ngươi hãy nói cho cha và nương, Như Nhi muội muội đối với ngươi có tốt không, nàng có giống như những người khác khi dễ ngươi hay không?” Thương Vô Lăng hỏi tiếp, ở trong đầu Thương Vô Lăng, chỉ có bản thân cùng với người ở trong phủ là không khi dễ Thương Đông Thần thôi.

Thương Đông Thần ánh mắt mở lớn, cùng với phụ mẫu mình trừng mắt nhìn vài lần, “Như Nhi muội muội mới không có khi dễ Thần Nhi đâu, Như Nhi muội muội nói thích Thần Nhi, nàng nói thích Thần Nhi .”

Thương Đông Thần thấy phụ thân hảo đáng giận, lại còn nói Như Nhi muội muội nói bậy, hắn về sau cũng không cần nói với phụ thân .

Thương Lưu thị cũng mặc kệ bản thân con đang một bộ dạng phát giận, hiện tại ở trong đầu của nàng chỉ có nghe thấy con nói là nữ nhi Hàn gia nói thích con mình, nàng hiện tại thầm nghĩ hướng con chứng thực chuyện này.

“Con, ngươi nói cho nương nghe, Như nhi muội muội nói với ngươi những gì?”.

Thương Đông Thần nhíu mày, bởi vì tay của mình bị nương tóm chặt có chút đau, chính là lúc này hắn nhớ lại lời của Như nhi muội muội, nhất thời trên mặt nở nụ cười xán lạn.

Hắn nghiêng đầu, biểu cảm thật túc nói, “Như Nhi muội muội nói nàng không ghét bỏ Thần Nhi ngây ngốc, nàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh Thần nhi, bảo vệ thần nhi”.

Nghe đến đó, Thương Lưu thị vui mừng dị thường, nàng đem ánh mắt nhìn về phía Thương Vô Lăng, giọng điệu dị thường hưng phấn, “Lão gia, Thần nhi của chúng ta lần này có nàng dâu rồi”.

“Đúng vậy, ha ha,Thương gia chúng ta lần này đến đúng rồi, tổ tông Thương gia phù hộ a”. Thương Vô Lăng vuốt chòm râu bạc nhỏ cười nói.

Ngoài cửa, Hàn phụ đang định đến bên này làm mai, nghe bên trong truyền đến tiếng cười to, bản thân không muốn quấy rầy một nhà nghỉ ngơi vào lúc này, nhưng lại nghĩ đến chuyện này của bản thân cũng rất quan trọng, hơn nữa nếu không thỏa thuận xong sự việc, hắn chỉ sợ rồi lại đêm dài lắm mộng.

“Thương lão đệ, Thương đệ muội.” Hàn phụ khẽ hạ giọng gọi, làm cho lúc nói giọng nói của bản thân dễ nghe hơn.

Bên trong Thương Vô Lăng và Thương Lưu thị đang nhìn nhau cười, nghe tiếng gọi, Thương Vô Lăng đi nhanh ra mở cửa.

“Hàn đại ca, sao ngươi lại tới đây?” Thương Vô Lăng thấy Hàn Thiên Liễu đứng ở ngoài cửa liền hỏi.

Hàn phụ nhìn vào bên trong gật gật đầu với Thương Lưu thị, rồi nhìn phía Thương Vô Lăng nói: “Thương lão đệ, chuyện mười bốn năm trước, ngươi có thể đi cùng ta đến thư phòng để trao đổi được không?”.

Thương Vô Lăng quay đầu lại liếc mắt nhìn với Thương Lưu thị, hai người trong mắt lúc này cũng không có cao hứng, có chính là lo lắng, vợ chồng bọn họ ở trong lòng đều là lo lắng, lúc này Hàn lão gia mời mình đến thư phòng để nói về chuyện mười bốn năm trước, việc đó không phải là việc hôn sự của con mình và nữ nhi của Hàn gia sao? Bọn họ thấy bộ dáng này của Hàn lão gia có vẻ như sự tình không được tốt lắm.

Lúc này trong đầu hai vợ chồng Thương gia đều có chung một suy nghĩ, phải chăng người Hàn gia đã biết con mình có vấn đề cho nên muỗn đưa ra việc từ hôn, nghĩ vậy, trong lòng hai người bọn họ không khỏi thở dài một hơi, chẳng lẽ Thần nhi của bọn họ cả đời này không thể cưới một nữ tử đau hắn thương hắn một cách bình thường sao?

“Đi, Hàn đại ca, thỉnh chờ một chút, ta vào trong nói một tiếng với phu nhân rồi sẽ ra” Thương Vô Lăng mặc dù trong lòng cảm thấy bi thống, nhưng là nhà người ta muốn từ hôn, hắn sao lại không có khả năng cầm dao nhỏ đặt tại cổ người nhà người ta buộc họ gả nữ nhi cho con mình đây, muốn trách liền tự trách người nhà mình không có mệnh này mà thôi.