Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Chỉ Dụ Anh Cắn Câu Quyển 15 – Chương 100: Đại ngốc, thực ngốc!

Quyển 15 – Chương 100: Đại ngốc, thực ngốc!

3:35 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 15 – Chương 100: Đại ngốc, thực ngốc! tại dưa leo tr. 

Máy bay an toàn hạ cánh xuống thành phố S.

Tô Tranh đi đứng bất tiện, Mạc Phong chuẩn bị từ trước nhân viên chăm sóc cũng như xe đây cho Tô Tranh từ trước, Mạc Yên Nhiên nhắm mắt theo đuôi một khắc cũng không rời đi, A Rượu ở bên cạnh cũng cẩn thận hầu hạ, đôi mắt ti hí xoay e sợ nhà họ Mạc sẽ làm phiền Tô Tranh. Mạc Phong ở bên cạnh mặt không đổi sắc chuyên chú giao việc cho trợ lý, còn Mạc Cách Ly, ánh mắt cậu bé luôn dõi theo tiếng nói tiếng cười của chị gái nhưng lại giả vờ mắt điếc tai ngơ.

Lúc này xe đến đón của nhà họ Mạc tất đã chờ ở phía trước, xếp thành một hàng thật dài, vệ sĩ, tài xế, thư ký đều quần áo chỉnh tề cung kính ra đón. A Rượu thấy tình hình này, dù sao cũng hơi không ưa, nhìn về phái Mạc Phong giả bộ ôm đầu: “Mạc tiên sinh, lần này làm phiền anh, tôi thay Tô Tranh cám ơn anh!”

Anh nói chưa dứt lời, sắc mặt Mạc Phong đã lập tức trầm xuống , ánh mắt lạnh lùng quét qua A Rượu một cái sau đó lại nhìn về phía Tô Tranh, nhưng Tô Tranh lại làm như không biết, chỉ mải nói chuyện với Mạc Yên Nhiên.

Mạc Phong xanh mặt nói: “A Rượu tiên sinh, ngài quá khách khí.”

Đương nhiên A Rượu không thèm để ý thái độ của Mạc Phong chút nào, cười ha hả chạy đi, khom lưng nói với Tô Tranh: “Tranh Tranh, chúng tôi đi thôi?”

Tô Tranh gật đầu mỉm cười nói: “Được.”

Mạc Yên Nhiên vừa thấy mẹ mình phải đi, cô bé lập tức tỏ rõ lập trường: “Mẹ, con đi với mẹ, con muốn được sống với mẹ.”

Mạc Phong mắt quét qua chân trái còn bó thạch cao của Tô Tranh i, trong mắt lóe lên một tia đau lòng, cau mày nhỏ giọng nói: ” Yên Nhiên sẽ đi cùng với em .”

Những lời này mặc dù không nói, thậm chí không nói với Tô Tranh, nhưng tất cả mọi người đều hiểu anh đang nói chuyện với Tô Tranh.

Tô Tranh sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên Mạc Phong nói chuyện với cô sau khi bọn họ gặp lại! Mà Mạc Yên Nhiên nghe thấy lời của ba nói vậy, vui vẻ kéo tay mẹ nói: “Mẹ, ba cũng muốn con sống với mẹ, nhất định là dó ba không yên lòng về mẹ!”

Tô Tranh cảm thấy Mạc Phong không phải là không yên lòng về cô, nhưng đầu óc của cô bây giờ như bị đình chệ, cô không nghĩ ra ý của Mạc Phong là như thế nào, vì vậy ngẩng mắt lên nhìn Mạc Phong.

Mạc Phong cảm thấy ánh mắt nghi hoặc của Tô Tranh, lập tức có chút không tự nhiên, nhìn sang đoàn xe đang đợi mình, cố ý làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Tôi sẽ phái người đến tiễn các người trở về.” Nói xong anh sải bước đi đến một chiếc xe, nhanh chóng lên xe.

Mạc Yên Nhiên có chút thất vọng nho nhỏ, bé biết là ba rất lo lắng cho mẹ, nhưng ba lại chẳng nói một lời cứ như vậy mà trốn đi mất, thật là!

Mạc Cách Ly thấy ba rời đi, cố giả vờ lơ đãng quét mắt qua cái chân bị thương củaTô Tranh , nhàn nhạt nói với chị mình: “Bây giờ chị không về nhà sao?”

Mạc Yên Nhiên cong môi liếc cậu một cái: “Trở về làm gì? Tự tìm phiền phức sao?”

Mạc Cách Ly mấp máy môi, rốt cuộc nói: “Được, vậy chị đi giúp ——” Cậu dừng lại, có chút khó hiểu nói: “Chị cứ theo cô ấy đi, em đi về trước.” Nói xong cậu cũng theo sát bước chân của ba, lên một chiếc xe.

Bỗng nhiên trên đường chỉ còn lại Mạc Yên Nhiên A Rượu và Tô Tranh, Mạc Yên Nhiên nhẹo đầu cau mày: “Hai người bọn họ chạy trốn thật vui vẻ!”

A Rượu vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đàn ông nhà họ Mạc thật không ga lăng như lời đồn, đưa người ta đến đây rồi mặc kệ tự sinh tự diệt.”

Vào lúc hai người đang nói thâm, một thanh niên ở lại đi đến trước mặt bọn họ, lễ phép hỏi, xin mời bọn họ lên xe.

Mạc Yên Nhiên biết đây là người ba giữi lại, cũng không hỏi nhiều, lập tức đỡ mẹ của mình lên xa, nhưng bé còn nhỏ, không đủ sức, dù có cố hết sức. A Rượu vội vàng để hành lý của mình xuống chạy đến giúp một tay, người tuổi trẻ kia thấy vậy, vung tay lên, sau lưng lập tức có hai cô y tá, cùng giúp đỡ Tô Tranh lên xe.

A Rượu chỉ huy tài xế lái xe đến nhà của Tô Tranh, khi đến nơi, Mạc Yên Nhiên nhìn chung cư rộng rãi, tò mò hỏi Tô Tranh: “Mẹ, một mình mẹ ở nơi này sao?”

A Rượu nghe thấy câu hỏi của Yên Nhiên vội vàng chạy tới đáp: “Dĩ nhiên là không phải, mẹ cháu đương nhiên ở cùng với tôi rồi ——”

Anh mới nói được nửa câu, Yên Nhiên đã trợn to hai mắt, không tin nói: “Sẽ không như vậy !”

Tô Tranh buồn cười liếc nhìn A Rượu, trấn an con gái nói: “Dĩ nhiên là không, trước đây mẹ ở nơi này một mình, nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa.”

Mạc Yên Nhiên nghe thấy mẹ nói vậy khuôn mặt hớn hở lúc trước đã ỉu xìu do nghĩ đến câu nói của A Rượu, nhưng ngay sau đó cô bé hiểu được điều gì, nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của mẹ, nhào tới vui vẻ nói: “Con biết rồi, trước đây mẹ ở một mình, về sau mẹ sẽ ở với Yên Nhiên, phải không ạ?”

Tô Tranh cười gật đầu, Mạc Yên Nhiên giờ mới hoàn toàn yên tâm, chạy đến đốc thúc những người giúp việc khuân đồ lên lầu.

Chương 103

A Rượu xếp xếp cho Tô Tranh ổn thỏa rồi mới rời đi, nhà họ Mạc đã chuyển hai người giúp việc đến để chăm sóc Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên.

Trong lòng Tô Tranh không muốn nhờ người của nhà họ Mạc những việc này, nên ngay hôm sau đã nhờ đến công ty mô giới tìm một bảo mẫu, một người là đủ rồi.

Mạc Yên Nhiên rất vui sướng khi biết mẹ cũng không thích hai cô giúp việc này, vì tính khí đại tiểu thư phát tác, ném hai cái gai này thẳng về nhà họ Mạc. Rất nhanh sau đó, Mạc Phong lại đưa đến hai người nữa, nhưng Mạc Yên Nhiên vẫn không thích, tiếp tục bới móc. Mạc Phong biết chuyện, lặng lẽ đưa người trở về, sau đó cũng không đưa người đến nữa.

Người của công ty làm việc rất hiệu quả, hai ngày gần đây giới thiệu khá nhiều bảo mẫu đến, Tô Tranh hỏi đối phương phương mấy câu hỏi, rồi giữ lại một người phụ nữ trung niên hiền lành. Thật ra vấn đề Tô Tranh quan tâm cũng chỉ là về dinh dưỡng của Yên Nhiên thôi.

Mạc Yên Nhiên bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ hè nên chưa phải đi học, vốn dĩ nghỉ hè vẫn còn rất nhiều bài tập phải làm, nhưng đợt này tiểu cô nương lại giận dỗi với bà nội, vì vậy phần lớn bài tập đều không phải làm nữa, Tô Tranh xem xét lại rồi để cô bé làm những bài tập cần thiết.

Trước khi đi Tô Tranh đã xin một nghỉ dài hạn, nhưng giờ vẫn còn chưa đến. Cô gọi cho Mạc Vân và Đinh Hiểu, nói vấn đề của mình đề chuyển công việc cho dễ dàng hơn. Mạc Vân và Đinh Hiểu cũng thông cảm cho cô nói với cô rằng hãy yên tâm dưỡng bệnh khi nào khỏe lại thì hãy về công ty.

Tô Tranh cười khổ ở trong lòng, công ty này cô chỉ sợ là sẽ không thể về nữa, những chuyện cô đã làm chắc chắn Mạc Vân cũng đã biết, cô đâu có thể mặt dày làm như không có chuyện gì mà trở lại công ty ! Tô Tranh cũng biết lợi dụng sự biết trước về tương lai của mình để đầu tư như thế nào có có lãi, cho nên cô hoàn toàn có khả năng cho con gái một cuộc sống đầy đủ, nên công việc này cô hoàn toàn không mấy để bụng.

Nhưng giờ đây Tô Tranh lại có một sự nghi vấn, kể từ cô quay về thành phố S, Mạc lão phu nhân chưa một lần nào đến tìm cô làm khó, mà Yên Nhiên vẫn ở bên cạnh cô, nhà họ Mạc cũng không có chút ý kiến gì, chuyện này thật không phù hợp với phong cách làm việc của Mạc lão phu nhân và nhà họ Mạc. Tô Tranh cũng đã nghĩ đến Mạc Phong đã làm gì đó, nhưng ngay sau đó lại cười một tiếng, đối với Mạc Phong cô sẽ không bao giờ đặt niềm tin vào nữa.

Cô biết để được gặp nhau như ngày hôm này không dễ, nên cuộc sống mà hai mẹ con cô có thể sống cùng nhau làm cho cô càng trân trọng. Vì vậy cuộc sống hàng ngày của hai mẹ con rất nhàn nhã, cùng nhau đọc sách, tưới hoa, thỉnh thoảng lại cùng nhau chơi trò chơi.

Mấy ngày nay Tô Tranh cũng chú ý đến tinh hình của thành phố S, phát hiện rõ ràng là trong thời gian 1 tháng cô đi, thành phố S đã hoàn toàn thay đổi.

Vốn là người giầu có tiếng Phùng Kính bởi vì bao nuôi người tình nuốt riêng công khoản, chuyện này bị bới móc báo cáo trực tiếp lên sếp trên, vậy mà mang tiếng là gia tộc lâu năm nhà họ Phùng lại không thể tác động được, họ đành chịu đau mất đi một trụ cột Phùng Kính. Sau chuyện này, cả thành phố như bị cơn bảo thanh tẩy, tiếng sát phạt không ngừng, từ trên xuống dưới quan viên thay đổi đến 40%. Mà nguyên nhân thay đổi lại có chút khác biệt vì vậy chưa thể dứt khoát được, họ bị tạm giam, chờ quyết định của quan tòa.

Dân chúng thành phố cũng tranh thủ hành động, có nhu có cương, nhưng cuối cùng những quyền lực này luân phiên đổi chủ, không ai có cách biết được.

A Rượu đưa đến cho Tô Tranh hai tin tức mới nhất, một là nhà họ Phùng có thể hoàn toàn sụp đổ, ông cụ nhà họ Mạc đặc biệt đi đến Nam Trung hải, sau đó có người đến đây để thẩm tra, Mạc Phong tiếp đại họ rất cẩn thận.

Dĩ nhiên A Rượu còn cố ý nhắc tới kệt cục của Phùng Mính Nhi, Phùng Mính Nhi bị đưa ra nước ngoài, có lẽ sẽ không quay về nữa rồi.

Tô Tranh nghe những tin tức này thì không có cảm giác chút nào, ngay giữa gió bão, ngươi hát thôi, tôi gặt hái, cũng chỉ là một tuồng kịch thôi. Về phần Phùng Mính Nhi, thật ra thì cô chưa từng để ý đến.

Cô không biết đời trước người phụ nữ này đóng vai trò gì trong vận mệnh của Mạc Phong và hai đứa bé, nhưng đời này cô lại biết, người này vốn cô không cần để ý đến. Đối với cô bây giờ mà nói, tình yêu đã rất mơ hồ, địa vị thành tựu càng chỉ là mây trôi, mấu chốt nhất là các con cô, hôm nay cô chỉ cần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Yên Nhiên là đủ rồi.

Gần đây Mạc Yên Nhiên cảm thấy thật dễ chịu, có thể ở bên cạnh mẹ làm nũng, cùng mẹ chơi các trò chời, lại không cần tuân thủ các quy định khó nhằn, thật là tiêu diêu tự tại. Nếu không phải em trai cô bé gọi cho cô một cuộc điện thoại, chắc chắn rằng Mạc Yên Nhiên sẽ quên mình còn có một người em trai.

Mạc Yên Nhiên nằm trên ghế sa lon vắt chân lên ăn anh đào, cười hì hì hỏi em trai: ” Cách Ly sao lại gọi điện cho chị thế?”

Mạc Cách Ly trầm mặc, thử thăm dò hỏi: “Đã mấy ngày không gặp, chị khỏe không?”

Mạc Yên Nhiên nuốt miếng anh đào, cười trộm nói: “Đương nhiên tốt vô cùng rồi, chị ăn ngon, ngủ ngon, chơi được.”

Mạc Cách Ly không nói lời nào, nhưng Mạc Yên Nhiên hiểu cậu bé như vậy đương nhiên là biết tâm trạng cậu không tốt, không khỏi nhíu mày cười hỏi: “Thì sao, em trai thân ái nghe được chị gái sống vui vẻ như vậy, thấy thèm, ghen tỵ, mất hứng?”

Mạc Cách Ly chẳng nói đúng sai”Hừ” một tiếng, vẫn không nói lời nào.

Mạc Yên Nhiên ăn thêm vài viên anh đào, rốt cuộc đại phát tốt bụng, thoải mái thở dài mà nói: “Cạnh Ly em trai à, không phải là em nhớ đến cái chân bị băng bó của mẹ chứ?”

Những lời này vừa nói ra, Mạc Cách Ly lập tức phủ nhận: “Không phải !”

Mạc Yên Nhiên lại”Hì hì” bật cười, Mạc Cách Ly bình thường nói chuyện chưa từng lớn tiếng hay kích động như vậy đâu, cậu có thể gấp gáp phủ nhận một chuyện như vậy, điều này nói lên cái gì, nói rõ lòng cậu – cậu nói dối.

Mạc Yên Nhiên nghịch ngợm nhíu mày cười một tiếng, như tên trộm nói: “Thật không phải là sao? Có thật không có thật không?”

Mạc Cách Ly rất miễn cưỡng nói: “Coi như là đúng được chưa!”

Mạc Yên Nhiên nghe vậy lại cười khanh khách lên: “Cái gì coi như là, là vậy là sao!”

Mạc Cách Ly cố chừng mà nói: “Là ba lo lắng cô ấy được chưa, nhưng ba lại không muốn đi hỏi, cho nên em mới giúp ba.”

Mạc Yên Nhiên nghe vậy lại giật mình: “Oa, ba thực sự sẽ lo lắng cho mẹ sao?”

Mạc Cách Ly nghiêm túc gật đầu: “Như em thấy, có lẽ vậy.”

Sau khi ngạc nhiên, con ngươi Mạc Yên Nhiên đảo một vòng, cố ý thật tò mò hỏi: “Nhưng Mạc Cách Ly, lúc nào em lại biến thành đứa bé ngoan, thân thiết như vậy hả ? Em cố ý mang ba ra làm lá chắn sao? À có tự ba nọi chị cũng không tin!” Nói xong cười xấu xa .

Mạc Cách Ly mãi vẫn không nói lời nào, nhưng Mạc Yên Nhiên lại cảm giác mình có thể nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch của cậu bé. Mà Mạc Cách Ly nghe thấy tiếng cười hả hê của chị gái, từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu tiên không nhịn được cắn răng nghiến lợi nói với chị mình: “Mạc Yên Nhiên rốt cuộc chị nói hay không!”

Mạc Yên Nhiên thấy Mạc Cách Ly thật sự tức giận, lúc này mới tốt bụng nói: “Gần đây mẹ rất tốt , thạch cao có thể tháo, lập tức có thể khôi phục bình thường. Chỉ là em và ba cũng thật là kỳ quái, lo lắng thì cứ tới đây thăm một chút , cần gì trốn trốn tránh tránh như vậy, thật là không có thành ý.”

Mạc Yên Nhiên thật vất vả mới có một cơ hội giáo dục người, cô bé còn đang định tiếp tục giáo dục em trai mình một chút nữa thì …..Crach, Mạc Cách Ly cúp điện thoại.

Mạc Yên Nhiên hướng về phía điện thoại di động thở dài: “Đại ngốc!!”