Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Em Đã Nghe Thấy Chưa? Chương 5: Anh chàng mặc đồng phục hấp dẫn

Chương 5: Anh chàng mặc đồng phục hấp dẫn

3:54 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5: Anh chàng mặc đồng phục hấp dẫn tại dưa leo tr. 

Lúc này nghe được thanh âm Giang Thiệu quả thật còn kinh hãi hơn nửa đêm gặp quỷ.

Diệp Tiểu An sợ hết hồn, nhăn nhíu cái mũi nhỏ với không khí, xoay người lúng túng khoát tay với anh. “Hi, trễ như thế còn chưa ngủ à.”

Vừa mới dứt lời liền không nhin được trợn mắt trước một cái. Trên người Giang Thiệu còn mặc cảnh phục, rõ ràng mới vừa tan việc. . . . . .

“Cần tôi giúp một tay không? Kinh nghiệm của tôi phong phú hơn em một chút đấy.” Giang Thiệu cười cười, cởi nút đầu ở cổ áo sơ mi ra. Diệp Tiểu An tựa hồ đặc biệt kiêng kỵ động tác này của anh, tự cho là không để lại dấu vết xích xích qua bên cạnh. “Em không ngủ được nên ra ngoài vận động một lát mà thôi. . . .”

“Một cô gái như em hơn nửa đêm lại chạy loạn ở ngoài, không an toàn.” Giang Thiệu không trêu chọc cô nữa, nhấc hộp thức ăn nhanh và túi đồ ăn vặt trong tay lên. “Đi lên ăn một chút gì, có thể trợ giúp cho em có linh cảm.”

Giang Thiệu nói rất nghiêm chỉnh, không có một chút tạp niệm, trong nháy mắt Diệp Tiểu An cơ hồ để xuống phòng bị, ánh mắt sáng lên, cầm lấy túi ny lon lật tới lật lui. “Có tôm hùm nhỏ chua cay không!”

Thu hoạch lớn nhất trong thời gian này của cô là Tả Trí dẫn cô đi ăn khắp các phố ẩm thực nhỏ ở thành B, khiến dạ dày cô lấy được thỏa mãn trước nay chưa có. Trong đó thích nhất chính là tôm hùm chua cay, mặc dù không phải hàng cao cấp gì, nhưng cô lại nghiện ăn. Giang Thiệu và Tả Trí cộng lại cũng không tham ăn như cô.

Cật Hóa được chia làm hai loại người. Một là ăn và nghiên cứu. Hai là ăn nhiều. Diệp Tiểu An hiển nhiên thuộc vào loại Cật Hóa thứ hai.

Trở lại nhà Giang Thiệu, anh đi thay quần áo, Diệp Tiểu An quen cửa quen nẻo từ trong tủ quầy lấy bát đũa ra, bỏ mì Giang Thiệu mua ra tô, cho đầy đủ gia vị, sau đó mang một cái ghế xếp nhỏ ra ngồi trước khay trà, vén tay áo lên há to miệng cắn ăn.

Lúc Giang Thiệu đi ra nhìn thấy Diệp Tiểu An đang ôm cái ly uống từng ngụm từng ngụm bia ướp lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi môi cay đến đỏ bừng, lè lưỡi hít khí như chó con.

“Sợ vậy sao, sợ cay còn ăn?” Giang Thiệu đưa khăn giấy cho cô, ngồi xuống khuấy mì. Vốn không có khẩu vị gì nhưng nhìn thấy cô lại chợt cảm thấy đói bụng. Diệp Tiểu An trừ biết vẽ tranh hot, hơi ngốc nghếch, còn đặc thích kéo người khác đi ăn.

“Cái này gọi là khiêu chiến, em thích món khẩu vị nặng.” Diệp Tiểu An lau tương ớt dính trên miệng, hàm hồ phản bác.

Giang Thiệu nhàn nhạt cười cười, cúi đầu ăn mì.

Từ sau chuyện trong thang máy, Giang Thiệu chưa từng làm hành động nào vượt rào cả. Diệp Tiểu An cũng dần dần không còn câu nệ. Cô tổng kết ra một điệu, Giang Thiệu chỉ có lúc đi chung với Tả Trí mới không đứng đắn, lắm mồm trêu ghẹo anh tới tôi đi phối hợp ăn ý với Tả Trí, tương lai hai người về hưu hoàn toàn có thể trải sạp bán hàng phía dưới Thiên Kiều đổi nghề diễn hài, một người diễn một người pha trò.

Mà trên công tác anh luôn nghiêm túc giống như biến thành một người khác. Dĩ nhiên Diệp Tiểu An chưa từng chân chính thấy dáng vẻ làm việc của họ, chỉ là thỉnh thoảng thấy anh và Tả Trí thảo luận vụ án, nghe anh nhận điện thoại có liên quan đến công việc.

Giang Thiệu thật sự là người rất bận rộn, thường thường làm thêm giờ đến nửa đêm mới trở về, hôm sau lại tinh thần phấn chấn đi làm, cơ hồ không thấy được dáng vẻ mệt mỏi của anh.

Giống như Tả Trí, ai.

Diệp Tiểu An và Tả Trí tiếp xúc càng nhiều càng cảm thấy chân lý của một câu nói: trong xương của mỗi người đàn ông đều là đứa con nít. Bởi vì Tả Trí thường bám cô làm nũng oán trách đi làm khổ cực kiếm tiền không dễ, la lối om sòm ăn vạ sai bảo cô làm cái này cái kia.

Cô cũng không có không vui, ngược lại làm nha đầu cho Tả Trí sai bảo không biết mệt. Tính tình Diệp Tiểu An là như thế, cô muốn khiến người bên cạnh vui vẻ.

Tả Trí là một người đàn ông rất biết dỗ con gái, lời ngon tiếng ngọt miệng lưỡi trơn tru, lại không làm người ta phiền. Hơn nữa anh tốt với Diệp Tiểu An vô cùng, dù bận đến mấy ngày không thể gặp mặt cũng sẽ gọi điện thoại đến vào buổi trưa và buổi tối mỗi ngày. Buổi sáng không gọi, bởi vì cô bình thường dậy rất trễ, mà Tả Trí thì nhớ rất rõ ràng tính khí kinh khủng lúc vừa thức của cô.

Giang Thiệu ăn khuya cũng không yên, thuộc hạ trái một cú điện thoại phải một cái tin nhắn, Diệp Tiểu An nhìn cũng than thở. Giang Thiệu trả lời hết tin nhắn, hỏi cô. “Làm gì than thở?”

“Còn có người bận rộn hơn anh sao?” lúc này Diệp Tiểu An đã tiêu diệt toàn bộ tôm hùm chua cay, còn chưa đã ngứa liếm liếm đầu ngón tay trắng noãn dính tương ớt, hình tượng vô cùng phố phường.

Nha đầu này nhất định không biết cử động của mình là loại ám hiệu nào đó đối với đàn ông. Giang Thiệu dời ánh mắt, hơi nhếch môi. “Có.”

“Còn có ai xui xẻo như vậy?”

“Tả Trí.”

“Nhưng anh không phải người quản lý anh ấy sao? Chức của anh lớn hơn anh ấy mà!” Diệp Tiểu An mút ngón trỏ chau mày lại suy tư. Cô cảm thấy người có chức vị càng cao càng phải quản lý nhiều chuyện, nên cực khổ nhất.

“Nguyên nhân chính là công việc tôi không muốn làm thì giao cho cậu ta, cậu ta là nô dịch rất đắc lực.” Giang Thiệu khoác lác vô sỉ, không hề cảm thấy hành động của mình đáng xấu hổ.

“Anh thật giảo hoạt!” Diệp Tiểu An lập tức bất bình vì người đàn ông của mình, “Không trách được mấy ngày nay em không thấy Tả Trí, hừ! Anh bắt anh ấy đi nô dịch ở đâu?”

Giang Thiệu đẩy một ly bia ướp lạnh khác đến trước mặt cô, “Sao em biết chắc chắn là tôi chứ? Không chừng cậu ta đang hẹn hò với người phụ nữ nào khác.”

“Đừng mong khích bác quan hệ của chúng tôi, buổi trưa anh ấy đã gọi điện thoại cho tôi, đi Hải Nam làm việc rồi.” Diệp Tiểu An hào sảng uống hơn phân nửa ly bia, chỉ vào anh lên án.

“Không tin bây giờ em gọi hỏi cậu ta có phải đang ở chung với phụ nữ ở Hải Nam không?”

“Không thèm.” Diệp Tiểu An che ngực, bộ dạng say rượu. “Hiện tại cũng nửa đêm.”

Trong mắt Giang Thiệu thoáng qua vẻ ảm đạm. “Yên tâm, lúc này cậu ta khẳng định không ngủ, đoán chừng đang làm vận động hoặc là mới vừa làm vận động xong.”

“Hi, chúng ta ngọt ngào lắm, anh ghen tỵ.” Hai người đàn ông này bình thường nói chuyện thật thật giả giả vô cùng không đứng đắn, Diệp Tiểu An mới không mắc mưu.

Giang Thiệu cười đáng tiếc, “Sao em chợt trở nên thông minh thế, tác dụng phụ của tôm hùm nhỏ chua cay ghê gớm thật, về sau đừng ăn nữa.”

Diệp Tiểu An hừ một tiếng, ném đồ ăn thừa trên khay vào thùng rác, rửa bát đũa nói chúc ngủ ngon xong, chưa uống hết ly bia đã đi về nhà mình.

Cơm nước no nê xong, Diệp Tiểu An ngồi vào trước máy vi tính lần nữa, tiếp tục linh cảm bị Giang Thiệu cắt đứt vừa rồi. Nhưng lúc suy nghĩ thì lời nói vừa rồi của Giang Thiệu lại chuyển loạn trong đầu cô. Cô lại thấy lo lắng như bị quỷ mê hồn.

Cô lấy cái điện thoại đặt dưới gối ra, phồng má rối rắm: gọi hay là không gọi?

Trong phòng của một khách sạn cao cấp ở Hải Nam, hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau trên mặt giường lớn. Trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông làm người ta mặt đỏ tim đập.

Tóc dài của Trần Dao tán loạn trên vai, cánh tay như ngó sen trắng ôm cổ của Tả Trí, bắp chân dài nhỏ quấn hông của anh, vẻ mặt mê loạn kêu tên Tả Trí. Mà thân thể cường tráng của Tả Trí hơi ra mồ hôi hột, bàn tay ôm eo nhỏ của Trần Dao, mạnh mẽ đụng vào thân thể mềm mại của cô.

Lúc sắp lên đỉnh, điện thoại di động đặt ở đầu giường chợt vang lên.

Hai người không đếm xỉa tới, Tả Trí cuồng mãnh gia tốc chạy nước rút, rốt cuộc buông thả mình trong khoái cảm mạnh mẽ.

“Cô dâu anh yêu em.” Tả Trí đè ở trên người Trần Dao hơi thở gấp, nói đặc biệt thâm tình. Đây là câu mà anh phải nói vào buổi tối kỷ niệm kết hôn của hai người. Ngày này bốn năm trước, anh có thể nói câu anh yêu em với Trần Dao cả đêm. Nhìn Trần Dao thẹn thùng liền cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.

Mà hiện tại bốn năm sau. . . .

“Ừ, em cũng yêu anh.” Trần Dao bình phục lại từ dư âm của cao triều, bắt đầu đẩy anh. “Điện thoại của anh vang kìa, em đi tắm, anh đi ngủ trước đi, em còn có mấy phần tài liệu muốn xem.”

Tả Trí nhất thời không còn hứng thú gì cả, từ trên người cô lật xuống ngửa mặt nằm ở trên giường. Trần Dao ném một bọc khăn giấy tới cho anh. “Lát nữa sẽ lại với anh.”

Nghe phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào, Tả Trí giễu cợt cười khẽ, rút khăn giấy ra lau mình, rồi sờ qua điện thoại di động.

Nhìn thấy điện thoại là Diệp Tiểu An gọi tới, Tả Trí có chút do dự. Mới vừa hoan ái với vợ mình xong lại ngọt ngào với tình nhân nhỏ bé không biết gì, Tả Trí cảm thấy mình không làm được.

Anh không nghe, Diệp Tiểu An tự ngừng.

Mấy giây sau lại gọi tới, anh vẫn không nghe. Đợi đến Diệp Tiểu An gọi tới lần thứ năm, Tả Trí đốt một điếu thuốc mặc áo ngủ vào đi ra ban công, bắt máy.

Chưa đợi anh nói chuyện thì thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở của Diệp Tiểu An đã truyền đến. “Tả Trí anhkhông sao chớ? Sao lâu như vậy không nghe điện thoại? Làm em sợ muốn chết!”

“Nha đầu em chưa nói gì dễ nghe đã mong anh xảy ra chuyện sao? Anh làm vận động kia mà, không nghe thấy.” Trong tiếng nói của anh ang theo dục vọng khàn khàn, Diệp Tiểu An nghe mà sửng sốt.

Tại sao sửng sốt? Bởi vì giọng nói này cô đã quá mức quen thuộc trong khoảng thời gian này.

Tính tình Tả Trí hướng ngoại sáng sủa lại luôn thích trêu chọc cô, thường đùa trêu lên giường. Chọc cho hai người đều nóng, mà Diệp Tiểu An vẫn không chịu dễ dàng để anh phá ra phòng tuyến cuối cùng. Mỗi lần Tả Trí đều dùng giọng nói khàn khàn ở bên tai cô dụ dỗ cô.

“Bảo bối Tiểu An, Tiểu Diệp Tử, cho anh có được hay không. . . . . .”

Cô đỏ mặt cự tuyệt đến cùng, Tả Trí cũng không cưỡng bách cô, chỉ che bụng dưới bám cô oán trách. “Chúng ta đã lui tới hơn hai năm rồi, Tiểu Diệp Tử em quá không có nhân đạo, anh kháng nghị!”

. . . . . .

Trong điện thoại an tĩnh quỷ dị, Tả Trí thấy hơi cô đơn trong không gian yên tĩnh này. “Để anh đoán xem, hơn nửa đêm có phải nhớ anh hay không?”

“Hi, bị anh đoán được, lúc nào anh trở về? Tiểu Diệp Tử nộp bản thảo rồi có vài ngày nghỉ, hắc hắc.” Diệp Tiểu An ra hiệu cười khúc khích, khiến lòng của Tả Trí mềm đi.

“Tiểu nha đầu, anh ở chỗ này xử lý chút chuyện, ba ngày sau trở về. Đói bụng gọi đồ ăn bên ngoài, nói tên của anh.”

“A, không phải anh bảo em dùng tên của Giang Thiệu sao?”

“Chiếm lời nhiều cũng không tốt, anh không thể làm thế mãi, nghe lời, cảnh sát nhân dân dạy em làm thế nào thì làm thế đó.”

“Là cảnh sát dâm dân chứ. . . .”

Tả Trí cười, gõ gõ tro thuốc lá. “Còn chưa dâm đến anh, cho nên anh còn là nhân dân.”

“Ghét!”

Hai người liếc mắt đưa tình trong điện thoại mãi cho đến khi Trần Dao tắm ra ngoài. Tả Trí dập thuốc, “Được rồi, trở về sẽ mang quà đến cho em, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, thơm cái.”

Diệp Tiểu An ngượng ngùng hôn anh một cái qua điện thoại rồi cúp máy.

“Trong đội có chuyện sao?” Trần Dao lau tóc thuận miệng hỏi.

“Tình nhân của chồng em gọi tới.” Tả Trí từ phía sau ôm cô, nhét di động vào trong tay cô. “Lấy khí thế vợ chính của em ra mắng người ta đi.”

“Đừng làm rộn, tiếp tục ngọt ngào với tình nhân của anh đi, nói với cô ấy phải giúp chị chăm sóc chồng, còn chị phải trị gia.” Trần Dao nhìn cũng chưa từng nhìn điện thoại di động của anh liền trả lại cho anh, quay đầu lại thưởng anh một cái hôn rồi xoay người chui vào thư phòng.

Tả Trí nắm điện thoại di động ngồi ở mép giường cười cực kỳ khổ sở thê lương.

Mà cùng lúc đó ở thành B, Diệp Tiểu An ôm đầu gối cuộn ở đầu giường, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong đầu gối, tầm mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động, một đôi mắt to run run rẩy rẩy .

“A, có!” Chợt, cô như nhớ tới tới cái gì, nhảy xuống giường ngồi trở lại trước máy vi tính cầm bút vẽ soàn soạt chủ đề của “Lộng Ngọc Thổi Tiêu”.

“Đồng phục hấp dẫn.”