Chương 19: Quân giải phóng còn biết giở trò lưu manh
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 19: Quân giải phóng còn biết giở trò lưu manh tại dưa leo tr.
Ôn Hoàn cho rằng anh đùa giỡn, nhưng một tiếng sau lại nhận được điện thoại của Lục Thần gọi tới bảo đang ở tầng dưới của khách sạn, cô thật sự bị anh dọa sợ.
Mở cửa sổ từ trên lầu nhìn xuống, quả thực trông thấy anh đứng bên cạnh chiếc xe việt dã quân sự đậu ở dưới lầu. Không nghĩ nhiều liền cầm mũ lưỡi trai đội vào, lấy điện thoại di động rồi chạy xuống tầng dưới.
Chạy đến cửa khách sạn, trông thấy anh dựa vào xe, trên người còn mặc quân phục, miệng ngậm điếu thuốc là, thấy cô đi ra giơ tay lấy điếu thuốc xuống cười với cô.
Ôn Hoàn sững sờ nhìn anh, vẫn còn có phần không dám tin anh thật sự đã tới, đứng tại chỗ mắt chăm chú nhìn anh chằm chằm.
Lục Thần cười to, vứt điếu thuốc trong tay, đi về phía cô, đưa tay gõ vào đầu đang đội mũ của cô, nói: “Sao vậy, nhìn ngốc rồi à, thấy tôi liền kích động như vậy?” Nói xong đưa tay kéo cô đi về phía chiếc xe việt dã.
Lúc này Ôn Hoàn mới hồi phục lại tinh thần, muốn rút tay về lại bị anh nắm thật chặt, vội hỏi: “Anh, anh muốn mang tôi đi đâu?”
“Đi hóng gió!” Vẻ mặt Lục Thần tự nhiên nói, quay đầu nhìn cô với ý xấu, cười nói: “Hay là cô muốn mời tôi lên trên đó?” Nói rồi liếc nhìn tòa nhà khách sạn sau lưng.
Ôn Hoàn đỏ mặt, tức giận trợn mắt mắng anh: “Lưu manh!”
Lục thần cất giọng cười lớn, mở cửa xe cho cô đi vào, còn mình thì vòng qua đầu xe tới cửa bên kia, khởi động xe rời đi.
Ngồi trên xe, Ôn Hoàn hỏi: “Đơn vị của anh đang ở thành phố B?”
“Tôi không nói cho cô biết à?” Lục Thần hỏi ngược lại, xem ra tâm tình không tệ, nụ cười trên khóe miệng từ lúc bắt đầu gặp đến giờ vẫn chưa ngừng lại.
Ôn Hoàn không nhìn anh, nhỏ giọng ở bên cạnh khẽ lẩm bẩm: “Nếu như anh nói cho tôi biết, tôi đã không nói cho anh tôi ở thành phố B.”
Tiếng nói của cô quá nhỏ, anh nghe không rõ, hỏi: “Đang một mình nói thầm cái gì đấy?”
“Không có gì.” Ôn Hoàn không nói cho anh, quay đầu nhìn những tòa nhà bên ngoài cửa sổ trôi qua rất nhanh, hỏi: “Anh muốn mang tôi đi đâu?”
Lục Thần cười, quay đầu nhìn cô một cái rồi nói: “Đơn vị.”
Nghe vậy, Ôn Hoàn nhíu mày, xoay đầu nhìn anh nói: “Tôi không muốn đi, buổi sáng ngày mai tôi còn phải quay phim.”
Lục Thần cũng không quay đầu lại, chỉ vừa cười vừa nói: “Tôi cũng không để cô ở lại, cô sợ cái gì.”
“Anh…” Ôn Hoàn nhìn anh chằm chằm, giống như mấy lần giao chiến trước, cô chưa từng thắng được, nếu không phải anh đang mặc quân phục cô thật sự nghi ngờ anh là chánh án hoặc là cái khác, mồm mép lanh lẹ như thế.
Trừng anh một lúc lâu, Ôn Hoàn có chút tức giận xoay đầu qua chỗ khác, bực bội nói: “Vô lại.”
“Này, cô có thể đổi từ khác được không, không phải vô lại thì là lưu manh, tôi nghe chán rồi.” Lục Thần bên cạnh có chút vô sỉ nói, nói xong còn đưa tay cố ý ngoáy lỗ tai.
Ôn Hoàn không nhìn anh, khẽ nói: “Dù sao tôi sẽ không ở lại.” Cô cũng không muốn mua thêm phiền phức, sau khi đến nơi cô nhất định không xuống xe.
Lục Thần cười, chân đạp ga tăng nhanh tốc độ. Ôn Hoàn hình như thật sự hơi tức giận, dọc đường đi không nói thêm câu nào, ngay cả khi Lục Thần cố ý tìm một đề tài hỏi cô, cô cũng không tiếp chuyện, bĩu môi nhìn bên ngoài.
Xe lên đường xấp xỉ gần một tiếng, từ nội thành phồn hoa chạy đến vùng ngoại thành có phần xa xôi, ruộng đồng bạt ngàn cùng con đường rải đầy đá sỏi, phía trước chính là doanh trại đơn vị, Lục Thần không lái xe đến cổng đơn vị mà dừng lại cách đó khoảng 300 mét, ngồi ở trong xe chỉ phía trước nói: “Này, chỗ đó chính là đơn vị.”
Ôn Hoàn nhìn theo tầm mắt của anh, thấp thoáng có thể trông thấy lính gác đứng nghiêm thẳng tắp trước cổng đơn vị. Theo bản năng hỏi: “Anh không lái qua đó sao?”
Lục Thần buồn cười vươn mình tới nhìn cô hỏi: “Cô muốn qua đó?”
“Không muốn!” Ôn Hoàn vội vàng lắc đầu, thái độ kiên quyết.
Lục Thần cười to, bàn tay vỗ xuống vành mũ của cô, sau đó mở cửa xuống xe: “Xuống đây đi, ngày hôm nay chỉ mang cô đến đây cho biết đường, lần sau tự mình đến đấy sẽ không lạc.”
Ôn Hoàn bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi không thèm đến.” Giơ tay chỉnh lại ngay ngắn chiếc mũ trên đầu, lúc này mới mở cửa xuống xe.
Ban đêm ở vùng ngoại ô rất yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng động ồn ào và ầm ĩ như trong nội thành, nếu có cũng chỉ là tiếng côn trùng kêu mà ở trong thành phố khó nghe được.
“Ngọn núi kia chính là mỗi buổi sáng huấn luyện chúng tôi phải leo tới đỉnh núi.” Lục Thần chỉ vào ngọn núi cách đó không xa nói: “Bên kia lưng chừng núi người dân trong thôn có loại cam rừng, gần đến ngày 11 hàng tháng, mỗi ngày huấn luyện qua đó luôn có mấy thằng nhóc chạy vào rừng hái cam, mấy ông chủ lâm trường kia kêu la khắp nơi chạy đuổi theo phía sau bọn họ.” Mặt cười, môi mang theo đường cong đẹp mắt.
Tưởng tượng ra cảnh như vậy, Ôn Hoàn khẽ cong khóe miệng, hỏi: “Vậy anh từng bị ông chủ kia đuổi theo chạy khắp núi chưa?”
Lục Thần quay đầu nhìn cô, nói: “Mỗi một người lính ở đây đều từng bị ông chủ kia đuổi theo chạy khắp núi.”
Ôn Hoàn nhăn mũi với anh, chế nhạo anh nói: “Vậy mà còn nói quân giải phóng bảo vệ dân chúng, tôi thấy toàn là ức hiếp lên đầu dân chúng.” Túm cây cỏ dại ven đường để trong tay ngắm nghía.
“Nhóc con.”
“Làm sao.” Kéo dài giọng trả lời, ngẩng đầu nhìn lại anh, trong bóng tối mặt của anh có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra một đường viền.
Lục Thần chăm chú nhìn cô, tiến thêm một bước, vươn tay ôm chầm eo cô, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần. đầu hơi hạ thấp, hơi thở phả trên mặt cô.
Ôn Hoàn không yên muốn lui về phía sau lại bị anh siết chặt eo, hơi thở của anh phả trên mặt cô làm cho cả người bắt đầu có chút khô nóng, không nén được khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: “Anh, anh muốn làm gì…”
Lục Thần cười nhẹ, tiếng nói trầm ổn trong đêm tối yên tĩnh ở đây mang theo một tia hứng thú khác, thấp giọng nói: “Cô có biết, quân giải phóng ngoài biết hái cam còn biết cái khác không?”
Ôn Hoàn cảm giác mình có chút bị mê hoặc, theo lời của anh hỏi: “Còn biết…cái gì?”
“Còn biết giở trò lưu manh.” Nói xong cúi đầu hôn lên môi của cô, lại nhất thời quên mất trên đầu cô vẫn đội mũ lưỡi trai, bị vành mũ kia cản lại.
Ôn Hoàn sửng sốt, cũng không để ý đẩy anh ra, thấy bộ dạng anh cau mày vẻ mặt buồn bực, nhịn không được cười ra thành tiếng.
Lục Thần hơi ngượng ngùng, cau mày có chút không vui nói: “Đêm tối mang mũ làm gì.” Nói rồi trực tiếp đưa tay kéo mũ trên đầu cô xuống vứt sang bên cạnh, sau đó cúi người lần này chuẩn xác hôn lên môi cô, làm cho cô không còn cười ra tiếng nữa.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️