Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 42

6:56 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 42 tại dưa leo tr. 

Editor: NHÂN MÃ

Chủ nhật qua đi, buổi chiều ngày thứ sáu Quyên Tử trở về thành phố B, cũng không hề đặt chân về căn nhà nhỏ bé của mình, mà là về nhà cha mẹ cô. Không biết xuất phát từ tâm trạng nào, nhưng Quyên Tử không muốn trở về nơi ấy, một chút cũng không muốn nghĩ đến.

Lưu Bội Chân đem nồi canh vào trong đĩa đưa cho Quyên Tử, để cô mang canh trong nồi giữ nhiệt lên, cởi tạp dề ra treo lên, ra khỏi phòng bếp đã thấy hai người đang uống canh, cha một ngụm, con một ngụm, len lén ăn.

Thấy mẹ đi vào, Quyên Tử và cha gần như bỏ ngay đĩa xuống, Lưu Bội Chân lắc đầu, ngồi xuống nói:

«Được rồi, ăn tiếp đi, lần nào cũng như vậy, đây là món mẹ mới làm xong, hai cha con cũng nhanh ăn đi»

Quyên Tử và cha liếc mắt nhìn nhau, cười ha ha:

«Mẹ, điều này chứng tỏ mẹ làm món ăn rất ngon a!”

Lưu Bội Chân dùng chiếc đũa gõ trán cô:

«Con mau ăn đi! con xem sao lại gầy thế này, mẹ nói con đó, con vẫn nên tìm công việc ở bên này, cũng đừng ở bên ngoài nữa, cả ngày ăn uống toàn đồ không có dinh dưỡng, ở lại nhà, mẹ sẽ bồi bổ chăm sóc tốt cho con”

Trần Quốc Hoa chậm rãi gắp một miếng sườn đặt vào bát Quyên Tử, kể từ sau khi xuất viện, hành động của ông có hơi chậm chạp, nói chuyện cũng có hơi nhỏ lại, nhưng khôi phục như vậy cũng coi như là rất tốt rồi. Quyên Tử cười nhìn cha, ăn miếng sườn trong bát, Trần Quốc Hoa lộ ra một nụ cười ấm áp.

Buổi tối chờ chồng ngủ, Lưu Bội Chân vào phòng Quyên Tử, mặc dù trong phòng có ấm, nhưng vẫn còn hơi lạnh lẽo, Quyên Tử vén chăn lên, Lưu Bội Chân nằm xuống, Quyên Tử nhích lại gần nhào vào trong ngực bà.

Trong lòng Lưu Bội Chân trở nên rất mềm mại:

«Lớn thế này rồi mà vẫn còn làm nũng trong ngực mẹ, Tả Hồng mà biết chuyện này thì sẽ cười con cho mà xem.”

Ánh mắt Quyên Tử tối sầm lại, chuyện của cô và Tả Hồng, Quyên Tử cảm thấy vẫn là không nên nói cho cha mẹ, dù sao cô cũng biế cha mẹ rất thích Tả Hồng.

Quyên Tử ôm eo mẹ, mơ hồ đáp lại hai tiếng lảng sang chuyện khác, Lưu Bội Chân thở dài :

«Mẹ biết tính con mạnh mẽ, nhưng phụ nữ quá mạnh mẽ, cũng không phải là chuyện gì tốt, tục ngữ nói không sai, kẻ mạnh gặp chuyện lớn, vẫn là ôn nhu tốt hơn, có lẽ lùi một bước thì mọi chuyện đều vui vẻ rồi, cha mẹ cũng già rồi, không thể sống cùng con cả đời, về sau, mọi việc con phải nhẹ nhàng mềm dẻo, đàn ông a, chính là phải dụ dỗ!”

Lưu Bội Chân rất hiểu tính tình con gái mình, trước đây ngày nào cũng cùng Tả Hồng, vậy mà bây giờ nửa tháng cũng không thấy xuất hiện, trong lòng bà liền có suy nghĩ, hai đứa này chắc chắn là đã gây gổ giận dỗi rồi.

Không phải bà không bênh vực con gái mình, nhưng bà hiểu tính cách con bé này, có chết cũng phải mạnh mẽ, dù trong lòng con bé vô cùng nhạy cảm, nhung lại thích cậy mạnh, nói chuyện lại khó nghe, có lúc tính bướng bỉnh nổi lên, dù ai nói cái gì cũng để ngoài tai, cả người nổi đầy gai nhím.

Lưu Bội Chân đã nhìn Tả Hồng nhiều ngày, cảm thấy cả thiên hạ cũng không tìm được ai thích hợp với Quyên Tử bằng Tả Hồng, dù Quyên Tử có nói nhiều điều không xuôi tai, nhưng Tả Hồng đều cười híp mắt lắng nghe, đàn ông nếu không phải thật tâm yêu một cô gái, thì có thể dễ dàng nhận ra, chỉ cần nhìn ánh mắt của người đó thì sẽ biết.

Chỉ cần lúc nào có Quyên Tử, ánh mắt Tả Hồng luôn đuổi theo cô, bên trong là thâm tình chấp nhất, tất cả những điều này Lưu Bội Chân đều có thể nhìn thấy được. Lưu Bội Chân biết, nếu Quyên Tử đi theo Tả Hồng, đời này tất nhiên sẽ hạnh phúc, và chỉ sợ tính xấu của Quyên Tử, một khi đụng phải, sẽ bỏ qua cơ hội.

Người đàn ông nào cũng có sự ôn hòa nhã nhặn, nóng bỏng và cả sự lạnh lùng,nếu đã thật sự thất vọng, con bé Quyên Tử này hối hận thì cũng muộn mất.

Nhưng Lưu Bội Chân cũng chỉ có thể khuyên cô như vậy, chuyện tình cảm này, bọn họ là cha mẹ, cũng chỉ có thể đứng một bên, dù sao thì đó cũng là duyên phận.

«Mẹ, lần này con quay lại, là bởi vì…. Là bởi vì….”

Quyên Tử phát hiện, mình không biết phải nói tiếp làm sao. Ngược lại, Lưu Bội chân lại tiếp lời cô:

«Là bởi vì ngày kia là ngày giỗ bên nhà họ Mạc có phải không? Mấy ngày trước cậu ba nhà họ Mạc có tới đây một lần, cũng đã nói qua với chúng ta rồi, tính ra thì, cha mẹ con mất còn không biết con ở đâu ? mẹ và cha con đã sớm nghĩ thông suốt, con dù đi tới đâu đi nữa, không để ý gọi chúng ta một tiếng cha mẹ, có sinh hay không sinh cũng không có quan hệ gì, nhiều người thương con như vậy, mẹ và cha con vui mừng còn không kịp, con đó, trên mặt có vẻ tùy tiện, nhưng trong lòng suy nghĩ rất khổ sở, nhưng chuyện này vốn là chuyện phải làm, mẹ và cha con không có việc gì.”

Quyên Tử cảm động, ôm cánh tay mẹ cọ cọ

«Mẹ, mẹ biết không? Mẹ thật vĩ đại, nếu là con con không thể làm được như vậy»

Lưu Bội Chân cười một tiếng:

«con ấy, tính tình vừa mạnh mẽ vừa cứng đầu, có câu nói: có nhu mới có thể khắc cương»

Quyên Tử nhìn ảnh chân dung trên bia mộ, có mấy phần hoảng hốt, trước kia là vì không biết, chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, phảng phất sâu trong trí nhớ có những hình ảnh mơ hồ thỉnh thoảng thoáng quá, nhưng không nhớ rõ được.

“Quan Anh, em dâu, rốt cuộc ta đã tìm thấy Vân Đan rồi, con bé rất tốt, rất xinh đẹp, rất ưu tú, các em dưới suối vàng có biết thì cũng nên yên tâm…..”

Nói xong, một người lớn tuổi như ông cũng phải nghẹn ngào….. Nơi nghĩa trang nghiêm túc, trống trải khác thường, âm thanh mạc Quan Vinh quanh quẩn xung quang, khiến Quyên tử cũng thương cảm vô cùng.

Từ sau khi mang thai, cô trở nên dễ bị xúc động hơn, trời bắt đầu có tuyết rơi, từng bông từng bông tuyết rơi đầy trên mặt đất, nhanh chóng hóa thành bùn, cuối cùng có một ngày. tất cẩ mọi người sẽ hóa thành bùn đất, cho nên có một số việc nếu cứ kiên trì cố chấp, thì quả thật không cần thiết.

Từ nghĩa trang đi ra ngoài, Mạc Quan Vinh nói:

“Vân Đan, về thăm nhà một chút đi”

Trong lời nói có ý hỏi, nhưng giọng nói lại mang tính chất ra lệnh, Quyên Tử cảm thấy, đây có lẽ là bệnh nghề nghiệp của Mạc Quan Vinh, cái gì trong miệng của ông đều trở thành quân lệnh, mà cấp dưới trực tiếp của ông, chính là những người bên cạnh này.

Hôm nay là lần đầu tiên Quyên Tử nhìn thấy toàn bộ thành viên nhà họ Mạc, ba người anh, ba chị dâu, chỉ có Vân Kha là người cô đơn, đột nhiên Quyên Tử cảm thấy, may mà cô và Tả Hồng chia tay, nếu không hôm nay anh ấy đứng ở đây, thì cả cô, cả Vân Kha, thật sự có chút lúng túng.

Hôm nay Quyên Tử không muốn đối đầu với Mạc Quan Vinh, bởi vì so với một đại thủ trưởng bình thường thì hôm nay trông ông càng giống một trưởng bối đau lòng.

** trưởng bối: bậc cha chú, bậc trên

Quyên Tử ngồi trong xe Mạc Vân Giới, vợ Mạc Vân Giới ra khỏi nghĩa trang thì tự đi trước, Quyên Tử phát hiện, con trai thứ ba nhà họ Mạc cùng vợ có chút kỳ quái, bình thản lạnh lùng giống như người xa lại, cùng là vợ chồng, về mặt pháp luật ràng buộc sống cùng nhau, cuộc sống nam nữ cả đời như vậy, thật sự rất châm chọc.

Mạc Vân Giới nghiêng đầu quan sát cô một lúc lâu, cô có vẻ gầy đi, mặc chiếc áo lông màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, có hơi tái nhợt, không trang điểm, trên mặt sạch sẽ, nhìn qua có vẻ trẻ trung hơn tuổi của cô rất nhiều, nhưng vẫn là một mỹ nhân như cũ. Cô mất hồn nhìn ngoài của sổ, không biết suy nghĩ cái gì.

Mạc Vân Giới không nhịn được, mở miệng nói:

“anh cả là người như vậy, nói chuyện không dễ nghe, thật ra thì trong lòng không hề nghĩ như vậy, anh nói này, em nên trở về làm việc lại bên này đi, ở thành phố bên cạnh cũng không có người chăm sóc, như vậy không ổn chút nào.”

Quyên Tử quay đầu lại, nhìn chằm chằm anh thật lâu, Mạc Vân Giới đối xử với cô rất tốt, chính xác mà nói, bốn anh em nhà họ Mạc đối với cô cũng rất tốt, sau khi biết cô là Vân Đan, thì ngay lập tức đối xử với cô giống như người thân vậy.

Mạc gia rất chú trọng đến máu mủ tình thân, cho dù chỉ mới tiếp xúc qua mấy lần ngắn ngủi, Quyên Tử cũng hiểu rõ điều này rồi, mặc dù Mạc Vân Phong rất lạnh lùng, nhưng những hành động ân cần đó, cô cũng có thể cảm thấy được.

Thật ra thì đối với công việc ở thành phố bên kia, cũng không hoàn toàn bởi vì lời nói của Mạc Vân Phong, tạp chí Thương Mại tuy tốt, nhưng thật sự khi làm việc bên trong Quyên Tử mới biết, không giống như trong tưởng tượng của cô, là có thể tiếp cận được tin tức nhanh nhất, phần lớn thời gian là hạn định, có liên quan đến chính trị, luôn bó buộc.

Cho nên đây cũng là một mặt suy nghĩ của cô, so sánh thì Mạc Vân Giới đối với cô rất tốt. trước kia Quyên tử còn rất ghét anh, nhưng bây giờ cô phát hiện, người đàn ông này thật ra rất đáng yêu, mặc dù cô nhận Mạc gia, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ chịu sự quản lý của nhà họ Mạc, cô còn muốn làm Quyên Tử, chứ không phải là Vân Đan.

“Em rất khỏe, lúc không có mọi người em cũng sống vô cùng tốt, nhưng mà em vẫn phải cám ơn anh, anh ba”

“anh ba……..”

Mạc Vân Giới không khỏi cảm thấy khổ sở, đúng a! Anh là anh ba của cô, giữa bọn họ có máu mủ tình thân, cả đời này cũng không thể vứt bỏ.

Mạc Vân Giới giơ tay lên sờ đỉnh đầu của cô:

“vậy cũng chớ để chúng ta lo lắng, tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, nếu không anh ba sẽ nhất quyết mang em trở lại.”

Quyên Tử không nhịn được, cười hì hì.

Vân Kha ghé đầu nhìn phía trước một chút, quay người lại hỏi:

“Anh cả, Quyên tử và Tả Hồng xảy ra chuyện gì à?”

Mạc vân Phòng quay tay lái lại:

“lần này anh và cha cũng không hề nhúng tay vào, là tự chúng nó chia tay, như vậy cũng không phải rất tốt sao?”

Vân Kha lắc đầu một cái: “em cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nếu Tả hồng có thể buông tha cho Quyên tử, thì sao còn phải dây dưa kéo dài đến tận hôm nay? Có những người, dù muốn tách ra thì cũng không thể, nhất định không thể”

Mạc Vân Phong nghiêng đầu nhìn em gái, nhẹ giọng nói:

“Vân Kha, đi tìm bạn trai yêu đương rồi kết hôn đi.”

Đôi mắt Vân Kha ảm đạm, cúi đầu, yêu, kết hôn, bỏ lỡ một lần đó, đời này cũng không thể nữa rồi……

Quyên Tử cũng không phải là lần đầu tiên đến đại viện của cán bộ cao cấp, bởi vì cha mẹ chồng Thời Tiêu cũng ở nơi này, cô cũng đã tới mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên tới nhà họ Mạc, đại khái cũng không khác nhiều lắm, giống như một biệt thự nhỏ.

Vừa đúng dịp, vừa xuống xe liền gặp được Tả Hồng và mẹ anh đi đón chủ nhiệm Tả vừa xuất viện về, tất nhiên là phải chào hỏi, dù sao hai nhà cũng có giao thiệp, mặc dù từ hôn, những cũng không thể trở mặt

Tả Hồng vẫn không nhịn được quét mắt đứng nhìn Quyên Tử bên cạnh, áo lông màu trắng bao bọc cả người, đứng bên cạnh Mạc Vân Giới cao lớn, cô trở nên nhỏ nhắn yếu đuối, mặt mày lạnh nhạt như cũ nhưng có chút tái nhợt.

Tả Hồng nhanh chóng chuyển hướng ánh mắt, hàm hồ chào hỏi, liền cùng mẹ đỡ cha vào cửa chính nhà mình.

Vừa vào cửa, mẹ Tả vội níu anh lại hỏi:

“Tại sao con bé đó lại ở chỗ này? Lại còn cùng với người nhà họ Mạc, hôm nay lại là ngày giỗ của Mạc Quan Anh, không đúng, nó không nên ở đây, sao nó lại ở đây? Con nói xem, tại sao lại thế?”

Tả Hồng đỡ cha ngồi trên ghế salon, cầm chìa khóa xe đi đến bên cửa chính nói với mẹ mình:

“Không tại sao cả, bởi vì cô ấy là đứa bé nhà họ Mạc đã tìm thấy, là Mạc Vân Đan, con gái của cô chú hai”

Nói xong, không đợi mẹ mình phản ứng lại, mở cửa đi ra:

Sắc mặt bà Tả biến thành màu xám trắng khó coi, trong nháy mắt toàn thân như trút hết sức lực, chán nản ngồi trên ghế sôpha:

“Làm sao có thể. . . . . . Điều này sao có thể. . . . . .”