Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Miêu Ái Xuyên Không Chương 4: Hiểm nguy không báo trước

Chương 4: Hiểm nguy không báo trước

7:22 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4: Hiểm nguy không báo trước tại dưa leo tr. 

Lãnh Nam vương phủ…

Xú nha đầu kia là cái quái gì mà dám chông chọi với hắn, cho dù là ai cũng không dám thế. Hắn đường đường là vương gia chí tôn, nhất loạt chỉ đứng sau hoàng thượng. Không ngay cả hoàng thượng cũng nể hắn vài phần. Hắn cả đời chưa bao giờ bị khi dễ như vậy. Không những không có được Mẫu Đơn còn bị sỉ nhục bởi một nha hoàn thấp kém. Hắn tức giận nom như một con sư tử điên, chắc chỉ thiếu mỗi nước gầm rú. Chợt trên khóe miệng hắn nhoẻn một nụ cười tà mì, tâm tư khó đoán:

” Tử Lôi”

” Có thuộc hạ, vương gia có gì sai bảo”

” Điều tra cho ta nữ nhân tên Hứa Thanh của Xuân Mộng viện”

” Vâng, vương gia”.

” Tại why( tại sao), Tại why, tại why??? Sao lại là vương gia. Hứa Thanh như muốn hét to lên thành tiếng. Sau khi tâm sự với Mẫu Đơn một lúc, vì không có khách cô quay về phòng úp mì. Dường như nhân vật nữ chính nào xuyên không cũng đều gặp phải vị vương gia ngược ái. Biểu hiện của hắn như vậy không cần đoán cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Khó khăn lắm mới nuốt xong đống mỳ thì đêm nằm lại gặp ác mộng. Oa thiên ý trêu ngươi…

Trong mơ hắn – ngoài tên vương gia lãnh khốc ấy thì còn ai, đang cầm đinh ba đuổi giết nàng.( *Mèo* haha Trư bát giới * Tuấn Phong* lườm *M`* chuồn) Giật mình nàng choàng tỉnh giấc, trời đã sáng hẳn vậy mà sao nàng vẫn chưa thấy tí ánh sáng nào cho tương lai của nàng. Uể oải thức dậy, kéo từ vali ra bàn chải thuốc đánh răng. Mặc kệ cho những ánh nhìn soi mói của những người trong viện, có chết cũng phải đánh răng.( *M*Đúng là tiểu thư *Hứa Thanh* chứ sao, không lẽ để hôi mồm à *M`* khặc khặc lúc hết thì * HT* xách dép đuổi)

…1 Tuần sau, 1 tuần đầy tĩnh lặng, yên bình.Cái yên bình như báo trước một điều gì đó sắp xảy ra. “Xuân Mộng viện” như thường lệ chính là nơi làm ăn phát đạt nhất kinh đô. Cứ đêm đến lại họp chợ người. Cảnh nam nhân ôm ấp nữ nhi, ánh mắt dâm đãng của mấy con dê không ít lần làm Hứa Thanh muốn mửa.

Sau lần tiếp vương gia, Hứa Thanh và Mẫu Đơn càng tâm đầu ý hợp, thân như tỉ muội. Mẫu Đơn dần quen với cách nói chuyện của Hứa Thanh, y phục quái lạ của cô không làm Mẫu Đơn để ý nhiều như trước nữa. Nàng không sai Hứa Thanh phải làm bất cứ việc nặng nhọc gì. Tuần qua dù có đến. Hàn Tuấn Phong cũng không tìm Mẫu Đơn nữa, hắn luôn cùng với nữ nhân khác trong viện. Hứa Thanh không hề để ý rằng có người luôn quan sát mình…

” Hứa Thanh, mau mang cái này lên phòng Xuân Hoa.” Viện lúc đang đông khách, mama tiện tay đưa khay thức ăn cho Hứa Thanh rồi quay lại dặn dò tên bưng bê kia.

” Nhưng … nhưng….. Fine (được rồi)….” Thiệt ấm ức nếu không phải vì nàng phải kiếm miếng ăn thì có chịu làm cái việc này không, dù sao nàng cũng là nha hoàn riêng của Mẫu Đơn mà. Ôi tương lai tươi sáng còn đang chờ nàng tới, nước Mỹ yêu dấu còn chưa kịp đặt chân đã xuyên không thế này mới đau chứ.

Bước đến gần phòng Xuân Hoa, đập vào tai nàng là những âm thanh rên rỉ dâm đãng của người phụ nữ, tiếng thở dốc của người nam nhân.

” Vương…thật sự không thể nữa rồi….Xuân hoa…”

” Chỉ bấy nhiêu mà cũng không chịu nổi à….”

m thanh tiếp tục vang lên khiến cho Hứa Thanh đỏ mặt, nàng từng này tuổi không phải chưa coi qua phim 18+ chỉ là chứng kiến thực tế vẫn thấy rùng mình. Hứ thì sao, mặt ta cũng dày lắm. Đang đói, đưa đồ cho mau rồi đi ăn. Nàng quả quyết đẩy cửa vào. Ập vào mắt là hai người một nam một nữ đang dính lấy nhau thân thể trần truồng. Nam nhân kia không phải ai khác ngoài Hàn Tuấn Phong. Hứa Thanh quay mặt đi, đặt đĩa thức ăn lên bàn ” Mời dùng” rồi quay bước. Hàn Tuấn Phong như nhận thức nàng, dừng lại, quay mặt ra:

” Sao không mời cô ta nếm thử món ăn, chỉ bây nhiêu không thấy ít à”. Hắn mỉa mai, cái thanh âm như muốn xát muối vào lòng tự trọng của náng. Nếu đầu hàng như thế thì không phải Hứa Thanh. Cô dừng chân nơi ngưỡng cửa, thư thái quay người lại.

” Vương gia, Xuân Hoa đang bận mà, hơn nữa nếu nàng ăn nhiều, béo lên sao còn có thể phục vụ vương gia nữa. Nếu không có gì sai bảo, ta xin cáo lui” Hứa Thanh quay đầu.

” Dám bước ra nửa bước thì đừng trách ta vô tình”

Ok. Có thể mặt nàng dày nhưng lá gan thì chưa lớn đến thế. Nàng quay đầu nhìn lại với vẻ thách thức: ” Mời vương gia tự nhiên”. Gan có thể mất chứ ít ra phải còn chút sĩ diện của người con gái xuyên không.( *M`* oạch, tự hào gớm. *TPhong* dám nói xấu vợ ta. =”= e hok dám)

Hắn nhếch môi cười, trong phòng lại vang lên những âm thanh khiến người ta nghe thấy mà ngượng nghịu. Hắn chỉ là đang dồn tức giật phát tiết lên người Xuân Hoa, một chút thương tình cũng không có. Cảm giác chỉ đứng không thì hơi trơ, nàng lên tiếng ” Hôm nay vương gia miễn phí cho ta bài học giáo dục giới tính, thật khiến ta vinh hạnh.” Nói xong Hứa Thanh lẳng lặng tới ngồi bàn, quay mặt về phía giường …… cắn hạt dưa. Sặc, tên này thân hình thật quá đẹp, không thua gì tinh yêu Edward ( nhân vật nam – được xem là hình mẫu hoàn hảo của các cô gái trong tiểu thuyết Chạng Vạng) của nàng, tiếc thật…

Dường như đến giới hạn chịu đựng, hắn đẩy Xuân Hoa ra không chút thương tiếc “Cút” . Xuân Hoa đương trong cơn mê giật mình tỉnh lại vội vàng thu nhặt quần áo, chỉ mặc vội nội y rồi phóng ra ngoài. Sát khí trong phòng, cho dù không nói nàng cũng không muốn ở lại lâu. Tuy trong lòng sợ đến chết điếng, Hứa Thanh cũng không dám để lộ ra. Mất sự bình tĩnh chính là thua cuộc.Tiểu thư như nàng không có cách nhận thua.( Sợ chị này quá, chết đến nơi rồi còn >0