Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 40: C40: Chương 40

10:32 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 40: C40: Chương 40 tại dưa leo tr. 

Hòn đá to kia được coi là một điểm tham quan của đảo San Hô, hồi ấy có một nhân vật lớn lên đảo thị sát công việc, sau khi ở đây vài hôm thì cực kỳ hài lòng, đề cho đảo San Hô mấy chữ lớn, sau đó mấy chữ đó được khắc trên hòn đá này, thành điểm du lịch nổi tiếng trên mạng mà nhiều du khách nhất định sẽ check-in khi lên đảo.

Nhưng hiện tại, Lâm Khinh Chu cực kỳ “đại nghịch bất đạo” đạp lên hòn đá, dùng đá làm bàn đạp, nhìn sân khấu náo nhiệt phía xa. Ban nhạc Phong Tranh đã lên sân khấu, bài hát đầu tiên chính là – ca khúc thành danh của bọn họ.

Lâm Khinh Chu bắt đầu thích họ đến cuồng nhiệt cũng vì bài hát này, cảm xúc mãnh liệt của các thành viên ban nhạc trên sân khấu tỏa ra sức nóng khắp nơi, Lâm Khinh Chu trên hòn đá cũng nhảy nhót lắc lư. Tần Việt ở bên cạnh nhìn, che chở, sợ nó bất cẩn đạp vào không khí ngã vào trong biển.

Đây vốn dĩ không hề gì, dù sao Lâm Khinh Chu cũng biết bơi, té xuống cũng không chết chìm, quan trọng là nơi này biển nông, nếu như té thật có thể đập vỡ đầu chảy máu.

Phong Tranh sẽ ở từ ngày đầu của lễ hội âm nhạc đến ngày thứ ba kết thúc, vậy nên hôm nay chỉ hát ba bài là xuống sân, tiếp đó là một ban nhạc mới thành lập không lâu lên, tên là Hắc Hồ, ngoại trừ hát chính, bốn thành viên còn lại thậm chí còn chưa lên đại học.

Lâm Khinh Chu chưa từng nghe nói đến bọn họ, nên không thấy hứng thú mấy, nó vừa xem màn biểu diễn của thần tượng xong, đương lúc nhiệt huyết sục sôi, Tần Việt che chở nhóc, nhóc dứt khoát kéo Tần Việt lên hòn đá nhảy chung, vừa nhảy vừa hát bài kia, Tần Việt bị nó xoay choáng đầu, xách người xuống như xách gà con.

Đầu To vẫn không biết tung tích, hai người liền kệ nó, tự chơi phần mình. Lễ hội âm nhạc không chỉ có nhạc hay, mà còn có rượu bia mỹ thực, hai người dạo từng quầy, từng quầy bán hàng, nhìn thấy gì cũng mua chút cho đỡ thòm thèm.

Đối với Lâm Khinh Chu đã sống trên đảo từ nhỏ, thật ra những món ăn vặt này đã quen quá hóa thường, không có gì mới mẻ, chỉ là bởi vì đổi trường hợp mới trở nên “ngon” hơn.

Lúc dạo đến quầy bán hàu ốp lết mới phát hiện là ông Tôn. Ông cụ rất thân với Đậu Hiểu Hoa, bình thường hai đứa trẻ rất thích ăn hàu ốp lết của nhà ông. Lâm Khinh Chu gọi đối phương một tiếng ngọt sớt.

Lúc này ông Tôn đang bận, bớt thì giờ nhận hai đứa: “Yo, hai đứa đấy à, là hai đứa vậy ông không khách sáo nữa, sang bên cạnh đợi nha.”. Truyện Ngược

Hai đứa vốn không vội, bèn ngoan ngoãn đợi ở một bên, chia nhau ăn chả cá và mochi trong tay. Chờ mấy khách hàng của ông Tôn đi rồi mới đến lượt tụi nó.

“Vẫn như cũ?” Ông hỏi Tần Việt, anh gật đầu, “Dạ.”

Cái gọi như cũ chính là nhiều nước tương, nhiều sa tế, không bỏ hành, rất nhiều món anh ăn đều thích cho nước tương và sa tế, Lâm Khinh Chu thường bảo khẩu vị anh nặng.

“Sao hôm nay không thấy đứa nhỏ nhà Vương Mỹ Lệ vậy, không ra cùng hở?”

“Có ra ạ, mà tại người nhiều quá, không biết bị đẩy đi đâu rồi.”

Ông Tôn nói vui: “Phải, người nhiều thật, trước đây bọn họ bảo ông báo đến đây bày quầy ông còn không hài lòng, nghĩ lễ hội âm nhạc gì chứ, chưa từng nghe bao giờ, được bao người chứ, sau đó vì bày quầy có trợ cấp ông mới qua, không ngờ được, ồ, nhiều người quá trời…”

“Có điều hai anh em tụi con tình cảm tốt thật đó, cả ngày như hình với bóng, nhiều người như vậy cũng không tách tụi con được…”

Lâm Khinh Chu thích nghe nhất là người khác nói quan hệ giữa nó với Tần Việt tốt, nghe vậy dựa lên người anh nó, cười ha hả khoe khoang: “Dạ, anh con kéo con, không kéo Đầu To.”

Ông Tôn cười không ngừng, Tần Việt cũng cười: “Nếu như con không kéo em ấy, đoán chừng bây giờ em ấy sắp lên trời rồi.”

“Phải phải, nhóc Việt con không biết đâu, trước khi con tới, con khỉ nghịch ngợm này cả ngày gây hoạ, ầm ĩ đến mức tụi ông ai thấy nó cũng đau đầu, nhưng sau khi có con, nó đột nhiên yên phận, tụi con còn thấy không quen lắm.”

Tần Việt vuốt mái tóc mềm mại của Lâm Khinh Chu: “Bây giờ cũng nghịch ngợm.”

Lâm Khinh Chu nhỏ giọng lầm bầm, làm mặt xấu, chạy ra từ phía trước quầy. Tần Việt cầm hàu ốp lết, chào tạm biệt ông Tôn, hớt hải đuổi theo cậu nhỏ giận dỗi nào đó.

Cậu nhỏ chạy rất nhanh, lúc Tần Việt đuổi kịp trong tay nó đang cầm hai cây gậy phát sáng, một cây vàng, một cây lục, sau đó bẻ cây lục thành dạng vòng tay, đeo lên cổ tay của Tần Việt.

Tần Việt cảm thấy kì, bất lực nhìn nó, đổi về được ánh mắt hung dữ của Lâm Khinh Chu: “Không cho tháo xuống!”

Trời dần tối, trong tay của rất nhiều người bắt đầu cầm gậy phát sáng, cũng có người đeo thẳng lên tay giống như tụi nó, ánh sáng trên sân và ánh sáng dưới sân khấu như nối liền thành một, náo nhiệt lại đẹp tươi.

Sau đó bọn họ lại ngồi xổm trên hòn đá kia, hóng gió biển ăn hàu ốp lết. Lúc này Đầu To cuối cùng cũng tìm tới, khó hiểu nhìn tụi nó: “Hai người đeo cái này làm gì?”

Lâm Khinh Chu nói: “Đẹp.”

“Mày ngu hả, không thấy người đeo như vầy đều là người yêu à?” Lý đầu to hơi ghét bỏ.

Lâm Khinh Chu hoàn toàn không nhận ra, bị nhắc nhở mới chú ý là thế thật, nhưng nó xưa giờ già mồm, nắm lấy tay Tần Việt ngay trước mặt bạn tốt: “Vậy thì sao, cũng đâu quy định chỉ có tình nhân mới thế được đâu, tao cứ muốn đeo chung với anh tao đó!”

Đầu To đến sợ tên cuồng anh trai là nó: “Được được được, mày có anh trai, mày có anh trai mày là nhất, được chưa?”

Lâm Khinh Chu lại còn rất đắc ý: “Giỏi lắm.” Sau đó nghiêng đầu nhìn Tần Việt, “Đúng không, anh.”

Nơi xa là sân khấu đẹp đẽ rực rỡ ánh đèn, phía sau là sóng cả bao la vỗ bọt sóng, mà Tần Việt nhìn thấy bóng ngược của mình từ trong đôi mắt cười của thiếu niên.

Người này kéo anh ra khỏi địa ngục, cũng đặt anh vào mắt, vào tim.

Đây là ánh sáng của anh.

Nhóc cong mắt: “Ừ, phải.”

Trở về từ lễ hội âm nhạc đã là nửa đêm, bà ngoại không biết đã mơ mấy giấc mộng, hai người không dám làm ra tiếng động quá lớn, rón rén trở về phòng.

Trở về phòng của Tần Việt. Lâm Khinh Chu cũng không biết có tật xấu gì, càng ngày càng dính người, ngủ trên giường lớn thoải mái của mình không ngủ, hở tí là chạy qua chen chúc trên cái giường nhỏ cứng ngắc với Tần Việt. Tối nay cũng thế.

Lâm Khinh Chu tắm trước, sức nước sau 11 giờ không ổn định, chỉnh thế nào cũng có vấn đề, hoặc là nóng bỏng da hoặc là lạnh như băng, Lâm Khinh Chu xối đại hai cái liền chạy ra nhà tắm, đầu cũng không sấy, ngồi xếp bằng trên giường chơi game.

Giọt nước trên tóc nhỏ xuống tí tách, nhanh chóng thấm ướt mảng chiếu sau lưng.

Tần Việt không nhìn nổi, cam chịu số phận cầm khăn lông lau tóc cho nó, Lâm Khinh Chu rất ngoan ngoãn dựa vào, mặc anh chà tới chà lui đầu mình, không hề phòng bị, vô cùng tin tưởng. Thậm chí còn thoải mái híp mắt.

“Lần sau không sấy khô tóc không được lên giường.”

Không biết Lâm Khinh Chu có nghe lọt tai không, “ừm” một tiếng lấy lệ, dụi đầu vào lồ ng ngực anh, làm nũng như chó con: “Muốn anh sấy cho em.”

Tần Việt bó tay với nó, dứt khoác mặc kệ, cầm quần áo thay đi vào nhà tắm.

Cửa kính vừa kéo lại, điện thoại bên gối “ting ting” nhận mấy tin nhắn liền. Tần Việt cái người này thật sự không có ý thức riêng tư gì, điện thoại chưa từng đặt mật khẩu, cũng không cài ẩn tin nhắn, để loa to như vậy rồi ném điện thoại ở một bên, hoàn toàn không sợ Lâm Khinh Chu xem.

Vốn Lâm Khinh Chu không muốn xem, anh nó tin nó, nó cũng phải tôn trọng sự riêng tư của anh nó, nhưng cái người gửi tin nhắn không biết bị gì, gửi tin nhắn hoài không xong, trong mấy phút âm báo tin nhắn chưa từng ngừng.

Lần này lòng tò mò của Lâm Khinh Chu đã thành công bị gợi lên — anh nó căn bản không có bạn bè gì, sẽ có ai tìm anh ấy vội như vậy?

Lâm Khinh Chu bỗng sinh ra cảm giác nguy cơ, game gủng không chơi tiếp được nữa, sự chú ý dồn hết vào chiếc điện thoại ting ting không ngừng kia. Vừa nhìn một cái, liền bị nó nhìn thấy nội dung tin nhắn.

Đẹp trai nhất đảo San Hô: [Anh Tần Việt! Hôm nay các anh đi lễ hội âm nhạc sao không dẫn em! Lần trước không phải anh nói không đi sao!]

Đẹp trai nhất đảo San Hô: [Anh Đầu To nói rất vui, em cũng muốn đi, ngày mai chúng ta đi được không, em có vé!]

Đẹp trai nhất đảo San Hô: [Anh Tần Việt, anh ngủ rồi hả, sao anh không để ý đến em?]

Đẹp trai nhất đảo San Hô: [Anh Tần Việt? Anh ơi?]

Đẹp trai nhất đảo San Hô: [thắc mắc//người đâu//để tui xem xem là ai xem tin nhắn mà không trả lời/]