Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đô Thị Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó Chương 97: Ngoại truyện 8: Tình yêu của ba mẹ (1)

Chương 97: Ngoại truyện 8: Tình yêu của ba mẹ (1)

10:42 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 97: Ngoại truyện 8: Tình yêu của ba mẹ (1) tại dưa leo tr. 

Lần đầu tiên Diệp Phi gặp người đàn ông ấy là vào một đêm mưa đá.

Là một người miền Bắc chính hiệu, đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Phi trải qua mưa đá, bị những viên đá đập choáng váng, cô chưa kịp đứng dậy đã suýt bị một chiếc xe đụng phải.

Ngã nhào xuống đất, cổ tay bị trầy xước, Diệp Phi tức giận chửi thề. Khi nghe tiếng tài xế bước xuống xe, cô bỗng nổi giận: “Anh có bị sao không vậy, lái xe không nhìn đường à? Không thấy tôi à…?”

“Cô không sao chứ?” Một chiếc ô màu đen che trên đầu, người đàn ông với vẻ thư sinh lo lắng nhìn cô.

Diệp Phi bỗng im bặt, im lặng hồi lâu rồi mới cáu kỉnh hỏi lại: “Anh nhìn tôi giống như không sao à?”

Thực ra cô biết bản thân mình là người sai nhất trong chuyện này, nhưng hôm nay quả thật quá xui xẻo. Buổi sáng vừa cãi nhau với ba mẹ, chiều nay vai diễn vất vả lắm mới có được lại bị người khác hớt tay trên, giờ lại thành ra thế này. Cô biết mình sai, nhưng vẫn không thể kiềm chế được cơn giận dữ.

Người đàn ông không tranh cãi với cô xem ai đúng ai sai, chỉ đưa tay ra cho cô. Diệp Phi nhận ra ý định của anh, mím môi rồi vẫn đưa tay cho anh nắm.

Cô mượn sức anh đứng dậy, nhưng vì dùng quá sức nên đâm sầm vào lòng anh.

“Chết tiệt…” Cô lại chửi thề, bởi vì hiện giờ dáng vẻ của cô… rất giống như cố tình vồ vập, đặc biệt là khi chiếc xe sang trọng của anh vẫn đang sáng đèn.

Cũng may anh không tỏ ra khó chịu, chỉ cười nhẹ nhàng hỏi: “Cô đứng vững chưa?”

Diệp Phi mím môi, khuôn mặt trang điểm tone khói trông hơi nhăn nhó: “Tôi không sao.”

Anh nhìn cô chăm chú một lúc, rồi đột ngột đưa tay ra: “Chào cô, tôi tên là Trử Thần.”

“Bây giờ là lúc tự giới thiệu bản thân sao?” Diệp Phi hỏi ngược lại.

Trử Thần nở nụ cười thân thiện, di chuyển chiếc ô lại gần đỉnh đầu cô hơn: “Quần áo cô đều ướt rồi, cổ tay cũng bị thương, nếu cô không phiền, hãy đến khách sạn gần đây nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ gọi người mang thuốc và quần áo thay cho cô.”

“Anh định đưa tôi đến khách sạn?” Diệp Phi cau mày.

Trử Thần im lặng ba giây, rồi nói: “Tôi là người tốt.”

Câu nói này… thật sự rất có sức thuyết phục, Diệp Phi nhìn khuôn mặt ôn hòa của anh, mơ hồ gật đầu, đến khi tỉnh táo lại thì đã đứng bên giường trong phòng khách sạn.

Trử Thần đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, sau khi báo địa chỉ, anh quay sang nhìn Diệp Phi: “Phiền cô cho tôi biết cỡ quần áo của cô được không?”

Diệp Phi liếc anh một cái, dứt khoát báo cho anh tất cả các số đo, Trử Thần bình thản đọc lại cho người bên kia điện thoại, sau khi người kia ghi chép xong, anh lại nói: “Cũng mang cho tôi một bộ quần áo, chỉ cần áo khoác và quần dài là được.”

Lúc này Diệp Phi mới phát hiện ra chiếc áo khoác vest anh vứt trên sàn đã ướt đẫm, màu áo sơ mi sẫm màu như vậy cũng là do bị ướt.

Vậy tại sao anh lại bị ướt? Diệp Phi nhớ lại trận mưa đá vừa rồi, từ lúc Trử Thần xuống xe, hình như cô không bị ướt.

Rõ ràng, một chiếc ô nhỏ không đủ che cho hai người.

Diệp Phi mím môi, định nói gì đó thì đột nhiên hắt hơi.

Trử Thần quay đầu lại, thấy cô co ro thì lập tức tăng nhiệt độ điều hòa: “Chưa biết trợ lý bao giờ mới đến, cô đi tắm nước nóng đi, trong phòng tắm có áo choàng tắm dùng một lần, có thể mặc tạm.”

“Không cần.” Diệp Phi từ chối.

Trử Thần cười cười: “Nếu cô không yên tâm về tôi, tôi có thể ra ngoài đợi.”

“Ai không yên tâm?” Diệp Phi không chút suy nghĩ lập tức phản bác, sau đó chạm phải ánh mắt cười của anh.

Nói đến nước này rồi, nếu còn ngượng ngùng thì thật vô nghĩa, Diệp Phi cắn răng, mặt lạnh tanh bước vào phòng tắm. Trong phòng tắm quả nhiên có treo áo choàng tắm, còn là loại rất dày, hoàn toàn không lo bị lộ.

Diệp Phi âm thầm thở phào, vừa cởi quần áo vừa mở vòi sen, khi nước nóng ập xuống, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Diệp Phi, mày điên rồi, thế mà lại vào khách sạn với người đàn ông mới gặp một lần, còn ung dung tắm rửa trong phòng tắm.

Cô nhanh chóng tắm nước nóng, mặc áo choàng tắm rồi đi ra ngoài, hơi nóng trong phòng tắm khi mở cửa biến thành làn khói trắng cuồn cuộn, che khuất tầm nhìn của cô trong một giây, đợi khi tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng, Trử Thần đang cởi áo sơ mi, ánh mắt ngơ ngác nhìn cô.

Hiển nhiên anh muốn thay đồ trước khi cô ra ngoài, nhưng không ngờ cô lại ra nhanh như vậy.

Trong bầu không khí im lặng đến kỳ lạ, Diệp Phi bỗng nhiên huýt sáo: “Thân hình đẹp đấy, không ngờ được nha.”

Cô là người lên tiếng trước, động tác của Trử Thần lập tức trở lại bình thường: “Sao lại không ngờ được, cho rằng khuôn mặt này của tôi chỉ nên đi kèm với một thân hình yếu ớt à?”

Không ngờ anh lại biết đùa, Diệp Phi khẽ khịt mũi, bước tới phía trước cầm túi giấy trên giường lên: “Cái này cho tôi à?”

“Ừ.”

Diệp Phi lướt sơ qua, cầm túi giấy định quay lại phòng tắm, nhưng lại bị Trử Thần bất ngờ đẩy ngồi xuống giường.

“Anh làm gì vậy?” Cô cau mày cảnh giác.

Trử Thần nhíu mày, rõ ràng tâm trạng cũng không tốt lắm: “Cô tắm mà không che chắn vết thương à?”

Diệp Phi ngẩn ra, nhìn theo hướng anh nhìn, lập tức thấy vết xước trên cổ tay mình do nước nóng cọ rửa lâu nên giờ đã hơi tái nhợt.

“Cũng không nghiêm trọng, che chắn làm gì?” Cô lắc đầu.

Trử Thần không đồng tình nhìn cô, lấy ra lọ thuốc Vân Nam mà trợ lý đưa đến, cẩn thận xịt cho cô. Sương thuốc li ti xịt lên vết thương, mang theo cảm giác châm chích râm ran, Diệp Phi rụt lại, nhưng một lần nữa bị anh kéo về.

“Mặc dù chỉ là vết thương nhỏ, nhưng cũng phải xử lý cẩn thận, lỡ bị nhiễm trùng thì người chịu khổ vẫn là cô thôi.” Trử Thần cụp mắt, nhẹ nhàng quấn băng gạc tiện lợi quanh cổ tay cô.

Diệp Phi nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu dàng của anh, sự bực bội và tủi nhục tích tụ cả ngày bỗng bùng phát, ngay khi Trử Thần quấn xong băng gạc và đứng dậy, cô đột nhiên nắm lấy ngón tay anh.

Trử Thần khựng lại, hỏi: “Băng không thoải mái à…?”

Chưa đợi anh nói xong, Diệp Phi đã hôn lên môi anh. Trử Thần thoáng bất ngờ, nhất thời không kịp phản ứng. Diệp Phi cắn anh một cái, nhận thấy anh hoàn toàn không có ý định đáp lại, trên mặt hiện lên một tia bối rối, nhưng vẫn cố gắng gượng gạo: “Không muốn thì thôi, tôi đi tìm người khác.”

Nói xong định quay người rời đi, nhưng lại bị Trử Thần chặn lại.

“Cô định đi tìm ai?” Anh hỏi với vẻ mặt không rõ biểu cảm.

Diệp Phi nào biết mình muốn tìm ai, cô có người nào để tìm đâu, nhưng dù sao cũng không thể nói rằng bây giờ mình rất mất mặt, cần phải nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này. Cô nghĩ rất nhiều, nhưng chỉ trong chớp mắt, khi cô định mở miệng nói chuyện, Trử Thần đã cúi xuống hôn cô.

Hừ, giả vờ đứng đắn.

Nam nữ trưởng thành một khi dính vào giường, rất dễ mất kiểm soát, chuyện sau đó phát triển theo lẽ thường, chỉ là Diệp Phi không ngờ người đàn ông này có khuôn mặt ngoan ngoãn, trên giường lại bá đạo và khốn nạn như vậy, chỉ cần cô hơi không phối hợp, anh sẽ tìm mọi cách để “hành hạ” cô, cho đến khi cô hoàn toàn khuất phục. 

Thật là một tên khốn kiếp! Khi Diệp Phi hoàn toàn ngủ thiếp đi, trong lòng thầm mắng một câu.

Giấc ngủ đêm qua thật hoang đường, nhất là khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô như thể đã chạy hai vạn dặm vào tối qua, ngay cả đầu ngón tay cũng nhức mỏi. Điều may mắn duy nhất là người đàn ông đó đã đi rồi, chỉ để lại một chiếc đồng hồ và một mảnh giấy ghi chú… Ồ, đúng rồi, còn có thông tin liên lạc của anh nữa, nhưng Diệp Phi đã phớt lờ, cầm lấy chiếc đồng hồ và mảnh giấy ghi chú đại biểu cho sự tự nguyện tặng rồi rời đi.

Nếu là người bình thường, khi thức dậy vào buổi sáng sau một đêm ân ái và phát hiện người bạn tình đã biến mất, chỉ để lại một chiếc đồng hồ, chắc chắn sẽ rất tức giận, nhưng tâm trạng của Diệp Phi lại khá tốt, đặc biệt là sau khi biết giá trị của chiếc đồng hồ, tâm trạng càng tốt hơn.

Cô bán đi chiếc đồng hồ, quen biết một người bạn tên Kỷ Thụy, còn mua một chiếc xe máy, đóng tiền thuê nhà hai năm. Mặc dù tiền nhanh chóng tiêu xài hết veo, nhưng ít nhất trong hai năm tới, cô không còn lo lắng khi thức dậy sẽ bị chủ nhà đuổi đi.

Tốt đấy, lần đầu tiên trong đời trải qua tình một đêm đã thu hoạch được nhiều thứ nhỉ.

Cô tưởng rằng Trử Thần chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc đời mình, là một khúc nhạc đệm mà sau này chắc chắn sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng không ngờ lần gặp gỡ tiếp theo lại nhanh đến vậy…

Lại là một ngày đóng vai quần chúng trong đoàn phim, hôm nay cô là một đứa trẻ ăn xin, chịu trách nhiệm ngồi dưới cổng biệt thự, đợi đến khi nhân vật chính xuất hiện thì rung lắc chiếc bát rách nát trong tay.

Vai diễn này có một câu thoại, thù lao khoảng 300 tệ, Diệp Phi hài lòng, nhàn nhã dựa vào tường biệt thự lim dim, vừa chìm vào giấc ngủ thì một bóng đen nhỏ bé bất ngờ phủ xuống đầu, cô theo bản năng ngồi dậy, câu thoại tuôn ra: “Xin ông hãy rủ lòng thương.”

Một tiếng cười nhẹ cất lên từ trên đỉnh đầu.

Diệp Phi khựng lại, ngước nhìn đôi mắt quen thuộc đó, bỗng chốc xấu hổ muốn chui xuống đất.

Cô không phải Kỷ Thụy, không lớn lên trong một gia đình đầy yêu thương, vì vậy mặc dù mang trên mình khuôn mặt của một chị đại cool ngầu, nhưng luôn luôn cảm thấy bối rối và bất an, giống như lúc này, khi cô đang đóng vai ăn xin mà lại gặp người tình một đêm trong bộ vest lịch lãm, cô rất muốn đá bay anh.

Trử Thần rõ ràng không biết suy nghĩ của cô, chỉ mỉm cười nhìn cô: “Sao mỗi lần gặp cô, cô đều nhếch nhác thế?”

Ừ nhỉ, cô cũng rất muốn biết, tại sao mỗi lần gặp nhau cô đều chật vật như vậy, Diệp Phi nhìn anh mặt không cảm xúc: “Cút đi, đừng làm phiền tôi làm việc.”

Cô phải tỏ ra đủ bình tĩnh để không còn xấu hổ hơn nữa.

Nhưng Trử Thần dường như đã nhìn thấu tâm can cô, gật đầu sau đó chủ động đi sang một bên. Khi anh vừa đi, những diễn viên quần chúng bên cạnh lập tức bu lại: “Làm sao cô quen được nhà đầu tư vậy?”

Nhà đầu tư nào? Diệp Phi mặt lạnh tanh: “Không quen không biết không rõ.”

Ngay sau đó, phó đạo diễn cười ha hả chạy đến chỗ cô: “Diệp Phi hả, mau đi thay đồ đi, cô có một vai diễn khác cần đóng.”

Diệp Phi theo bản năng nhìn sang Trử Thần, Trử Thần mỉm cười đáp lại, thản nhiên bày tỏ chính là do mình sắp xếp, diễn viên quần chúng vừa hỏi thấy vậy, lập tức dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô.

Diệp Phi mặt bình tĩnh, đi theo phó đạo diễn.

Hừ, cô không ngốc, nếu có người chủ động cho cô cơ hội, chắc chắn cô không thể dễ dàng bỏ qua. Chỉ khi đi theo phó đạo diễn mới biết, Trử Thần sắp xếp cho cô không phải là vai diễn chỉ nói một hai câu, tuy rằng đất diễn không nhiều, nhưng cũng có rất nhiều cảnh quay đẹp, diễn tốt chắc chắn sẽ là một bước thành công của cô.

Người ta đã cho cô cơ hội lớn như vậy, không mời ăn uống dường như cũng không ổn, vì vậy tối hôm đó, hai người đã ngồi xuống quán thịt nướng trong khu sân khấu.

“Cảm ơn ông chủ.” Cô cung kính rót nước.

Trử Thần hai tay đỡ lấy cốc, đợi cô rót xong rồi mỉm cười: “Cô thích ăn ở đây sao?”

“Quán nướng này rất nổi tiếng, chỉ là quá đắt, tôi cũng chỉ đến khi đi ăn tập thể thôi, hôm nay quyết định mạnh tay một lần.” Diệp Phi nhìn anh, đột nhiên cong môi: “Cứ coi như là lời cảm ơn ông chủ đã giúp đỡ hôm nay.”

“Chỉ thế này thôi à?” Trử Thần hỏi lại.

Là người trưởng thành, Diệp Phi dễ dàng hiểu được ẩn ý của anh, nhướng mày hỏi lại: “Anh muốn cái gì?”

Trử Thần cười một tiếng, không nói gì.

Sau đó, mọi chuyện tự nhiên dẫn đến việc lăn lên giường.

Lần này kết thúc, Diệp Phi vẫn tỉnh táo, tắm rửa xong ra thấy Trử Thần vẫn đang nằm trên giường, chiếc chăn mỏng màu trắng đồng bộ của khách sạn được tùy ý đắp trên bụng, toát lên một vẻ quyến rũ không thể nói nên lời.

“Nhìn gì vậy?” Anh đột ngột hỏi.

Diệp Phi chột dạ nhìn đi chỗ khác, nhưng lại nhanh chóng không kìm được nhìn lại, vừa nhìn vừa nói: “Sao tôi cảm thấy tình hình của chúng ta có gì đó không ổn?”

“Có gì không ổn?” Trử Thần vốn đang trả lời tin nhắn công việc, nghe vậy lập tức đặt điện thoại xuống.

Diệp Phi lười biếng ngồi xuống mép giường: “Anh cho tôi vai diễn, tôi ngủ với anh, đây là quy tắc ngầm sao?”

“Ngủ với tôi?” Trử Thần nhướng mày: “Từ này không chính xác lắm nhỉ, rõ ràng lúc nãy tôi mới là người phục vụ.”

Diệp Phi: “…” Khó mà phản bác được.

“Nếu cô thực sự cảm thấy không được tự nhiên, cũng có thể đến giúp tôi một việc, như vậy sẽ coi như hòa với chuyện vai diễn.” Trử Thần tốt bụng đưa ra phương án giải quyết.

“Anh nói đi.” Diệp Phi tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe.

Trử Thần: “Vài ngày nữa sinh nhật ba tôi, tôi muốn đưa cô về nhà.”

Diệp Phi mở to mắt ngạc nhiên.

“Giúp tôi chứ?” Trử Thần giơ tay.

Diệp Phi im lặng hồi lâu, rồi quyết tâm: “Giúp!”

Nghe ý của Trử Thần, dường như anh rất muốn phá hỏng bữa tiệc sinh nhật này, Diệp Phi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vào ngày sinh nhật của ông cụ, mặc chiếc váy hai dây ngắn hơn bình thường, trang điểm phong cách punk khoa trương hơn bình thường xuất hiện trước mặt anh.

Trử Thần im lặng hồi lâu, hỏi: “Tại sao lại phải làm vậy?”

“Anh gọi tôi đến, chẳng phải là để phá hỏng tiệc sinh nhật sao?” Diệp Phi khoanh tay: “Mặc dù tôi thấy cách làm này không phù hợp, nhưng nếu anh yêu cầu vậy tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ nếu có thể.”

Trử Thần cũng chịu thua, thuận miệng nói một câu: “Sao cô không mặc hẳn quần tất lưới luôn đi?”

Diệp Phi suy nghĩ ba giây, thực sự lên lầu thay quần tất lưới.

Trử Thần vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng lại không thể làm gì với cô, cuối cùng vào ngày sinh nhật, đành bất đắc dĩ dùng một số cách không thể nói được, giữ người lại trong phòng.

Rất lâu sau này, Diệp Phi đột nhiên nhớ lại chuyện cũ này, vì vậy thuận miệng nói với Trử Thần, người đã trở thành chồng của cô, anh chỉ lướt nhìn cô một cách nhạt nhẽo: “Lúc đó anh thực sự không thích bữa tiệc sinh nhật đó, cũng đã nghĩ đến việc phá hỏng nó, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến việc để em giúp anh theo cách đó.”

“Tại sao?” Diệp Phi, đã đổi tên thành Diệp Thiêm Vũ, tỏ ra khó hiểu.

Trử Thần bất lực: “Em không nghĩ đến việc em là một cô gái nhỏ, trang điểm như vậy xuất hiện trong đám đông sẽ bị mọi người chỉ trỏ sao?”

“Em lại không quan tâm.” Diệp Phi khinh thường.

Trử Thần: “Anh quan tâm.”

Diệp Phi khựng lại, ngước nhìn anh.

Trử Thần nhướng mày, chờ đợi lời khen ngợi của vợ.

“Vậy là anh cho rằng em lúc đó không đẹp.” Cô đột nhiên lạnh mặt.

Trử Thần: “Đẹp… sao?”

“Trang điểm hơi quá đà một chút thôi, nhưng chắc chắn là đẹp mà, sao anh lại bảo không đẹp, thậm chí còn nghĩ đến mức bị cười chê hả?!” Diệp Phi càng nói càng bực, định hất tay bỏ đi thì Trử Thần vội vàng ôm lấy cô.

“Đẹp đẹp, em là người đẹp nhất!”

Tất nhiên, đây đều là chuyện sau này, sau khi kết thúc tiệc sinh nhật, hai người lại quấn quýt nhau vài ngày, sau đó không gặp lại nhau trong một thời gian dài, vì… người bạn nhỏ của Diệp Phi bỏ nhà đi, đang ở nhà cô.

Về người bạn này, Trử Thần đã nghe Diệp Phi nhắc đến từ lâu, cũng vô tình nói muốn gặp cô ấy, nhưng đáng tiếc là có vẻ Diệp Phi coi anh là một người không đứng đắn, mỗi lần đều rất cảnh giác từ chối.

Diệp Phi thời gian này chỉ lo đi chơi với Kỷ Thụy, hoàn toàn quên mất Trử Thần, cho đến một ngày nọ, cô bỗng dưng nổi hứng đi vào hiệu thuốc, đơn giản là thử một que thử thai.

“Ọe!”