Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 112

12:03 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 112 tại dưa leo tr. 

Trái tim của Trần Tĩnh lỡ một nhịp, nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh. Phó Lâm Viễn vòng qua ghế lái khởi động xe. Trần Tĩnh quay đầu nhìn anh, một tay anh xoay vô lăng, lái xe ra ngoài, đi vào đường lớn.

Lúc chờ đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn ánh mắt cô, một tay đặt xuống, nắm tay cô trên gạt cần.

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Trần Tĩnh nắm chặt những ngón tay thon dài của anh.

Nắm tay nhau vài giây, xe lại khởi động. Trần Tĩnh không nắm nữa, cô buông tay ra.

Nhưng bầu không khí trong xe rất ngọt ngào, kiểu ngọt ngào nhìn nhau trong im lặng. Đến studio áo cưới TW, nhà thiết kế và nhân viên của mình đã chờ sẵn ở cửa. Trần Tĩnh xuống xe, Phó Lâm Viễn khóa xe lại nắm tay cô bước lên bậc thềm. Nhà thiết kế và đám người đi theo sau, đẩy cửa sảnh vip ra.

Có người mang trà và bánh ngọt đến đặt lên bàn.

Nhà thiết kế đã lấy thước dây, đo chiều cao, eo, hông của Trần Tĩnh.

Phó Lâm Viễn đứng ở một bên nhìn.

Anh đã gửi kích thước của mình cho studio, nên anh không cần phức tạp như thế.

Còn Trần Tĩnh cần thiết kế, đo đạc cẩn thận.

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Những nhà thiết kế này đều là nhà thiết kế hàng đầu, họ trao đổi với Phó Lâm Viễn bằng tiếng Pháp. Ở đại học Trần Tĩnh đã học thêm tiếng Đức và tiếng Pháp, cô thích tiếng Đức hơn nên chỉ có thể hiểu hơi tiếng Pháp, còn nếu nói thì hơi khó khăn.

Phó Lâm Viễn vừa đáp lại lời của nhà thiết kế, vừa kéo thước dây quấn quanh eo của Trần Tĩnh. Trần Tĩnh ngước mắt lên, ánh mắt đôi vợ chồng sắp cưới chạm vào nhau. Phó Lâm Viễn nhìn cô vài giây, đầu ngón tay nắm chặt, có ý đồ xấu, rõ ràng cách lớp quần áo, nhưng Trần Tĩnh hơi đỏ mặt, cô cố tỏ ra bình tĩnh.

Cô âm thầm nghiến răng.

Khóe môi Phó Lâm Viễn cong lên, anh nói với nhà thiết kế ý kiến ​​của mình.

“Ma femme est en bonne forme, design simple.”

Vợ anh có vóc dáng cân đối, chỉ cần thiết kế đơn giản thôi.

Trần Tĩnh hiểu ra, đôi tai cô đỏ bừng. Nhà thiết kế ở một bên gật đầu nói: “Oui, je pense aussi.”

Vâng, tôi cũng nghĩ vậy.

Trần Tĩnh giả vờ như không nghe hiểu, cô liếc nhìn Phó Lâm Viễn. Phó Lâm Viễn lặng lẽ nhìn cô vài giây, sau đó kéo thước dây như thể muốn quấn quanh eo cô, rồi cất thước dây đi. Anh tùy tay đưa nó cho nhà thiết kế. Sau khi nhà thiết kế nhận lấy, cầm bút viết vẽ lên bản vẽ, đồng thời ghi chiều cao và kích thước của Trần Tĩnh vào ghi chú.

Thước dây không còn nữa.

Hơi thở Trần Tĩnh mới đều lại, cô nhận lấy cốc cà phê do trợ lý thiết kế đưa uống một ngụm.

Phó Lâm Viễn cẩn thận lắng nghe ý tưởng của nhà thiết kế. Anh gật đầu, thỉnh thoảng trao đổi với nhà thiết kế. Trần Tĩnh vừa uống cà phê nhìn vừa nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh.

Giống như lại nhìn thấy anh trong đoạn video đó.

Cũng giống như vậy, cúi đầu nói chuyện với nhà thiết kế, thỉnh thoảng đưa ra vài ý kiến với đối phương. Anh quan tâ m đến chuyện của cô nhiều hơn cả cô quan tâ m đến bản thân mình.

Vì vậy, trao đổi xong được bộ váy cưới này đã mất hơn một tiếng. Chọn các bộ váy còn lại cũng mất khoảng thời gian tương tự. Váy kiểu Trung Quốc và váy lúc kính rượu là do hai nhà thiết kế khác của Studio TW cùng nhau làm. Kiểu Trung Quốc là bộ thêu, hai nhà thiết kế đều là người Trung Quốc cho nên giao tiếp dễ dàng hơn.

Sau khi chọn xong những bộ quần áo này.

Trời đã nhá nhem tối.

Tổng giám đốc TW khu vực Trung Quốc còn tự mình đến đây, mời Phó Lâm Viễn và Trần Tĩnh ăn tối. Đầu bếp người Pháp chế biến ngay tại chỗ, nhìn đối phương mắt xanh tóc biếc, từ từ nói chuyện. Phó Lâm Viễn cầm chén rượu thỉnh thoảng nói hai câu. Bọn họ nói toàn bộ đều nói tiếng Pháp. Trần Tĩnh nhấp một ngụm rượu vang, nhìn anh, thầm nghĩ trong số các ngôn ngữ yêu thích của Phó Lâm Viễn, có lẽ có tiếng Pháp.

Chủ tịch khu vực Trung Quốc nhìn Trần Tĩnh một cái, nói bằng tiếng Pháp rằng cô rất xinh đẹp và rất hợp với anh.

Phó Lâm Viễn nhìn Trần Tĩnh.

Hôm nay cô đeo hoa tai ôm sát vào da, rất xinh đẹp. Cổ thon dài, khi uống rượu nhìn rất tao nhã, đôi lông mày xinh đẹp và đôi mắt dưới ánh đèn nhìn dịu dàng lạ thường.

Phó Lâm Viễn lặng lẽ nhìn vài giây và trả lời bằng tiếng Pháp: “Ma surprise.”

Là vinh hạnh của tôi.

Chủ tịch khu mỉm cười gật đầu, dùng tiếng Trung chúc phúc cho hai người.

Phó Lâm Viễn nói lời cảm ơn.

Sau bữa tối, Trần Tĩnh uống rất nhiều rượu vang, không đến mức say, nhưng cô hơi chóng mặt, hai má đỏ bừng, bị anh nắm tay. Tổng giám đốc khu vực Trung Quốc tiễn họ xuống lầu. Phó Lâm Viễn mở cửa xe để cho Trần Tĩnh ngồi vào. Sau khi bắt tay với đối phương, anh cũng lên xe. Vu Tùng lái xe đi, một lúc sau vách ngăn được nâng lên.

Trong xe mập mờ.

Người đàn ông nghiêng người, nắm cửa sổ xe, ôm Trần Tĩnh vào lòng, chặn đôi môi đỏ mọng của cô. Khung cảnh này có vẻ quen thuộc, như thể quay lại đêm đó, sinh nhật của Giang Mạn Lâm. Khi xe đến hầm để xe Trác Việt Vạn Đại, Phó Lâm Viễn ôm ngang Trần Tĩnh ra ngoài, đúng vậy, cô uống say.

Là loại rượu vang đỏ được ủ lâu và có nồng độ cồn cao.

Lúc này cô đã say, mặt mày cô rất xinh đẹp.

Phó Lâm Viễn sải bước đi nhanh ra khỏi thang máy, quét mặt bước vào cửa, ôm Trần Tĩnh vào phòng, rót cho cô một ly nước. Anh cúi người đút cho cô, nhìn khuôn mặt của cô, Trần Tĩnh uống say, đang nắm lấy cổ tay anh. Một tay cô để không đang níu lấy cổ anh cởi cúc áo. Phó Lâm Viễn bình tĩnh nhìn xuống.

Giọng nói của anh rất nhỏ, nhẫn nhịn nói: “Lá gan lớn đấy.”

Anh đặt cốc xuống, đứng thẳng dậy, một tay cởi nút cổ áo, tay kia nắm tay cô. Trần Tĩnh ngửa đầu yên tĩnh nhìn anh. Phó Lâm Viễn thấy cởi gần hết, ôm lấy người cô. Hai tay Trần Tĩnh ôm cổ anh. Phó Lâm Viễn m/út lấy môi cô, nói: “Tắm rửa trước đã.”

Trên người hai người nồng nặc mùi rượu.

Còn có một ít mùi nước hoa khác, không thuộc về hai người bọn họ, rất khó chịu.

Vì vậy, anh bế cô vào phòng tắm, đè cô lên tường phòng tắm, hai người hôn nhau thật sâu. Đêm đã khuya, và tương lai thuộc về bọn họ vừa mới bắt đầu.

Trước khi chờ váy cưới làm xong, Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn đi đăng ký kết hôn và chụp ảnh cưới trước. Vì vậy Phó Lâm Viễn đã đưa Trần Tĩnh đến thị trấn Chu để đón Tiếu Mai lên. Lần này Tiếu Mai cũng ở lại phòng ở Trác Việt Vạn Đại như lần trước, nhưng ở lâu hơn trước, vì vậy phải dọn dẹp nhiều hơn.

Sau khi làm xong việc, Trần Tĩnh xuống giúp Tiếu Mai thu dọn.

Tiếu Mai lấy ra một tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và đưa nó cho Trần Tĩnh. Trần Tĩnh nhận lấy lật xem vài lần: “Đây là?”

Tiểu Mai nói: “Đất ở thị trấn Chu, ngôi nhà bây giờ đang ở là do sau này cha con mua. Lúc trước, ông nội con đã để lại một mảnh đất cho cha con. Bây giờ mẹ giao lại cho con. Con để nó cùng với đồ cưới nhé.”

“Còn cái này, giấy chứng nhận bất động sản của nhà chúng ta đã có tên của con trên đó, về sau con tự mình cất giữ.”

Trần Tĩnh đẩy tờ giấy chứng nhận bất động sản ra, nói: “Cái này mẹ tự giữ cho riêng mình đi. Mảnh đất này con sẽ nhận, có lẽ sau này con sẽ dùng đến.”

Cô thậm chí còn không biết trong nhà mình còn có một mảnh đất. Ba cô cũng không nói cho cô biết. Bây giờ Tiếu Mai cũng mới nói cho cô. Tiếu Mai nghe vậy cũng cất giấy chứng nhận nhà đất đi: “Cũng được, giữ lại sau này có cái để nhớ.”

Sau đó, bà ấy chuẩn bị một ít tiền mặt cho Trần Tĩnh làm đồ cưới, mặc dù chỉ có hơn hai mươi vạn, nhưng đó là số tiền Tiếu Mai tiết kiệm được trong những năm qua. Bây giờ bà ấy lấy ra, tất nhiên Trần Tĩnh không muốn nhận. Cô đầu tư ở bên ngoài một ít, cũng còn rất nhiều tiền trong tài khoản. Thấy cô không nhận, Tiếu Mai rất bất lực.

“Được, vậy mẹ tiếp tục cất giữ, coi như là để dự phòng cho con.”

Trần Tĩnh cười nói: “Được ạ.”

Sau đó Tiếu Mai chuẩn bị một số thứ để trong chiếc vali nhỏ. Bà ấy cho Trần Tĩnh xem từng thứ một. Kết hôn ở thị trấn Chu phức tạp hơn ở Bắc Kinh, nhưng Tiếu Mai đã đơn giản hóa mọi thứ, không chỉ Tiếu Mai, rất nhiều người trẻ tuổi ở thị trấn Chu cũng không tuân theo các quy tắc kết hôn cũ nữa.

Hai mẹ con đang trò chuyện thì chuông cửa reo.

Trần Tĩnh đứng dậy mở cửa. Phó Lâm Viễn vắt áo khoác lên tay, tay còn lại kéo cổ áo, nhìn cô. Trần Tĩnh cười nói: “Họp xong rồi à?”

“Ừ, tối nay đi tới nhà anh ăn cơm.”

Trần Tĩnh nói được.

Cô dẫn anh vào.

Phó Lâm Viễn gọi dì Tiếu.

Tiếu Mai đáp lại bằng một nụ cười rồi rót nước cho anh. Phó Lâm Viễn tùy ý liếc nhìn căn phòng, quay đầu hỏi Trần Tĩnh: “Thu dọn đồ đạc xong chưa?”

“Xong hết rồi.” Vừa rồi Trần Tĩnh đã đóng vali đồ cưới lại.

Phó Lâm Viễn gật đầu, anh nhận lấy tách trà từ tay Tiếu Mai và nói cảm ơn. Lúc này Vu Tùng cũng đi vào, trong tay cầm một túi tài liệu dày đặt lên bàn.

Phó Lâm Viễn nói: “Dì Tiếu mời ngồi, Trần Tĩnh, em cũng vậy.”

Gần đây anh thỉnh thoảng gọi cô là vợ, nhưng khi có người thứ ba ở bên thì anh rất ít gọi. Trần Tĩnh và Tiếu Mai nhìn nhau rồi ngồi xuống. Vu Tùng rời đi và đóng cửa lại.

Phó Lâm Viễn lấy ra một số giấy tờ tài sản từ túi hồ sơ và đẩy chúng đến trước mặt Trần Tĩnh nói: “Ngoại trừ Phó Hằng, đây là những tài sản hiện có của anh, em xem đi.”

Trần Tĩnh dừng lại, cô cầm lên tùy ý lật qua.

Thực ra, cô rất rõ ràng về tài sản của Phó Lâm Viễn. Trong hai năm ở bên anh, cô đã giúp anh mua rất nhiều, nên lật vài trang là biết. Cô khép lại, đặt xuống, ngẩng đầu nhìn anh.

Phó Lâm Viễn lấy ra hai tấm thẻ, đẩy một tấm trước mặt cô và tấm còn lại đặt trước mặt Tiếu Mai. Phó Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn Trần Tĩnh: “Đây là thẻ chính của anh, sau này em có thể dùng.”

Nhìn vào tấm thẻ, Trần Tĩnh biết nguồn gốc của tấm thẻ này, thẻ chính của thẻ phụ trước đó.

Cô nhìn Tiếu Mai. Thẻ của Tiếu Mai chắc là thẻ con của Phó Lâm Viễn, tiền trong đó sẽ được gửi tới thường xuyên. Phó Lâm Viễn nói với Tiếu Mai: “Dì Tiếu, thẻ này có một khoản tiền gửi cố định, dì giữ lấy mà dùng.”

Tiếu Mai vô thức nắm chặt cổ tay của Trần Tĩnh, ra hiệu cho cô từ chối.

Không cần xem, ai cũng biết trong thẻ này có rất nhiều tiền.

Trần Tĩnh không ngờ rằng anh còn nghĩ đến cả mẹ cô. Cô im lặng vài giây, lấy thẻ con và thẻ chính kia đặt lại trước mặt Phó Lâm Viễn, nói: “Em sẽ không nhận hai cái thẻ này.”

Phó Lâm Viễn đặt hai tay lên đầu gối, khớp xương rõ ràng, anh nhìn cô.

Hai người nhìn nhau.

Giọng nói Phó Lâm Viễn trầm thấp: “Vợ à, em phân chia rõ ràng như thế? Sau này ăn cơm cũng muốn chia tiền sao?”

Một tiếng vợ vừa thốt ra, trái tim của Trần Tĩnh đạp mạnh. Cô bình tĩnh trả lời: “Cái này thì không cần thiết, ăn của anh mặc của anh cũng được.”

Phó Lâm Viễn: “…”