Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 126

1:31 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 126 tại dưa leo tr. 

Đến tối, Lục Tuyệt tắm xong, cứ để đầu tóc ướt nhẹp như vậy mà đi ra ngoài, một giây sau anh bị Ninh Tri đang đứng canh trước cửa kéo lại về nhà vệ sinh.

“Phải lau khô tóc mới được.”

Bây giờ nam điều dưỡng đang túc trực trong phòng để phòng ngừa Lục Tuyệt xảy ra tình huống bất cứ lúc nào, chỉ có trong nhà vệ sinh mới che giấu được.

Lục Tuyệt để mặc Ninh Tri kéo anh quay lại nhà vệ sinh, anh còn rất tự giác, hiểu chuyện đóng cửa lại.

Đôi mắt đen láy ngập nước, sáng ngời của anh ngây ngốc nhìn chằm chằm Ninh Tri trước mặt, chầm chậm mở miệng hô một tiếng: “Tri Tri.”

Ninh Tri nhét một chiếc khăn sạch vào tay Lục Tuyệt: “Anh tự lau tóc đi.”

Lục Tuyệt nhìn lướt qua cô thật nhanh rồi dời mắt, anh giơ khăn tắm lên, tùy ý lau lau vài cái trên tóc mình.

“Anh lau tiếp đi.” Ninh Tri ra hiệu anh đừng dừng lại.

Lục Tuyệt cúi đầu buồn bực tiếp tục lau tóc mình.

Một lát sau, Ninh Tri kéo khăn tắm ra khỏi tay anh, dưới ánh mắt đầy hoang mang của anh, cô nhẹ nhàng lau phần tóc mái trước trán và cả phần tóc hai bên sườn mặt giúp anh: “Như thế này mới là lau này.”

Dưới ánh đèn ấm áp, trên gương mặt nhỏ nhắn của Ninh Tri là vẻ nghiêm túc, Lục Tuyệt len lén liếc nhìn cô.

Tri Tri thật dịu dàng.

“Lát nữa anh đừng đi ngủ ngay, chúng ta xem phim, thả lỏng một chút đi, được không?” Thời gian còn lại không nhiều lắm, cô hy vọng trong khoảng thời gian có hạn này có thể vui vẻ ở bên cạnh Lục Tuyệt, cả ngày anh chỉ ngây ngốc ở trong phòng với trong góc tường như thế thì ngột ngạt lắm.

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, ngây ngốc nhìn cô.

“Em sẽ ở bên cạnh anh, anh không cần phải lo lắng.” Ninh Tri buông khăn tắm ra, chủ động nắm tay anh.

Đầu ngón tay cô tinh tế, trắng nõn, bàn tay nho nhỏ mềm mại, khi nắm bàn tay thô ráp chi chít vết thương của Lục Tuyệt, cô còn luồn vào tận lòng bàn tay anh, nắm thật chặt.

Lục Tuyệt cụp mắt nhìn hai bàn tay một lớn một nhỏ đang nắm chặt lấy nhau, đáy mắt khẽ sáng bừng lên.

Nam điều dưỡng thấy Lục Tuyệt để đầu tóc tán loạn đi ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó Lục Tuyệt lại quay người, đi về phía cửa phòng.

“Cậu Lục Tuyệt, cậu muốn đi ra ngoài sao?” Nam điều dưỡng kinh ngạc hỏi.

Bình thường vào lúc này, sau khi Lục Tuyệt tắm rửa xong sẽ tự giác lên giường đi ngủ.

Lục Tuyệt không đáp lời, anh mở cửa ra, để mặc Ninh Tri dắt mình đi ra ngoài.

Trạng thái bây giờ của Lục Tuyệt không thích hợp đi ra ngoài, nhưng nhà họ Lục có phòng xem phim, Ninh Tri chuẩn bị dẫn anh tới chỗ đó xem phim.

Nam điều dưỡng sực tỉnh lại, vội vàng chạy theo Lục Tuyệt ra ngoài: “Cậu Lục Tuyệt…”

Trong phòng xem phim có màn hình chiếu rất lớn, có cả sofa, bàn trà, bên cạnh còn đặt một chiếc tủ lạnh nhỏ và tủ đồ ăn vặt, rất tiện lợi.

“Cậu Lục Tuyệt? Cậu muốn xem phim sao?” Nam điều dưỡng tràn đầy kinh ngạc, từ khi được thuê tới chăm sóc Lục Tuyệt tới nay, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lục Tuyệt đi ra khỏi phòng.

Lục Tuyệt không vui nhìn nam điều dưỡng một cái, anh cảm thấy người này thật vướng víu, anh chỉ muốn ở chung với Tri Tri thôi, không muốn có ai khác ở đây cả: “Anh đi.”

“Cậu Lục Tuyệt, tôi không thể đi được đâu, cậu có cần gì cứ sai tôi đi làm là được.” Nam điều dưỡng sẽ không rời đi, nếu anh ta đi rồi mà Lục Tuyệt lại xảy ra chuyện gì đó thì một người làm thuê như anh ta không thể nào gánh chịu hậu quả nổi.

Nam điều dưỡng canh giữ trước cửa.

“Không sao đâu, cứ để anh ta canh ở đó đi.” Ninh Tri cười cười, dù sao thì lát nữa xem phim cũng phải tắt đèn thôi.

Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, bảo anh chọn một bộ phim anh thích, cô hy vọng anh có thể vui vẻ hơn một chút.

Sau khi tắt đèn, phòng xem phim tối lại, chỉ còn lại ánh sáng của màn hình chiếu.

Nam điều dưỡng có hơi lo lắng, anh ta luôn nhìn chằm chằm vào phòng.

Ninh Tri ngồi trên ghế sofa, cô sai Lục Tuyệt đi tới tủ lạnh lấy cho mình một lon đồ uống và cả một ít đồ ăn vặt sang đây.

“Cho Tri Tri.” Lục Tuyệt đưa hộp sữa trong tay cho Ninh Tri.

“Anh cầm đút em đi, em không thể cầm được.” Nam điều dưỡng vẫn luôn nhìn chằm chằm, mặc dù bây giờ ánh đèn trong phòng rất mờ ảo, nhưng dựa vào ánh sáng của màn hình chiếu vẫn có thể mơ hồ nhìn được tình hình bên này.

Cô không hy vọng đối phương sẽ bị một hộp sữa chua bay lơ lửng giữa không trung dọa sợ.

Lục Tuyệt nghe thấy Ninh Tri bảo mình đút cho cô, trong căn phòng mờ tối, đôi mắt đen như mực của anh lộ ra chút xấu hổ và luống cuống, tóc anh còn hơi ẩm, rối tung trước trán, anh căng thẳng đứng một bên.

“Anh ngồi xuống đi chứ, phim bắt đầu rồi này.”

Ninh Tri kéo Lục Tuyệt ngồi xuống.

Lục Tuyệt cắm ống hút vào hộp sữa rồi đưa sang bên cạnh: “Tri Tri uống.”

Ninh Tri đã đổi thời gian tiếp xúc với vật thật, cô đỡ tay anh, nghiêng đầu sang uống sữa chua, là sữa chua vị dâu tây, chua ngọt mát lạnh.

Ánh mắt Lục Tuyệt hơi sáng lên, anh đang đút Tri Tri uống sữa.

Ninh Tri uống vài hớp rồi nói: “Cảm ơn anh, anh cũng có thể uống.”

Ninh Tri dựa vào lưng ghế xem bộ phim đã được bắt đầu.

Lục Tuyệt cúi đầu, sắc mặt hoang mang nhìn hộp sữa chua Ninh Tri đã uống qua trong tay mình, khóe môi anh khẽ nhếch lên, hai tay trịnh trọng cầm hộp sữa chua, ngoan ngoãn ngậm ống hút Ninh Tri đã hút vào, bắt đầu uống sữa.

Thơm thơm ngọt ngọt, trong miệng toàn là mùi sữa.

Bên cạnh rất yên lặng, Ninh Tri nhìn qua, chỉ thấy Lục Tuyệt đầu tóc vẫn còn rối bù, ánh mắt ướt át, đôi tay đang nâng hộp sữa, nghiêm túc uống, im lặng mà ngoan ngoãn hết nấc.

Chỉ là trên mặt Lục Tuyệt còn mang theo vài vết đỏ, quả thật vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Trái tim cô rung động, cô không kiềm được dựa gần tới anh: “Uống ngon không?”

Một lát sau Lục Tuyệt mới gật đầu.

Trong màn hình đang chiếu một đoạn phim gây cười, Ninh Tri kề sát Lục Tuyệt, hai người cùng nhau nhìn màn hình, cô không biết anh xem có hiểu không.

Chớp mắt, phân đoạn gây cười trên màn hình đã trôi qua, chuyển sang cảnh tình cảm ấm áp, nam chính ôm nữ chính, hai người đứng trước cửa khách sạn, từ từ hôn nhau.

Ninh Tri không hề cảm thấy tình tiết này có vấn đề gì, nhưng bên cạnh cô còn có thêm một Lục Tuyệt, cô quay đầu nhìn anh.

Chỉ thấy ánh mắt Lục Tuyệt vẫn ngây ngô như trước, không thay đổi chút nào cả.

Nhờ những tia sáng mờ mịt, Ninh Tri nắm tay anh, anh không tránh đi nữa. Đầu ngón tay cô tỉ mỉ vuốt ve từng chỗ trên tay anh, khi sờ đến mấy vết sẹo cộm lên, cô không biết vết thương trên tay anh được tạo thành thế nào.

“Lục Tuyệt, sau này không thể làm những chuyện tự hại mình nữa.”

Lục Tuyệt cúi đầu nhìn Ninh Tri, anh rất quen với cuộc sống trong bóng tối. Trong bóng tối, anh sẽ thấy tự do tự tại hơn lúc sáng rất nhiều, ánh mắt anh đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tri.

Đầu ngón tay Ninh Tri nhẹ nhàng lướt qua một vết sẹo trong lòng bàn tay anh: “Đầu của anh, tay của anh, chân của anh, thậm chí là cơ thể của anh đều là của em, anh bị thương ở đâu, chảy máu ở đâu thì đều là đang làm hại em.”

Cô kéo tay anh để trước ngực mình: “Anh tự hại mình sẽ không cảm thấy đau, nhưng nơi này của em sẽ rất đau, đau muốn chết luôn.”

“Anh có hiểu lời em nói không?” Ninh Tri sợ rằng mình đi rồi Lục Tuyệt lại tiếp tục tự hại mình.

Lục Tuyệt cảm nhận được sự mềm mại, nóng rẩy dưới lòng bàn tay mình, vành tai anh nóng như phát sốt, đỏ bừng cả lên.

Ninh Tri nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh, cô buông tay anh ra, đổi thành sờ tai anh: “Anh nghe chưa? Sau này không được tự đánh mình, không được tự cắn mình, không được cung đầu vào tường, không được lật bàn, cũng không được tự cầm dao làm mình bị thương, tóm lại là không được làm mình bị thương, anh có thể đồng ý với em được không?”

Lục Tuyệt chớp chớp mắt.

“Anh làm mình bị thương lần nào là em sẽ khóc lần đấy.” Ninh Tri uy hiếp: “Ở nơi mà anh không nhìn thấy, em sẽ lén khóc, khóc cho chết thì thôi.”

Lúc này đây Lục Tuyệt mới nghe hiểu, anh luống cuống tay chân, trong mắt cũng có phần nóng vội: “Tri Tri đừng khóc, Tri Tri không chết.”

“Vậy anh đồng ý với em đi.”

“Đồng ý Tri Tri.” Lục Tuyệt ngoan ngoãn gật đầu.

Ninh Tri hỏi vặn lại: “Anh đồng ý với em những gì?”

“Không tự đánh mình.” Lục Tuyệt nhìn cô: “Tri Tri sẽ khóc.”

“Đúng thế, em sẽ khóc, còn khóc rất đau khổ nữa.” Ninh Tri nghiêm túc nhìn Lục Tuyệt. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, tim cô run lên, cô thích chết đi được.

Sắc tối đậm dần, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Tới lúc ngủ, Lục Tuyệt nằm trên giường, lần này anh chủ động chừa ra một nửa giường, ý của anh rất rõ ràng, anh muốn ngủ cùng với Ninh Tri.

Ninh Tri nằm xuống, cơ thể anh khẽ nhích lại gần cô.

Dưới ánh đèn mờ mờ, khóe miệng Lục Tuyệt hơi nhếch lên, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng, trông đẹp cực kỳ.

Anh quay người, đối mặt với Ninh Tri đang nhắm chặt mắt ngủ ngon.

Anh vươn tay, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào đôi mày và đôi mắt tinh xảo của Ninh Tri rồi dần trượt xuống, nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi trắng như tuyết của cô một cái.

Cuối cùng, ngón tay anh đặt trên chiếc miệng nhỏ nhắn của Ninh Tri.

Mềm mềm, đo đỏ.

Ngón tay Lục Tuyệt nóng ran, anh vội rụt tay lại rồi nhích đầu tới gần, bắt chước động tác nam chính hôn nữ chính như trong phim, anh đặt đôi môi mỏng của mình lên môi cô.

Vừa thơm vừa mềm, cảm giác tuyệt vời hết sức.

Lục Tuyệt như đã phát hiện ra một chuyện gì đó rất mới mẻ, anh nôn nóng liếm môi Ninh Tri hết lần này đến lần khác.

Trong mơ, Ninh Tri bị một bé cún con đáng yêu dùng móng vuốt mập mạp đụng mặt cô, nó còn rầm rì liếm mặt cô nữa, cái đuôi sau lưng vẫy không ngừng, vui vẻ muốn chết.

Sau khi trên mặt Ninh Tri dính đầy nước miếng của bé cún con, rất dính nhớp, cô mới bừng tỉnh mở mắt.

Trước mắt cô là một đôi mắt đào hoa xinh đẹp đang chớp chớp, lúc thấy cô mở mắt, trong cặp mắt đào hoa đó dâng lên vẻ hoảng loạn và căng thẳng.

Môi Ninh Tri bị hôn ướt đẫm, cô ý thức được bé cún con đáng yêu trong giấc mơ của mình là Lục Tuyệt.

Vành tai Lục Tuyệt đỏ như sắp nhỏ máu, anh không biết tại sao trái tim trong lồng ngực mình lại đập càng ngày càng nhanh như muốn vọt ra ngoài như vậy, anh ngoan ngoãn lui ra sau: “Tri Tri.”

Lục Tuyệt thích làm chuyện thế này, nhưng anh không biết Ninh Tri có thích không, anh cảm thấy lén lút hôn cô thế này có thể sẽ chọc giận cô.

Nam điều dưỡng canh giữ trên sofa cách đó không xa, anh ta cố nhịn cơn buồn ngủ, mí mắt gần như đã díp lại với nhau.

Ninh Tri nghĩ đến ngày mai chính là ngày thứ ba rồi, cô kéo chiếc chăn bên cạnh trùm lên đầu mình và Lục Tuyệt.

Cô lật người nằm sấp trên người Lục Tuyệt: “Hôn không phải như anh hôn đâu, để em dạy anh.”

Trong chăn, đôi mắt đen láy, ướt át, sáng lấp lánh của Lục Tuyệt dần trợn to.

Anh ngửa cổ, khát khao nhìn chằm chằm Ninh Tri.

“Tri Tri, Tri Tri…”

Nam điều dưỡng nghe thấy âm thanh thì lập tức lấy tỉnh táo lại, chỉ thấy đầu Lục Tuyệt bị trùm kín chăn, còn anh thì vùng vẫy dưới đó, đã vậy cậu chủ nhà mình còn đang kêu rên gì đó nữa.

Ninh Tri đỏ mặt: “Không được phát ra tiếng!”