Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Đi Trong Sương Mù Chương 93: C93: Cả đêm không có tin tức

Chương 93: C93: Cả đêm không có tin tức

2:05 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 93: C93: Cả đêm không có tin tức tại dưa leo tr. 

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 93.

Cả đêm đều không có tin tức

Một giờ sau, người đại diện của Thiệu Từ, Cố Hàn Chiêu, đi vào Cục Công an thành phố. Bởi vì tình hình hiện tại của Thiệu Từ vẫn chưa rõ ràng nên vụ án này chưa được đẩy lên thành cấp vụ án hình sự. Cố Hàn Chiêu gặp cảnh sát ở phòng khách. Tín Túc cùng Lâm Tái Xuyên đi vào.

Cả một buổi trưa, Cố Hàn Chiêu không có tin tức của Thiệu Từ, lúc này vẻ mặt nôn nóng giống như một con quay lớn đang quay tròn. Nhìn thấy Lâm Tái Xuyên và Tín Túc đi vào, người này lập tức đứng dậy, vẻ mặt khách sáo, nói: “Chào hai vị cảnh sát”.

Lâm Tái Xuyên không có thói quen nói mấy lời vô nghĩa mà đi thẳng vào vấn đề: “Mời ngồi. Anh mất liên lạc với Thiệu Từ cụ thể là từ lúc nào?”

Cố Hàn Chiêu vội nói không ngừng: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Căn bản cậu ấy không có bạn bè ở đây. Tôi cũng không nghe cậu ấy nói có chuyện gì cần xử lý ngay khi đến. Kết quả vừa xuống máy bay, cậu ấy liền nói muốn ra ngoài một mình một chuyến. Tôi vốn cho rằng cậu ấy giống trước kia, muốn tự đi bàn chuyện gì đó nên cũng không cản”.

Lâm Tái Xuyên nói: “Cậu ấy không nói muốn ra ngoài làm việc gì hay gặp ai sao?”

“Chuyện này cậu ấy chưa nói. Cậu ấy chỉ nói có việc phải đi, bảo tôi dẫn đoàn đội đến buổi gặp mặt người hâm mộ trước, cậu ấy sẽ tự qua sau”.

Lâm Tái Xuyên nhìn đối phương, “Anh là người đại diện của Thiệu Từ. Phạm vi giao lưu trong công tác hàng ngày của cậu ấy hẳn anh rất quen thuộc. Nếu Thiệu Từ thật sự mất tích, anh có nghi ngờ ai không?”

Cố Hàn Chiêu chần chờ một chút, thở dài nói: “Cảnh sát cũng biết thân phận của Thiệu Từ. Hiện giờ, nói thế nào cậu ấy cũng là ngôi sao lớn. Trên mạng, cậu ấy bị người quấy rầy. Còn có một số fan cuồng không có ý tốt theo dõi. Lúc ở trong nhà có lúc bị dãy số xa lạ gọi điện thoại đến hoặc tra hành trình cá nhân… Đây đều là những việc hết sức bình thường. Nếu hỏi tôi nghi ngờ ai, tôi cũng khó nói ra được. Những fan cuồng ở sân bay, ai cũng có khả năng theo dõi cậu ấy”.

Lâm Tái Xuyên hơi cau mày: “Fan cuồng là gì?”

Tín Túc nhẹ giọng giải thích bên tai anh, “Fan cuồng là kiểu người hâm mộ hay theo dõi, rình rập, chụp lén, quấy rầy ngôi sao mình yêu thích. Thậm chí, những người này còn có thể thực hiện những hành động càng cực đoan khác. Cho nên, bên cạnh ngôi sao đều có một đoàn người đi theo”.

Nhưng phạm vi thế này rất khó giới hạn. Lâm Tái Xuyên nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Cậu ấy có người yêu không?”

“Không có.” Cố Hàn Chiêu khẳng định chắc chắn, “Hiện tại, Thiệu Từ đang ở giai đoạn sự nghiệp phát triển mạnh, không có khả năng có tâm tư yêu đương. Hơn nữa, công ty cũng không để cậu ấy truyền ra tai tiếng. Cậu ấy cũng đã hứa hẹn với công ty. Từ khi ra mắt, Thiệu Từ đã theo tôi được 5 năm, cậu ấy là người thế nào, tôi có thể chắc chắn. Cậu ấy không có khả năng vì lý do lén gặp bạn gái làm ảnh hưởng công việc”.

Cố Hàn Chiêu giống như không kiên nhẫn được thêm, hỏi: “Cảnh sát đã tra được Thiệu Từ mất tích ở đâu chưa?”

Lâm Tái Xuyên: “Tạm thời còn chưa. Chúng tôi đã điều tra lịch sử cuộc gọi và tin nhắn của cậu ấy, không phát hiện cậu ấy hẹn gặp ai ở Phù Tụ. Tín hiệu di động cuối cùng của Thiệu Từ xuất hiện ở dãy núi Lạc Dương. Đồng nghiệp của chúng tôi đang lấy video giám sát từ sân bay đến dãy Lạc Dương, tiến hành kiểm tra, xác định quỹ đạo hành động sau khi cậu ấy rời khỏi sân bay”.

Cố Hàn Chiêu thấp giọng nói: “Vậy lại mất thêm thời gian điều tra”.

Nghe câu này, Tín Túc đột nhiên hơi nhướn mày, liếc mắt nhìn Cố Hàn Chiêu một cái.

Cố Hàn Chiêu lại lẩm bẩm nói: “Nhưng hiện giờ trên mạng đều đang thảo luận chuyện này, muốn Thiệu Từ ra mặt chứng minh cậu ấy không bị mất tích. Đồng chí cảnh sát cũng không có cách nào. Đoàn đội chúng tôi chỉ có thể ở đây lo lắng chờ suông. Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tín Túc từ lúc vào cửa vẫn chưa hề lên tiếng, lúc này đột nhiên hỏi một câu, “Tung tích Thiệu Từ không rõ. Bộ phận xã giao của các anh bước tiếp theo định làm thế nào?”

“Dư luận cả chiều nay đều đã xôn xao. Hiện giờ, người hâm mộ Thiệu Từ, còn có người xem trên mạng chú ý. Chỉ sợ chuyện này đành chờ phía cảnh sát chính thức trả lời”.

Cố Hàn Chiêu vẻ mặt lo lắng, buồn bã nói: “Nếu tối nay vẫn thật sự không tìm được Thiệu Từ thì cũng chỉ đành lời ngay nói thật. Chuyện này cũng không giấu được. Hoặc là chúng tôi sẽ im lặng, không đưa ra bất kì phản hồi nào, chờ… chờ Thiệu Từ trở về, để cậu ấy tìm lý do, trấn an mọi người”.

Tín Túc nhìn chằm chằm Cố Hàn Chiêu: “Anh cảm thấy hiện giờ Thiệu Từ còn sống sao? Sao anh có thể chắc chắn là anh ấy sẽ trở về? Nếu Thiệu Từ xảy ra chuyện rồi thì sao? Anh không nghĩ tới đường lui cho việc các anh giả vờ câm điếc à?”

Những lời này rất khó nghe. Cố Hàn Chiêu trừng mắt nhìn Tín Túc: “Cậu ấy xảy ra chuyện gì được? Thiệu Từ trong giới nổi tiếng là người có quan hệ tốt đẹp, không tuyên truyền quá lố, không chèn ép ai. Mọi việc đều cư xử cẩn thận, đúng mực, chưa bao giờ trêu chọc kẻ thù. Cùng lắm, cậu ấy chỉ bị ai đó cản trở, nhất định không có việc gì”.

Tín Túc dựa lưng về phía sau, ánh mắt gần như kim châm nhìn chằm chằm đối phương. Cậu nói thản nhiên: “Nếu anh chắc chắn anh ấy không có việc gì, chỉ tạm thời mất liên lạc thì sao lại muốn báo cảnh sát?”

Cố Hàn Chiêu liếmm môi dưới, dường như hơi trốn tránh tầm mắt của Tín Túc, giải thích: “Tôi dù không nghĩ vậy nhưng vẫn sợ trường hợp không may nên mới nhờ cảnh sát các anh giúp đỡ. Nói không chừng hiệu quả tìm kiếm cao, có thể sớm tìm được Thiệu Từ”.

Tín Túc không bày tỏ ý kiến.

Lâm Tái Xuyên hỏi: “Về chuyện của Thiệu Từ, anh còn có manh mối gì khác có thể cung cấp không?”

“Hết rồi”.

Cố Hàn Chiêu trình bày nguồn gốc vụ việc với cảnh sát trong phòng khách đến bảy giờ rưỡi rồi rời khỏi Cục Công an thành phố. Lâm Tái Xuyên cho người tiễn Cố Hàn Chiêu ra cửa. Lúc trở lại phòng khách, anh nhìn về phía Tín Túc, hỏi: “Em cảm thấy có chỗ nào không đúng à?”

Tín Túc “A” một tiếng, “Không hẳn. Chỉ cảm giác hơi kì lạ”.

Cậu như suy nghĩ gì đó, nói: “Cố Hàn Chiêu là người đại diện của Thiệu Từ. Ngôi sao mình quản lý mất tích, anh ấy nhất định phải chịu một phần trách nhiệm. Hơn nữa, dựa vào danh tiếng của Thiệu Từ, mặc dù không tính là cực kỳ nổi tiếng nhưng cũng là một cây rụng tiền ổn định trong công ty. Nói thế nào cũng không thể không để ý. Nhưng Cố Hàn Chiêu đến đây một chuyến lại khiến em có cảm giác… Có vẻ người này không thấy gấp lắm.”

Lâm Tái Xuyên đương nhiên cũng đã nhận ra.

Ngoại trừ vẻ khẩn trương vội vàng lúc vừa đến Cục Công an thành phố, đoạn đối thoại phía sau của Cố Hàn Chiêu cùng bọn họ có thể coi là đối đáp trôi chảy, thậm chí là tương đối bình tĩnh. Đối mặt với bất kì câu hỏi nào của Lâm Tái Xuyên, đối phương gần như không có bất kì do dự nào, giống như biết trước cảnh sát sẽ hỏi mình câu gì.

Tín Túc nói tiếp: “Hơn nữa, anh ấy giống như hoàn toàn không nghĩ đến việc Thiệu Từ có khả năng bị đe dọa đến tính mạng. Anh cũng nghe ra được nhỉ? Anh ta cực kỳ chắc chắn Thiệu Từ chỉ đi một khoảng thời gian rồi sẽ trở về. Thậm chí, đến thông báo chính thức của đoàn đội cũng không nghĩ, chỉ chuẩn bị giữ im lặng giả chết, chờ đến lúc Thiệu Từ tự mình xuất hiện”.

“Ừ.” Lâm Tái Xuyên vẻ mặt lạnh lùng, thấp giọng nói: “Không biết là do người này quá lạc quan hay do nguyên nhân gì khác?”

Tín Túc giọng lạnh lùng: “Mặc dù người đại diện đến Cục Công an thành phố một chuyến nhưng không hề cung cấp bất kì manh mối có ích nào, cũng cơ bản không giúp được gì việc tìm được Thiệu Từ. Cá nhân em cảm thấy, anh ta có thể biết gì đó nhưng không nói với chúng ta”.

Tín Túc gác hai chân giao nhau, mở ra phần mềm mạng xã hội trên di động. Tìm kiếm nóng “Thiệu Từ mất tích” nhận được sự quan tâm chú ý cao độ cả một buổi, dư luận xôn xao. Nếu không có bất ngờ xảy ra, một lúc nữa sẽ có điện thoại của lãnh đạo gọi đến “giám sát”, yêu cầu bọn họ suốt đêm tìm ra Thiệu Từ bằng được để dẹp những tin đồn vô cớ gây ồn ào kia.

“Trước có học sinh trung học mua chuộc nhân chứng làm giả chứng cứ tự sát. Sau có sát thủ vị thành niên giết người trước camera giám sát”, Tín Túc rũ mắt, không thèm để ý, nói, “Hiện giờ là ngôi sao lớn tới thành phố Phù Tụ của chúng ta vô cớ mất tích khó hiểu… Sau này không dám nói người dân thành phố chúng ta chất phác hiền lành nữa”.

Lâm Tái Xuyên cùng Tín Túc quay lại văn phòng. Hạ Tranh lập tức báo cáo tiến triển điều tra mới nhất với bọn họ, “Đội trưởng Lâm, chúng tôi đã tìm được lái xe taxi chở Thiệu Từ rời khỏi sân bay và gọi điện thoại cho người đó. Tài xế taxi nói hoàn toàn không nhận ra người ngồi phía sau xe là ngôi sao nổi tiếng. Thiệu Từ từ đầu đến chân đều che chắn kín mít, ngồi taxi khoảng hơn 20 phút, sau đó đến dãy núi Phúc Nguyên rồi đi ngang qua đường Lạc Dương. Còn sau khi xuống xe, người này đi đâu thì hiện giờ chưa tra được”.

Lâm Tái Xuyên: “Lúc cậu ấy ở trên xe có gọi điện cho ai không?”

Hạ Tranh: “Không có. Lái xe taxi nói sau khi lên xe, ngoại trừ báo ra nơi đến, Thiệu Từ không nói ra bất kì câu gì khác”.

“Dãy núi Phúc Nguyên.” Tín Túc nhíu này, “Ngôi sao lớn một mình lẻ loi chạy đến nơi hoang vu hẻo lánh này làm gì?”

Chương Phỉ phỏng đoán nói: “Có phải cậu ấy hẹn người đến đó gặp mặt từ trước, sau đó, bị đối phương khống chế không?”

Một cảnh sát khác lạc quan nói: “Chỗ kia phía trước không thôn dân, phía sau không hàng quán… Có thể ngôi sao lớn vừa đến không quen đường, di động lại hết pin nên không gọi được người đến đón mình về. Nói không chừng, ngày mai sẽ tự xuất hiện”.

9 giờ rưỡi tối. Thiệu Từ mất tích đã gần 7 tiếng đồng hồ.

Lâm Tái Xuyên thông báo đồn công an phân cục, để bọn họ đến gần dãy núi Phúc Nguyên tìm kiếm, xem có tìm được Thiệu Từ hay không. Phần lớn cảnh sát trong Cục Công an thành phố cũng ở lại tăng ca, sẵn sàng phản ứng khi có bất kì tin tức gì.

Hơn 11 giờ tối, phía trên còn gọi điện thoại thúc giục, hỏi có thông tin của Thiệu Từ chưa.

Một cảnh sát trẻ tuổi vừa đi làm chưa được hai năm oán giận nói: “Tính mệnh của ngôi sao nổi tiếng đúng là quý hơn chúng ta. Trẻ nhỏ nhà dân thường một buổi trưa không tìm thấy cũng không rầm rộ thế này”.

“Dù sao cũng là nhân vật của công chúng, lực ảnh hưởng xã hội vẫn lớn. Tóm lại, hi vọng không xảy ra việc gì. Hiện giờ không có tin tức, nói không chừng lại là tin tức tốt”.

“Tết nhất tự nhiên có mấy chuyện gì đây chứ. Hầy, thế mà con gái tôi lại thích người này. Trong phòng, xung quanh dán đầy ảnh cậu ta. Mong đừng xảy ra việc gì ngoài ý muốn”.

Tín Túc về nhà ngủ từ rất sớm. Loại chuyện thế này, trước giờ cậu không có chút nhiệt tình tích cực nào.

Lâm Tái Xuyên chợp mắt trên sô pha trong văn phòng Cục Công an thành phố hai giờ. Vừa qua 5 giờ sáng, anh đã mở mắt, mặc thêm đồng phục cảnh sát, đi xuống cầu thang.

Các cảnh sát làm việc xuyên đêm không về ngồi úp mặt trên bàn trong văn phòng chợp mắt.

Một cảnh sát không ngủ thấy anh đi vào, đứng dậy nhẹ giọng nói: “Đội trưởng Lâm!”

Lâm Tái Xuyên “Ừ” một tiếng.

Cảnh sát kia lại nói: “Cả đêm cũng chưa có tin tức gì. Hơn 4 giờ, phân cục gọi điện đến, nói bọn họ phái mười mấy cảnh sát tìm kiếm bên dãy Phúc Nguyên một lần nhưng không thấy Thiệu Từ. Hoặc là người này đã rời khỏi nơi đó. Hoặc là…”

Hết chương 93

Đến chương 94