Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Đi Trong Sương Mù Chương 95: C95: Ngọc nát đá tan

Chương 95: C95: Ngọc nát đá tan

2:05 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 95: C95: Ngọc nát đá tan tại dưa leo tr. 

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 95.

Ngọc nát đá tan

Số người xem trực tuyến buổi phát sóng không ngừng gia tăng với tốc độ không tưởng. Khung chat ầm ĩ vang trời mà người trong màn ảnh lại không có bất kì tiếng động nào.

Sau một phút trầm mặc, Thiệu Từ cuối cùng cũng khàn giọng mở miệng: “Bắt đầu từ tháng 4 năm 17 đến giờ, tôi đã trải qua thời gian dài đến hai năm…”

Anh hơi ngừng một chút, hầu kết chuyển động rõ ràng giống như điều tiếp sau đây rất khó nói ra miệng. Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được Thiệu Từ khó khăn nói ra từng chữ, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, nói tiếp: “Bị xâm hại”.

“………”

Bình luận không ngừng thay đổi trong nháy mắt ngừng lại, giống như ở trong vài giây đó, không ai để lại bất kì lời nhắn nào. Lời này giống như một quả ngư lôi hòa vào biển, sau mấy giây yên lặng đột nhiên nổ tung. Người hâm mộ, người tò mò ngồi xem đều bị trúng đạn đến ngơ người. Trong phần chat, bình luận nhiều nhất là những dấu chấm hỏi mờ mịt khiếp sợ.

Trong giới giải trí, vàng thau lẫn lộn. Có một vài người có tiền cả bàn tay và trái tim đều đen, tự để lộ ra việc quấy rối tìnmh dục các diễn viên nữ không ít. Diễn viên nam đương nhiên cũng có nhưng… thật sự ở buổi phát sóng trực tiếp được mấy chục triệu người xem, ở thời điểm nhận được sự chú ý cao nhất của công chúng sau hai ngày mất tích, một ngôi sao không phải không ai biết đến tự thông báo bị quấy rối tì.nh dục thời gian dài, tạo thành lực đánh khó có thể tưởng được. Đúng là khiến người khác khó tin. Hơn nữa, Thiệu Từ không phải nói là “bị quấy rối” mà là “bị xâm hại”. Tất cả người xem buổi phát sóng trực tiếp gần như đều hít một hơi lạnh toát.

Thiệu Từ ngồi trên ghế, ngồi rất thẳng. Nhưng nếu quan sát cẩn thận có thể phát hiện cả người anh không kiềm chế được mà hơi run lên. Anh hít sâu một hơi, trầm giọng nói rõ ràng, “Hành vi xâm hại đầu tiên xảy ra ngày 19 tháng 4 năm 2017, trong buổi tiệc liên hoan đóng máy bộ phim điện ảnh “Hỏi”. Trong buổi liên hoan, tôi uống rượu, bị thuốc mê làm mất ý thức. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong một khách sạn xa lạ… Sau đó, loại chuyện này xảy ra vô số lần. Tôi từng tìm kiếm trợ giúp của cảnh sát địa phương nhưng vì khó bảo tồn chứng cứ nên không thể lập án điều tra. Trái lại, tôi còn gặp phải uy hiếp đến tính mạng từ đối phương. Bọn họ cảnh cáo nếu tôi dám báo cảnh sát lần nữa, tôi và người nhà của tôi sẽ không có kết cục tốt”.

Thiệu Từ xuất thân trong gia đình bình thường. Sau lưng anh không có tiền tài và quan hệ. Công ty quản lý anh ký hợp đồng cũng không có số má gì. Anh có thể có được thành tựu như ngày hôm nay là nhờ đi từng bước từ vai phụ gần như không có màn ảnh, sau đó đến nam năm, nam sáu, rồi đến nam hai, nam ba. Tất cả đều nhờ vào điều kiện bên ngoài vượt trội và diễn xuất tinh tế của anh. Người giống như vậy, bị những con sói gian ác nghiến răng hút máu theo dõi, rất khó có cách chạy thoát.

Thiệu Từ nói: “Tôi tỏ ra mềm yếu, chịu đựng suốt hai năm, hạ thấp đề phòng và cảnh giác của bọn họ đối với tôi, đưa người nhà và bạn bè của mình ra nước ngoài. Hiện giờ, tôi một thân một mình, cuối cùng mới có đủ dũng cảm thông báo tất cả chuyện này với mọi người”.

Hình ảnh người đàn ông gầy yếu, lung lay sắp đổ như thể sẽ tan vào màn hình thủy tinh bất cứ lúc nào nhưng cảm xúc trong mắt vừa tuyệt vọng lại vừa quyết liệt.

“Kể cả sau này không thể tiếp tục đóng phim, tôi cũng muốn vạch trần hành vi phạm tội của bọn họ… Sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, tôi sẽ trình bày toàn bộ những gì đã trải qua với cơ quan công an. Ở trước khi kẻ phạm tội phải chịu trừng phạt, tôi sẽ không có bất kì hành vi nào coi thường tính mạng của bản thân”.

Thiệu Từ kiên định nói rõ từng câu, từng chữ, “Nếu có một ngày, mọi người nghe thấy tin tôi chết thì nhất định là do có người muốn giết người bịt miệng”.

Nghe đến đây, Lâm Tái Xuyên là người đầu tiên phản ứng, “Lập tức định vị địa chỉ ip phát sóng trực tiếp của Thiệu Từ, dẫn thêm mấy người đi đón cậu ấy về Cục Công an thành phố. Lập tức xuất phát”.

“Rõ!”

Nói xong những lời này, Thiệu Từ giống như cuối cùng không kiên trì thêm được nữa, sống lưng còng xuống. Gương mặt vốn dĩ trắng bệch không có màu máu lại càng không giống người sống. Hốc mắt anh đỏ lên, lẩm bẩm hơi khó nghe: “Tôi biết, với tôi mà nói, lựa chọn tốt nhất là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sự nghiệp của mình. Như vậy sẽ không tổn thương người nhà và người hâm mộ của tôi, cũng sẽ không phụ lòng yêu mến và kì vọng của mọi người đối với tôi. Nhưng tôi không thể chịu đựng tất cả những việc này thêm được nữa”.

Nói đến đây, Thiệu Từ rõ ràng hơi mất kiểm soát cảm xúc. Anh cúi đầu, một tay che khuất hai mắt, giọng nức nở, nói, “Thật xin lỗi. Đã khiến mọi người thất vọng rồi… Thật xin lỗi…”

Thiệu Từ lựa chọn nói ra những việc này có nghĩa anh không thể tiếp tục sinh tồn trong giới giải trí. Kính lọc dành cho người bị hại trước giờ đều không hề vẻ vang sáng sủa mà còn mang đầy ác ý. Sau chuyện này, người khác khi nhìn thấy Thiệu Từ sẽ không còn là một diễn viên trẻ tuổi ưu tú, khiêm tốn mà là “người đàn ông từng bị cưỡng hi.ếp”. Những lời đồn đãi nhảm nhí thế này đủ để giế,t chết một người.

Việc bị “dùng quy tắc” trong vòng tròn này gần như là hành vi khá thường xuyên xảy ra nhưng chưa từng có người hay ngôi sao nào đang đầy triển vọng lại dùng cách thức ngọc nát đá tan thế này để phơi bày toàn bộ chân tướng đáng ghê tởm cho người khác xem.

Giọng Thiệu Từ khàn khàn: “Thật xin lỗi không thể đáp lại kì vọng của mọi người… Sau này cũng không còn cơ hội…”

Tốc độ của nhân viên kỹ thuật điều tra mạng khá nhanh, từ địa chỉ ip buổi phát sóng trực tiếp, tìm được vị trí hiện tại của Thiệu Từ. Cảnh sát nhanh chóng ra quân, lái xe chạy tới địa chỉ được định vị. Nếu lời của Thiệu Từ là thật thì chắc chắn bất cứ lúc nào anh cũng có nguy hiểm tính mạng – giết người bịt miệng! Những người có tiền trong vòng này đều có tài sản hơn trăm triệu. Nếu Thiệu Từ nói ra tên bọn họ trước mặt cảnh sát, rất có thể sẽ khiến bọn họ thân bại danh liệt chỉ trong một đêm.

Nhưng cũng may ở đây là vùng đất của Phù Tụ, những người có tật giât mình kể cả có biết tin chạy tới cũng không kịp. Hơn nữa, động tác của Cục Công an thành phố rất nhanh. Chỉ sau nửa giờ, bọn họ đã tìm được Thiệu Từ trong phòng của một nhà dân và đưa người về Cục Công an trước.

“Đội trưởng Lâm, chúng tôi sắp đến cửa Cục Công an thành phố. Dẫn người này tới phòng thẩm vấn luôn sao?”

“Ừ”.

Lâm Tái Xuyên quay đầu nhìn về phía Tín Túc, “Em đi cùng anh”.

Không biết có phải do nghe xong mấy lời kia không, mặt Tín Túc có vẻ không tốt lắm. Cậu không nói gì, đi theo Lâm Tái Xuyên ra khỏi văn phòng.

Thiệu Từ vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng phong phanh trong buổi phát sóng trực tiếp. Thoạt nhìn, anh vừa sa sút, vừa mệt mỏi. Nhìn thấy Lâm Tái Xuyên và Tín Túc cùng nhau đi vào phòng thẩm vấn, ánh mắt anh hơi mập mờ.

Lâm Tái Xuyên ngồi xuống phía đối diện Thiệu Từ, giọng bình tĩnh, nói: “Xin chào, tôi là Lâm Tái Xuyên, cảnh sát đội điều tra hình sự thành phố Phù Tụ. Tôi đã xem toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp của cậu ngày hôm nay. Nếu muốn nói gì, cậu có thể nói luôn ở đây. Cục Công an thành phố Phù Tụ không có quyền quản lý vụ án này nhưng nếu cậu có yêu cầu giúp đỡ, chúng tôi sẽ trong phạm vi khả năng cho phép điều tra rõ sự thật”.

Tín Túc không nói gì, chỉ tùy ý dựa vào lưng ghế, mặt vô cảm nhìn Thiệu Từ.

Thiệu Từ thấp giọng nói: “Tôi không tham dự buổi gặp mặt người hâm mộ đúng hạn hẳn cũng gây thêm rắc rối cho các anh. Xin lỗi”.

Lâm Tái Xuyên không nói gì, ý bảo Thiệu Từ nói tiếp.

“Tôi không biết vì sao tôi lại gặp phải những việc này”. Thiệu Từ lẩm bẩm, “Ngày hôm đó đối với tôi mà nói không khác gì những buổi tối khác. Tôi cũng không thể ngờ được lúc ấy tôi chỉ đóng một vai phụ không quan trọng trong đoàn phim, trong buổi tiệc liên hoan đóng máy lại bị rất nhiều người thay nhau chuốc rượu. Tôi không biết ly nào có vấn đề. Tối hôm đó, người đại diện của tôi không ở đó. Chúng tôi vốn hẹn trước là sau khi buổi tiệc kết thúc, anh ấy sẽ lái xe đến đón đưa tôi về nhưng tôi không cố gắng được đến lúc buổi tiệc kết thúc mà bị người đưa đến khách sạn trong lúc ý thức không rõ ràng. Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại trong phòng khách sạn, phát hiện trên người… trên người có dấu vết bị xâm hại rõ ràng. Cả người đau đớn khó chịu. Mà nhà đầu tư số một của bộ phim điện ảnh kia đang ngủ ở bên cạnh”.

Có rất nhiều ngôi sao nữ sau khi bị xâm hại lựa chọn nhịn nhục cho qua chuyện, không muốn làm lớn chuyện, một phần vì sợ ảnh hưởng “danh tiếng” của bản thân, bị người khác ác ý thương hại. Một nguyên nhân khác là vì khó mở miệng. Họ không thể dùng ngôn ngữ để tả lại vết sẹo chảy máu đầm đìa đầy xót xa này cho người thứ hai, người thứ ba nghe. Kể cả là một người đàn ông, muốn ở trước mặt cảnh sát thừa nhận việc bị xâm hại đồng tính cũng cực kỳ khó khăn.

“Thời gian đầu, bọn họ sẽ dùng thuốc mê khống chế, đề phòng tôi phản kháng kịch liệt khi quan hệ. Sau đó…”

Giọng Thiệu Từ hơi run lên, “Sau đó, khi tôi tỉnh táo, tôi đã nhìn thấy gương mặt dữ tợn của những người đó. Những gương mặt giống như trong cơn ác mộng. Bởi vì tôi từng báo án với công an địa phương, để phòng ngừa tôi có được bất kì chứng cứ nào bất lợi đối với bọn họ, mỗi lần thực hiện hành vi xâm hại, bọn họ đều không cho tôi mang theo bất kì thiết bị điện tử nào”.

Thiệu Từ rũ mắt nhìn xuống, “Những chuyện này, tôi không có chứng cứ”.

Từ tình hình trước mắt xem xét, quá trình điều tra vụ án này nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn. Dù sao, chỉ là lời nói miệng không có bằng chứng. Cảnh sát không thể chỉ bằng lời khai của một mình Thiệu Từ lập tức định tội cho ai.

Lâm Tái Xuyên hơi nhíu mày, hỏi: “Thời gian mấy năm qua, những ai đã thực hiện hành vi xâm hại cậu?”

“Ban đầu chỉ có nhà đầu tư bộ phim điện ảnh kia là Phan Nguyên Đức. Ông ta từng nhiều lần cưỡng ép tôi phát sinh quan hệ tìn.h dục với ông ta. Nhưng sau đó…” Thiệu Từ cúi đầu, lại nhỏ giọng nói ra ba cái tên, “Phó Tổng Giám đốc công ty Thần Ảnh, Đái Hải Xương. Tổng Giám đốc Tập đoàn Thịnh Thiên, Dương Kiến Chương. Chủ tịch Quỹ Ngoại hối, Hàn Húc Diêu. Bọn họ là người cưỡng ép tôi lâu nhất và nhiều lần nhất”.

Tín Túc không hiểu vì sao thấy mấy cái tên này nghe quen tai, giống như từng nghe thấy ở đâu đó rồi. Đột nhiên, cậu nhớ ra gì đó, quay đầu, bất ngờ đối mặt với Lâm Tái Xuyên…

Đó là những người ở trong “danh sách” của Lục Văn Trạch khi đó!

Nửa năm trước, Hình Chiêu mượn chức Phó Hiệu trưởng trường Thịnh Tài cưỡng ép nữ sinh trung học bán dâm, sau lưng dựa “chiếc ô” che lấp mặt trời. Những “khách hàng” này giúp Hình Chiêu dọn dẹp không ít “chướng ngại vật”. Phần lớn những tên quan to, bổng lộc dày cầm thú đó đã bị Lâm Tái Xuyên đưa vào tù. Nhưng vẫn còn một vài người trốn ở nơi tăm tối quá sâu, từ đầu đến đuôi không hề để lộ ra bất kì sơ hở nào, Cục Công an thành phố không có cách nào trong điều kiện không hề có chứng cứ tùy tiện khởi động quá trình điều tra. Cho nên, khi đó không thể tránh được việc để lại một phần “khối u” không được thanh trừ, chỉ tồn tại trong danh sách điều tra Lục Văn Trạch đưa cho bọn họ.

Tên hai người Đái Hải Xương và Hàn Húc Diêu thế mà rõ ràng có mặt trong danh sách đó!

Hết chương 95

Đến chương 96