Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 73 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Thẩm Trì nghĩ vậy chắc chắn sẽ rất đắt, nhưng nhìn đôi mắt đen láy của Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu lại chẳng nói gì mà chỉ im lặng gật đầu và chuyển đồ vào trong nhà mới.

Phòng của cậu tuy không có cửa sổ sát đất nhưng có cửa sổ lồi bao phủ toàn bộ bức tường. Hệ thống sưởi trong phòng được bật hết cỡ, khiến cửa kính trong suốt bám hơi trắng.

Thiếu niên thay quần áo ngủ và nằm lên giường. Cậu không cần cuộn mình thành một cục hay đắp thêm một lớp áo khoác dày lên trên chăn bông nữa. Bắp chân lạnh toát dần dà ấm hơn hẳn, toàn thân từ trên xuống dưới đều vô cùng ấm áp.

Bình thường dù ở đâu cậu cũng có thể ngủ ngon, nhưng chẳng biết tại sao đêm nay cậu lại thao thức không ngủ được. Cậu lo rằng đây chỉ là cơn ảo giác, và rồi khi tỉnh dậy, cậu vẫn sẽ ở trong căn trọ chật hẹp kia, chỉ có một thân một mình như xưa.

Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà, học thuộc từ vựng.

Ability,

Able,

Aboard…

Cậu đọc từ A đến E nhưng vẫn chưa ngủ được. Trong đầu nảy ra một suy nghĩ táo bạo, thiếu niên bèn cầm chăn của mình và đi tới trước cửa phòng Nghiêm Tuyết Tiêu. Cậu gõ nhẹ nhưng không ai đáp lời. Có vẻ như anh đã ngủ.

Cậu lấy hết dũng khí đẩy cửa phòng Nghiêm Tuyết Tiêu ra. Đèn trong phòng đã tắt, tấm rèm màu đen che kín hết cửa sổ, khiến cả căn phòng chìm vào bóng đêm và không có lấy một tia sáng.

Mò mẫm đi vào phòng, cậu muốn ngủ cạnh Nghiêm Tuyết Tiêu, song vì quá tối nên không thể tìm được đúng vị trí. Đầu đâm thẳng vào lồng ngực ấm áp của người thanh niên, cậu căng thẳng đến độ toàn thân đều cứng đờ lại.

Một lát sau, thiếu niên nín thở và ngẩng đầu lên. Bởi không muốn đánh thức Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu từ từ điều chỉnh vị trí và dịch sang bên cạnh từng chút một.

Đang định nhích sang một bên, Thẩm Trì bỗng dưng rơi vào một cái ôm nồng ấm. Giọng nói đượm chút mỏi mệt của người thanh niên vang lên, gần trong gang tấc: “Đừng nghịch.”

Cậu ngỡ Nghiêm Tuyết Tiêu đã tỉnh nên trong lúc nhất thời chẳng dám động đậy. Đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào, vậy mà nói xong đúng một câu, người thanh niên lại chỉ siết chặt tay mình quanh cậu.

Có lẽ là anh đang nói mớ.

Bao lo lắng trong lòng cậu trai được trút bỏ. Ngủ giữa vòng tay của Nghiêm Tuyết Tiêu, cảm giác không chân thực kia dường như đã biến mất. Cậu nắm chặt lấy vạt áo của đối phương, tựa bé cún con nằm nhoài nơi lồng ngực anh trai mình.

Ngày hôm sau, Thẩm Trì tỉnh dậy từ rất sớm. Cậu rón rén xuống giường, ôm công cụ gây án là chiếc chăn rồi chột dạ về lại phòng mình.

Ấy vậy, cậu nào trông thấy đôi mắt hẹp dài của người thanh niên đột nhiên mở ra ngay sau khi cậu vừa xoay người đi.

Thẩm Trì nằm trên giường mình nửa tiếng đồng hồ. Vờ như bản thân mới tỉnh ngủ, cậu dụi mắt, đi tới trước bàn ăn, đoạn ngồi xuống và làm bộ bình tĩnh bảo: “Chào buổi sáng.”

Nghiêm Tuyết Tiêu ngước mắt lên: “Chào buổi sáng.”

Sữa trên bàn hãy còn nóng, cậu bèn cầm cốc, uống một ngụm thật lớn rồi ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Tuyết Tiêu.

Chàng thanh niên vừa ăn sáng vừa đọc một cuốn sách tiếng Đức. Cậu cắn miếng bánh mì nướng, hỏi: “Anh đang đọc gì thế?”

“Phê phán lý tính thuần tuý của Kant.”

Thẩm Trì chỉ mới xem qua về chủ nghĩa duy tâm khách quan của Kant trong sách Chính trị. Cậu tò mò hỏi: “Anh kể cho em nghe chút về ông ấy được không?”

“Kant được mệnh danh là kho chứa triết học của phương Tây.” Nghiêm Tuyết Tiêu chậm rãi đáp, “Ông ấy chưa bao giờ rời khỏi thành phố mình sinh ra và sống một đời cô độc. Thế nhưng, Kant đã dành cả đời mình để tìm ra cơ sở cho lí trí của con người, chấm dứt thời kì triết học cổ điển và mở ra thời đại của nhận thức luận.”

Dù không hiểu lắm song thiếu niên vẫn nghiêm túc ghi nhớ. Cậu cũng muốn đến gần hơn với thế giới của Nghiêm Tuyết Tiêu.

Ăn sáng xong, điện thoại cậu bỗng reo lên. Cậu mở màn hình, đầu bên kia di động truyền tới giọng nói của Trang Châu: “Cậu có ở nhà không? Tôi với Thi Lương gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời.”

“Chuyển nhà rồi.” Cậu dọn bàn.

“Chuyển đi đâu thế?” Trang Châu lập tức hỏi, “Trên tỉnh mới mở nhà ma đấy, bọn tôi đang định hỏi xem cậu có muốn đi chơi hay không.”

Thẩm Trì cúp điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình một lát rồi gửi địa chỉ cho Trang Châu.

Sau khi Yến Thâm đến vào lúc tám giờ sáng, bọn họ bèn đúng giờ vào học. Nghe giảng xong, cả hai đang làm bài tập thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cậu ra mở cửa, thấy Trang Châu và Thi Lương xách túi đứng bên ngoài. Trang Châu đưa cậu một hộp quà: “Mừng chuyển nhà mới nhé, tặng cậu ổ cứng đang giảm giá ở cửa hàng kĩ thuật số này.”

Thi Lương cũng ngượng ngùng đưa chiếc túi trong tay cho cậu: “Không biết cậu có thích cái bao tay này không.”

Xưa nay Thẩm Trì chưa từng được tặng quà tân gia bao giờ, cậu bèn liếc về phía Nghiêm Tuyết Tiêu theo bản năng. Thấy anh nhìn mình đầy khích lệ, cậu mím môi và nhận quà: “Cảm ơn.”

“Tôi đang học.” Có chăng là thấy giọng điệu của bản thân quá đỗi lạnh lùng, thiếu niên ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi, “Các cậu muốn vào nghe không?”

Trang Châu:…

Lần đầu tiên cậu ta được người khác mời đi nghe giảng, song thấy Thẩm Trì hiếm lắm mới ngỏ lời, cậu ta và Thi Lương nhìn nhau một cái, đoạn dè dặt bước vào nhà.

Trang Châu không ngờ Yến Thâm cũng đang ở đây. Người ngồi trên ghế hẳn là anh trai của Thẩm Trì, nom vẻ ngoài chẳng giống cậu tẹo nào. Đôi mắt phượng nơi anh đậm chất phương Đông, mày đen như mực, cả người toát lên cảm giác xa cách mơ hồ. Chẳng giải thích được tại sao, cậu ta chỉ liếc nhìn anh một cái rồi quay đi ngay.

Yến Thâm đang tập trung làm đề ngữ pháp. Từ sau khi Thẩm Trì học hành tiến bộ hơn, hắn đã lại nằm cố định ở vị trí cuối bảng.

Nhưng điều khiến Trang Châu phải ngạc nhiên chính là việc Yến Thâm không hề bại trận như cậu ta nghĩ. Ngược lại, hắn còn làm đúng mười trên hai mươi câu, tất thảy đều liên quan đến phần bổ ngữ. Cậu ta ngó sách bài tập của Thẩm Trì, thấy cậu làm chuẩn hết cả bài. Đúng là bọn họ đang dạy học thật.

Cậu ta nghe Yến Thâm gọi anh là thầy Nghiêm nên cũng bắt chước theo. Nom người thanh niên không phản đối, cậu ta kéo Thi Lương lại và ngồi xuống cạnh Thẩm Trì.

Bài giảng ngày hôm nay là về các thì. Trước đây cậu ta cũng từng bỏ tiền đi học ở các trường dạy thêm trên tỉnh lị, bọn họ cứ giảng từng phần chứ chẳng bao giờ gộp hết vào thành một. Người thanh niên thì lại tóm tắt cả mười sáu thì vào chung một bảng, khiến những kiến thức mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng hẳn.

Trang Châu ghi ghép không ngơi tay. Đến giờ nghỉ, cậu ta mới dừng bút và hỏi Thẩm Trì: “PUBG cập nhật phiên bản và ra súng mới rồi đấy, tay cậu bây giờ đã chơi được chưa?”

Thẩm Trì nhìn cổ tay của mình. Sau hai tháng trị liệu, cổ tay cậu đã hết đau, nhưng bác sĩ khuyên cậu nên nghỉ ngơi từ nửa năm đổ lên. Nghe Trang Châu nói thế, cậu hơi động lòng: “Cũng không phải là không thể.”

Trang Châu vừa định hẹn cậu chơi game thì thanh niên lia mắt nhìn sang. Cậu ta không khỏi rùng mình một cái: “Tôi nhớ trên mạng bảo bị viêm gân vẫn nên nghỉ lâu một tí, thi đại học xong rồi bọn mình chơi sau nhé.”

Cậu ta dứt lời, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo nọ mới biến mất, vẻ mặt người thanh niên lại điềm đạm như cũ.

Lúc sau, Trang Châu không dám nhắc tới hai chữ trò chơi nữa. Cậu ta ngồi thẳng người và chăm chú nghe giảng, chẳng dám phân tâm.

Có lẽ là bởi học hành nên thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến giờ ăn tối. Món lẩu oden bỗng hiện lên trong đầu Thẩm Trì. Bụng khẽ kêu, tay cậu vô thức viết hai chữ lẩu oden lên sách bài tập. Còn chưa kịp gạch mấy chữ ấy đi, Nghiêm Tuyết Tiêu đã cuộn sách lại rồi gõ nhẹ lên mái đầu bù xù nơi cậu. Biết mình bị phát hiện, thiếu niên bèn vội vàng tập trung làm bài,

Kết thúc buổi học, Yến Thâm đứng dậy khỏi ghế và im lặng cúi chào. Trang Châu và Thi Lương cũng cầm cặp lên, nói lời tạm biệt: “Chào thầy Nghiêm ạ.”

Sau khi ba người nọ rời đi, Nghiêm Tuyết Tiêu vào trong bếp và lấy nguyên liệu nấu ăn ra khỏi tủ lạnh. Thẩm Trì đứng một bên rửa rau: “Hôm nay ăn gì hả anh?”

Người thanh niên bình tĩnh đáp: “Lẩu oden.”

Bàn tay đang rửa rau của Thẩm Trì khựng lại. Có chăng đây là ảo giác của chính cậu, nhưng dường như Nghiêm Tuyết Tiêu lúc nào cũng nhớ kĩ từng lời cậu nói.

Trang Châu ra ngoài bấm thang máy thì chợt phát hiện mình để quên vở ghi. Cậu ta nhờ Thi Lương giữ cửa thang máy, đoạn chạy về gõ cửa: “Thẩm Trì, tôi—”

Cửa bật mở.

Người mở cửa không phải là Thẩm Trì mà là thầy Nghiêm – người rất nghiêm túc khi giảng bài. Anh đeo chiếc tạp dề kẻ sọc sáng màu. Như thể khám phá được bí mật nào đó, Trang Châu nuốt lời đang nói dở vào, chủ động đóng cửa lại.

Yến Thành, tại dinh thự nhà họ Nghiêm.

Thư kí Ân đi theo Nghiêm Chiếu vào phòng làm việc. Khác hẳn với vẻ sang trọng đầy phô trương như trong tưởng tượng của người ngoài, tất thảy đồ đạc trong phòng làm việc của Nghiêm Chiếu đều là đồ cũ, ngoại trừ những bức thư pháp đắt đỏ treo trên tường.

“Tôi vừa thấy có người lạ.” Nghiêm Chiếu lên tiếng.

“Đứa cháu ở dưới quê của bác Cao mới lên, gặp được bác Cao xong rồi sẽ đi ngay.” Thư kí Ân cung kính đáp lời. Anh ta biết Nghiêm Chiếu vốn đa nghi, không bao giờ chịu được việc có người lạ ở trong nhà.

Nghiêm Chiếu trầm ngâm, đoạn ngồi xuống ghế và hỏi: “Tra được chưa?”

“Được rồi ạ.” Thư kí Ân đặt túi tài liệu chưa mở xuống bàn, sắp xếp lại ngôn từ, “Tuyết Tiêu từng xuất hiện tại sân bay Yến Thành và đang có quan hệ thân thiết với một cậu trai ở Biên Thành. Có vẻ bọn họ đang sống chung một nhà.”

Nghiêm Chiếu mở xem tư liệu về Thẩm Trì đặt trên bàn. Nhìn thiếu niên với mái tóc đỏ, một người chưa bao giờ thể hiện ra cảm xúc như Nghiêm Chiếu cũng phải nhíu mày thành hình chữ xuyên(*), rõ ràng là đang cực kì bất mãn.

(*) Chữ xuyên: 川

Thư kí Ân đứng một bên không khỏi thầm nhủ với lòng. Đây là lần đầu tiên anh ta trông thấy vẻ mặt ấy của Nghiêm Chiếu, nom cứ như cải trắng nhà mình chăm bị ai đó gặm mất.

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Tác giả có đôi lời muốn nói:

#Khi bố vợ biết đến sự tồn tại của bé con#