Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 94 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Dây thần kinh trong não Thẩm Trì đứt phựt. Dù cậu nói rằng sẽ ngủ lại căn cứ, nhưng nào bảo rằng sẽ ngủ lại cùng nhau. Cậu bèn lắp bắp đáp: “Chỉ có một cái giường thôi.”

Nghiêm Tuyết Tiêu ngước mắt: “Có phải là mình chưa ngủ chung bao giờ đâu.”

Khuôn mặt thiếu niên bỗng chốc đỏ bừng, cậu nhớ hồi ở Biên Thành cả hai cũng đã từng ngủ cùng một giường rồi. Cậu đang định giải thích thì nghe thấy giọng nói bình tĩnh của người đàn ông: “Nếu em không tiện thì để anh tự về vậy.”

Thẩm Trì không nhịn được hỏi: “Hôm nay A Bùi không tới sao?”

“Hôm nay cậu ấy bận rồi.”

Cậu nhìn ra ngoài khung cửa sổ sát đất. Trời đã đen kịt một màu, mặt hồ tĩnh lặng như nuốt chửng lấy toàn bộ ánh sáng, khiến cậu không yên tâm để Nghiêm Tuyết Tiêu rời khỏi một mình: “Anh ở lại đi.”

Trông theo bóng lưng của cậu trai, Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ cười.

Thẩm Trì tắt đèn và nằm xuống giường, tóc hãy còn vương ít nước vì vừa tắm rửa xong. Rõ ràng cơ thể đã thấm mệt sau cả một ngày tập luyện, nhưng ngửi thấy hương gỗ thông lạnh lẽo bên cạnh, đầu óc cậu vẫn vô cùng tỉnh táo.

Điều ấy lại càng khiến cậu cảm nhận được rõ rằng mình đang ngủ chung với anh trên một chiếc giường. Cậu dịch một chút về phía rìa, đoạn lại nhích thêm xíu nữa, rồi quấn lấy chăn mà nằm chênh vênh nơi mép giường.

“Thẩm Trì.” Nghiêm Tuyết Tiêu đột nhiên gọi cậu.

Cả người cậu căng cứng: “Sao thế anh?”

“Em sắp ngã rồi đấy.”

Vốn thân thể thiếu niên đã cứng đờ, vừa mới xích thêm đôi chút về phía mép giường thì lại nghe Nghiêm Tuyết Tiêu bảo mình sắp rơi, khiến cậu ngã cái rầm xuống sàn nhà làm bằng gỗ.

Buổi phân tích diễn ra lúc tám giờ sáng, Lam Hằng ngồi trên ghế, uống nốt hớp sữa đậu nành cuối cùng. Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cậu trai, anh không khỏi tò mò hỏi: “Đội trưởng, sao trông cậu có vẻ ngủ không được ngon vậy?”

Diệp Ninh đứng cạnh đang thả miếng kỷ tử vào bình giữ nhiệt của mình, trêu: “Không phải là bạn gái ngủ lại đấy chứ?”

Nhóc đội trưởng TTL cứng ngắc trả lời: “Không phải bạn gái đâu.”

Hứa Thành trầm ngâm suy nghĩ.

Thấy vậy, Lam Hằng bèn nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế?”

Hứa Thành nghiêm túc tung tin: “Là bạn trai đấy.”

Lam Hằng nghẹn họng, song suy nghĩ kĩ một hồi lại thấy dường như cũng chẳng có vấn đề gì lắm. Dù sao thì anh không nghĩ chuyện ấy là thật, bởi chung quy câu lạc bộ đã quy định rằng người ngoài không được phép vào trong trụ sở.

Thẩm Trì đâu biết các thành viên đang nghĩ gì trong lòng, cậu lần lượt đề cập đến từng vấn đề để lộ tại trận đấu tập ngày hôm qua. Sau khi kết thúc buổi phân tích, mọi người đều sang phòng huấn luyện cách vách, ngoại trừ cậu và Hứa Thành.

Trong phòng chỉ có độc hai người bọn họ, Hứa Thành đang mải mê ghi chép bèn ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì sao?”

Thẩm Trì phát lại video ván đầu tiên tại trận đấu tập ngày hôm qua. Trong video, Hứa Thành sững lại trước nòng súng của hai tuyển thủ đội Lion ít nhất phải năm giây, khiến kẻ địch tìm được sơ hở của cả đội và liên tục giết chết từng người bọn họ.

“Xin lỗi, tôi phản ứng chậm.” Hứa Thành tự nhận thức được vấn đề của mình.

Hắn đã quen livestream, nhưng việc thi đấu lại khác hẳn với chuyện phát sóng trực tiếp. Nó không cho phép người chơi mất cảnh giác giây nào mà nhất định phải tập trung cao độ trên sàn đấu, song hắn vẫn chưa thể thoát khỏi trạng thái khi livestream.

“Vấn đề không hoàn toàn nằm ở đấy.”

Trước đây Thẩm Trì chưa từng làm đội trưởng, thành thử cậu cũng chẳng rõ một người đội trưởng tốt trông sẽ như thế nào. Cậu chỉ hành động theo bản năng mà nhắc nhở riêng Hứa Thành.

“Trước đó tôi đã lệnh cho anh phải nhanh chóng chuyển sang nóc nhà rồi, nhưng trong lòng anh lại do dự và bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để rút lui. Anh không hề tin vào những gì tôi phán đoán.”

Thẩm Trì không dám nói rằng mọi suy đoán của mình là hoàn toàn chính xác, nhưng thân là đội trưởng, nếu các thành viên trong đội cứ chần chừ trước mệnh lệnh của cậu thì dù có đoán đúng đến đâu cũng sẽ bỏ lỡ mất cơ hội.

Lúc xem xét lại trận đấu ngày hôm qua, cậu phát hiện kĩ thuật bắn của đội Lion không thuộc dạng khủng nhất, ngay cả đội trưởng Tần Bách Văn cũng chỉ được coi là nằm trên mức trung bình trong League. Ấy vậy, năng lực chấp hành của cả đội lại chẳng hề tầm thường chút nào, từ đó giúp bốn người bọn họ có thể phối hợp cực kì ăn ý với nhau.

Hứa Thành nắn quyển sổ chi chít chữ, một lúc sau mới cúi đầu bảo: “Tôi hiểu rồi.”

Thẩm Trì nói xong bèn sang phòng tập, còn Hứa Thành vẫn cứ nán lại trong phòng.

Tại căn cứ huấn luyện của Lion, Tần Bách Văn tháo tai nghe ra, hỏi vị giám đốc vừa tới đưa tài liệu: “Hôm nay TTL không hẹn đấu tập à?”

“Đội mình không có thời gian nên tôi huỷ rồi.” Giám đốc mở điện thoại lên, “Thật ra cả ngày hôm nay TTL đều đấu tập, không biết giám đốc bên họ giao thiệp kiểu gì nữa.”

Tần Bách Văn nhướng mày, việc cả đội bị tàn sát ngày hôm qua dường như chẳng hề hấn gì với TTL. Tuy hắn không coi trọng cái đội tuyển mới chưa được rèn luyện đủ này nhưng phải thừa nhận rằng bọn họ quả thật khá kiên trì.

Mà TTL thì cứ tiếp tục đấu tập, các đội tham gia đều là những đội bị giáng xuống từ PCL. Ván nào đội bọn họ cũng xếp cuối, nhiều lần còn bị giết chết sạch, khiến khán giả trong phòng phát sóng lo lắng bội phần.

[Tâm trạng của bé con ổn chứ?]

[Nếu là tui thì chắc đập vỡ cả bàn phím mất, đánh từ sáng đến giờ cứ thua hoài chứ không thắng nổi ván nào]

[Không thì mình đừng đánh nữa?]

[+1, tự tin thi đấu vẫn rất quan trọng đó]

Đương lúc nghỉ ngơi, thiếu niên nhìn bình luận trên màn hình rồi mở miệng đáp: “Vẫn phải đấu tập chứ, nếu không làm sao mà giành chức vô địch PCL năm nay được?”

[Chưa vào nổi PCL mà đã bắt đầu mơ mộng chức quán quân hử?]

[Quả nhiên là không cần lo lắng cho sự tự tin của bé con mà]

[Chức vô địch PCL cũng không dễ lấy đâu, toàn bộ League chỉ có hai mươi tư đội được vào PCL mà thôi]

[Diệp Ninh mau ra khuyên nhủ bé nó đi]

“Trước tiên mình đừng bàn đến chuyện giành quán quân của PCL nữa.” Diệp Ninh tiếp lời, “Không tham gia đấu tập thì sao vào PCL nổi?”

Lam Hằng cũng lên tiếng: “Dù gì cũng cứ lấy được chức vô địch của PDL đã.”

Hứa Thành yên lặng lắng nghe.

[Biểu cảm của Hứa Thành cũng chính là vẻ mặt của tui hiện tại]

[Tính cách của đội trưởng cũng lây sang cho cả đội hay sao? Bé mèo dạy hư các thành viên rồi, nếu TTL không vào được vòng trong thì phải làm thế nào đây]

[Chỉ nhìn thôi đã thấy buồn cười]

[Totole cố lên nha!]

Thẩm Trì đeo tai nghe và tiếp tục trận đấu tập. Buổi chiều khi kết thúc, cậu phát hiện lượng cá khô nhỏ mình nhận được nhiều hơn bao giờ hết, ước chừng lên tới tận hai nghìn tệ. Điều này khiến trái tim bất an vì thẻ ngân hàng sắp cạn kiệt nơi cậu yên tâm hơn hẳn.

Bữa tối, tại dinh thự nhà họ Nghiêm.

Bầu trời sẫm màu dần, trên bàn ăn dài chỉ có độc ba người. Toàn bộ phòng ăn dường như trống không, ánh nến lặng lẽ lay động theo làn gió.

Phu nhân Nghiêm mặc đồ tang đặt dao dĩa xuống, đoạn phá vỡ sự yên ắng ngột ngạt nọ: “Mẹ nghe Lạc Thư bảo con rất thân thiết với Trịnh An từ sau khi về nước. Con biết ông ta là người như thế nào không? Chẳng có việc gì mà ông ta không dám làm đâu.”

Nghiêm Tuyết Tiêu im lặng không đáp lời.

“Xem ra con vẫn biết rõ ông ta là loại người gì nhỉ.” Phu nhân Nghiêm đứng phắt dậy, “Thế mà giờ con còn đi kết bạn kết bè với Trịnh An, con không thấy có lỗi với người bố đã chết của mình à?”

Động tác đứng dậy của bà mạnh đến mức khiến chiếc cốc đặt trên khăn trải bàn rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Nó vỡ tan tành giữa vũng rượu vang đỏ tươi, khiến lời bà nói lại càng thêm phần hùng hồn.

Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi bên cạnh bà cúi người xuống, nhặt từng mảnh vỡ của chiếc li lên. Đầu ngón tay anh bị rạch ra một vết thương nhỏ.

Đôi mắt phu nhân Nghiêm thoáng hiện vẻ đau lòng, cuối cùng bà không tiếp tục trách móc anh nữa: “Con tự hiểu trong lòng là được.”

Sau khi phu nhân Nghiêm rời đi, Nghiêm Tế đẩy xe lăn tới cạnh Nghiêm Tuyết Tiêu: “Mẹ cháu đã phải chịu nhiều kích động từ đợt đám tang nên cảm xúc bất ổn lắm, may là được chú Lạc của cháu chăm sóc đấy. Cháu đừng so đo với chị ấy làm gì.”

Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ dạ.

Nghiêm Tế thở phào nhẹ nhõm. Gã đang định nói dù thế nào đi chăng nữa thì hai người cũng là máu mủ ruột rà, song Nghiêm Tuyết Tiêu lại bất ngờ bảo: “Bà ấy vẫn còn nắm ít cổ phần trong tay.”

Khoảnh khắc nghe được câu nói kia, Nghiêm Tế khó có thể diễn tả nổi cảm xúc của mình thành lời. Đứa cháu trai mà gã dõi theo toàn bộ quá trình trưởng thành dường như đã trở thành một người khác, ngay cả anh trai gã cũng chưa bao giờ như thế.

Gã nhìn Nghiêm Tuyết Tiêu bằng vẻ mặt phức tạp. Người thanh niên đã từng làm bạn với sách ấy cứ như chưa lúc nào tồn tại. Gã thở dài: “Cháu thay đổi rồi.”

Nghiêm Tế đẩy xe lăn đi mất, để lại mình Nghiêm Tuyết Tiêu trong phòng ăn. Anh ngồi trên ghế chủ toạ, trông không rõ biểu cảm, như thể tất thảy mọi thứ chỉ là đống vụn vặt.

Thẩm Trì tháo tai nghe xuống, chuẩn bị kết thúc buổi phát sóng trực tiếp. Có lẽ là vì số lần sử dụng quá nhiều nên con chuột cậu đem theo từ Biên Thành tới Yến Thành đã không còn nhạy nữa.

[Trời lạnh rồi, nên đổi con chuột đi thôi]

[Mị còn tưởng mấy thứ như con chuột sẽ mãi mãi không hỏng chứ]

[Mèo nhỏ đã rất cố gắng, nổ địa chỉ để mẹ gửi con chuột mới sang cho nào]

[Bé con đã mười tám tuổi, tui xin chuyển từ fan mẹ sang fan bạn gái! Đổi một con chuột lấy bạn trai có được không?]

[Tui định bảo con dâu đang nhìn bà đó, nhưng nghĩ lại mới thấy con dâu đã biến mất lâu lắm rồi, chỉ có đám người già là còn nhớ thôi]

“Tui tự mua.”

Thẩm Trì trực tiếp tắt máy tính. Thật ra trong căn cứ vẫn còn thừa con chuột, nhưng cậu đã quen dùng thiết bị của mình. Rời khỏi trụ sở, cậu đến một cửa hàng kỹ thuật số cạnh Yến Đại và chọn một con chuột vừa túi tiền.

Cửa hàng nọ chỉ cách Hoa Đình có vài bước chân. Thiếu niên ngẫm ngợi một hồi rồi sang khu Hoa Đình, đi lên bằng thang máy và dùng chìa khoá mở cửa. Nghiêm Tuyết Tiêu vẫn chưa về nhà.

Cậu rất sợ tiếng tút tút phát ra từ loa điện thoại. Song, do dự một thoáng, cậu vẫn bấm gọi cho Nghiêm Tuyết Tiêu, tay nắm chặt di động.

Ấy vậy, điện thoại mới kêu chưa được vài giây thì đã có người nhận máy. Bàn tay siết chặt di động từ từ thả lỏng, cậu vô thức nói: “Anh nhận máy nhanh thật đấy.”

“Anh đặt chế độ chú ý đặc biệt mà.”

“Em thì đâu có việc gì quan trọng.” Thiếu niên không nhịn được bảo, “Anh không cần cài chế độ đó đâu.”

“Cần chứ.” Phía bên kia điện thoại hơi ngừng lại, “Anh muốn lúc nào cũng có thể nhận kịp cuộc gọi của em.”

Thẩm Trì đang cầm điện thoại mím môi, vị trí nào đó trong tim như được lấp đầy. Bao cảm xúc ấm áp lạ thường chảy dọc khắp người, bỗng dưng cậu chẳng còn sợ việc điện thoại không có người tiếp nữa.

Cậu toan hỏi xem anh có về hay chăng thì chợt nghe tiếng bước chân vang lên từ đằng sau. Quay đầu lại, cậu trông thấy Nghiêm Tuyết Tiêu đứng ngoài cửa.

Người đàn ông mặc bộ vest tối màu, khuôn mặt ẩn trong bóng tối nom không mấy rõ ràng. Đôi môi mỏng nơi anh mím chặt thành một đường, ngay cả A Bùi theo sau cũng không dám bước tới.

Nhận ra tâm trạng của Nghiêm Tuyết Tiêu không được tốt lắm, thiếu niên tóc đỏ chủ động mở lời như bé sói con đang vẫy đuôi: “Hôm nay em kiếm được tận hai nghìn tệ đấy, đủ sinh hoạt phí cho tháng này rồi.”

Nghiêm Tuyết Tiêu xoa đầu cậu, đoạn đưa cho cậu một cái hộp.

Trong lòng cậu trai bỗng có dự cảm chẳng lành. Cậu mở hộp ra, phát hiện bên trong là một con chuột thoạt nhìn vô cùng đắt đỏ, bèn giả vờ bình tĩnh hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”

“Hai nghìn ba.”

Nhận được đáp án, cậu bối rối cầm lấy chiếc hộp. Tuy rất vui vì được anh tặng quà nhưng cậu hiểu số tiền bản thân kiếm được nhờ livestream vất vả cả ngày nay đã về với số âm. Xem ra ngày mai cậu phải chăm chỉ phát sóng mới được.

Đương lúc cậu cúi đầu động viên chính mình, Nghiêm Tuyết Tiêu bỗng hỏi một câu, nghe không rõ cảm xúc: “Em có nghĩ anh đã thay đổi rồi không?”

Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú nơi Nghiêm Tuyết Tiêu rơi vào tầm mắt cậu. Cậu cẩn thận ngắm nghía một hồi, đoạn đỏ mặt và nhỏ giọng đáp: “Trông đẹp trai hơn ạ.”