Chương 97
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 97 tại dưa leo tr.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đầu Thẩm Trì lập tức hiện lên những suy nghĩ mờ ám của mình với anh, bèn nhanh như chớp trùm kín chăn lên đầu: “Em ngủ đây.”
“Giờ cũng biết ngủ rồi à?” Giọng điệu của Nghiêm Tuyết Tiêu rất bình tĩnh.
Hoá ra là anh làm vậy để cậu chịu đi ngủ sao? Thiếu niên kéo chăn lộ một khoảng, chậm rãi thò đầu ra khỏi chăn, bao đẩy đưa trong lòng cuối cùng cũng trở về với sự trong sáng.
Ấy vậy, cậu vẫn không hề thấy buồn ngủ, mãi cho đến khi bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Nghiêm Tuyết Tiêu nhẹ nhàng xoa mái tóc đỏ nơi cậu. Động tác ấy dịu dàng tới nỗi khiến cậu vô thức nhắm mắt lại, rồi cọ vào lòng bàn tay anh như một chú cún con đang thoải mái vì được người ta vuốt lông cho.
Nhìn thiếu niên tràn trề tinh lực đã chìm vào giấc ngủ sâu, hàng mi dày run lên theo tiếng hít thở và hắt bóng mờ trên làn da trắng nõn, Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ khàng đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên vầng trán cậu.
Anh rời mắt và tiếp tục chuyên tâm xem tài liệu, nhưng thoáng thấy cậu trai ngủ bên cạnh níu lấy quần áo của mình, anh lại hôn cậu thêm một cái, mặt không cảm xúc.
♪
Lúc Thẩm Trì tỉnh dậy thì Nghiêm Tuyết Tiêu đã rời đi, vậy mà cậu còn tưởng cả hai có thể ăn sáng cùng nhau. Tầm mắt dừng lại trên chiếc chăn bị vo thành một cục, cậu chợt nhận ra đêm hôm qua bọn họ không chỉ ngủ cùng trên một giường mà còn đắp chung một cái chăn nữa.
Nhìn tấm chăn rúm ró trông cực kì khả nghi kia, cậu bèn xốc chăn lên hòng kiểm tra ga giường thì thấy nó vẫn sạch sẽ như cũ. Mặt đỏ bừng cả lên, hẳn cậu không ôm anh mình rồi làm chuyện linh tinh gì đó đâu nhỉ.
Trận chung kết PDL được tổ chức vào buổi chiều tại nhà thi đấu ở SWL. Bảng A có tổng cộng tám đội, bao gồm Lion, BOX, Cá Mập Đen và TTL. Bọn họ sẽ thi đấu với bảng D trong ngày đầu tiên. May mắn thay, phần lớn các đội thuộc bảng D đều là đội mới, trong đó có cả đối thủ cũ Ong Nhỏ.
Lưu Hiểu Đông vẫn đảm nhận vai trò bình luận viên. Tuy trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu nhưng các tuyển thủ đã lục tục vào sân. Giữa một rừng đồng phục đội với đủ kiểu dáng khác nhau, anh ta chú ý đến TTL bởi trông bọn họ thật sự quá nghèo: Trên mấy chiếc áo trắng dành cho cụ ông ghi ba chữ TTL bằng bút mực đen, nhìn thế nào cũng không giống một đội tuyển sẽ thi đấu nghiêm túc.
Anh ta không nhịn được mà tới gần: “Các cậu là TTL đúng không? Tôi là bình luận viên hôm nay, Lưu Hiểu Đông.”
“Lưu Hiểu Đông của tờ Esports Weekly?” Thiếu niên tóc đỏ ngẩng đầu.
“Là tôi.” Lưu Hiểu Đông tự nhiên thừa nhận, “Tôi đã xem trận đấu tập của các cậu rồi, về cơ bản đều là đứng cuối, năm nay không có hi vọng gì đâu, sang năm có cơ hội thì hẵng trở lại. Các cậu cũng mua Esports Weekly à?”
Hứa Thành siết chặt tay. Lúc nói chuyện, Lưu Hiểu Đông lúc nào cũng trưng ra nụ cười khách sáo, thành thử bọn họ dù có bực thì cũng không thể đốp chát lại gì. Hắn không khỏi nhìn về phía Thẩm Trì.
Chỉ thấy cậu trai “Ừm” một tiếng: “Ném hết vào thùng rác rồi.”
Thành viên đội TTL quay sang nhìn nhau, quả nhiên tài năng chặn họng người khác của đội trưởng nhà bọn họ không hề gây thất vọng tí nào. Liếc Lưu Hiểu Đông một cái, cả bọn cứ thế đi vào phòng chờ để đợi lên sân khấu với vẻ thoải mái và dễ chịu.
Trận đấu chính thức bắt đầu lúc một giờ chiều. Lưu Hiểu Đông đeo tai nghe lên, ngồi vào vị trí bình luận viên. Người dẫn chương trình là dân không chuyên: “Thầy Hiểu Đông có thể phân tích từng đội một được không ạ?”
Lưu Hiểu Đông hãy còn nhớ rõ chuyện không vui trước trận đấu nên lại càng nói TTL chẳng ra gì: “Thực lực của đội TTL chắc chắn là hạng bét rồi, hôm nay mà bọn họ không đứng cuối thì tôi sẵn sàng nuốt bàn phím. Ngay cả vốn mà ông chủ còn chẳng góp đủ nữa là, đồng phục đội trông kiểu gì thế kia? Phiền đạo diễn dừng quay giúp tôi một chút.”
[Đúng thật là nghèo xuất sắc luôn á]
[Thế mà giám đốc Totole vẫn chắc mẩm câu lạc bộ nhà mình rất giàu cơ]
[Cái áo cụ ông mười tệ kia cho ổng dũng khí để nói vậy hả?]
[Mặc dù Lưu Hiểu Đông nói năng độc địa thật nhưng tôi đã xem TTL đấu tập rồi, quả thật khó có thể diễn tả thành lời. Lúc nào cũng là cả đội lao ra rồi bị tiễn đi luôn, bốn người đồng loạt chết sạch. Chẳng biết có phải bọn họ định chuyển sang làm đội nam nhi hay không nữa]
Vì làng chài là điểm nhảy của Lion, TTL đã từ bỏ nơi ấy và đổi vị trí hạ cánh thành khu phế tích để tránh roll điểm. Không may thay, bọn họ chạm trán phải đội Ong Nhỏ, thành thử vừa đáp xuống đất là tiếng súng đã nổ liên hồi.
Bốn thành viên của đội Ong Nhỏ đều là xạ thủ nên có lợi thế hơn hẳn khi đánh cận chiến, khiến Diệp Ninh dẫu có lấy một chọi hai nhưng TTL vẫn rơi vào thế hạ phong. Hứa Thành bị AKM giết chết, Diệp Ninh lập tức rơi vào tầm ngắm.
“TTL hết hi vọng rồi.” Lưu Hiểu Đông nhìn màn hình mà lắc đầu, “Tôi vừa thấy có cô bạn còn cầm biển cổ vũ nữa cơ, cũng chỉ có con gái mới làm fan bọn họ được thôi.”
[Giọng điệu chua ngoa quá rồi đấy]
[Có sao nói vậy thôi, thằng nhóc tóc đỏ kia đúng là rất hút fan]
[Nhìn cái mặt này… Tui tha thứ cho trình độ chơi đó]
[TTL khỏi đi tiếp được rồi]
Ván đầu tiên dần trôi, những cuộc giao tranh cứ nổ ra không ngừng trên sàn đấu. Lưu Hiểu Đông cũng không chú ý đến TTL nữa: “Xem ra lần này vòng bo dừng ở sân bay rồi. Lion đang suôn sẻ đứng thứ hai, xác suất giành chiến thắng của bọn họ vẫn rất cao, có khả năng ván này sẽ lấy được hai mươi mốt điểm.”
Tình thế kiểu này đã từng xuất hiện trước đây nên Lưu Hiểu Đông bình luận vô cùng lưu loát. Theo anh ta thì cục diện trận đấu sẽ diễn ra y như những gì mình suy đoán, song thỉnh thoảng Late lại nhảy ra cướp mạng của những đội khác, gây cản trở dự đoán ấy.
[Lại tới trộm một mạng nữa này]
[Late sẽ chỉ đến trễ thôi chứ không vắng mặt đâu]
[Thương các đội bị trộm điểm quá]
[Đi solo mà không biết đường ý thức tí à]
Anh ta chẳng buồn để tâm đến Late đang lang thang khắp nơi lắm, bởi chỉ cần tới vòng chung kết thôi là những kẻ một thân một mình như vậy sẽ là mục tiêu bị giết chết đầu tiên. Điểm số nay vẫn đang xếp cuối của TTL khiến anh ta vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thấy có gì đó sai sai, nhưng ngẫm mãi suốt hồi lâu vẫn chẳng tài nào nghĩ ra nổi.
Trận đấu tiến đến hồi kết, đôi oan gia ngõ hẹp đồng thời kiêm hai đội mạnh nhất – Lion và BOX đụng độ lẫn nhau. Sau một màn đấu đá nảy lửa, BOX đã chiếm được thế thượng phong. Lưu Hiểu Đông đang định chúc mừng BOX giành được chiến thắng ở ván đầu tiên thì bỗng ngạc nhiên nhận ra trò chơi vẫn chưa kết thúc. Trên sân còn hai người nữa, mà tuyển thủ cuối cùng của BOX lại chẳng tài nào lần ra kẻ địch.
[Sao tôi không thấy ai trong vòng tròn nhỉ]
[Truyện ma nào đây?]
[Chẳng lẽ là ở bên ngoài bo?]
[Không có khả năng đấy đâu, phiên bản mới vừa cập nhật năm ngoái đã tăng sát thương ngoài bo rồi, về cơ bản là không thể chống chọi qua vòng bo cuối được]
Đạo diễn dường như cũng mù tịt. Hình ảnh trong phòng livestream tối sầm lại chừng một đến hai giây, thế rồi cuối cùng máy quay nhắm thẳng vào một căn nhà nhỏ nom vô cùng bình thường ngoài vòng bo. Sở dĩ nói là trông nó “bình thường” bởi vì trên nền nhà chất đống thuốc giảm đau, nước tăng lực và túi cứu thương được vơ vét từ khắp các nơi. Người bình thường sẽ chỉ cầm theo năm, sáu cái, nhưng ở đây lại có tới hai trăm vật phẩm lận!
Để ép người chơi vào bo và chém giết nhau, máu của những ai đứng bên ngoài sẽ không ngừng tụt xuống. Hai thành viên đội TTL liên tục nạp đồ để hồi máu, dù tốc độ tay Lam Hằng hơi chậm nên đã chết vì khí độc nhưng riêng Late thì vẫn bổ sung đồ đâu ra đấy, hoàn toàn chẳng có ý định vào bo để đọ súng tí nào.
[Quá hèn, quá hèn]
[Tui xin phép rút lại lời bảo rằng cậu ta không hèn]
[Gọi cậu ta là chó già thì cũng xúc phạm chó thật quá rồi]
[Nãy tôi vừa tự hỏi người còn lại bên TTL đi đâu vậy, hoá ra là ở đây tàng trữ đồ à? Một người nhặt còn người kia thì trốn, TTL à, mấy ông cũng được lắm đấy]
Ngay cả một người dày dặn kinh nghiệm như Lưu Hiểu Đông cũng không kịp phản ứng. Trên người tuyển thủ BOX toàn súng và đồ để ném, đương nhiên là không đọ lại được một Late chiếm cả căn nhà chất đống đồ uống, để rồi mất mạng khi khí độc ùa đến với vẻ mặt sững sờ.
Trên màn hình hiện lên thông báo thắng cuộc. Thân là người chiến thắng sau cùng, TTL giành được mười điểm xếp hạng. Cộng thêm với sáu điểm tiêu diệt, bọn họ bất ngờ xếp hạng năm.
[Nguyên ba lô đồ cứu thương không thể kháng nổi độc, thế thì mình cứ tích hẳn một nhà là được]
[Há hốc luôn]
[Rõ ràng là biến PUBG thành game một người chơi rồi]
[Cũng không đúng lắm, cậu ta còn trộm cả đầu người nữa mà]
[Đáng để ghi vào lịch sử những bàn thắng nhục nhã của League đấy]
Gần đây League rất để ý đến tố chất của bình luận viên, Lưu Hiểu Đông nhìn bảng xếp hạng, gắng gượng nuốt xuống câu thửi thề sắp bật ra khỏi miệng mà chỉ cảm thán: “Lối chơi rất hoang dại.”
[Đánh PDL đúng là không phát huy được hết tài năng mà]
[Tần Bách Văn bên Lion choáng luôn rồi]
[Hoá ra đấu tập cũng chỉ là đấu tập mà thôi, lên đến sân thi đấu mới bắt đầu bay nhảy này]
[Tui cảm giác ngày mai League sẽ sửa nội quy trong một đêm]
[Trước đấy thì bình luận viên có muốn nuốt bàn phím không nè?]
Cuộc thi kéo dài từ một giờ chiều đến tận sáu giờ tối. Dựa trên nguyên tắc hèn được chừng nào thì hay chừng nấy, TTL đã giành được hạng năm trên tổng mười sáu đội thi. Đối với thành tích này, các thành viên đã vô cùng thoả mãn.
Ấy vậy, lúc tháo tai nghe xuống, Lam Hằng liếc nhìn khán đài: “Ủa, sao biển cổ vũ của đội mình lại biến mất rồi? Anh nhớ trước trận đấu có một cái mà.”
[TTL vẫn chưa thông à?]
[Không thể trách người ta thoát fan được]
[Hoặc có khi là sợ gây phẫn nộ cho dư luận đó]
[Hành vi của đội không liên quan gì đến người hâm mộ đâu nhá!]
Lúc phỏng vấn sau trận đấu, MC đưa microphone cho cậu trai đang cúi đầu nhìn điện thoại, khéo léo hỏi: “Các đội ở hạng thấp hơn đều cho rằng việc thi đấu phải dựa vào thực lực. Bạn nghĩ gì về nhận định này?”
Nghe thấy câu hỏi ấy, các thành viên của đội TTL lập tức sốt sắng không thôi. Lam Hằng tính toán rằng không thể để cậu đắc tội với cả mười một đội xếp sau được, bèn lôi phụ huynh vào: “Có khi anh cậu cũng đang xem livestream đấy.”
Ý anh là cậu phải biết tiết chế chút.
Ai ngờ vừa nghe anh nói vậy, thiếu niên bỗng đỏ mặt. Mặc áo khoác che đi bộ đồng phục xấu phát hờn của đội, cậu nói một cách lịch sự: “Không cần để ý đến lời của kẻ thua cuộc đâu.”
[Tui xin bái phục cái khả năng gây thù hận này]
[Tự dưng ra vẻ nho nhã thế]
[Lại còn ngượng ngùng mặc áo khoác vào nữa chứ!]
[Dù là vậy cũng không che lấp được việc cậu ta vừa chế nhạo mười một đội liên tiếp]
Mặt khác, trên xe, A Bùi cũng đang xem livestream trận đấu. Bình luận đều bảo những gì thiếu niên làm đều không phải việc tốt, nhưng cái người chẳng để lộ buồn vui như Nghiêm Tuyết Tiêu lại khẽ cười – một nụ cười tràn ngập sự cưng chiều.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️