Chương 29
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29 tại dưa leo tr.
Chưa bao lâu mà đã kêu rất thuận mồm, Hạ Thanh Từ thật sự không muốn mở cửa cho con súc sinh bên ngoài, nhưng cậu mà không mở thì đoán chừng lát nữa ba cậu lại tới nói súc sinh đó có thể tự nhiên như ở nhà, tự mình đi vào.
1
Hạ Thanh Từ đứng lên, đi tới mở cửa cho Tạ Bệnh Miễn nhưng chỉ để một khe hở, hỏi: “Làm sao?”
“Tôi muốn ở cùng cậu. Tuế Tuế, cậu cho tôi vào với có được không?”
Hạ Thanh Từ mặt không đổi sắc: “Nếu như cậu có lời gì muốn nói, chúng ta ra phòng khách.”
“Còn nữa, đừng có gọi tôi là Tuế Tuế.”
“Vậy ra phòng khách nói đi.” Tạ Bệnh Miễn treo lên mặt nụ cười nửa miệng, phớt lờ ý câu nói kia.
Hạ Thanh Từ quay lại phòng lấy điện thoại và sách giáo khoa rồi mới bước ra đóng cửa lại và ngồi xuống ghế sô pha với Tạ Bệnh Miễn.
“Tiểu Tạ, con có ăn hành lá không—”
Một lúc sau người được gọi là “Tiểu Tạ” ấy mới đáp “không ăn” và “Cảm ơn chú”, ba Hạ Thanh Từ ở trong bếp lại khen Tạ Bệnh Miễn một lần nữa.
Đây chính là muốn giữ người lại ăn cơm, khí tức của Hạ Thanh Từ lại càng lạnh hơn. Cậu ngồi trên sô pha nghe ba mình khen Tạ Bệnh Miễn, còn nói thẳng mình không có bạn bè, môi cậu càng mím chặt.
1
“Ngoại trừ tiểu Tinh, con là người đầu tiên Tuế Tuế đưa về đấy. Thằng nhóc ấy bình thường không có nhiều bạn bè gì, nhưng mỗi lần hỏi tới thì đều nói có rất nhiều bạn ở trường. Tính cách thì nhàm chán, không làm gì ngoài việc học…”
“Ba–“
Hạ Thanh Từ hét lên nhưng ba cậu vẫn giả vờ không nghe, còn bảo cậu ra ngoài mua nước tương.
“Tuế Tuế, ra tạp hóa đầu ngõ mua chai nước tương đi. Tự lấy tiền trong ngăn kéo ấy.”
Hạ Thanh Từ liếc nhìn Tạ Bệnh Miễn trên ghế sô pha: “Cậu đi với tôi.”
Hạ Thanh Từ không muốn Tạ Bệnh Miễn ở lại, Tạ Bệnh Miễn chắc chắn sẽ đặt câu hỏi, ba cậu thậm chí còn có thể khai luôn cậu đang mặc quầ.n lót màu gì.
“Tuế Tuế, cậu tự đi đi.” Tạ Bệnh Miễn nhướng mày cười: “Đã bao lớn rồi, đi mua nước tương còn cần có người đi theo.”
Bên trong, giọng ba cậu vọng ra: “Con đi một mình đi, Tiểu Tạ vất vả mới ghé chơi mà con còn sai bạn.”
Hạ Thanh Từ lấy tiền và tự mình đi ra ngoài, trước khi rời đi cậu không quên liếc Tạ Bệnh Miễn một cái và đóng sầm cửa lại.
Điện thoại trên ghế sofa đang nhấp nháy, Tạ Bệnh Miễn đoán Hạ Quốc An có thể có gì đó muốn nói với hắn, liền nghe đối phương hỏi: “Tuế Tuế ở trường học hành thế nào? Nó từ nhỏ đã rất ngoan và hiểu chuyện, xưa giờ cũng không chịu tâm sự với chú. Lúc còn học tiểu học, nó bị mấy bạn trong trường bắt nạt nhưng cũng không chịu nói…”
Tạ Bệnh Miễn lắng nghe cẩn thận, trong đầu hắn thậm chí hình dung được Hạ Thanh Từ khi còn bé, cậu ấy có lẽ cũng ít nói như bây giờ, thật sự rất đau lòng.
“Cậu ấy học rất giỏi, chú không cần lo lắng.” Tạ Bệnh Miễn nghĩ tới điều gì, giọng nói mang theo ý cười: “Tính cách của cậu ấy sẽ không chịu thiệt gì đâu. Mặc dù cậu ấy không thích nói chuyện, nhưng lại đối xử với bạn học rất tốt, rất nhiều bạn học ngưỡng mộ cậu ấy.”
“Như con đây, con rất ngưỡng mộ cậu ấy… Mục tiêu của Hạ Thanh Từ rất rõ ràng. Cậu ấy là kiểu người sẽ cắn răng kiên trì để đạt được mục tiêu của mình dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra. Cậu ấy rất mạnh mẽ.”
Tạ Bệnh Miễn thuận miệng nói, nghe hắn nói xong Hạ Quốc An quả nhiên cảm thấy yên lòng đi. Thuận đà tán gẫu với hắn thêm dăm ba câu, tất cả đều nói về Hạ Thanh Từ.
Đang nói chuyện, Tạ Bệnh Miễn bị điện thoại di động trên ghế sô pha hấp dẫn, màn hình di động nhấp nháy, biểu thị có người gửi tin nhắn.
Tạ Bệnh Miễn liếc nhìn nội dung trên màn hình và hộp trò chuyện được hiển thị.
Shen (Thẩm Ý): /Xoa đầu/
Nhìn thấy người liên lạc quen thuộc, ánh mắt Tạ Bệnh Miễn hơi khựng lại, con ngươi tối sầm đi. Mặc dù hắn và Thẩm Ý không có phương thức liên lạc nhưng Diệp Kỳ thì có, hắn đã từng thấy ảnh đại diện và tên của Thẩm Ý.
Nhớ tới lúc trước hắn có trông thấy hai người đã từng ăn cơm với nhau, nói cái gì mà phải xoa đầu?
Cậu ta có thể xoa sao?
Quan trọng hơn nữa, Hạ Thanh Từ rất ít khi trả lời tin nhắn của hắn, khi hắn liếc qua Thẩm Ý đã gửi tin nhắn thứ hai.
Shen: Đừng buồn, cuối tuần sẽ đến thăm cậu.
Hạ Thanh Từ ra ngoài một chuyến trở về với chai nước tương trong tay, khi cậu bước vào cửa đã thấy Tạ Bệnh Miễn nhìn mình với cảm xúc không rõ ràng, dù sao cũng không phải là một cảm xúc tốt.
Nó không thể giải thích được.
Hạ Thanh Từ đưa nước tương cho ba, vì có Tạ Bệnh Miễn nên ba cậu xào thêm hai món nên nấu lâu hơn một chút, nấu xong cậu cũng giúp dọn cơm ra.
Thông thường ở nhà, ba Hạ Thanh Từ luôn đốc thúc cậu ăn nhiều hơn một chút, bởi vậy cậu đã đặc biệt mua hai cái bát nhỏ và cũng thường xuyên xới hai bát để ăn cơm cho ba cậu khỏi cằn nhằn nữa.
Bây giờ cái bát ấy được chia một cái cho Tạ Bệnh Miễn, hai người họ dùng chung một loại bát, màu cam có in hai mặt trời nhỏ.
Hạ Thanh Từ ngồi ăn cơm của chính mình, lần này ba không nói về cậu nữa, cũng liên tục bảo Tạ Bệnh Miễn ăn nhiều hơn, Tạ Bệnh Miễn thì không ngừng khen đồ ăn của ba cậu rất ngon.
“Ở nhà bình thường bọn chú nấu cũng không nhiều. Chỉ có hai người, nhà cũng vắng vẻ. Sau này Tiểu Tạ có thể thường xuyên tới chơi, đừng nhìn Tuế Tuế ngoài mặt không vui, nhưng thật ra nó đang vui sướng trong lòng đấy.”
Hạ Thanh Từ: “…”
2
Tạ Bệnh Miễn liếc mắt nhìn thanh niên đang im lặng ăn cơm bên cạnh, lãnh đạm trong mắt tan đi một chút, hắn “ừm” một tiếng, cười nói:
“Chú, sau này cháu nhất định sẽ thường xuyên đến đây, lần sau sẽ mang quà đến cho chú.”
“Không cần quà cáp, có thể tới đã là tốt rồi. Chú bình thường nói chuyện với Tuế Tuế, nhưng nó lại không để ý đến chú, không hoạt bát được như Tiểu Tạ.”
Hạ Thanh Từ ăn cơm trong bát của mình, chỉ gắp thức ăn ở trước mặt, thế nhưng một đuôi đũa thò tới gắp sườn cho cậu, dịch dĩa rau sang phía cậu, hắn chậm rãi nói: “Ăn từ từ, đừng có vội. “
Hạ Thanh Từ vô cảm đẩy miếng sườn sang một bên.
“Tiểu Tạ, đêm nay con có muốn ở lại không? Có thể ngủ chung với Tuế Tuế.”
“Được ạ.”
“Không.”
Hạ Thanh Từ và Tạ Bệnh Miễn đồng thời mở miệng, Tạ Bệnh Miễn nhướng mày, như thể nhìn thấy tiểu lớp trưởng của mình xù lông, hắn suy nghĩ một chút lại sửa lời.
“Buổi tối con về.”
Tạ Bệnh Miễn vừa dứt lời, bên ngoài một tia chớp xẹt qua, sau đó là tiếng sấm rền vang, hạt mưa rớt lộp độp như hạt châu rơi xuống, khí lạnh xuyên qua khe cửa tràn vào.
2
“Trời mưa? Dự báo tối nay sẽ có mưa to.” Hạ Quốc An nhìn con trai mình: “Đây là ông trời muốn Tiểu Tạ ở lại, hôm nay để Tiểu Tạ ngủ với con đi.”
Hạ Thanh Từ: “…” Cậu muốn nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt dịu dàng của ba, liền ngậm miệng.
“Lớp trưởng, tôi có thể ngủ dưới đất.” Tạ Bệnh Miễn cười nói.
Hạ Thanh Từ không lên tiếng, không chờ cậu mở miệng ba cậu đã không đồng ý.
“Hôm nay trời lạnh, làm sao có thể ngủ dưới đất. Giường cũng không phải không đủ để nằm, chú mang thêm chăn cho con.”
Tạ Bệnh Miễn cười nói dạ, ăn xong chủ động thu dọn bát đĩa, nhưng hiển nhiên việc này hắn không thường xuyên làm nên vô cùng vụng về, cuối cùng Hạ Thanh Từ phải phụ dọn giúp.
Ban đầu, Hạ Thanh Từ không cho Tạ Bệnh Miễn vào phòng, kết quả là vẫn vào được.
Hạ Thanh Từ nhìn ba lót thêm chăn trên giường, quay đầu hỏi Tạ Bệnh Miễn: “Cậu không về nhà, người nhà không lo lắng à?”
“Lớp trưởng, cậu quan tâm tôi sao?” Tạ Bệnh Miễn cười cười: “Tôi nhắn về nhà một tin là được.”
“Đêm nay phiền lớp trưởng rồi.” Tạ Bệnh Miễn nhếch khóe môi: “Ngày mai tôi mời cậu cơm trưa.”
“Không cần.” Hạ Thanh Từ cau mày: “Đây là lần cuối.”
Tạ Bệnh Miễn vuốt lông Hạ Thanh Từ: “Lớp trưởng, đây không phải là ngoài ý muốn sao? Ai biết tối nay sẽ có mưa giông bất chợt, tôi cũng không biết lốp xe của cậu sẽ bị thủng.”
“Tôi chỉ là muốn đưa cậu về nhà.” Tạ Bệnh Miễn nói thật, ai ngờ có trời giúp hắn, ở lại ăn tối còn được ngủ qua đêm với lớp trưởng.
2
Vừa nhắc đến chuyện này, Hạ Thanh Từ liền tức giận, không khí lạnh đi vài phần. Hạ Thanh Từ quay đầu đi, không thèm nhìn đến cái bản mặt thèm đòn kia.
“Hai đứa ngủ sớm đi, sáng mai còn phải đi học, đừng chơi muộn quá.”
Hạ Quốc An: “Có sữa trong lò vi sóng, ba đã hâm hai cốc. Tuế Tuế con đi bưng đi, đừng làm khó Tiểu Tạ, cũng đừng để bạn ngủ dưới sàn.”
Vừa nói, ông vừa liếc Hạ Thanh Từ.
Hạ Thanh Từ ôm gối mím môi, cậu rõ là không vui mà vẫn miễn cưỡng nói “ừm”.
Nói xong, ông ấy đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, trong phòng chỉ còn lại cậu và Tạ Bệnh Miễn.
Tạ Bệnh Miễn nhìn căn phòng của Hạ Thanh Từ, nó tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ và đầy màu sắc. Giá sách chất đầy, ga trải giường và rèm cửa màu xanh da trời đơn giản.
“Tôi đi tắm trước.” Hạ Thanh Từ ném gối xuống giường, cậu không muốn nhìn con súc sinh trong phòng: “Đừng đụng vào đồ của tôi, chán thì nghịch điện thoại của cậu đi.”
“Tiểu lớp trưởng, tôi có thể ngồi trên giường của cậu sao?”
Hạ Thanh Từ không thèm nói chuyện với hắn, đóng cửa phòng tắm với một tiếng “Oành”. Hắn đã biết rõ mà còn hỏi, lát nữa còn ngủ trên đó giờ lại đi hỏi có thể ngồi không.
Chóp mũi Tạ Bệnh Miễn tràn ngập mùi sữa tắm chanh thoang thoảng, hắn đứng trước bàn học của Hạ Thanh Từ, trên đó là sách giáo khoa lớp mười và rất nhiều sách ngoại khóa, phần lớn là về lượng tử vật lý.
Trên bàn còn có một quyển tập, trên đó ghi chép rất ngay ngắn. Lớp trưởng nhà hắn làm gì cũng đều quy củ, giấy nháp cũng được gấp thành từng ô vuông để sử dụng.
Tạ Bệnh Miễn lấy điện thoại từ trong túi đồng phục ra, hắn gửi tin nhắn cho anh trai mình, kiểm tra danh sách tin nhắn, có một tin nhắn từ nhóm FETTER, và một tin từ Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ.
FETTER (Giang Dã): Cuối năm nay có cuộc thi, muốn đi không, có danh sách đề cử bài hát vàng @Tạ Bệnh Miễn
Lộ Tiểu Lộ: Tôi có thấy, có phải ban nhạc của Thẩm Du Hàm cũng muốn đi không?
Giang Dã: Ừ. Quyền quyết định là ở lão Nhị, xem nó có chịu đi không.
Lộ Tiểu Lộ: Có bạn thân cũ, chắc Nhị ca không đi đâu ^^
Tạ Bệnh Miễn liếc nhìn, hắn nhấp vào tệp liên kết, lướt qua một lượt, không trả lời ngay, thoát khỏi nhóm FETTER và nhấp vào nhóm nhỏ của mình.
: Kỵ Binh Của Nhị Ca
Kỵ binh số 1 (Mạnh Phi Du): Sao Nhị ca im lặng quá vậy, Cậu ấy đem lớp trưởng đi đâu rồi? Không đưa về nhà?
Kỵ binh số 2 (Diệp Kỳ): Khả năng cao là đưa lên giường.
1
Kỵ binh số 3 (Kỷ Nguyện):?
Tạ Bệnh Miễn nhìn tên nhóm, khóe môi vô hình nhếch lên, hắn đổi tên nhóm thành “Nhóm 3 nam sinh tầm thường của Tam Trung” và gửi vài tin nhắn qua.
X: Tôi đang ở nhà lớp trưởng
X: Trời mưa, lớp trưởng muốn giữ tôi lại, nhưng tôi liên tục từ chối.
2
X: Cuối cùng, lớp trưởng năn nỉ tôi ở lại, nên tôi mới miễn cưỡng đồng ý.
6
X: Tôi cũng không còn cách nào.
Sau khi ba tin nhắn được gửi đi, cả nhóm im lặng một lúc.
Kỵ binh số 2 (Diệp Kỳ):?
Kỵ binh số 3 (Ji Yuan):??
Kỵ binh số 1 (Mạnh Phi Du):???
Cửa phòng tắm mở ra, Tạ Bệnh Miễn gửi một tin nhắn khác, sau đó tắt màn hình điện thoại.
X: Lớp trưởng vừa tắm xong, bye.
1
Hạ Thanh Từ lau tóc bằng khăn tắm, cậu mặc bộ đồ ngủ khi đi ra đã chạm phải mắt với Tạ Bệnh Miễn, phát hiện hắn không ngồi trên giường mà đứng cạnh bàn học, cậu có chút bối rối.
“Tôi không nói là không cho cậu ngồi.”
Tạ Bệnh Miễn tùy ý đáp: “Vừa rồi cậu mặc kệ tôi, tôi còn tưởng cậu giận, không có sự đồng ý của cậu, tôi không dám động.”
1
Tác giả có lời muốn nói: Bạn thân cũ của Tạ Bệnh Miễn mà Lộ Tiểu Lộ nói không phải là người yêu cũ mà là người theo đuổi Tạ Bệnh Miễn, chỉ là trêu chọc ~ Mối tình đầu của Tiểu Tạ là Tuế Tuế và trước đây hắn chưa có lịch sử tình trường nào.
2
_____
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️