Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 36

2:38 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 36 tại dưa leo tr. 

Tiếng chuông tan học vang lên, lớp học hỗn loạn, ánh chiều tà thả nhẹ len lỏi các góc hành lang, bảng đen phản chiếu cả mảng vàng rực rỡ.

+

Hạ Thanh Từ đi xuống cầu thang, cậu nghe bên tai là giọng của các nam sinh cùng lớp, một số người còn đang cười và chào hỏi những người phía sau cậu.

“Nhị ca thi thế nào rồi?”

“Vẫn được.”

“Lát nữa cậu có muốn chơi bóng rổ không? Lớp 12 năm nay có thi đấu, bọn tôi còn thiếu hai người, cậu có muốn tham gia không?”

Tạ Bệnh Miễn cười đáp: “Tôi hiện tại không đi được, còn có việc phải làm. Khi nào thi thì đến xem, tuần này bọn tôi phải đi thực nghiệm.”

Không quay đầu lại, Hạ Thanh Từ đi tới chỗ rẽ, người phía sau không nhanh không chậm cùng rẽ theo, cậu dừng lại.

Lại dừng cùng.

Hạ Thanh Từ quay đầu lại, Tạ Bệnh Miễn phía sau vắt áo đồng phục hờ hững trên vai, đầu ngón tay trắng nõn nghịch chiếc bật lửa, con ngươi đen kịt chăm chú nhìn cậu, trong mắt mang theo chút ý cười.

“Bây giờ tôi không về nhà.” Hạ Thanh Từ nói.

Không cần phải đi theo.

“Không về nhà, tôi đi với cậu.” Tạ Bệnh Miễn dùng đầu ngón tay xoay con lăn chiếc bật lửa: “Cậu đi một mình tôi không an tâm.”

Hạ Thanh Từ muốn đến tòa nhà của Hội học sinh, cậu bạn Kỷ Nguyện kia dường như quen biết Tạ Bệnh Miễn, cậu cũng cố gắng nói lý với Tạ Bệnh Miễn.

“Tôi không đến phòng in.”

Không phải đến nơi ít người, đi một mình sẽ không vấn đề gì.

“Cậu đi đâu vậy?” Tạ Bệnh Miễn không phải người hiểu chuyện, uể oải nói: “Tôi có thể giúp một tay, hơn nữa phòng in cũng không phải nơi duy nhất trong trường có thể nhốt người.”

Hạ Thanh Từ đặt ở đâu cũng có thể bị nhốt, dù sao thì cậu ấy lương thiện như thế, luôn dễ dãi với người khác.

Hạ Thanh Từ thấy không thuyết phục được, không nói nữa, tiếp tục đi đường của mình. Tạ Bệnh Miễn gọi cậu ở phía sau, cậu không trả lời.

“Tuế Tuế.”

Hạ Thanh Từ đi đến tòa nhà của Hội học sinh, nơi có những sinh viên đeo băng tay màu đỏ, phòng giám sát ở trong cùng và Kỷ Nguyện đang sắp xếp tài liệu bên trong.

“Chào chị dâu.” Kỷ Nguyện nhìn thấy cậu liền hỏi: “Cậu lại tới xem camera giám sát à?”

Chị dâu? Hạ Thanh Từ nghe thấy cái danh xưng này liền nhăn mày, tại sao cậu lại bị gọi như vậy, chỉ có thể là do Tạ Bệnh Miễn.

“Tôi không liên quan gì đến cậu ta.” Hạ Thanh Từ nhớ trước đó đã nói với Kỷ Nguyện, nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Đừng có mà gọi loạn.”

Kỷ Nguyện nhếch môi cười, còn muốn nói cái gì nhưng lại thoáng thấy bóng người đứng ngoài cửa sổ, Nhị ca cười nửa miệng nhìn hắn, hắn dứt khoát lựa chọn ngậm miệng.

“Cậu xem camera hôm trước à?” Kỷ Nguyện quay lại chuyện chính: “Là bạn nữ lớp 5, không còn đi học nữa.”

Kỷ Nguyện nói những thông tin được ghi lại qua camera, nhưng vẫn có một số thứ cậu ta không có khai. Ví dụ như cô gái này thi trượt, bị Nhị ca nhốt hai ngày, vẫn chưa được thả.

Nhị ca của hắn bất kể là nam hay nữ đều đối xử bình đẳng như nhau, phạm sai lầm đều phải chịu phạt.

Còn những người trên diễn đàn, rất nhiều vợ tương lai của Nhị ca, cái gì mà Người tình trong mộng của Nhị ca, sau khi tra ra tên thật phần lớn đều là con trai, Nhị ca chỉ biết cười trừ.

1

Không cần hắn phải xử lý, mấy nam sinh kia đã trở thành trò cười trên diễn đàn.

“Không đi học nữa?” Hạ Thanh Từ nhìn chằm chằm màn hình video, tận mắt thấy bóng người trên màn ảnh khóa trái cửa lại, sau đó nhảy nhót rời đi, thậm chí còn đuổi người tới lấy bài đi.

“Là đi đâu vậy?”

Kỷ Nguyện thản nhiên đáp: “Chắc là chuyển trường, hoặc không học nữa. Mà cậu ta đi đâu mà chả được, miễn sao không xuất hiện ở trường chúng ta là được rồi.”

“Phải tự chịu trách nhiệm về việc mình làm.” Kỷ Nguyện cười nói: “Khi làm thế, cô ấy nên cân nhắc hậu quả.”

Hạ Thanh Từ giật giật đầu ngón tay, chuyến đi này của cậu thật lãng phí. Nhưng cũng biết được kết quả, so với trả thù trực tiếp thì điều này có ích hơn.

Lông mi Hạ Thanh Từ rũ xuống, nhìn chằm chằm bóng người trên màn hình một lúc, Kỷ Nguyện bên cạnh vẫn đang giải thích cho cậu, nhưng cậu vẫn trầm mặc không nói.

“Đừng thông cảm với cô ấy. Tôi không phải đã nói, mấy người này dám nhắm vào cậu còn không bằng ngậm quả hồng mềm đi.” Kỷ Nguyện cười: “Giơ cao đạp thấp, học không tốt, tâm tư cũng không ít.”

Giọng của Kỷ Nguyện vẫn ôn hòa tùy ý như cũ, cậu ấy nói tựa hồ như chuyện này rất đỗi bình thường.

Hạ Thanh Từ đứng yên không hề trả lời.

Không riêng gì cậu, cô gái kia cũng như vậy. Đối với họ, chỉ là một quyết định nhẹ nhàng đều có thể dễ dàng hủy hoại cuộc đời của một con người.

Sau khi xem video ghi lại xong, Hạ Thanh Từ chậm rãi cảm ơn. Bên ngoài, Tạ Bệnh Miễn vẫn đang đợi cậu, hắn cùng với mấy nam sinh khác không biết là nói cái gì. Hạ Thanh Từ bước ra, ánh mắt cậu nhìn về phía hắn, hắn đi lại phía cậu.

“Xem xong rồi?” Tạ Bệnh Miễn không bất ngờ gì khi cậu đến đây, hắn hỏi: “Giờ về lớp hay là về nhà.”

“Về nhà.”

Từ tòa nhà Hội học sinh ra đến cổng có Tạ Bệnh Miễn đi theo nên Hạ Thanh Từ không định sẽ đi cho mèo ăn nữa. Giống như gặp được thứ mình thích và nảy sinh lòng ích kỷ, không muốn mèo con gặp bất kì người nào khác.

Người phía sau không đi cạnh Hạ Thanh Từ mà là luôn theo phía sau xe đạp của cậu. Khi về đến nhà, quay đầu lại không thấy chiếc Kawasaki màu đen nào cả, Tạ Bệnh Miễn đã rời đi.

Hôm sau là đi thực nghiệm, đồ đạc của Hạ Thanh Từ đã thu dọn xong xuôi, sáng phải dậy sớm, đến trường kiểm tra sĩ số.

Hôm nay các bạn trong lớp đều đến rất sớm, mang theo rất nhiều đồ, không giống đi thực nghiệm mà giống học sinh tiểu học đi du xuân hơn.

Thầy Trương cũng đến và nhờ Hạ Thanh Từ điểm danh, mỗi lớp đều có xe buýt riêng của mình.

“Ngồi theo vị trí chỗ ngồi, từ trước ra sau. Nếu có học sinh say xe thì đến chỗ cô Tống Viện để lấy miếng dán chống say.”

“Không được phép ăn vặt trong xe, không được thì thầm với nhau. Hãy thành thật và thắt dây an toàn vào.”

Phía dưới học sinh cười nói đùa giỡn, bày đủ mọi trò. Hiếm lắm mới có dịp thế này nên thầy Trương cũng lười quản, kỷ luật thì cứ nói như vậy, chỉ cần không quá đáng thì đều có thể nhắm mắt làm ngơ.

Hạ Thanh Từ đặt cặp sách của mình lên giá hành lý, cậu xác nhận lại số lượng người và chia nhóm trước cho mọi người ở đó.

Danh sách được đưa ra bởi thầy Trương, đều đã được căn đo đong đếm kỹ lưỡng.

“Tôi đọc tên một nhóm năm người. Danh sách được sắp xếp ngẫu nhiên.”

“Đường Viễn, Tống Bình, Trương Phỉ Phỉ, Bành Ngọc Chi…”

Hạ Thanh Từ ánh mắt rơi vào dòng cuối cùng, cũng đọc ra: “Mạnh Phi Du, Diệp Kỳ, Vu Uyển, Hạ Thanh Từ, Tạ Bệnh Miễn.”

Hạ Thanh Từ vừa đọc xong dòng chữ “Tạ Bệnh Miễn” thì có người bước lên xe. Tạ Bệnh Miễn đội một chiếc mũ bóng chày, nửa khuôn mặt tuấn tú bị mũ che đi, mí mắt rủ xuống, trông như vừa mới ngủ dậy không lâu.

Tạ Bệnh Miễn ngước nhìn Hạ Thanh Từ, rồi đứng yên bên cạnh cậu.

Hạ Thanh Từ liếc thấy Tạ Bệnh Miễn qua khóe mắt, không nói gì, đọc danh sách xong đợi một lúc không có bạn nào phản đối liền trở về chỗ ngồi.

Dựa theo vị trí đã phân, cậu và Tạ Bệnh Miễn ngồi ở hàng cuối cùng, cậu ngồi bên ngoài hành lang, để Tạ Bệnh Miễn vào trong.

Tạ Bệnh Miễn đi theo Hạ Thanh Từ đến hàng cuối cùng, hỏi: “Lớp trưởng, nhường tôi ngồi trong sao?”

“Tôi ngồi bên ngoài.” Hạ Thanh Từ nói, lão Trương có thể gọi cậu, ngồi bên ngoài sẽ tiện hơn.

Tạ Bệnh Miễn không nói gì, ngồi xuống chiếc ghế bên trong, hai người ngồi sát cạnh nhau, thân mật hơn bình thường rất nhiều.

Tạ Bệnh Miễn hơi động, chân hắn liền có thể chạm vào chân Hạ Thanh Từ, hắn quay đầu lại hơi thở sẽ phả vào cổ cậu và đầu ngón tay của hắn cũng có thể vô tình chạm vào cánh tay cậu.

Hạ Thanh Từ ngồi rất quy củ, cậu tránh sang một bên, dịch chân tránh khỏi chân Tạ Bệnh Miễn, xê tay tránh khỏi cánh tay Tạ Bệnh Miễn, thắt dây an toàn và yên lặng ngồi trên ghế.

Hạ Thanh Từ ôm một quyển sách trải ở trên đùi, từ khóe mắt có thể thấy Tạ Bệnh Miễn mở to hai mắt nhìn cậu, đôi mắt thâm thúy đen kịt, sau đó lại chậm rãi nhắm lại.

“Nhị ca, muốn đánh bài không? Chơi đi.”

Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ ngồi trước mặt bọn họ, Mạnh Phi Du quay đầu lại hỏi, nhưng Tạ Bệnh Miễn vẫn chưa trả lời vì thế Diệp Kỳ hạ giọng trả lời thay.

“Nhị ca hôm qua về nhà, chắc cả đêm không ngủ được, đừng quấy rầy cậu ấy.”

Mạnh Phi Du hiểu, lại nhìn Hạ Thanh Từ và hỏi: “Lớp trưởng, cậu có muốn chơi bài không?”

Vừa nói, cậu ta vừa quơ quơ bộ bài tây trong tay.

Hạ Thanh Từ lắc đầu, cậu dự định đọc vài trang sách và không có hứng thú với việc chơi bài.

“Hỏi Vu Uyển thử đi.” Diệp Kỳ nói.

Vu Uyển đồng ý, phía trước ba người nhỏ giọng chơi bài. Trong ba người, hai người là đứng top 3 trong lớp, thầy Trương hết liếc lại nhìn, nhưng cũng không nói gì.

Xe buýt lắc lư ra khỏi cổng trường, Hạ Thanh Từ lặng lẽ đọc sách của mình, người bên cạnh yên tĩnh như này cũng không gợi đòn cho lắm, hắn tựa vào ghế ngủ thiếp đi, gương mặt thờ ơ, tĩnh lặng.

Hạ Thanh Từ hy vọng Tạ Bệnh Miễn có thể cứ như vậy mà ngủ luôn đi. Vừa chợt nghĩ tới, xe buýt ôm cua rẽ khỏi cổng trường, cả bọn chao đảo nghiêng người nhào về phía trước, khi tựa lưng vào ghế lần nữa, vai cậu liền trĩu xuống.

Nhiều thêm một cái đầu.

“Đệt, tài xế có biết lái xe không vậy? Ôm cua cũng không nói lời nào.”

“Xe buýt chính là như vậy. Dáng xe tương đối dài, đối mặt với mấy khúc cua còn chậm. Cậu thắt dây an toàn là được.”

“Cũng may là đi trường tiểu học ở ngoại ô, không phải ở trong núi, nếu không đường núi quanh co tôi đã nôn đầy đầu.”

Hơi thở nóng rực dường như có thể xuyên qua lớp đồng phục cọ sát vào da thịt cậu, Hạ Thanh Từ quay đầu lại nhìn, lông mày nhíu lại. Người nào đó tựa hồ đang ngủ say, dựa vào vai cậu, lông mi đen nhánh rủ xuống không có dấu hiệu tỉnh.

Hạ Thanh Từ đặt cuốn sách trong tay xuống, không khách khí với Tạ Bệnh Miễn, lạnh lùng đẩy đầu Tạ Bệnh Miễn ra một cách thô bạo, cách xa vai cậu.

Trong xe chỉ có mấy người phía trước phát ra tiếng đánh bài, tương đối yên tĩnh, bất kỳ tiếng động gì cũng đều có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Bị Hạ Thanh Từ đẩy như vậy, người nào đó còn chưa chịu tỉnh, lông mi run rẩy, tiếp tục ngủ.

Hạ Thanh Từ cầm sách của mình lên và tiếp tục đọc, cuốn sách dành cho học kỳ tiếp theo, cậu xem trước để sau này dễ dàng tiếp thu kiến thức.

Qua một khoảng thời gian yên bình như thế, đến giao lộ tiếp theo lần lượt trên xe đều truyền đến tiếng hít vào, cùng lúc đó, trên vai cậu——

Lại nhiều thêm cái đầu.

Hạ Thanh Từ đặt sách xuống và đẩy đầu Tạ Bệnh Miễn ra sau.

Khi đẩy cậu hơi dùng sức, lần đầu có thể là trùng hợp, lần thứ hai là ngoài ý muốn nhưng lần thứ ba vĩnh viễn là không có khả năng.

Sau khi đẩy hắn ra sau, Hạ Thanh Từ liếc mắt quan sát, cậu đã dùng rất nhiều sức nên theo logic thì hắn cũng nên tỉnh lại. Cậu nhận thấy lông mi người nào đó đang run rẩy, mặt không cảm xúc quay đi chỗ khác.

Làm bộ.

Hạ Thanh Từ tiếp tục đọc sách của mình, cậu cố ý theo dõi con đường phía trước, khi tài xế chuẩn bị rẽ cậu đã sớm chuẩn bị để né xa Tạ Bệnh Miễn.

Lần này còn chưa đi tới giao lộ, bả vai Hạ Thanh Từ đã trĩu xuống, người nào đó nghiêng đầu, tóc đen cọ vào mép cằm cậu, đầu ngón tay đang cầm sách của cậu siết chặt lại.

“Tạ, Bệnh, Miễn.”

Hạ Thanh Từ còn chưa nói xong xe buýt đã đột ngột chuyển hướng, đầu ngón tay lạnh lẽo của ai đó ấn vào tay vịn của ghế, có thứ gì đó ấm nóng chạm vào vành tai cậu, lúc này toàn thân cậu như bị nhiễm điện, cả người cứng đờ.