Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 94

2:40 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 94 tại dưa leo tr. 

_____

Hạ Thanh Từ không chạm vào được đuôi thỏ, còn bị thỏ bế lên giường. Thỏ hôn lên trán cậu, nước bọt dính lên mặt, Hạ Thanh Từ sờ sờ mặt mình, rồi chôn mặt vào trong chăn.

Sau đó thỏ cho Hạ Thanh Từ uống thứ gì đó, không biết là gì, uống xong cậu liền buồn ngủ.

Thỏ giúp Hạ Thanh Từ cởi quần áo, lau mặt, lau chân, tiện thể thay giúp cho cậu bộ đồ ngủ. Cậu ôm Thỏ ngủ.

Sáng hôm sau Hạ Thanh Từ tỉnh dậy thật sớm, lại một lần nữa thức dậy trong vòng tay của ai đó. Khi ngủ nhất định còn phải ôm cậu nữa, may đang là mùa đông và cậu còn sợ lạnh, bây giờ đầu ngón tay của cậu đều được sưởi ấm, không còn lạnh nữa.

Hạ Thanh Từ hơi quay đầu lại, đối mặt với một khuôn mặt to lớn, lông mi của Tạ Bệnh Miễn rất dài và phía dưới còn có một quầng thâm nhàn nhạt. Khi hắn ngủ, đường nét khuôn mặt rất lạnh lùng và ngũ quan tinh xảo như được tạc tượng, trông rất khó gần.

Đã gần đến giờ, Hạ Thanh Từ khẽ chạm vào mi mắt của Tạ Bệnh Miễn, tay đối phương vẫn còn đặt trên thắt lưng của cậu, cậu vừa chạm vào, đối phương liền mở mắt ra.

Con ngươi của Tạ Bệnh Miễn rất tối, như bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng, nhìn cậu không chút biểu cảm, sau đó dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn cậu tăng thêm phần ấm áp.

“Dậy đi, hôm nay thi đấu, phải dậy sớm.” Hạ Thanh Từ nói.

“Ừm.” Tạ Bệnh Miễn đáp, sờ sờ trán cậu: “Em có đau đầu không?”

“Không đau.” Hạ Thanh Từ nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, có lẽ Tạ Bệnh Miễn trước khi đi ngủ đã cho cậu uống canh giải rượu nên ngày hôm sau mới không bị đau đầu, mà hôm qua cậu cũng không có uống nhiều rượu.

Hai người bọn họ thu dọn đồ đạc xong, nhanh chóng xuống lầu tụ họp với Lộ Tiểu Lộ và những người khác. Hôm nay vẫn là một ngày có tuyết rơi nhẹ, Hạ Thanh Từ cầm ô, cùng Tạ Bệnh Miễn đến địa điểm thi đấu.

Cuộc thi được tổ chức tại một sân vận động gần Lễ hội âm nhạc, có rất nhiều khán giả đến xem. Họ có vé ghế VIP và chỗ ngồi được tách riêng ra. Ánh đèn rực rỡ từ trên cao chiếu xuống,bên dưới vô số thanh huỳnh quang tụ tập lại, lấp lánh như những vì sao nhỏ.

“Nhị ca, em hơi căng thẳng.” Lộ Tiểu Lộ nói: “Không biết bọn mình sẽ thi đấu ở lượt thứ mấy, hy vọng là càng về sau càng tốt.”

Việc bình chọn diễn ra ở cuối, nên ở những lượt đầu tiên nếu không để lại ấn tượng thì rất dễ thua các đội thi đấu sau, vì vậy tốt nhất là bốc được thăm thi đấu ở những lượt sau.

“Sẽ biết ngay thôi.” Tạ Bệnh Miễn an ủi: “Đừng lo, bọn mình ổn mà.”

Lộ Tiểu Lộ hôm nay ăn mặc có phần khoa trương hơn, cậu ta còn trang điểm, sắc mặt trông trắng hơn một chút, tô một chút son bóng chuyển màu, khiến đôi môi trông đỏ hơn.

Ở giữa là một màn hình LED khổng lồ, trên đó nhanh chóng xuất hiện danh sách tất cả các ban nhạc tham gia. Ngoài ra còn có thông tin trên điện thoại di động của họ được thông báo trước nửa tiếng.

“Sao không nói sớm cho bọn mình biết? Như vậy chẳng phải sẽ đỡ lãng phí thời gian hơn sao?”

“Có thể là vì sợ có ban nhạc thi đấu vào buổi chiều, buổi sáng không đến. Bây giờ nói vẫn còn thời gian để kiểm tra thiết bị, bài hát thì bọn mình đều đã đặt trước rồi.”

Giang Dã nói: “Có lẽ ban tổ chức có ý đồ riêng.”

Trình Nguyệt: “Như vậy cũng công bằng hơn.”

Thông thường, những bài hát được đặt trước thì có thể có một số thông tin nội bộ.

“Bọn mình thì đấu ở lượt thứ hai từ dưới đếm lên, vị trí cũng khá ổn.”

Lộ Tiểu Lộ thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Thanh Từ nhìn lướt qua màn hình. Những người cổ vũ FETTER chìm trong biển người, không mấy nổi bật. Cậu nhìn ra xa có thể thấy nhiều bảng đèn, của FETTER cũng không ít, nhưng cũng không phải là nhiều nhất.

Buổi biểu diễn đầu tiên cũng nhanh chóng bắt đầu. Hạ Thanh Từ chăm chú nhìn sân khấu, phong cách của các ban nhạc đều khác nhau, khi tiếng dạo đầu vang lên, ánh sáng tập trung vào sân khấu, bầu không khí được thổi lên rất nhanh, tiếng reo hò cuồng nhiệt như sóng vỗ nhấn chìm cả sân khấu.

Màn hình LED sẽ hiển thị rõ ràng những người đang đứng trên sân khấu. Hạ Thanh Từ đã theo dõi từ màn đầu tiên cho đến tận khi nhóm Tạ Bệnh Miễn bước lên. Khi nhóm bọn họ xuất hiện, tiếng reo hò rõ ràng đã lớn hơn rất nhiều.

Không có gì khác, bởi vì bốn người đều đẹp trai nên tiếng hò hét và vỗ tay bên dưới càng hòa vào nhau, bầu không khí sôi động lên đến đỉnh điểm.

“Chúng tôi là ban nhạc FETTER và chúng tôi sẽ mang đến cho các bạn bài hát có tên “Tường Vi Trắng”.

Trình Nguyệt mở lời đầu tiên trên sân khấu, sau đó mỗi người bọn họ đều giới thiệu một lần. Tiếng nhạc dạo đầu nhẹ nhàng vang lên, giai điệu du dương nghe rất quen tai, là bài hát mà Tạ Bệnh Miễn đã từng cho Hạ Thanh Từ nghe qua trên điện thoại.

Nghe qua điện thoại không có sức lay động như bản trực tiếp. Từng nốt nhạc lúc này đều tràn đầy ma lực kéo theo phần mở đầu của Trình Nguyệt, giọng hát dịu dàng ngân vang bên tai, giống như tiếng gió ở giữa đêm hè.

“Trong mùa hạ rực rỡ, tôi bắt gặp một chút trắng tinh khôi, như ánh trăng giữa đám gai dày, như lớp mạ bạc trước thần điện huyền bí…”

Hạ Thanh Từ có thể nhìn thấy Tạ Bệnh Miễn ở trên sân khấu, ca khúc này là do hắn sáng tác cũng như viết lời. Tạ Bệnh Miễn đứng đó, trên sân khấu được mọi người chú ý, không phát ra âm thanh nhưng vẫn tỏa sáng.

Trên sân khấu, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống người chàng trai, rồi đến cả đầu ngón tay gảy đàn của hắn, ánh sáng và bóng tối đổ bên góc nghiêng lạnh lùng. Nhịp điệu dần thay đổi, từng nốt nhạc đều được nhấn nhá vô cùng tinh tế.

“Tay guitar đẹp trai quá. Đây là ban nhạc nào vậy?”

“Bài hát cũng rất tuyệt vời…có phải là bài gốc không?”

“Hình như vậy. Nhìn lên màn hình đi, người viết lời và soạn nhạc đều là cùng một người. Mà lúc nảy tay chơi guitar cũng tự giới thiệu mình là Thank.”

Khán giả phản ứng rất sôi nổi, cảm xúc của mọi người cũng lây lan trở nên cuồng nhiệt. Không nghi ngờ gì nữa, bọn họ đã giành được chức vô địch trong cuộc thi này.

Hạ Thanh Từ xem hết toàn bộ màn trình diễn, cậu là một người ngoài cuộc nhưng tâm trạng rõ ràng cũng bị ảnh hưởng, cậu rất vui cho Tạ Bệnh Miễn.

Có người vừa nhận xong huy chương liền đến tìm cậu, bọn họ từ chối lời mời phỏng vấn của ban tổ chức, Tạ Bệnh Miễn đến trước, tiếp theo là Giang Dã, Trình Nguyệt và Lộ Tiểu Lộ cũng theo phía sau.

“Tuế Tuế——”

Hạ Thanh Từ còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị ôm lấy. Tạ Bệnh Miễn vui mừng đi tới ôm chầm lấy cậu, cậu bị siết chặt đến mức có hơi khó thở. Hắn cầm huy chương trong tay, giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai:

“Bọn mình vô địch rồi.”

Hạ Thanh Từ gật đầu “Ừm” một tiếng, cậu có mặt tại hiện trường nên đều đã nhìn thấy, cậu nói: “Tuyệt lắm.”

“Có phần thưởng gì không?” Tạ Bệnh Miễn đeo huy chương lên cổ Hạ Thanh Từ: “Em chỉ biết nói tuyệt lắm thôi.”

Hạ Thanh Từ lục lọi túi của mình, tự hỏi không biết có thể tặng gì cho Tạ Bệnh Miễn. Cậu sờ thấy một viên kẹo mà Tạ Bệnh Miễn đã mua cho mình trước đây, vì vậy cậu đã đưa viên kẹo lấp lánh đó cho hắn.

“Chỉ có cái này thôi.” Hạ Thanh Từ nói: “Nếu muốn gì khác thì để về nhà rồi nói.”

Sau khi về nhà cậu có thể mua cho Tạ Bệnh Mạn một ly trà sữa.

“Này, nhị ca.” Giọng Lộ Tiểu Lộ khẽ vọng tới từ phía sau: “Bên ngoài có rất nhiều người đang xếp hàng, chuẩn bị chặn anh đấy.”

“Nếu giờ không đi thì sẽ không kịp đâu.”

Tạ Bệnh Miễn đáp lại, cất viên kẹo mà Hạ Thanh Từ đưa cho mình, dùng đầu ngón tay mân mê một lúc lâu rồi dắt người ta đi theo đám Trình Nguyệt.

Huy chương vẫn đang được đeo trên cổ của Hạ Thanh Từ, ba người còn lại cũng không nói gì. Họ đã giành được chức vô địch, đối với huy chương cũng không coi trọng cho lắm, dù sao trước đây bọn họ cũng đã từng tham gia thi đấu và đã nhận được kha khá giải thưởng.

Và đeo trên cổ của Hạ Thanh Từ, nó lại có cảm giác hơi đáng yêu, giống như linh vật may mắn của ban nhạc bọn họ vậy.

Hạ Thanh Từ được Tạ Bệnh Miễn dắt đi. Họ đi một lối riêng đặc biệt, Giang Dã mở lời trước:

“Giành được giải thưởng lần này, cũng coi như mang lại cho chúng ta một chút danh tiếng. Con đường sau này sẽ dễ đi hơn một chút.”

“May mắn hát chính là Trình Nguyệt. Nếu hát chính là Nhị ca thì chúng ta chỉ là bức bình phong mà thôi.”

“Đúng vậy, cảm ơn Nhị ca.” Trình Nguyệt nói.

Tạ Bệnh Miễn nhướng mày, mấy người này lại bắt đầu giả vờ rồi, hắn cười một tiếng: “Bớt lộn xộn đi.”

Trình Nguyệt đã giành quán quân đơn ca trong một cuộc thi cấp thành phố khi mới lên lớp 10. Ngay cả khi không có hắn, Trình Nguyệt cũng sẽ không bao giờ bị lu mờ.

“Ừm, thành tích của chúng ta không tốt lắm, nếu thực sự muốn theo con đường âm nhạc, sẽ rất khó khăn.”

“Chị dâu có phải học rất giỏi không? Tôi nhớ có mấy lần nhìn thấy tên chị dâu trên bảng xếp hạng thành phố, không phải nhất thì cũng nằm trong top 3.”

“Đúng vậy.” Tạ Bệnh Miễn cong lên khóe môi, thay Hạ Thanh Từ trả lời: “Thành tích của em ấy rất tốt, cơ bản đều nằm trong top 10 toàn thành phố.”

Lộ Tiểu Lộ nói “Oa” lên một tiếng, ánh mắt đột nhiên hóa thành ngôi sao, nhìn Hạ Thanh Từ với ánh mắt ngưỡng mộ: “Chị dâu thật lợi hại.”

“Vậy rốt cuộc chị dâu đã nhìn trúng cái gì của Nhị ca nhỉ? Em cũng muốn… Nhị ca, xin hãy dạy em.”

Trình Nguyệt nghe xong thì bật cười, nhìn Lộ Tiểu Lộ bị Tạ Bệnh Miễn vỗ vào đầu, Lộ Tiểu Lộ vội vàng né sang một bên.

Bọn họ đều có thể nhìn ra, trước đây Hạ Thanh Từ cũng có chút để ý đến Tạ Bệnh Miễn nhưng lại giả vờ không quan tâm, lúc đó Tạ Bệnh Miễn còn chưa theo đuổi được cậu, nhưng hiện tại rõ ràng là đã theo đuổi được rồi.

Trên đường về, tuyết rơi dày đặc. Mấy người bọn họ đi bộ về, dọc theo đèn đường đi một hồi lâu, bóng đèn in lên người họ, Lộ Tiểu Lộ suốt dọc đường nghêu ngao hát bài “Tường Vi Trắng”, những bông tuyết bay lả tả phủ đầy áo, Hạ Thanh Từ nghe suốt dọc đường.

“Tôi đặt niềm tin vào cùng gió thu, mùa hạ năm tới, nếu thần điện hiển linh, màu khô phai nhòa, tôi nguyện tan biến giữa làn gió lạnh…Rơi xuống cùng nó, trở thành bụi bẩn.”

*

Hạ Thanh Từ ở Nam Thành tổng cộng khoảng ba ngày. Khi về nhà, ba hỏi cậu đi cùng ai, cậu thành thật trả lời là Tạ Bệnh Miễn.

“Con và Tiểu Tạ…” Hạ Quốc An vô cùng lo lắng: “Hai đứa ở chung với nhau ba ngày sao?”

Khi hỏi, ông cũng có chút ngại ngùng, không tiện hỏi trực tiếp Tiểu Tạ có làm gì con hay chưa.

Hạ Thanh Từ: “Không chỉ có anh ấy, còn có những người khác nữa. Bọn con đều có phòng riêng, anh ấy đến đó thi đấu.”

Hạ Thanh Từ suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Bọn họ đã giành được chức vô địch.”

Hạ Quốc An có chút dở khóc dở cười, nhìn vào đáy mắt của cậu thiếu niên đối diện có chút vui mừng cùng tự hào, ông không biết nên nói thêm cái gì.

Quả thực, từ khi Tiểu Tạ thường xuyên đến nhà, tính tình Tuế Tuế rõ ràng trở nên sôi nổi hơn trước, nói chuyện cũng rõ ràng hơn.

Hạ Thanh Từ trả lời thành thật, họ thực sự có phòng riêng, nhưng mấy ngày sau Tạ Bệnh Mạn đều sang phòng cậu ngủ thì cậu không có nói.

“Ba không phản đối chuyện con yêu sớm. Như việc con nói lần trước, ba đã suy nghĩ cả đêm. Dù là nam hay nữ không quan trọng, nhưng bây giờ là học sinh cấp ba…” Hạ Quốc An nói một cách cẩn thận, trong lòng ông vẫn nghĩ nó quan trọng. Liệu hết cấp ba con trai ông có thể bẻ trở lại được không?

“Ít nhất trong thời gian học cấp ba, hai con vẫn nên chăm chỉ học tập thật tốt và chuyện khác thì đợi đến khi tốt nghiệp rồi nói sau, có được không?”

Hạ Thanh Từ biết rằng đây là sự thỏa hiệp bất đắc dĩ của ba mình, khóe môi hơi mím xuống, im lặng hồi lâu rồi mới “ừm” một tiếng.

“Đúng rồi, mấy ngày trước con đi, có một bạn học tới tìm, nói muốn gặp con…” Hạ Quốc An suýt chút nữa thì quên mất chuyện này: “Bạn ấy cũng là con trai, đẹp như minh tinh vậy. “

“Tên gì ấy nhỉ…hình như là họ Thẩm.”

Hạ Quốc An nói rồi lại có chút đề phòng, nghĩ đến ngoại hình của Tiểu Tạ, rồi nhìn lại con trai mình ở phía đối diện, không lẽ cậu bạn này cũng có ý gì khác với Tuế Tuế?

_____

#Bly