Chương 41
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 41 tại dưa leo tr.
Dương Tiêu Vũ cũng biết tình cảm ba năm Vạn Thu dành cho Ninh Xảo Trân không thể dễ dàng buông bỏ như vậy được.
Nhưng ít nhất bây giờ khi nhắc đến Ninh Xảo Trân, Dương Tiêu Vũ không còn tìm thấy vẻ cố chấp tin tưởng trong mắt Vạn Thu nữa.
Nếu chỉ một chút thôi…
Dương Tiêu Vũ vẫn nguyện ý nhẫn nại.
Hoàng Hổ dường như nghe ra sự do dự của Vạn Thu, suy nghĩ vẫn nên đưa ra một câu trả lời mơ hồ.
“Công việc của bọn chú là làm bất cứ điều gì khách hàng yêu cầu, cháu hiểu không?”
Vạn Thu trầm mặc một hồi, gật đầu, nhớ ra mình đang nghe điện thoại liền đáp: “Hiểu.”
“Giống như một chiếc taxi, khách hàng muốn đi nơi nào liền tới nơi đó, bọn chú không quen nhau, cũng không nhất thiết phải quen nhau, cháu hiểu chứ?” Hoàng Hổ tiếp tục giải thích, nói một câu lại dừng.
Vạn Thu suy tư một hồi, cuối cùng cũng rõ được mối quan hệ này, sau đó nói: “Hiểu rồi.”
“Cho nên chú cũng không biết hắn có quen biết bà ta hay không.” Hoàng Hổ cuối cùng cũng đưa ra đáp án, đó không phải là nói dối, mỗi chữ đều là sự thật.
“Vâng.” Vạn Thu rất nhanh hiểu được câu này.
Hoàng Hổ lén lút lau mồ hôi lạnh ở đầu bên kia điện thoại, thở phào nhẹ nhõm: “Không còn tò mò gì nữa à?”
Nhưng Vạn Thu vẫn im lặng.
Hoàng Hổ cảm giác ngón tay gầy gò của Vạn Thu đang lặng lẽ nắm lấy trái tim hắn, không nặng nề nhưng giống như bị treo giữa không trung.
Hoàng Hổ vô thức nuốt nước miếng: “Còn có chuyện gì sao?”
Vạn Thu im lặng nhưng cuối cùng vẫn nói: “Không.”
Thanh âm Vạn Thu trầm thấp, chần chờ, còn lộ ra một chút… không cam lòng?
Hoàng Hổ suy nghĩ một chút, cố gắng xác nhận suy đoán của mình, hỏi: “Vạn Thu, cháu không muốn cúp máy sao?”
Dương Tiêu Vũ nhận ra Vạn Thu sau khi nghe được câu nói này liền ngẩn người.
Đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía trước lúc này đã hơi lập lòe, có chút hoảng loạn sau khi bị đoán trúng suy nghĩ. Vạn Thu lần đầu tiên không muốn cúp điện thoại, dù cậu cho rằng việc tiếp tục gọi là hành vi không tốt.
Hoàng Hổ bên này thở phào nhẹ nhõm, trong giọng nói đều mang theo ý cười: “Không sao, sau này cháu có thể gọi cho chú, chú vẫn có thời gian để nói chuyện phiếm với cháu.”
Vạn Thu được cho phép, giống như bông hồng bị nhốt trong bình thủy tinh đen đột nhiên được những người bạn ong tìm thấy khe nứt, gió và nắng thi nhau ùa vào.
Vạn Thu nắm chặt điện thoại, ở bên kia Hoàng Hổ không thấy được, chậm rãi trả lời: “Vâng.”
“Ngoan, cúp máy nhé? Có chuyện lại gọi cho chú nhé?” Hoàng Hổ chủ động cúp máy.
Tiếng bíp vang lên nhanh chóng, màn hình vụt tắt.
Mà Vạn Thu vẫn còn ngơ ngác nhìn điện thoại.
So với cảm giác mất mát khi bị cúp máy, lại giống như đang mong đợi điều gì đó hoàn toàn mới mẻ hơn.
Khi cậu gọi, sẽ không có những cuộc điện thoại không vui nữa.
Trong cái hồ sâu tối tăm, những bong bóng nhỏ từ đáy nước chợt nổi lên, nổ tí tách trong không trung, nhưng lại mang theo một chuỗi gợn sóng, bập bềnh trong thần kinh tĩnh lặng của Vạn Thu.
Dương Tiêu Vũ mỉm cười, để Vạn Thu lặng lẽ nếm thử hương vị nho nhỏ, bình thường nhưng mới lạ này.
Điện thoại là một phương tiện rất khác lạ, Vạn Thu không thể nhìn thấy vẻ mặt của người đối diện, nói chuyện liền ít hơn, nhưng Hoàng Hổ lại là người rất giỏi giao tiếp qua điện thoại.
“Làm tốt lắm, bảo bối.”
Lời khen đơn giản giống như cánh hoa hồng rơi vào trong lọ, cũng giống như xẹt qua khoảng không bay theo làn gió.
Điện thoại của Dương Tiêu Vũ vang lên, khi nhìn thấy tên người gọi, Dương Tiêu Vũ bất đắc dĩ vỗ vỗ đỉnh đầu Vạn Thu: “Mẹ đi nghe điện thoại, con ở đây đợi mẹ một chút.”
Vạn Thu nhìn Dương Tiêu Vũ cách xa, người mẹ thanh tú và tao nhã đang nghiêng đầu, nghiêm túc nói chuyện với người trong điện thoại.
“Không phải tôi đã nói khoảng thời gian này tôi rất bận, có chuyện gì mấy người cứ tự giải quyết sao? Tôi nhớ là tôi đã sắp xếp công việc thỏa đáng rồi… sao lại có chuyện bê bối nữa? Bộ phận quan hệ công chúng ở đó ăn phân à?…Không có tài nguyên nào là tiền không mua được, tôi đã nói là đừng sợ tiêu tiền… Mấy người phiền chết mất!”
Dương Tiêu Vũ cúp điện thoại với vẻ mặt u ám.
Vạn Thu ngẩng đầu, có chút bối rối.
Tuy lúc Dương Tiêu Vũ nghe điện thoại, cả trong và ngoài đều biểu hiện vẻ “không vui”, nhưng sau khi đi về phía cậu, những cái “không vui” này liền tiêu tan đi rất nhiều.
“Xin lỗi bảo bối, có thể đợi mẹ một lát được không, nửa tiếng, nửa tiếng nữa mẹ sẽ đưa con ra ngoài đi dạo. Bây giờ con nghịch điện thoại một lát nhé.”
Dương Tiêu Vũ phiền chán với công việc đột xuất đến cực điểm, mặc dù bà nghỉ phép cũng được một thời gian.
Vạn Thu gật đầu, nhìn Dương Tiêu Vũ cách đó vài bước rời khỏi phòng khách rộng lớn.
Cậu ngồi trên sô pha, cầm điện thoại, không biết nên làm gì, nhìn khuôn mặt bị cái màn hình đen kịt phản chiếu.
Vạn Thu ngước nhìn phòng khách mà cậu còn chưa kịp nhìn kĩ.
Một nơi rộng lớn, tươi sáng dường như gom được hết tất cả ánh nắng mặt trời, mái nhà cao cao và những chiếc đèn chùm phức tạp, nhiệt độ ấm áp, ghế sofa thoải mái và mềm mại…
Tất cả hoàn toàn khác với ngôi nhà mà Vạn Thu biết.
Quả thật giống như…
Giống như một thế giới mới.
Vạn Thu chớp mắt.
Đối với Vạn Thu, mọi thứ bây giờ dường như có một ngọn nến mới tinh, ngọn nến được thắp lên, ánh nến sáng rực cả thế giới đen tối, mọi nỗi sợ hãi và thống khổ đều ngưng kết dưới cái bỏng nhỏ.
Mà cây nến sẽ ngày một nhỏ đi, cuối cùng cháy hết và không bao giờ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Nhưng ít nhất bây giờ là lúc cậu có được rất nhiều thứ.
Vạn Thu thật cẩn thận cầm cây nến nhỏ, từ đáy lòng cầu nguyện nó có thể cháy chậm lại một chút.
“Đẹp không?” Đột nhiên một giọng nói mang theo nụ cười nhè nhẹ vang bên tai Vạn Thu, ngón tay ấm áp quen thuộc lướt qua vành tai, “Đây là nơi ánh mặt trời chiếu vào đẹp nhất.”
Vạn Thu quay đầu lại, bóng dáng Sở Ức Quy lọt vào tầm mắt.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, bóng dáng Sở Ức Quy lọt vào tầm mắt Vạn Thu chính là thứ đẹp đẽ nhất không gì trên thế giới có thể so sánh được.
Sở Ức Quy thay một bộ quần áo mới, gọn gàng, sạch sẽ và thoải mái.
Hắn dường như vừa tắm xong, trên người tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng như có như không khiến Vạn Thu chú ý.
“Anh nhận được một cái điện thoại, còn có một cái vòng tay.”
Sở Ức Quy cúi đầu nhìn xem trong tay Vạn Thu có vật gì, hắn tựa người vào thành ghế sô pha phía sau Vạn Thu.
“Anh có điện thoại.” Vạn Thu đối với Sở Ức Quy thoải mái hơn, bạo dạn hơn, cũng chỉ có trước mặt Sở Ức Quy mới để lộ ra dáng vẻ đó, “Anh còn gọi điện thoại.”
Vạn Thu đã từng từ chối gọi điện cho Ninh Xảo Trân, Sở Ức Quy biết rõ điều này hơn bất kỳ ai.
Dưới sự hướng dẫn của Dương Tiêu Vũ, Vạn Thu đã làm được điều mà trước đây cậu không làm được.
Sở Ức Quy chăm chú nhìn Vạn Thu, hắn tìm thấy niềm vui khi lần đầu thử những điều mới mẻ trong đôi mắt trống rỗng đó.
Trống rỗng, giống như không rõ mình làm vậy có ý nghĩa gì.
Loáng thoáng cảm thấy mình đã hiểu cái gì, nhưng cũng giống như hiểu chưa rõ.
“Đúng là chuyện vui, anh đã gọi điện thoại.”
Sở Ức Quy nói chuyện với Vạn Thu một cách chậm rãi, hai tay đặt hai bên thành ghế sofa, như thể ôm Vạn Thu vào lòng và nhẹ nhàng nói những điều quan trọng mà chỉ có hai người mới hiểu.
“Đây là chuyện vui sao?” Vạn Thu tin tưởng Sở Ức Quy, đôi mắt trống rỗng vì lời nói của hắn mà bắn ra những tia lửa nho nhỏ.
“Đúng vậy.” Sở Ức Quy đáp lại Vạn Thu, “Anh làm rất tốt, em đang khen ngợi anh, anh có thể vui vẻ một chút.”
Được khen ngợi.
Vạn Thu không quá hiểu ý nghĩa của việc được khen ngợi, mặc dù Dương Tiêu Vũ cũng khen ngợi, nhưng Vạn Thu không biết mình nên làm ra phản ứng như thế nào.
Mà Sở Ức Quy lại nói với cậu, đây là chuyện đáng mừng.
Trong vực sâu tối tăm, chỉ cần một dòng suối nhỏ trào ra, là có thể thấy dòng nước đen ngòm thực chất lại trong trẻo vô cùng.
Sở Ức Quy thì đang tận hưởng, tạo ra những khe hở quanh vực sâu, để những cảm xúc thầm lặng trong nước có thể thoát ra.
Vạn Thu cong khóe miệng.
Dường như vòng cung nho nhỏ này phải xếp chồng thật nhiều lên nhau mới có thể nhận ra.
Nhưng đó là niềm hạnh phúc lớn nhất mà Vạn Thu có thể bày tỏ.
“Đúng vậy, chính là như vậy, anh có thể cười một chút.” Sở Ức Quy duỗi ngón tay, nâng khóe miệng Vạn Thu lên, “Nhớ kỹ nụ cười này, làm như vậy với người khác, người khác sẽ rất vui vẻ.”
Vạn Thu sẽ thay đổi, gia đình sẽ dành hết tình yêu cho Vạn Thu, cậu sẽ dần dần học được những gì bản thân không có.
Sở Ức Quy ý đồ lưu lại bóng dáng của mình trên mọi con đường thay đổi của Vạn Thu.
Sở Ức Quy mỉm cười. Nụ cười của hắn trong suốt như đã hòa tan vào ánh nắng.
Vạn Thu ngẩng đầu, lại cảm thấy nụ cười này cũng không chân thật.
Những ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua đôi mắt Vạn Thu, giống như một con bướm uốn lượn, ngón tay chui vào chiếc vòng tay, lấp đầy khoảng trống rộng lớn.
“Gầy quá. Vòng tay đã thắt mức bé nhất rồi, vậy mà vẫn nhét ngón tay vào được.”
Sở Ức Quy cảm khái, đôi mắt thích ý nheo lại, như đang lười biếng dùng cái đuôi trêu chọc con mèo lớn của chủ nhân.
Vạn Thu nhìn cổ tay mình, nó hoàn toàn khác với Sở Ức Quy, cổ tay cậu mảnh khảnh cứ như không phải con người, thật xấu xí.
“Anh có biết cái này dùng để làm gì không?” Sở Ức Quy dùng ngón tay cái xoa xoa vòng tay của Vạn Thu, hỏi.
Vạn Thu lắc đầu.
“Nó dùng để tìm anh, chỉ cần anh có nó, dù ở đâu cũng có thể tìm được, mẹ rất sợ không tìm thấy anh.”
Lông mi Vạn Thu run rẩy, nhìn chiếc vòng tay.
“Nhưng không cần thứ này, em cũng có thể tìm được anh.” Sở Ức Quy ghé nửa người trên ghế sô pha, chăm chú nhìn Vạn Thu.
Tại sao?
Dường như hiểu được sự nghi ngờ của Vạn Thu, Sở Ức Quy nói: “Bởi vì chúng ta rất thân thiết.”
Tại sao thân thiết liền có thể tìm được cậu?
Cậu ở đâu, ở chỗ nào đối với ba mẹ và Sở Ức Quy rất quan trọng sao?
Vạn Thu mở miệng: “Anh sẽ không chạy lung tung nữa.”
“Hả?” Âm cuối Sở Ức Quy có chút cao, Vạn Thu đang liếc nhìn vẻ mặt của hắn.
“Anh có thể không đi đâu.” Bàn tay Vạn Thu vô thức siết chặt nhưng lại bị kẹt trên điện thoại, “Anh có thể luôn ở chỗ mà em biết, hoặc là anh không đi đâu nữa.”
Sở Ức Quy phảng phất như thấy cái râu nho nhỏ lại mát lạnh của một con ốc sên dừng trên ngón tay mình. Vạn Thu giống như vác trên lưng một chiếc vỏ nặng nề, lúc nào cũng có thể an cư ở một chỗ, ngay cả khi ở bên cạnh hắn.
Vạn Thu ở bên cạnh Ninh Xảo Trân, nếu Ninh Xảo Trân yêu cầu, cậu sẽ tuyệt đối không rời khỏi nhà.
Nhưng Ninh Xảo Trân chưa bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy.
Vạn Thu vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi trong một không gian tối tăm, chật hẹp, không thể nhìn, không thể nghe.
Cậu cũng có thể ở cố định một nơi lâu hơn bất kỳ ai, ngay cả khi nó khiến cậu sợ hãi.
Sở Ức Quy im lặng rời mắt đi nơi khác, không nhìn Vạn Thu nữa.
Chỉ là ánh mắt không hề tập trung.
Vạn Thu đang nhìn Sở Ức Quy.
Cậu vẫn không tìm thấy chút “vui vẻ” hay “không vui vẻ” nào ở Sở Ức Quy.
Lúc này Sở Ức Quy bình tĩnh tựa như không tồn tại.
Cách đó không xa, quản gia đi tới mở cửa, Sở Ức Quy và Vạn Thu đồng thời nhìn sang, một người đàn ông bước vào.
Người đàn ông trung niên xuất hiện trong tầm mắt, mặc áo sơ mi trắng và quần dài, mái tóc gọn gàng, dáng người mũm mĩm, bụng hơi phình ra nhưng cả khuôn mặt mang ý cười, trông rất hiền lành.
Vạn Thu nghe thấy Sở Ức Quy ở phía sau nói: “Thầy.”
“Sở Ức Quy, xong rồi sao?” Người đàn ông trung niên bước tới trước mặt Sở Ức Quy, nở một nụ cười hiền hậu.
“Vâng, thưa thầy.” Sở Ức Quy đứng thẳng, vậy mà cao hơn người đàn ông trung niên hơn nửa cái đầu.
“Bây giờ bắt đầu luôn sao? Có muốn làm bài kiểm tra trước không?” Người đàn ông trung niên rõ ràng rất quen thuộc với Sở Ức Quy, mà lúc Sở Ức Quy nói chuyện vẫn luôn nở nụ cười.
“Có thể. Nếu thi trượt, e rằng thầy còn phải dạy thêm nhiều cho em.”
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, mơ hồ nhận ra giọng điệu của hắn có vẻ hơi khác so với lúc nói chuyện cùng cậu.
Nhanh nhẹn.
Nếu cuộc trò chuyện giữa Sở Ức Quy và thầy giáo giống như một con dốc trượt tuyết được dựng cẩn thận, mượt mà nhưng cứng rắn, thì khi Sở Ức Quy đối xử với cậu lại giống như một quả cầu tuyết mềm mại, không thể nắm được.
Nhưng dù là cái nào…
Vạn Thu đều không thể cảm nhận được “vui vẻ” trên người Sở Ức Quy.
“Ồ, người này là?” Thầy giáo đến gần Sở Ức Quy mới nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi trên ghế sô pha.
Đứa trẻ này gầy đến mức bị sô pha che khuất hoàn toàn, từ xa không thể nhìn thấy được.
Thầy giáo có chút kinh ngạc, làm sao ở Sở gia lại có một đứa trẻ gầy gò như trong nạn đói vậy?
“Đây là anh trai em.” Sở Ức Quy nói với thầy giáo: “Mẹ em từng mất đi một người con, chính là anh ấy, tên là Vạn Thu.”
Thầy giáo không thể giấu được vẻ mặt kinh ngạc, lập tức hướng về phía Vạn Thu, ánh mắt đảo quanh giữa Vạn Thu và Sở Ức Quy, Vạn Thu có cảm giác bị khai phá mãnh liệt.
“Vậy khoảng thời gian này em đi tìm anh trai sao?” Thầy giáo bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn Vạn Thu, “Có vẻ như đứa trẻ cũng chịu không ít khổ.”
“Anh trai xác thật sống không tốt lắm.” Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu để ý đến vẻ mặt có chút vi diệu của thầy giáo, từ “vui vẻ” chuyển sang “không vui vẻ”, sự thay đổi này bắt đầu khi thầy giáo nhìn thấy mình.
Cậu lại chọc người khác không vui nữa rồi.
Thầy giáo dường như đã chú ý đến ánh mắt của Vạn Thu, bèn nở một nụ cười rất hợp với vẻ ngoài dịu dàng của mình: “Trở về là tốt rồi, phải hòa hợp với Sở Ức Quy nhé.”
Vạn Thu mở miệng, lại không biết nên nói gì.
Vạn Thu nhìn thầy giáo, không thấy yêu cầu cần cậu đáp lại.
Thầy giáo đột nhiên lại nói: “Nghe em nói cậu ấy là anh trai, cậu ấy lớn tuổi hơn em à? Khả năng tiếp thu có giống nhau không?”
Sở Ức Quy bình tĩnh đáp: “Không phải.”
Thầy giáo nhận được câu trả lời này, “vui vẻ” liền nhiều hơn một chút: “Quả nhiên, thành tích học tập hiện tại của em rất hiếm có, thầy trước nay chưa từng thấy đứa trẻ nào thông minh như em, lần nào ở cạnh đồng nghiệp thầy cũng sẽ khen em.”
“Cảm ơn thầy. So với thông minh, em kỳ thực càng hy vọng được thầy đánh giá về sự chăm chỉ của mình.” Vẻ mặt Sở Ức Quy nhàn nhạt.
Lời nói của hắn khiến thầy giáo sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên cười lớn: “Em vẫn luôn là một đứa trẻ rất chăm chỉ, chăm chỉ không kém cạnh tài năng của em, em so với người khác ưu tú hơn rất nhiều.”
Vạn Thu nghe không hiểu lắm.
Những câu nói hỗn độn này không hề dừng lại, khiến cậu không có thời gian suy nghĩ và hiểu rõ.
Cậu mơ hồ cảm thấy hình như mình không ngồi ở chỗ này.
Rõ ràng chỉ cách một cái lưng ghế sofa, nhưng lại như ngồi rất xa xem một vở kịch câm có âm thanh.
“Đúng rồi, Sở Vạn Thu chắc cũng đang rất cần gia sư, có cần thầy giới thiệu cho không?” Thầy giáo đột nhiên nói.
“Không cần, anh trai em cần một giáo viên giáo dục đặc biệt có tính kiên nhẫn và chu đáo hơn.”
Thầy giáo dường như còn chưa rõ lời Sở Ức Quy nói, nhưng sau khi hiểu mấy từ “giáo dục đặc biệt” liền sửng sốt và lập tức quay lại nhìn Vạn Thu.
Cư nhiên lại là một đứa ngốc.
Mà thầy giáo cũng chú ý tới Sở Ức Quy, Sở Ức Quy trực tiếp vạch trần những khuyết điểm về trí tuệ của Vạn Thu mà không hề có một chút khúc mắc, hành vi này thật sự là ý vị sâu xa.
“Đứa trẻ vẫn luôn không nói chuyện, là có khiếm khuyết về ngôn ngữ sao?” Thầy giáo hỏi.
“Phương diện nói chuyện của anh ấy không có vấn đề.” Sở Ức Quy đơn giản đáp lại, sau đó đổi chủ đề, “Thầy, giờ giảng tới rồi, chúng ta ở đây đã chậm trễ một ít thời gian.”
Sắc mặt thầy giáo hơi cứng đờ, lập tức cười nói: “Em xem, mấy ngày không gặp em, thầy có chút kích động mà quên mất thời gian, chúng ta vào phòng học thôi.”
“Anh, em đi học đây.”
Vạn Thu thấy Sở Ức Quy nói với cậu câu này.
Cậu ngồi trên sô pha, từ đầu đến cuối đều không có ý định rời khỏi.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân, tiếng nói chuyện của Sở Ức Quy và thầy giáo, cậu biết họ đang dần dần rời xa mình.
Vạn Thu quay đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy lưng ghế sofa, chúng đã chặn tầm mắt muốn kiếm tìm Sở Ức Quy của cậu.
Trong đầu Vạn Thu hiện lên sự “thân thiết” mà Sở Ức Quy nhắc tới.
Cậu hiểu ý nghĩa của từ này, nhưng cậu không thể cảm nhận được định nghĩa “thân thiết” giữa cậu và Sở Ức Quy.
Vạn Thu vẫn luôn nhìn Sở Ức Quy và thầy giáo nói chuyện.
Trong lời nói của bọn họ, còn có cả tiếng cười. Vẻ mặt thầy giáo đối với Sở Ức Quy tràn đầy “vui vẻ”.
Ngay cả khi không có tiếp xúc, vẫn có thể thể đem “vui vẻ” truyền cho nhau.
Sở Ức Quy và thầy giáo cũng thân thiết phải không?
Khi nói chuyện với người khác, Sở Ức Quy sẽ không nhìn về phía Vạn Thu.
Khi Sở Ức Quy chủ động chạm vào cậu, cảm xúc ngắn ngủi mà cậu có thể nhấm nháp sẽ nhanh chóng biến mất sau khi hắn rời đi.
Giống như ngọn nến nhỏ giọt trên da, mang đến một cơn nóng rát nhưng rất nhanh liền biến mất, chỉ để lại một mảnh da bị bỏng đến ửng đỏ.
Nơi bị bỏng.
Chính là thân thiết sao?
Vạn Thu lặng lẽ ngồi trong căn phòng trống trải.
Từ cửa sổ kính khổng lồ tràn ngập ánh sáng mặt trời, có thể nghe thấy tiếng hót líu lo của các loài chim và côn trùng.
Mà âm thanh bên người Vạn Thu, có vẻ chỉ là âm thanh của những cái chớp mắt.
Đột nhiên chiếc điện thoại vẫn luôn im lặng trên tay cậu vang lên, Vạn Thu chuyển ánh mắt đang ngắm nhìn mặt trời xuống màn hình, trơ mắt nhìn chữ “Mẹ” được hiển thị trên đó.
Lần đầu tiên trả lời điện thoại, mặc dù đã được học qua cách nhưng Vạn Thu vẫn có chút hoảng.
Ấn…nút màu xanh lá cây đúng không?
Tim Vạn Thu bất giác đập nhanh, cậu ấn nút.
“Vạn Thu bảo bối đó sao?” Âm thanh nhẹ nhàng lại sung sướng của Dương Tiêu Vũ từ phía đối diện truyền đến.
Vạn Thu bỗng giật mình, há hốc miệng, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình.
Cảm giác mạnh liệt và kỳ diệu khi trả lời một cuộc điện thoại gần như làm Vạn Thu thất thần.
“Là…đúng vậy, là Vạn Thu ạ.” Vạn Thu lắp bắp.
Dương Tiêu Vũ im lặng hồi lâu, Vạn Thu không nghe thấy âm thanh, tưởng điện thoại đã tắt.
Cẩn thận nghe qua, mới nghe thấy giọng nói nghèn nghẹt của Dương Tiêu Vũ, tựa như đang che micro nói: “Bảo bối nhà mình… Sao bảo bối nhà mình lại có thể đáng yêu như vậy? “Là Vạn Thu ạ”…Ôi thật sự…”
Vạn Thu ôm điện thoại trong tay, thậm chí không dám áp thẳng vào tai, màn hình điện thoại sạch sẽ sáng bóng nếu đặt lên mặt cậu chỉ sợ sẽ bị làm bẩn.
“Bảo bối, con vẫn đang ở phòng khách phải không?” Dương Tiêu Vũ tiếp tục.
“Vâng, ở phòng khách.” Vạn Thu trả lời.
“Bảo bối, đi ra cửa, mang giày vào.” Dương Tiêu Vũ nói.
Vạn Thu có chút bối rối nhưng vẫn đứng dậy, ngồi trên ghế sofa một lúc lâu khiến cậu hơi loạng choạng, lúc này cậu mới nhận ra cơ thể mình có chút cứng ngắc do căng thẳng kéo dài.
Đôi giày mới của Vạn Thu được đặt ngay lối vào. Đã lâu rồi cậu không thay giày mới.
Khi mới đến nhà Ninh Xảo Trân, Ninh Xảo Trân đã mua quần áo và giày cho cậu, vì đang trong giai đoạn trưởng thành nên cỡ giày được cố ý mua lớn hơn.
Trong ba năm ở cùng Ninh Xảo Trân, Vạn Thu không lớn lên nhiều, chưa bao giờ thay giày, dù có trân trọng đến đâu cũng không thể tránh khỏi việc đôi giày rách nát đến mức gần như không thể xỏ vào.
Vạn Thu nhờ thợ sửa lại giày, so với việc mua một đôi mới thì rẻ hơn nhiều.
Đôi giày mới toanh bọc lấy chân cậu.
Đế giày không còn lồi lõm, cũng không còn mỏng đến mức chỉ một hòn đá nhỏ cũng có thể làm đau lòng bàn chân.
Thật mềm mại, thoải mái, thậm chí Vạn Thu còn cảm thấy tầm nhìn của mình cao hơn sau khi mang giày vào.
Những tâm tình kỳ lạ đột nhiên biến mất không dấu vết.
– ———————————————
Editor có lời muốn nói: Chúng ta có nên gọi hắn là Sở – thao túng tâm lý – Ức Quy?
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️