Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 80: Tiếp tục lôi kéo

3:51 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 80: Tiếp tục lôi kéo tại dưa leo tr. 

Sự bùng phát của bệnh dịch ở khu phố Grillby đã lan rộng khắp vương đô, đồng thời tin tức về việc Hoàng tử Oss trở lại vương đô cũng nhanh chóng lan truyền trong giới quý tộc. Hai chuyện xảy ra cùng lúc khiến mọi người có cái nhìn chẳng mấy tốt đẹp, hoàng tử Oss đủ mọi thói hư tật xấu quả nhiên là một nhân vật xui xẻo, chuyên mang điềm xấu đến cho người khác.

Thời điểm chiến đấu trên chiến trường Charmaine bị thương khá nhiều nơi. Anh ta tuyên bố với bên ngoài là đã bị súng kíp của đảng cách mạng bắn. Nhưng thực tế là có súng ống nào bắn tới đâu, là do anh ta sợ hãi nên muốn rút lui thôi. Khổ nỗi con ngựa anh ta cưỡi tuy là dòng ngựa thuần huyết mua từ thương buôn Ả Rập, thế nhưng do được nuôi cẩn thận trong chuồng, ngày ngày chiều chuộng chăm sóc nên dòng máu máu chiến của tổ tiên của nó đã sớm bay biến không còn gì. Giống như chủ nhân của mình, nó vừa nghe thấy tiếng súng đã hoảng sợ cất mình hí vang, hất tung Charmaine ngã nhào xuống đất, suýt chút nữa là bể đầu nát óc.

Thái tử được lệnh chiến đấu ngay lập tức được đưa về vương đô để điều trị. Dưới sự kiên trì không ngừng nghỉ của các bác sĩ, Charmaine cuối cùng đã nhặt được mạng sống của mình. Nhưng chẳng mấy chốc anh ta phát hiện ra trong hoàng cung đâu đâu cũng có các hoàng tử anh em của mình. Và điều khiến anh ta cảm thấy khủng hoảng đến vậy là vì Landers cũng đã quay trở về vương đô.

Charmaine có thể không thành thạo chiến đấu, nhưng trong bối cảnh nội bộ hoàng gia các hoàng tử luôn tranh đấu với nhau để giành được sự ưu ái của vua cha, anh ta chắc chắn là người xuất sắc nhất trong toàn bộ gia tộc Harkat. Anh ta biết rất rõ rằng không có người anh em nào khác có thể thay thế mình, ngoại trừ cái tên Landers xấu xí và đáng sợ ấy.

Lạy Chúa phù hộ, cái tên Landers đó vẫn xui xẻo như vậy, không hiểu sao lại bị mắc kẹt trong vùng bệnh truyền nhiễm. Charmaine kéo lê thân xác ốm yếu của mình quỳ gối trước điện thờ để tạ ơn Chúa đã phù hộ cho anh ta, đồng thời cầu nguyện cho căn bệnh dịch đó có thể mang Landers xuống địa ngục càng sớm càng tốt.

Thật không may, Chúa dường như không nghe thấy giọng nói của anh ta.

Tình hình ở khu phố Grillby ngày càng tốt hơn, những tin đồn về sự hoảng loạn ở vương đô vì bệnh truyền nhiễm cũng dần lắng xuống. Có vẻ như cái nhìn của mọi người về Landers đã được cải thiện rất nhiều.

Charmaine chỉ toàn nghe người ta kể về những việc tốt mà Landers đã làm ở khu phố Grillby và danh tiếng càng lúc càng vang dội của y, còn chuyện Landers nhiễm bệnh như anh ta mơ ước thì chẳng thấy đâu. Ngẫm thấy chuyện này không thể kéo dài hơn được, anh ta lại vội vội vàng vàng chạy tới bên cạnh giường bệnh của vua Arlin để xin ông cứu vớt người em trai tội nghiệp ra khỏi khu vực nhiễm bệnh.

Đầu óc mụ mị của Arlin có thể nói là bị người khác chi phối, nghe con trai cầu xin thì lại mơ màng đồng ý. Đối với hoàn cảnh của Landers, ông vừa sợ hãi vừa xúc động. Sợ hãi là vì đứa con trai này của ông lại một lần nữa vượt qua sự thử thách của số phận. Xúc động cũng tương tự như vậy. Thân là người nắm giữ quyền lực cao nhất ở Lessie, ông khao khát có một người thừa kế mạnh mẽ. Nhưng khi cảm thấy sức khỏe ngày càng kém và thời gian không còn nhiều, ông lại có chút sợ hãi trước sự bạo ngược của con trai mình.

Mệnh lệnh của nhà vua nhanh chóng truyền đến Grillby. Landers đang đi tuần tra khu phố, dùng sự kiêu ngạo và tính thô bạo đặc trưng của mình để truyền cảm hứng cho mọi người thì một chàng trai trẻ cất tiếng gọi y.

“Không, ta không muốn rời khỏi đây.” Landers thẳng thừng từ chối.

Brun nói: “Landers, con bướng bỉnh làm gì? Nếu bây giờ có thể rời đi thì cứ rời đi nhanh lên, dù sao bên trong vẫn rất nguy hiểm.”

“Con không nghĩ vậy, Brun. Con không sợ bệnh tật, nó không thể đánh bại được con. Có con ở đây, dân chúng đều bị con kiểm soát, nghe theo lời nói của con, con là chủ nhân của bọn họ. Con sẽ chờ khi căn bệnh dịch này biến mất hoàn toàn, tất cả mọi người bình an vô sự thì mới rời đi. Khi nào rời đi phải do chính con quyết định.”

Thái độ của Landers vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không cho Brun cơ hội thuyết phục. Nhưng cũng vì vậy mà Brun rất tự hào, đây là vị vua mà ông muốn ủng hộ. Ông dùng nghi thức chào của hiệp sĩ chào Landers, “Hoàng tử, ngài cứ làm những gì mình muốn.”

Landers không cảm thấy vui vẻ gì trước sự khuất phục của đội trưởng đội cận vệ. Dĩ nhiên y có khả năng chinh phục bất cứ ai trên bất kỳ vùng đất nào trên lục địa này, ngoại trừ…

Chỉ cần Landers không nghĩ đến chuyện đó thì sẽ rất bình tĩnh, ngược lại, hoàng tử uy nghiêm quả quyết sẽ bắt đầu có những suy nghĩ lung tung và do dự.

Khi đe dọa trước mặt linh mục, hoàng tử thể hiện rằng mình rất bình tĩnh và tự tin, tuy nhiên, sau khi rời đi, y lại bối rối, không tin rằng mình có thể thuyết phục thành công.

Linh mục thông minh và xảo quyệt như vậy, chắc chắn sẽ thương lượng các điều khoản với y.

Chỉ cần quá trình đàm phán bắt đầu, liền có nghĩa là khả năng cao linh mục sẽ rơi vào trong tay hắn.

Nhưng điều đáng ghét là vị linh mục trông thật bình thản, vẫn cầu nguyện cho người bệnh, nắm tay người hấp hối và từ biệt người đã khuất trong nước mắt và lòng biết ơn của những người thân.

Hoàng tử biết đây là thời điểm quan trọng. Y cố gắng để mình đừng dõi theo linh mục, cố ý cất cao giọng nói sang sảng với mọi người, thậm chí còn kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười phổ biến ở Oss, khiến mấy cậu choai choai trong khu ổ chuột trước mặt phá ra cười ngặt nghẽo. Chỉ riêng hoàng tử là không cười. Y chỉ quan tâm đến chuyện mình tạo ra động tĩnh ồn ào như vậy, không biết linh mục có để ý đến hay không.

Thính giác của linh mục tinh nhạy, đương nhiên là đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vọng lại từ phía hoàng tử, đồng thời, hắn cũng nghe thấy hơi thở có hơi khẩn trương của hoàng tử, bàn tay ấn mạnh vào chiếc trượng khiến nó nghiền trên mặt đất phát ra âm thanh ken két.

Thật thú vị.

Lần đầu tiên, linh mục cảm nhận được lạc thú thật sự.

Không giống như việc sử dụng các chiêu trò tán tỉnh để làm vũ khí ở thế giới đầu tiên, ở đây hắn chỉ đơn thuần tận hưởng niềm vui khi trêu chọc hoàng tử.

Tối đến. Lúc linh mục đang dùng bữa thì hoàng tử đến, thản nhiên thông báo với linh mục rằng hôm nay có người từ cung điện đến yêu cầu y rời đi, nhưng y từ chối rồi, linh mục bày tỏ sự khen ngợi và ủng hộ hành động của hoàng tử.

Hai người giao tiếp với nhau một cách hòa nhã lịch sự, Bunil hỏi: “Hoàng tử, ngài đã ăn tối chưa?”

“Chưa.”

“Vậy ngồi xuống cùng ăn với chúng tôi nhé,” Bunil hỏi ý kiến ​​ linh mục, “Ngài thấy sao, linh mục?”

“Rất hoan nghênh ngài.”

Hoàng tử chống trượng, đứng ở cửa do dự một chút lịch sự gật đầu: “Vậy quấy rầy mọi người rồi.”

Ba người cùng nhau dùng bữa, Bunil hồ hởi trò chuyện với hoàng tử. Landers thì phô bày tư thế quý tộc vừa lịch sự vừa xa cách hết sức cao quý của mình khiến Bunil phải có cái nhìn hoàn toàn mới mẻ về y. Bunil không ngớt khen ngợi, đồng thời thành thật bày tỏ rằng mình xấu hổ vì trước đây đã có thành kiến​​ và cảm ơn hoàng tử vì tất cả những gì y và linh mục đã làm cho người dân trong khu phố.

“Đây là điều mà một quý tộc nên làm.”

Hoàng tử tỏ vẻ chuyện đó là điều đương nhiên, giọng điệu không hề khoe khoang về việc mình đã làm.

Dù những lời khen ngợi khiến người nghe cảm thấy sung sướng, nhưng so với sự nhiệt tình của Bunil, linh mục có vẻ lạnh lùng hơn nhiều. Hắn chỉ ăn trong im lặng, người khác không thể phát hiện ra điều gì từ đôi mắt mù lòa xanh như nước hồ của hắn.

Hoàng tử kiên nhẫn đáp lời. Để tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, y lại kể cho Bunil nghe câu chuyện cười ngày đó. Quả nhiên Buil phá ra cười to, lần này hoàng tử cũng cười ha ha hai tiếng. Liếc thấy khóe miệng của linh mục khẽ nhếch lên, trong lòng hoàng tử mới cảm thấy hài lòng.

Sau bữa ăn, Bunil đi đun nước cho linh mục như thường lệ. Chờ sau khi ông rời đi, hoàng tử vẫn ngồi vững vàng bên bàn ăn, ánh nến đung đưa lập lòe.

Hai người không ai lên tiếng.

Hai tay linh mục cầm cây thánh giá, môi khẽ mấp máy, hình như đang đọc thầm Kinh thánh.

Hoàng tử nhủ thầm mình phải thật kiên nhẫn. Y không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, sợ rằng tu sĩ sẽ sớm quay lại rồi mình lại bỏ lỡ cơ hội lần này. Trong lòng y hết sức mâu thuẫn, vừa muốn không để linh mục nhận ra sự bồn chồn của mình, vừa muốn thẳng toẹt ra, cứ để linh mục muốn bao nhiêu thì cứ ra giá đi, dù sao thì y vẫn sẽ trả được.

Có Chúa chứng giám, y thật sự sắp điên rồi!

Căn nhà gỗ chết tiệt này ngột ngạt không chịu nổi. Lưng Landers ướt đẫm mồ hôi, trán và lòng bàn tay y cũng lấm tấm mồ hôi. Nếu cứ tiếp tục như thế thì linh mục sẽ nhận ra sự bối rối của y mất thôi.

Landers cầm chiếc trượng dựa vào bàn ăn nói: “Linh mục này, ta đi trước vậy.”

“Xin đợi một chút.”

Hoàng tử lập tức bỏ trượng xuống, cực kỳ hưng phấn đưa mắt nhìn sang, cố nén sự phấn khích, giả vờ hiền hòa nói: “Linh mục có chuyện gì muốn bàn với ta sao?”

Linh mục nói: “Nghe nói vết thương của hoàng tử Charmaine đã đỡ hơn rồi.”

Hoàng tử đang vui vẻ chuẩn bị nhận lời tống tiền thì sững sờ.

Linh mục nhẹ nhàng tiếp lời: “Đây thực sự là một tin tốt lành phải không?”

Vẻ hưng phấn trên mặt hoàng tử dần dần phai nhạt đi.

“Trước khi ta được thăng chức linh mục, Thái tử đã đến Falklands tham chiến. Đáng tiếc là chúng ta vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Tôi nghĩ có lẽ hoàng tử Charmaine sẽ có hứng thú gặp mặt tôi sớm thôi. Ngài có nghĩ tôi sẽ có được vinh dự này không?”

Hô hấp của hoàng tử trở nên nặng nề, y hiểu ý của linh mục.

Linh mục không chỉ có một lựa chọn duy nhất là y.

Hoàng tử cảm thấy mình bị sỉ nhục, y nói nhỏ: “Đây là cách cậu thể hiện lòng trung thành của mình à? Đe dọa ngược lại ta ư? Linh mục yêu quý của ta ơi, cậu thực sự cảm thấy điều này phù hợp sao?”

Linh mục nhận thấy hoàng tử đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng hắn vẫn không hề hoảng sợ.

“Đây chính xác là những gì tôi muốn nói,” giọng linh mục êm ái “Cách ngài yêu cầu tôi thể hiện lòng trung thành của mình là không hợp lý.”

Ôi Chúa ơi ——

Hoàng tử nắm chặt nắm đấm, thật muốn dùng bàn tay đập mạnh xuống bàn ăn thét gào: “Linh mục, chúng ta đừng vòng vo lằng nhằng nữa, ta yêu em, không liên quan gì đến lòng trung thành chết tiệt kia hết. Ta đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, và ta vô cùng khao khát em. Xin em hãy thương xót cho ta, thỏa mãn những ham muốn của ta đi mà!”

Hoàng tử điên cuồng hò hét trong lòng, nhưng ngoài miệng chẳng thốt ra lời nào. Y nhìn chăm chú vào linh mục đang bình tĩnh, đột nhiên cầm chiếc trượng, quay ngoắt bước ra ngoài mà không nói một lời.

Bunil quay về thì đụng phải hoàng tử sắc mặt hết sức khó coi. Lần này Bunil quên mất phải chào hỏi, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Tại sao lần nào nói chuyện với linh mục xong, hoàng tử lại có vẻ không vui như vậy?

Bunil kìm nén sự tò mò của mình: “Linh mục, bệnh nhân không còn nhiều nữa. Nếu mọi việc suôn sẻ, có lẽ chúng ta có thể quay lại nhà thờ trong vài ngày tới.”

“Đúng vậy, tôi hy vọng dịch bệnh sẽ sớm qua đi.”

Bunil đặt nước xuống, đối mặt với linh mục làm dấu thánh giá.

Mạc Doãn vui vẻ tắm rửa xong, mặc quần áo sạch sẽ, nhàn nhã hồi tưởng lại vẻ tức giận rõ ràng đã bị đè nén vừa rồi của hoàng tử.

Cảm giác như đang vuốt râu sư tử vậy.

Hành y muốn ra bã luôn mà!

Mạc Doãn vô thức cười lên, sau đó lại bị chính tiếng cười của mình làm cho ngơ ngẩn.

Hiện giờ hắn mới cảm thấy vui vẻ làm sao, cảm giác hạnh phúc này rất mới lạ, kéo dài âm ỉ trong tâm trí Mạc Doãn rất lâu. Nghĩ đến chuyện đêm nay hoàng tử có lẽ sẽ lại thức suốt đêm trằn trọc và hối hận về lời nói và việc làm của mình, hắn lại nhịn không được bật cười khúc khích rồi hạnh phúc chìm vào giấc ngủ ngon.

Sáng thức dậy, linh mục vẫn còn tâm trạng vui vẻ, hắn tắm rửa xong thì ăn sáng qua loa với tu sĩ, rồi nhanh chóng đến phòng bệnh để chăm sóc bệnh nhân.

Phía sau hàng rào cách quảng trường không xa đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào náo nhiệt, linh mục lần theo âm thanh đó “nhìn” sang, tu sĩ cũng đứng dậy nhìn một lúc rồi nói với linh mục: “Hình như là có quý nhân nào tới.”

Người đến là Charmaine. Anh ta đứng cách xa hàng rào, hỏi Brun tình hình bên trong thế nào.

Brun trả lời: “Nhờ có hoàng tử nên mọi việc bên trong đều ổn thỏa, dịch bệnh sẽ sớm kết thúc.”

Trên mặt Charmaine lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: “Đây quả thật là một tin tốt lành. Ta muốn gặp lại em trai thân yêu của mình. Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, cứ ngỡ như một trăm năm đã qua vậy.”

“Chỉ sợ bây giờ không phải lúc, hoàng tử đang bận rộn ở đâu đó rồi,” Brun nói, “Thái tử, thân thể của ngài còn chưa hồi phục, ngài nên về cung nghỉ ngơi đi.”

Sắc mặt Charmaine tái nhợt, đầu đau khủng khiếp, như có hàng vạn con ong bắp cày đang vo ve trong đầu. Nhưng vừa biết tin Landers không chịu quay lại cung điện, anh ta liền bất chấp bệnh tật nôn nóng chạy đến đây.

“Không có gì đâu. Sức khỏe của riêng ta sao có thể so sánh được với sức khỏe của mọi người? Ta mang theo một ít đồ ăn và nước uống cho mọi người đây.”

Đoàn tùy tùng của hoàng tử dỡ từng thùng hàng ra khỏi xe ngựa.

Cái cách thức chờ đợi sự việc xong xuôi rồi mới tới hái trái lấy lòng người này đúng là phong cách của gia tộc Harkat. Brun rủa thầm trong bụng, bề ngoài vẫn cung kính thực hiện động tác chào của hiệp sĩ: “Tôi thay mặt mọi người cảm ơn lòng tốt của ngài.”

Charmaine ho khan: “Đây là việc mà thái tử như ta nên làm.” Ánh mắt anh ta lia về phía quảng trường cách đó không xa, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, mùi ở nơi này thật khó chịu, anh ta nhẹ nhàng nói: “Nghe nói có một vị linh mục đáng kính cũng bị mắc kẹt bên trong.”

“Ồ, vâng, đó là linh mục Eugene của nhà thờ Salzburg. Ngài ấy là một người rất cao thượng. Chính mắt tôi nhìn thấy ngài ấy chăm sóc bệnh nhân và cầu nguyện cho họ. Trong khoảng thời gian này, tất cả bệnh nhân nào qua đời đều được linh mục làm lễ an táng, những người nghèo khổ được rời đi trong thanh thản và yên bình – linh mục Eugene rất xứng đáng với mọi lời khen ngợi.

“Vậy thì ta cũng sẽ may mắn được gặp linh mục, phải không?”

“Đương nhiên rồi.”

Brun gọi người vượt qua hàng rào mời linh mục đến đây.

Bunil đang thập thò quan sát tình hình thì thấy có người chạy về phía mình, ông ta nói với linh mục: “Linh mục, hình như có người muốn tìm ngài.”

Linh mục đã nghe thấy cả rồi. Hắn lẳng lặng đứng im ở đó như một bức tranh sơn dầu.

Khi người do đội trưởng đội cảnh vệ phái tới chạy đến, một thanh niên chân trần ở hướng ngược lại cũng hoảng sợ chạy về phía linh mục.

“Linh mục, có chuyện lớn rồi, hoàng tử đã bị nhiễm bệnh ——”

O2/O8/2O24