Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 83: Bệnh nhân cuối cùng

3:52 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 83: Bệnh nhân cuối cùng tại dưa leo tr. 

Trong đầu hoàng tử ầm vang một tiếng. Không biết sức mạnh từ đâu đến, y đột nhiên bật dậy khỏi vòng tay của linh mục. Tuy bước chân có chút loạng choạng, nhưng hoàng tử vẫn đứng thẳng người, lắc lắc đầu như đang say rượu, điều này quả thật giúp y tỉnh táo lại được đôi chút. Đôi môi vẫn còn ướt nước, hoàng tử dùng mu bàn tay lau vội, thốt lên một câu khá ngớ ngẩn, “Cậu sớm biết là ta đã tỉnh rồi à?”

Linh mục thản nhiên ngồi xuống, “Tôi chỉ tin là thân thể của hoàng tử, không yếu ớt như vậy.”

Hoàng tử không còn gì để nói, tâm trạng của y hiện giờ xấu hổ và tức giận đúng như linh mục đã tưởng tượng, nhưng y không có cách nào bộc phát ra được, chỉ có thể cố nén bản thân giữ vững phong độ. Cứ tưởng đây là một dịp hiếm hoi để y chiếm được tí ti lợi thế về mình, nào ngờ chính là tự vác đá đập vào chân mình. Hoàng tử cuối cùng cũng nhận ra mục đích thật sự mà linh mục đến đây là để chế nhạo mình.

Chuyện này cũng không trách được linh mục. Từ đầu đến giờ y chỉ chăm chăm dùng tính tình ngạo mạn của mình, muốn áp đảo hoàn toàn linh mục, thế nên linh mục cũng ra tay nhắm vào y là chuyện hiển nhiên. Hoàng tử Oss chưa từng gặp ai tôn nghiêm hơn mình, rõ ràng chơi y một vố như vậy mà y vẫn không thể nào tức giận nổi.

Thật thông minh, nhưng cũng thật đáng ghét.

Landers đầu váng mắt hoa đỡ tường chầm chầm ngồi xuống, bệnh tật và linh mục đồng thời giáng cho y một cú double kill, mài mòn sự kiêu ngạo của y không còn dấu vết.

Landers dựa vào tấm ván gỗ, mím môi không nói gì, như thể chỉ có mình y trong phòng.

Y biết linh mục hiện đang chiếm thế thượng phong, y lại đang đau bệnh, suy nghĩ và khả năng phán đoán không được nhạy bén như lúc còn khỏe mạnh. Bình thường đứng trước linh mục, y cũng chưa xơ múi được tí lợi ích nào, huống chi là đang trong tình trạng như thế này. Bởi thế bây giờ tốt nhất là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì hơn.

Y chỉ hôn linh mục được duy nhất một lần, đúng một lần mà thôi, rồi sau đó vẫn rơi xuống thế hạ phong như cũ.

Nghĩ đến thật thấy mình quá thất bại mà.

Hoàng tử thở chầm chầm một lúc rồi lại thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng khó nhọc. Y cảm thấy khó chịu, xấu hổ và bất lực vì liên tục thất bại trước mặt linh mục…

“Hoàng tử,” linh mục vẫn gọi dịu dàng, “ngài còn cần nước không?”

Landers: “……”

Cuối cùng sau khi lấy lại được bình tĩnh, Landers cắn răng nói: “Cảm ơn, ta tự mình làm là được rồi.”

“Hoàng tử không còn cần tôi chăm sóc nữa à?”

Landers mím môi thật chặt, cố ý nói: “Không, ta thực sự cần sự chăm sóc của cậu, linh mục. Nếu cậu rời xa ta dù chỉ một giây là ta sẽ bị kéo xuống địa ngục ngay.”

Khóe miệng linh mục hơi nhếch lên: “Vậy tôi sẽ tiếp tục cầu nguyện cho hoàng tử.”

“Cầu nguyện Satan à?” Hoàng tử rõ ràng đã lấy lại được chút tinh thần, bắt đầu mỉa mai đốp chát lại.

“Chắc là Cupid ấy.”

“…”

Mặt Landers sưng sỉa đỏ bừng, hai tay đặt trên mặt đất siết chặt, nhỏ giọng nói: “Linh mục, chuyện này đáng để cậu cười nhạo lắm sao?”

“Sự lo lắng, sợ hãi và bối rối của ta làm cậu vui sướng đáng để cậu dửng dưng cười nhạo ta như vậy sao?” Landers cao giọng, giọng hơi khàn khàn.

Linh mục lặng lẽ lắng nghe, vẻ mặt và giọng điệu rất bình tĩnh nói: “Hoàng tử nói tôi cười nhạo ngài là có ý gì?”

Cổ họng của Landers đột nhiên như bị một đôi tay bóp chặt. Dưới tình huống như vậy, dù thế nào đi nữa y cũng sẽ không thốt lên nổi lời yêu với linh mục.

“Tôi chân thành muốn hợp tác với ngài, nhưng ngài lại đưa ra yêu cầu quá vô lý. Ngài cho rằng tôi chỉ là một tên linh mục quèn ở tầng lớp thấp, không xứng đáng ngồi ăn cùng mâm, thương lượng điều kiện bình đẳng với ngài, chỉ có thể thụ động tiếp nhận cái gọi là “trung thành” để tận tâm cống hiến. Hoàng tử thân mến, tôi nói cho ngài biết, trên con đường từ Clay đến Salzburg này, tôi vẫn luôn đơn độc một mình không ai nương tựa, không ai có thể nhờ cậy. Nhưng tôi có thể trở thành linh mục của giáo đường Salzburg năm 18 tuổi đủ để chứng minh rằng tôi không phải là người dễ xơi.”

Linh mục đứng dậy, chiếc áo choàng đen dài bao bọc lấy thân người cao ráo thẳng tắp, đôi mắt xanh như nước hồ trong căn phòng tối tăm cũng trở nên sâu thẳm vời vợi, “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng một điều, tôi lựa chọn ngài là vinh hạnh của ngài, chứ không phải của tôi.”

“Bệnh tật sẽ phát huy tiềm lực của con người, hy vọng ngài có thể nhân cơ hội này suy nghĩ thật kỹ. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, tôi thề rằng một ngày nào đó toàn bộ gia tộc Harkat sẽ lên án ngài vì đã bỏ lỡ ân huệ của Giáo hoàng.”

Linh mục rời đi, nhưng nhịp tim và hơi thở của hoàng tử rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại. Dáng vẻ kiêu ngạo và kiên quyết của linh mục hằn sâu trong lòng y như một vết lửa đốt.

Hắn kích thích tinh thần y đến mức ngực y đau nhói và thắt lại vì nhịp đập mạnh mẽ của trái tim.

Landers giơ tay ấn vào ngực trái, nhịp tim y đập dữ dội như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Một kẻ kiêu ngạo gặp một người thậm chí còn kiêu ngạo hơn.

Landers nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Y từng cho rằng, nếu linh mục chỉ có sắc đẹp thì chưa chắc y sẽ chìm sâu vào ái tình đến thế. Tuy nhiên, lời nói và hành động vừa rồi của hắn khiến hoàng tử gào thét trong lòng: “Ta không phải vô cớ bị hắn mê hoặc. Nếu như hắn có dung mạo tầm thường, hoặc ngoại hình của hắn cũng bị hủy hoại như ta, một ngày nào đó ta vẫn sẽ bị hắn mê hoặc!

Tâm trí của hoàng tử cuối cùng cũng bình yên, y có thể nhìn thấy rõ ràng số phận của mình. Có lẽ y cũng đặc biệt đó, nhưng đứng trước Thần tình yêu, y cũng giống như tất cả những người bình thường. Cũng giống như khi đối mặt với căn bệnh dịch này, y tràn đầy tự tin và thề rằng mình sẽ không bao giờ mắc bệnh. Đấy, tình yêu giống như một căn bệnh dịch vậy, nó sẽ đánh gục tất cả mọi người, khác biệt chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Và vì y càng chống cự ngoan cường nên sự tra tấn phải chịu có khi còn nặng nề hơn những người bình thường khác.

Hoàng tử nhăn mày một lúc rồi mỉm cười. Căn bệnh chẳng là gì cả, y chấp nhận tình yêu vô vọng của mình dành cho linh mục, trong lòng dường như đã trút đi một tảng đá lớn nặng nề, cả người bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Y tự giác đứng dậy lấy nước uống và ăn chút gì đó, sau khi cơ thể lấy lại được chút sức lực, y dường như mơ hồ nhớ lại một số tình tiết trong ký ức.

Có ai đó vuốt ve y, sờ soạng lưng y, xoa nắn ngực y, rồi thì thầm dịu dàng điều gì đó. Tay hoàng tử khựng lại, đôi mắt nhức nhối nhìn chằm chằm vào góc phòng mờ mịt. Y nhớ ra mình đã tỉnh dậy trong vòng tay của linh mục.

Không, không, suy nghĩ của y quá hẹp hòi và xấu xa rồi ——

Y nghĩ linh mục xuất hiện ở đây là vì muốn nhạo báng mình, không, điều này không đúng. Chỉ với việc linh mục ôm y trong vòng tay, y không thể nghĩ về hắn một cách phiến diện như vậy được!

Hoàng tử trở nên phấn khích, trên khuôn mặt nóng bỏng nở một nụ cười. Y tự động viên mình, tâm trạng phơi phới, cảm xúc tràn trề, một hơi ăn gần hết miếng pho mát. Thế rồi khi nhấm nháp thức ăn trong miệng, tâm trạng của y đột nhiên lại sa sút, y nghi ngờ rằng đây cũng là phương pháp tra tấn y của linh mục.

Tình yêu có thể khiến cho kẻ quyền lực nhất phải cúi đầu, khiến kẻ kiêu ngạo nhất cảm thấy tự ti, thậm chí còn khiến hoàng tử Oss vĩ đại cũng phải hoang mang bối rối.

*

Sau khi nghỉ ngơi trong căn nhà gỗ một đêm, Landers cảm thấy mình đã hoàn toàn khỏe mạnh. Dù sao thì y có cơ thể cường tráng, một căn bệnh dịch nhỏ nhặt không thể đánh bại được y.

Bên ngoài trời đã sáng, có tiếng chim nhại kêu yếu ớt trên dòng sông đang chảy. Hoàng tử nghe thấy tiếng bước chân. Đó là linh mục Bunil. Ông ấy đến mang quần áo sạch và trượng cho hoàng tử.

Hoàng tử bước ra khỏi nhà gỗ, Bunil nhìn thấy vết sẹo cũ lộ ra trên cơ thể cường tráng của y, buột miệng nói: “Chúa phù hộ cho ngài.”

“Đều là vết thương cũ rồi.”

Hoàng tử cầm chiếc áo sơ mi, luồn đôi tay dài qua ống tay áo.

Bunil nhịn không được thốt lên: “Linh mục thật sự là quá tuyệt vời. Ngài ấy có nói là ngài sẽ không sao đâu.”

Thái tử dừng lại động tác mặc quần áo, kiên quyết mím môi, mặc áo sơ mi vào và bắt đầu cài khuy: “Linh mục luôn có thể nhìn thấu chân tướng của một số chuyện.”

Bunil mỉm cười, rất hài lòng với sự thay đổi thái độ của hoàng tử đối với linh mục: “Hoàng tử, vậy tôi muốn báo cho ngài một tin vui.”

“Tin gì?”

“Ngài là bệnh nhân cuối cùng ở Grillby.”

Landers sửng sốt, y nhìn tu sĩ trên mặt tràn đầy vui sướng, mỉm cười: “Grillby được cứu rồi!” Tu sĩ nói thêm: “Dưới sự dẫn dắt của ngài và linh mục!”

Hoàng tử cúi đầu tiếp tục cài nút, tâm tình của y có chút phức tạp. Đối với hoàng tử mà nói, đây chỉ là dẫn dắt nhóm người này vượt qua một trở ngại nho nhỏ mà thôi. Nhưng căn bệnh dịch này quả thật đã dạy cho y một bài học đáng giá, nó để y nhận ra rằng mình đã rơi vào bể tình, đánh bại sự kiêu ngạo của y, và đây là lần đầu tiên y hôn môi ai đó…

Landers cài nút, quay về phía tu sĩ trong bộ quần áo chỉnh tề. Y làm dấu thánh giá trước ngực, nhận chiếc trượng từ tay tu sĩ, trầm giọng nói: “Lạy Chúa phù hộ.”

Căn bệnh truyền nhiễm đã mang lại cho toàn bộ Grillby một diện mạo mới. Điều này nghe có vẻ phi thực tế nhưng đó là sự thật. Toàn bộ Grillby đã được nghỉ ngơi hai tuần. Người dân không cần phải chạy đôn chạy đáo kiếm thức ăn nữa, họ đã có thứ lấp đầy bụng, sau đó có thời gian dư dả để dọn dẹp rác rưởi tích lũy, sửa chữa những ngôi nhà mục nát hư hỏng. Bọn trẻ con được ở bên cạnh cha mẹ, vùi mình vào vòng tay họ ôm ấp nói cười trò chuyện. Còn những người xấu số đều được ra đi trong sự vinh quang mà người dân không thể tưởng tượng được.

Người dân đang chào tạm biệt linh mục, hắn vẫn dịu dàng và dễ gần như mọi khi. Họ hôn má linh mục, hôn ngón tay linh mục, hôn thánh giá của linh mục và hôn vạt áo của linh mục, ngược lại linh mục cũng bày tỏ sự chúc phúc của mình với họ, nói với họ rằng Chúa luôn ban phước cho họ.

Hàng rào đang bị dỡ bỏ, Brun nhìn thấy linh mục bị cư dân vây quanh thì trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Ông biết sớm muộn gì vị linh mục này cũng sẽ một bước lên mây, người dám đi sâu vào hang cọp nhất định sẽ nhận được phần thưởng tương ứng. Căn bệnh truyền nhiễm đã nâng cao danh tiếng của linh mục lên rất nhiều, thậm chí ngay cả ông cũng tin vào lời của linh mục không chút nghi ngờ —— linh mục nói hôm nay hoàng tử sẽ khỏi bệnh, giống như một phép lạ vậy. Brun là một người có đức tin, nhưng ông cũng thừa nhận rằng trong thâm tâm ông và cháu trai mình giống nhau, luôn giữ thái độ hoài nghi đối với sự tồn tại của Chúa.

Đám đông xung quanh quay lại về phía âm thanh ồn ào.

“Hoàng tử ——”

“Đó là hoàng tử ——”

“Chúa ơi, hoàng tử đã khỏi bệnh!”

Hoàng tử đang chống trượng, quần áo sạch sẽ và gọn gàng, khuôn mặt không hề tỏ ra yếu đuối vì bệnh tật, đôi mắt nâu sẫm toát lên vẻ kiên nghị và dũng cảm. Họ nhìn hoàng tử một cách trìu mến, với sự tôn kính và mong đợi, đàn ông và phụ nữ đều im lặng cúi đầu. Đây là lần đầu tiên họ chân thành bày tỏ sự phục tùng với một nhà quý tộc.

Brun xông đến ngay, “Landers——”

Hoàng tử duỗi cánh tay phải ra đón nhận cái ôm từ đội trưởng đội cận vệ.

“Tốt, thật là tốt quá, cái tên hư hỏng nhà con, con làm cậu sợ quá đi mất ——”

Trong mắt Brun rươm rướm nước mắt, ông dùng nắm đấm đấm vào lưng Landers, “Cậu biết ngay mà, con là một tên khốn cứng đầu, và không gì có thể đánh bại được con!”

Người từ nhà thờ Salzburg cũng tiến vào khu phố. Họ vây quanh vị linh mục, hôn tay hắn, cầu xin Chúa phù hộ cho hắn, đồng thời cũng cảm ơn Chúa vì Ngài đã quan tâm đến họ và cho phép họ có được một vị linh mục cao quý và vĩ đại như vậy.

“Đương nhiên,” Landers một tay ôm đội trưởng đội cận vệ, dễ dàng nhấc ông lên khỏi mặt đất, “Cậu biết rồi đó, Satan nhìn thấy con đã thấy phiền phức rồi, địa ngục không mở cửa cho con đâu.”

“Thôi đi nhóc ——”

Brun buông cháu trai ra, nhẹ nhõm nhìn Landers. Trong mắt ông, Landers chưa bao giờ xấu xí. Sự kiên trì và lòng dũng cảm của Landers còn mạnh hơn bậc thầy điệu valse Charmaine mười nghìn lần. Brun nói: “Con phải quay trở lại cung điện, cậu không đùa đâu.”

Landers vỗ nhẹ bả vai đội trưởng đội cảnh vệ: “Đừng lo lắng, con biết phải làm gì.”

Hoàng tử nhìn cách đó không xa, cầm cây trượng lên và vững vàng bước về phía linh mục.

Linh mục đang nói chuyện với các tu sĩ. Nhóm tu sĩ nhìn thấy hoàng tử đang đến thì vô thức ngừng nói, quay sang nhắc nhở linh mục rằng hoàng tử đang từ sau hắn đi tới. Linh mục bình thản xoay người lại, hắn biết hoàng tử đã tới.

Hoàng tử đứng trước linh mục.

Cả quảng trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh, mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào hoàng tử và linh mục. Vị hoàng tử què giơ cao chiếc trượng kim loại trong tay lên. Dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, chiếc trượng tỏa ra ánh kim loại chói lọi, trông như một chiếc quyền trượng. Hoàng tử nhích đùi phải về phía sau, chân trái tàn tật chậm rãi khuỵu xuống. Y nhìn linh mục, giọng nói trong trẻo và lôi cuốn như một bài hát, “Linh mục kính yêu, xin hãy chấp một một đứa trẻ lạc lối như ta. Ta nguyện ý nhận lấy tín ngưỡng dưới sự giúp đỡ của ngài.”

Dưới bầu trời trong xanh, mặt trời treo lửng lơ trên đầu linh mục như một viên ngọc to lớn rực rỡ. Linh mục cúi xuống, tay phải nắm lấy chiếc trượng của hoàng tử. Mái tóc vàng chạm vào đôi má bỏng rát của hoàng tử, đôi môi khẽ mấp máy. Người đứng xem xung quanh cố gắng đoán xem linh mục đang nói gì với hoàng tử. Cảnh tượng như vậy khiến mọi người cùng quỳ xuống và chắp tay cầu nguyện.

Họ đều không biết rằng linh mục nói vào tai hoàng tử chẳng phải là một lời chúc phúc hay một lời cầu nguyện.

“Hoàng tử, tôi biết trong lòng ngài không có niềm tin, nhưng không sao cả…”

Giọng nói của linh mục trầm thấp, môi hắn kề sát vào tai hoàng tử.

“Kể từ giây phút này trở đi, tôi chính là chủ nhân của ngài, là Thiên Chúa của ngài và là linh mục của ngài.”