Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 113: C113 Ngày Lĩnh Chứng

3:57 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 113: C113 Ngày Lĩnh Chứng tại dưa leo tr. 

Ngoài ra, cô ấy xinh đẹp, lại là người thị trấn nhưng không hề kiêu kỳ chút nào.

Mọi người đều rất hài lòng với cô con gái họ Lâm này, ai cũng khen cô là người hiểu chuyện.

Không ai nghĩ rằng cô ấy đã làm sai trong chuyện vừa rồi.

Con người thời đại ngày nay rất coi trọng tình cảm gia đình, thậm chí có người còn cho rằng người thân chia sẻ những điều tốt đẹp với nhau là chuyện bình thường.

Đôi khi nếu không cho thì mọi người cho rằng mình keo kiệt chỉ muốn để dành riêng mình.

Nhưng Tư Niệm (司念) nghĩ muốn đoàn kết thì phải là kiểu mọi người hoà thuận với nhau, anh giúp tôi, tôi lo cho anh.

Nhưng với gia đình như Lâm lão địa, những người biết dùng đạo đức để ức hiếp người khác, họ đến một lần cô đánh một lần, đến hai lần liền đánh hai lần.

Sẽ không có sự thỏa hiệp.

Dù sao, có lần thức nhất sẽ có lần thứ hai.

Đôi khi bạn muốn làm dịu mọi chuyện nhưng đối phương không những không hài lòng mà còn cho rằng bạn là kẻ bắt nạt, họ sẽ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

Mọi người nhanh chóng quên đi tình tiết nhỏ này.

Lâm Tuyết (林雪), người đang nghe lén bên ngoài và đang chờ Tư Niệm (司念) bị trừng phạt, thấy Tư Niệm (司念) không những không bị buộc tội là keo kiệt mà mọi người còn vây quanh khen ngợi cô, cô ta tức giận đến nghiến răng hàm.

Đặc biệt là khi ai đó nhắc đến cô ta với vẻ mặt khinh thường, khuôn mặt của cô ấy vô cùng xấu xí.

Hiện tại, không ai quan tâm cô ta nghĩ như thế nào, cũng không ai quan tâm cô ta sống hay ch.ết.

Đám cưới đang đến gần, gia đình đang bàn tính thời điểm đi lấy giấy chứng nhận.

Cuối cùng lên kế hoạch là hai ngày sau đó.

Lâm gia nhưng ngày này tưng bừng như lễ hội, Tư Niệm (司念) cạn sức.

Về đến nhà, cô thậm chí còn không muốn rửa mặt, cứ thế lăn ra ngủ.

Chu Việt Thâm (周越深) đi vào trong phòng, nhìn thấy cô nằm ở trên giường, mái tóc đen dài xõa tung trên giường như thác nước, giống như một bức chân dung Người đẹp ngủ trong rừng xinh đẹp.

Anh nhẹ nhàng bước tới chiếc bàn bên cạnh, lấy chìa khoá mở một ngăn kéo đã khoá.

Rút sổ tài khoản và chứng minh thư ra khỏi đó.

Ngoài ra, bên trong còn có vô số huy chương, giấy chứng nhận sĩ quan quân đội.

Một lúc sau, anh lại lấy chìa khoá, đến tủ mở cửa, thấy một bộ quân phục chỉnh tề màu xanh lục.

Đây là tất cả những thứ mà anh ấy chưa bao giờ chạm vào kể từ khi rời quân ngũ.

Liếc nhìn người không hề cảnh giác nằm trên giường, Chu Việt Thâm (周越深) đóng cửa tủ, đi tới kéo chăn lên đắp cho cô …

**

Vì kết hôn nên Tư Niệm (司念) phải về nhà mấy ngày.

Thế là hai người thống nhất sau khi nhận giấy chứng nhận sẽ về chung một nhà, đợi đến ngày tổ chức hôn lễ.

Chu Việt Thâm (周越深) những ngày này cũng khá bận rộn, vì vậy anh ấy đã nghĩ đến việc nhờ ai đó chăm sóc ba đứa trẻ.

Không thể vì bận rộn mà lơ là ba đứa trẻ.

Tất nhiên, sau những gì đã xảy ra với thím Lưu, anh ấy đã chú ý nhiều hơn đến khía cạnh này.

Hơn nữa, chỉ là chăm sóc mấy ngày, đối phương nếu có ý đồ xấu cũng sẽ không cso cơ hội.

Mọi người đều vui vẻ giúp đỡ.

Chu Việt Thâm (周越深) đã đề cập đến vấn đề này vào tuần trước, và Tư Niệm (司念) hoàn toàn đồng ý, dù sao hai đứa trẻ cũng phải đi học, rất khó để chăm sóc Dao Dao (瑶瑶), cô cũng không thể đưa bọn trẻ trở về nhà mẹ đẻ, Chu Việt Thâm (周越深) có lẽ đã lo lắng rằng những người khác thấy sẽ nói rằng cô ấy nói xấu không phải là bà mẹ tốt.

Cũng có thể nhờ người chăm sóc Dao Dao (瑶瑶) vài ngày.

Cho nên cô cũng không phản đối, nhưng hai đứa trẻ vừa nghe liền nhìn nhau, sắc mặt thay đổi, cả hai đều rất sợ hãi, ngay cả cảm giác ngon miệng cũng bị doạ mà bay đi.

Chu Việt Thâm (周越深) vừa ra ngoài để đi đến trang trại lợn, hai đứa trẻ không ăn gì, vội vàng đuổi theo Chu Việt Thâm (周越深) và nói to.

“Cha, chúng con không muốn ai chăm sóc chúng con.”

“Bà Lưu xấu xa, trộm đồ, đánh em gái, không bao giờ muốn bà ấy nữa.”

“Con chỉ muốn mẹ, mẹ sẽ không rời đi.”

Tư Niệm (司念) đang thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra với hai đứa trẻ, khi cô đi ra, nghe thấy thằng hai nói mà nước mắt lưng tròng.

Ngay lập tức trái tim cô tan vỡ.

Chu Việt Thâm (周越深) lắng nghe lời nói của con trai thật kỹ, sắc mặt lạnh lùng không thể tả, trong đôi mắt đen láy loé lên lửa giận, không có một chút độ ấm.

Trước kia hai đứa nhỏ nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhất định sẽ kinh hãi, không dám nói lời nào.

Tuy nhiên, chúng đã thay đổi rất nhiều trong khoảng thời gian này, chúng lo lắng nói, khuôn mặt họ đầy hoang mang và sợ hãi.

Cái bóng mà thím Lưu và người phụ nữ kia mang đến cho chúng lúc trước giống như một giấc mơ đã khép lại, khi bức màn được vén lên, lần nữa hiện lên trong sâu thẳm tâm trí hai đứa trẻ, khiến chúng mãi mãi không thể nào quên.

Sau khi Tư Niệm (司念) đến, cuộc sống của chúng đã thay đổi đáng kể.

Vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc….

Sau khi nếm trải quả ngọt, chúng càng sợ quá khứ lặp lại.

Ngoài ra, Tư Niệm (司念) phải rời đi, để bọn chúng ở với những người khác, điều này càng khiến bọn chúng sợ hãi hơn.

Ông chủ nhỏ vẫn luôn bình tĩnh, nhưng giây phút này như sắp khóc.

“Mẹ nấu đồ ăn rất ngon, không ăn đồ của người khác.”

“Chúng con không muốn mẹ đi.”

“Bà Lưu nấu ăn dở còn mắng con , nhưng mẹ chưa bao giờ mắng con.”

“Bà Lưu vẫn đánh em gái, con ghét bà ấy.”

“Hu hu hu hu.”

Chu Việt Thâm (周越深) cảm thấy khó chịu khi nghe con trai mình khóc.

Sau khi xuống xe, thân hình cao lớn của anh ngồi xổm xuống, xoa đầu thằng hai: “Mấy ngày nữa mẹ sẽ về, Tiểu Hàn ngoan nhé.”

Chu Việt Hàn (周越寒) nghe xong, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Vậy con đi với mẹ, con không muốn ở với người khác.”

Chu Việt Đông (周越东) mím chặt môi, trong mắt trống rỗng.

Tư Niệm (司念) thở dài, tiến lên trước nói: “Không sao, đừng khóc, mẹ sẽ không trở về.”

Chu Việt Hàn (周越寒) nhất thời ngừng khóc, quay đầu nhìn cô: “Thật sao?”

Tư Niệm (司念) gật đầu: “Ừm, thật.”

Cô nhìn Chu Việt Thâm (周越深), nói: “Em ở lại thêm vài ngày, đêm trước hôn lễ sẽ trở về, dù sao khoảng cách cũng không xa, cha mẹ em có thể hiểu.”

Chu Việt Thâm (周越深) đứng dậy, ánh mắt thâm trầm áy náy, trầm giọng nói: “Anh có lỗi với em.”

Tư Niệm (司念) lắc đầu.

Sau cùng, cô nhìn hai đứa trẻ đang lo lắng, cười nói: “Đừng khóc nữa, mẹ đã nói với cha các con rồi, mẹ không về nữa, không để người khác quản các con.”

Hai đứa nhỏ nghe được những lời này của Tư Niệm (司念) liền ngừng khóc, Chu Việt Hàn (周越寒) vui mừng ôm lấy đùi của cha mình, vui vẻ nói: “Cha, cha thật tốt!”

Nhìn đứa trẻ vui vẻ, Chu Việt Thâm (周越深) ngước mắt nhìn Tư Niệm (司念).

Trước đay, đứa trẻ chưa bao giờ ở gần anh như thế này.

Tư Niệm (司念) cũng tiến lên sờ đầu Chu Việt Đông (周越东), sau đó nhìn Chu Việt Thâm (周越深): “Được, anh đi làm đi.”

“Tiểu Hàn, lại đây! Để cha đi làm.”

Người đàn ông này mấy ngày nay đều bận rộn.

Chu Việt Hàn (周越寒) ngay lập tức vui vẻ chạy lại, chủ động nắm lấy tay cô.

Sáng nay trời mưa to và mặt đất trơn trượt.

Núi phủ sương trắng.

Những thôn chìm trong sương núi trắng xóa bốc khói nghi ngút, nhìn từ xa tựa như một bức tranh thuỷ mặc tuyệt đẹp.

Tư Niệm (司念) ngồi sau xe máy, nhìn thôn lạc hậu trước mặt.

Lúc này, cô cảm thấy một sự bình yên vỡ òa trong lòng.

Cả hai sớm đến thị trấn.

Chu Việt Thâm (周越深) dừng xe máy của mình và đưa Tư Niệm (司念) đến đồn cảnh sát trước.

Tư Niệm (司念) có chút khó hiểu: “Tại sao chúng ta lại ở cục cảnh sát này?”

Ai lại đến đồn cảnh sát để nhận giấy chứng nhận kết hôn trong thời đại này?

Trước đây cô từng hỏi mọi người … đáng lẽ nên đến Cục Dân chính!

Chu Việt Thâm (周越深) dừng lại, trầm giọng nói: “Theo ý kiến của người lớn, hai đứa trẻ để cùng tên đệm với anh thực sự không nên, vì vậy để tránh cho lũ trẻ bị đàm tiếu, anh dự định đổi tên hai đứa trước khi lấy giấy chứng nhận… ….”