Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 73

5:14 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 73 tại dưa leo tr. 

Ứng Hạc hừ một tiếng xem như khẳng định, sau đó lại hỏi: “Không được sao?”

“Được.” Sơ Trừng vội vàng đáp: “Nhưng có khi nào thầy với thầy ấy dạy cùng lớp không?”

Ứng Hạc không khỏi ngẩn ngơ.

Cậu nhóc chợt nhớ đến chuyện xảy ra trong lần nhập viện trước đó, mối quan hệ giữa hai người này dường như rất thân thiết.

Ứng Hạc cảm thấy mình đã bị ám sát chỉ bằng vài câu, nhưng lời đã nói thì không thể rút lại được. Với cả dù có thế nào đi chăng nữa thì năm nay cậu vẫn phải đi học.

Cho dù có bất đắc dĩ, cậu cũng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nói: “Thế thì con cũng đi.”

“Vẫn là 12/7 sao?” Giám đốc Dương lại nhặt tờ giấy trên bàn lên, nhìn giáo viên chủ nhiệm xin ý kiến.

“Cứ giao cho thầy Sơ.” Dụ Tư Đình hơi nghiêng người sang một bên rồi vỗ nhẹ lên vai Sơ Trừng như thể hắn đã trở thành người không liên quan.

Sơ Trừng ngước mắt lên.

Không đúng. Cậu đến để giải cứu người yêu, tại sao cậu lại trở thành người chịu trách nhiệm?

Dụ Tư Đình hiểu được vẻ nghi ngờ trên mặt cậu, hắn im lặng gật đầu.

Cậu đúng là đã giải cứu hắn. Cứu bằng cách hi sinh chính mình.

Sơ Trừng không nói nên lời nhưng bây giờ sự tình đã đến hồi kết, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn chấp nhận trách nhiệm và đưa học sinh chuyển trường về lớp.

Sau khi mọi người đã về, Dụ Tư Đình hỏi lãnh đạo: “Thầy có thông tin gì về thành tích của học sinh này không?”

Bỏ qua chuyện đùa giỡn, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm lớp, hắn phải có trách nhiệm với mọi học sinh nên hắn không thể làm chủ quán rảnh tay được.

Giám đốc Dương đưa cho hắn một túi hồ sơ rồi trả lời: “Trong đó hình như có mấy cái bảng điểm, nhưng thằng nhóc này đã lâu không đi học nên chắc cũng không có ý nghĩa gì đâu.”

“Tôi cũng phải xem qua thôi.” Dụ Tư Đình thở dài rồi đưa tay nhận lấy, sau đó hắn chào lãnh đạo rồi rời Phòng Giáo vụ để trở về lớp.

“Đi học ngoan, đừng gây rắc rối, đừng về sớm, tan trường đợi anh đón nhé.”

“Sao anh phiền quá vậy?”

“Chẳng phải do ba em yêu cầu sao?”

“Ba em, ba em, ngoài hai chữ này anh còn nói gì khác nữa không?”

Ở hành lang ngoài cửa phòng học lớp 7, người đi cùng Ứng Hạc tới đăng kí không ngừng dặn dò. Tâm trạng của thiếu niên càng ngày càng tệ, sự chán nản trong mắt gần như tràn ra.

Sơ Trừng không nghe nữa, cậu bước vào lớp trước để sắp xếp chỗ ngồi cho học sinh mới. Xét đến chiều cao của cậu nhóc, thầy Sơ chỉ có thể để Ứng Hạc tạm thời ngồi chiếc ghế trống cạnh Lộc Ngôn.

Mấy đứa con trai nghịch ngợm ngồi ở hàng sau nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa rồi thì thầm, chuyện trò rồi cười lớn.

Bọn họ đã biết về người bạn cùng lớp mới này từ lời nói của mấy học sinh lớp kế bên, tóm lại là gói gọn trong tám từ: Có tiền có quyền, tính tình cực tệ.

Mục Nhất Dương còn lấy cớ trêu chọc Lộc Ngôn sắp trở thành bạn cùng bàn với học sinh chuyển trường. Nhưng cậu nhóc đang tựa người vào góc rõ ràng không hề hứng thú với chuyện này.

“Không sao đâu, miễn nó không gây sự với tôi là được.” Mãi đến khi bị sự chỉ trích của mọi người làm khó chịu, Lộc Ngôn mới bình tĩnh nói rồi viết ra các bước để giải quyết bài toán; sau đó lại tiếp tục nói mà không ngẩng đầu: “Hơn nữa nó cũng không đủ trình mà chọc tôi.”

“Ngoan đi nào.” Sơ Trừng đặt lòng bàn tay lên đ ỉnh đầu lớp trưởng, nhẹ nhàng ấn xuống như nhắc nhở.

Cậu vừa dứt lời là Ứng Hạc có vẻ không vui đã bước vào lớp.

Sơ Trừng co ngón tay gõ lên bàn: “Con ngồi đây.”

Khi Dụ Tư Đình đứng trên bục giảng, giờ học môn Toán chỉ còn mười phút.

Hắn định sửa cho xong một đề thi thử trước khi chuông reo. Trong khi vẽ hình lên bảng, hắn lên tiếng hỏi: “Lớp làm xong bài hết chưa? Kiểm tra đáp án từ đầu nhé, Quý Nhã Nam trả lời trước.”

“1C.”

“2D.”

“3A.”

“4A.”

Các học sinh đều rất quen thuộc với quá trình lên lớp của đại ca, bọn họ nghiêm túc đọc đáp án, không ai làm chậm tiến độ của hắn.

“Ai làm ra 7C?” Dụ Tư Đình không nhìn lại mà tiếp tục viết vẽ lên bảng.

Học sinh bị chặn lại nhanh chóng đổi ý: “Chọn D, chọn D, con chọn lại rồi.”

Dụ Tư Đình nhìn thấu ngay: “Không làm thì nói là không làm chứ đừng để thầy bối rối như vậy. Sáng ngủ quên hay sao? Đứng dậy cho tỉnh rồi lát học tiếp.”

Lớp học im lặng từ ba đến năm giây, không có ai trả lời. Dụ Tư Đình quay lại kiểm tra.

Đến lượt học sinh mới chuyển trường sửa bài. Cậu nhóc nằm trên bàn ở hàng cuối cùng không hề chú ý đến bài giảng, thậm chí không biết cậu có ngủ quên hay không.

Lộc Ngôn đẩy nhẹ cậu ta một cái.

“Cái gì?” Ứng Hạc ngẩng đầu.

“Gọi ông đó.” Lộc Ngôn hất cằm về phía bục giảng.

Cậu học sinh chuyển trường có chút bực bội khi bị gọi dậy ngay lúc đang buồn ngủ, cậu đẩy ghế ra sau, đứng dậy mà không nói gì.

Dụ Tư Đình vội giảng đề thi thử nên không muốn lãng phí thời gian với cậu, hắn trầm giọng nói: “Đưa bạn một đề thi thử, học sinh cùng bàn sửa tiếp.”

“Đưa qua đi.” Một đề thi mới toanh được đưa sang từ chỗ của Mạnh Hâm.

Mục Nhất Dương nhận được mà cười khinh bỉ, mỉa mai.

Cậu nhóc nói câu này nhỏ đến mức Ứng Hạc ở bên kia lối đi cũng không thể nghe rõ, nhưng cậu chắc chắn rằng đối phương đã nghe được mấy từ ‘con trai quan chức cấp cao’.

“À.”

Khóe miệng Ứng Hạc mấp máy, cậu đặt đề thi vừa nhận được xuống, đứng dậy bước sang một bên rồi giơ chân đá vào xà bàn của Mục Nhất Dương.

Âm thanh lớn làm cả lớp choáng váng.

Ứng Hạc trịch thượng nhìn cậu ta, giọng điệu lạnh lùng nhưng không lớn, vừa đủ để cậu ta có thể nghe rõ: “Tao là tao, ba tao là ba tao, mày đừng có mà nói nhảm. Đây là lần đầu tao cảnh cáo mày, lần sau tao không nương tay như thế đâu.”

Mục Nhất Dương ngơ ngác một lát rồi đứng dậy. Nhưng trước khi cậu kịp động tay động chân thì có một tiếng gõ lớn trên bục.

“Tưởng mình đang ở ngoài chợ à?” Dụ Tư Đình dừng lớp lại rồi đứng thẳng người, khí chất lạnh lùng của hắn khiến đám học sinh hoàn toàn không dám lên tiếng.

Đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm thiếu niên sắp gây sự, mở miệng thốt ra hai chữ: “Ngồi xuống.”

Mục Nhất Dương nghiến răng nghiến lợi, đè nén cơn tức ngồi trở lại ghế.

“Ngay cả kĩ năng quản lí hành vi cơ bản nhất cũng không có thì ra ngoài bắt taxi đến trường mẫu giáo Đình Châu mà học.” Dụ Tư Đình quay lại nhìn cậu nhóc đứng ngoài cuộc, vẫn dùng giọng điệu như ra lệnh: “Dời bàn cho thẳng lại rồi về chỗ.”

Ứng Hạc làm theo lời dặn.

Lớp học lại lần nữa im lặng, Sơ Trừng hưng phấn hồi lâu, cậu đang định khen ngợi khả năng quản lí kỉ luật của đại ca thì sự chú ý của cậu bỗng va vào một thứ khác.

Ủa? Vừa rồi hắn dùng cái gì để gõ lên bảng đen?

Ngay từ khi bắt đầu học, phó chủ nhiệm Sơ ngồi hàng sau phân tích bảng biểu nên không nhìn kĩ. Bây giờ cậu mới phát hiện ra công cụ mà đại ca sử dụng hình như là cây thước nhà cậu?

Sau khi Dụ Tư Đình hoàn thành bước cuối cùng trong đề thi thử thì chuông tan học vang lên.

Dụ Tư Đình thông báo tan học rồi đặt bài thi xuống, hắn chỉ về hàng cuối rồi rời khỏi lớp học.

Sơ Trừng đứng bên bàn hiểu ý: “Mục Nhất Dương ra ngoài với thầy.”

“Dạ…” Học sinh vừa bị phạt trong lớp đương nhiên biết nguyên nhân, cậu nhóc cúi đầu đi ra cửa sau.

Khi Sơ Trừng đi qua hàng sau, cậu liếc nhìn Ứng Hạc mặt lạnh, sau đó bình tĩnh đi qua rồi giơ tay vỗ nhẹ Lộc Ngôn bên cạnh.

Mợ út đưa ra ám hiệu nên lớp trưởng Lộc không thể làm ngơ, cậu đành phải bí mật hỗ trợ giảng hoà.

Lộc Ngôn dựa vào bàn, tựa cằm lên cổ tay rồi thản nhiên nói: “Thực ra ông không cần phải so đo với nó.”

Ứng Hạc liếc nhìn cậu: “Nói ai vậy?”

“Cái thằng vừa bị ông lật bàn.” Lộc Ngôn thở dài rồi nói: “Nó hay đưa miệng đi xa nên không có ý gì đâu, hồi xưa nó yêu sớm cũng tự nó kể chứ ai. Ông đừng để ý nó.”

Ứng Hạc hừ một tiếng, cậu nhóc không để ý: “Nó đâu có chọc ông đâu, ông thay tôi lên tiếng làm gì?”

Lộc Ngôn thay đổi tư thế, cậu nhóc chán nản vuốt tóc trên trán hai lần, tự nhiên nói: “Chắc chắn nó cũng nói cả tôi mà, nếu không thì tôi khuyên ông làm gì.”

Ứng Hạc khựng lại một chút rồi không có phản ứng. Cậu nhìn người bạn cùng bàn mới bơ phờ của mình, nhớ lại sáng nay cậu ta còn cợt nhả một cách khó hiểu, sau đó cậu thấp giọng nói móc: “Ông thì có gì đáng nói?”

“Tốt nhất là ông nên tôn trọng tôi một chút.” Lộc Ngôn cười nói: “Tôi là người có quan hệ lớn nhất trong lớp này, mâu thuẫn với Mục Nhất Dương thì không sao, nhưng nếu ông đá vào bàn của tôi thì chắc chắn ông sẽ bị đuổi ra ngoài.”

Bốp.

Một âm thanh nhỏ vang lên.

Ứng Hạc tuy không dùng chút sức lực nào nhưng cũng không tin Lộc Ngôn, cậu nhóc trừng mắt: “Đá rồi đó, giờ sao?”

Cậu nhóc vừa nói hết câu là Sơ Trừng vừa dẫn Mục Nhất Dương ra ngoài đã quay lại.

Lộc Ngôn vội quay lại phàn nàn: “Thầy Sơ ơi!”

Ứng Hạc liếc nhìn: “Quan hệ của ông đây hả?”

Lộc Ngôn hỏi ngược lại: “Không được sao?”

“Tha đi.” Ứng Hạc nhìn Sơ Trừng, giọng điệu rốt cục chậm lại một chút, mang theo ý như tranh sủng: “Tôi ngủ cùng phòng với thầy ấy nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ thầy lại bênh ông sao?”

Lượng thông tin nhận được hơi lớn, Lộc Ngôn nhướng mày nhìn mợ út nhà mình, cậu nhóc không nói gì mà bày tỏ cảm xúc bằng ánh mắt oán giận.

Thầy có bao nhiêu con trai lớn thế?

Sơ Trừng cạn lời, cậu tự động chuyển chủ đề rồi ra lệnh cho Lộc Ngôn: “Lấy cà phê giúp thầy đi.”

Đã không trả lời mà còn sai vặt?

Lộc Ngôn nheo mắt: “Có phần con không?”

“Có, đi nhanh đi.” Sơ Trừng đẩy người ra cửa sau, ánh mắt lại nhìn về phía Ứng Hạc.

Cậu đã chứng kiến ​​toàn bộ sự việc vừa rồi trong lớp. Mục Nhất Dương nói nhảm bắn phát súng đầu tiên chắc chắn sai, đại ca đã dạy dỗ cậu rồi. Thế nhưng kẻ đá cái bàn trước mặt cả lớp này còn quá đáng hơn.

“Muốn nói chuyện với thầy không?” Sơ Trừng nghiêng đầu hỏi ý.

“Không nói.” Ứng Hạc đút hai tay vào túi quần đi ra ngoài rồi thông báo: “Con đói bụng, không học tiết sau đâu.”

Sơ Trừng vẫn bình tĩnh nói chuyện với bóng lưng kia: “Vậy buổi chiều nói.”

Ứng Hạc lại trả treo: “Buổi chiều cũng không nói.”

Nhìn cậu học sinh bước đi, Sơ Trừng không muốn ép buộc, cũng không tức giận mà cười nhạo tâm trạng khó chiều của cậu nhóc.

Lộc Ngôn lấy cà phê về lớp, Sơ Trừng lấy một li cho thầy Dụ rồi đến văn phòng tìm hắn để có xem chuyện Mục Nhất Dương.

Nhưng khi đến Tổ Toán học, cuộc trò chuyện giữa hai thầy trò đã kết thúc từ lâu, chỉ còn lại Dụ Tư Đình với cán sự của hắn.

Không biết từ khi nào mà thầy Dụ có một bộ giá đỡ bằng gỗ nguyên khối trên bàn làm việc, chuyên dụng để đặt thước kẻ.

Mạnh Hâm thích thú với dòng chữ khắc trên lưng thước, cậu muốn cầm lên xem nhưng chưa kịp chạm vào là đã bị mắng.

Dụ Tư Đình nói: “Bỏ ra.”

Mạnh Hâm cảm thấy tủi thân: “Đại ca, con còn chưa đưa tay ra.”

“Về lớp đi.” Dụ Tư Đình ngước lên đã thấy thầy Sơ đứng ở cửa, hắn lập tức đuổi học sinh về.

“Dạ thầy.” Mạnh Hâm chỉ có thể chán nản rời đi, cậu nhóc đi ngang qua phó chủ nhiệm và chào một tiếng.

Sơ Trừng nghiêm túc gật đầu, sau đó bước nhanh đến bàn Dụ Tư Đình, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại để ở đây?”

Dụ Tư Đình nói như hợp lí: “Thầy Sơ, em đã cho anh rồi thì anh muốn để ở đâu là quyền của anh.”

Quả nhiên người này chẳng tốt đẹp gì.

Sơ Trừng hối hận, lúc tặng thước đáng ra cậu phải biết hắn sẽ giở trò chứ.

“Sao lại đến đây?” Dụ Tư Đình nhìn chiếc cốc nhựa trên tay câu: “Đặc biệt mang cà phê cho anh à?”

Khác với hồi năm ngoái, khoảng cách giữa Tổ Ngữ văn và Tổ Toán bây giờ rất xa, có đi thế nào thì cũng không tình cờ đi ngang được nữa. Vì vậy hai từ ‘đặc biệt’ đương nhiên khó mà phủ nhận.

“Anh cứ tưởng bở.” Sơ Trừng phủ nhận: “Em định nói chuyện với anh về học sinh mới.”

Dụ Tư Đình làm như chuyện này không liên quan gì đến mình: “Chẳng phải quyết định rồi sao? Em cứ toàn quyền quyết định, anh đồng ý vô điều kiện. Lúc nãy nó gây sự trong lớp mà anh còn chưa nổi nóng, như vậy là quá tốt rồi còn gì?”

“…” Sơ Trừng cau mày: “Anh miêu tả tâm lí trốn tránh của mình ý nhị như thế à?”

Dụ Tư Đình cười đắc ý, hắn không ác ý trêu chọc cậu nữa, hắn quay lại vẻ mặt nghiêm túc: “Em không trị được nó thì giao cho anh nhé?”

Sơ Trừng lắc đầu: “Dù sao cũng coi như duyên phận, để em thử xem sao.”

“Đừng khắt khe với bản thân quá, anh có cách với mấy đứa học sinh muốn leo lên đầu lên cổ giáo viên thế này.” Dụ Tư Đình lặng lẽ nắm tay Sơ Trừng dưới gầm bàn: “Có cần anh làm gì không?”

“Có.” Sơ Trừng cúi người chỉ vào cây thước gỗ màu đen tuyền trên giá: “Cất nó đi, đừng đi khoe khắp chốn như thế.”

“Anh có khoe đâu.” Chuông chuẩn bị đến tiết tiếp theo đã vang lên, Dụ Tư Đình đang chuẩn bị vào lớp, hắn cầm đề thi với thước kẻ lên và đếm bằng ngón tay: “Chỉ có một, hai, ba, bốn lớp thôi.”

Sơ Trừng nghiến răng nghiến lợi: “Anh có nhất thiết phải mang theo bên mình không? Để làm gì vậy?”

Dụ Tư Đình mỉm cười: “Em cũng nói rồi đó, cây thước là một sự kế thừa, nó không chỉ có hiệu quả với học sinh mà còn có với giáo viên nữa. Nhìn cây thước này là anh lại nhớ thầy Sơ lúc trước khuyên anh khi chúng ta theo đuổi sự nghiệm giáo dục, phải dùng trái tim chân thành để quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của học sinh…”

Một năm sau mà hắn vẫn có thể đọc thuộc lòng nội dung bức thư nặc danh lúc trước.

Sơ Trừng dở khóc dở cười.

Dụ Tư Đình còn có lí do khác: “Thước kẻ tuy không thể dùng để trừng phạt học sinh về mặt thể xác nhưng có thể xem nó như một công cụ phải không? Nó rất phù hợp để thể hiện phong cách nghiêm khắc, kiên định của một người thầy trưởng thành. Hôm nay là tiết đầu tiên của em ở lớp mới phải không?”

Sơ Trừng bị hắn hỏi mà ngạc nhiên, cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Bởi vì thầy Dương – sư phụ của cậu, sắp nghỉ hưu nên anh được phân vào một lớp học của ông. Vì vậy Sơ Trừng sẽ đảm nhận dạy Ngữ văn cho 12/1 ở học kì này.

Dụ Tư Đình nói tiếp: “Dù sao thì hình tượng của thầy Sơ đã được hoàn thiện ở 12/7, nếu em muốn thay đổi hình tượng ở 12/1 thì anh cho em mượn thước nhé?”

Sơ Trừng nhếch khóe miệng nở một nụ cười giả lả, cậu lạnh nhạt nói: “Không cần, em có phong cách của riêng mình.”

Bốn mươi phút sau, giờ học toán kết thúc.

Sau khi giảng bài xong, Dụ Tư Đình không vội rời đi mà ở lại lớp để giải đáp thắc mắc cho học sinh.

Đến khi tiết học tiếp theo bắt đầu, Sơ Trừng bước vào lớp.

Đối diện với giáo viên mới, các bạn học sinh rất nhiệt tình chào đón. Dụ Tư Đình cũng ngước nhìn cậu từ hàng ghế sau.

Lần đầu tiên bước vào lớp học mới nên Sơ Trừng có hơi lo lắng. Cậu hít một hơi thật sâu, viết tên mình lên bảng giống như hồi nhận lớp đầu tiên ở Trung học phổ thông số Mười.

Sau khi học sinh đã ngồi yên lặng, cậu mỉm cười rồi nói: “Có lẽ đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau nhưng thầy vẫn nên giới thiệu trang trọng một chút. Thầy tên Sơ Trừng, năm nay sẽ phụ trách môn Ngữ văn của lớp mình.”

“Chào thầy Sơ!”

“Chào cả lớp, mong chúng ta có thể hợp tác vui vẻ để vượt qua năm cuối cùng. Bây giờ chúng ta chính thức vào học.”

Thấy thầy Sơ đã ổn định hơn, Dụ Tư Đình chuẩn bị lặng lẽ rời đi bằng cửa sau.

Bỗng nghe thấy tiếng ồn ào của các học sinh xung quanh.

“Các thầy cô 12/7 mua đồ dùng dạy học theo lô à? Sao trên tay ai cũng đều có thứ gì đó?”

“Gậy của thầy Sơ còn ngầu hơn nữa, mốt gây quỹ mua cho lớp mình một cây đi.”

“Cậu có chắc chắn rằng thầy ấy đang cầm một gậy chỉ bảng không? Sao tôi thấy nó quen quen?”

“Không chắc lắm, để nhìn kĩ lại.”

Giữa những ý kiến ​​trái chiều, Dụ Tư Đình dừng lại nhìn lên bục giảng một lần nữa.

Thầy Sơ giảng dạy nghiêm túc, cuốn hút, cậu vốn vừa nghiêm khắc vừa uyên bác, giọng nói thì ấm áp có khí chất; cậu khiến mọi người phải ghen tị với những học sinh có thể ngồi đây nghe giảng.

Ánh mắt hắn rơi vào tay Sơ Trừng. Cây gậy đen mảnh trong lòng bàn tay người đàn ông trông không dễ thấy, cần phải hết sức cẩn thận mới có thể nhìn thấy những hoa văn tinh xảo được khắc trên đó.

Nhưng Dụ Tư Đình vẫn nhận ra. Hắn lặng lẽ mỉm cười, vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều không thể giấu được trên môi.

Thầy Sơ đã hoàn toàn bừng tỉnh sau khi bị trừ vài nghìn tiền lương, cậu từ bỏ hoàn toàn hình ảnh nghiêm khắc, lại càng sáng tạo phong cách của chính mình.

Thật ra Dụ Tư Đình luôn nghĩ không phải giáo viên nào cũng cần kiềm nén bản chất của mình, rồi cả phỉa nghiêm khắc trong từng lời nói. Cứ giữ nguyên hiện trạng và bổ sung điểm mạnh cho nhau là được, cùng lắm thì sau này hắn cứ đóng vai ác thôi.

Sau khi nhìn một lúc, hắn lặng lẽ bước ra khỏi cửa sau.

Thầy Dụ vừa rời đi thì một bạn học sinh cuối cùng cũng nhận ra thầy Sơ đang cầm thứ gì.

“Chờ một chút, hình như thầy Sơ đang cầm…”

“Đũa phép của Snape?!”

Severus Snape là một nhân vật trong bộ truyện Harry Potter của J. K. Rowling. Ông là một Giáo sư tại Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts với tay nghề cao, đặc biệt là Độc dược và Phòng chống Nghệ thuật hắc ám.

Tác giả có lời muốn nói

Sơ Trừng: Ah-VAH-dah @%&?*? … Ăn một trái dưa!

Đại ca: …