Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 7

6:25 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 7 tại dưa leo tr. 

Edit: Thỏ

================

Công việc tại tòa nhà kết thúc lúc 5 giờ chiều. Cô mất 15 phút đạp xe về nhà, đến 5 giờ 40 là đã chuẩn bị xong bữa tối cho Thẩm Mục và Tô Ôn. Ba người cùng ngồi vào bàn ăn.

Tô Ôn ăn cơm mà tâm trí như để đâu đâu. Trưa nay Thẩm Mục ngủ trưa xong thì không thấy đâu nữa, làm thiếu niên thấp thỏm không yên.

Bình thường, mỗi khi hắn ra ngoài đều sẽ dẫn cậu theo, nhưng lần này lại đi một mình mà không nói tiếng nào… Có phải cậu đã làm Thẩm Mục giận? Hay là anh bị bọn cướp đột nhập vào nhà bắt cóc? Hoặc hắn đẹp trai quá nên bị lừa bán đi?

Tô Ôn càng nghĩ càng hoảng. Nhóc định lấy chìa khóa ra ngoài tìm Thẩm Mục, nhưng lại sợ khi hắn về không thấy mình cũng sẽ lo lắng.

Trong lúc bối rối, cậu thậm chí đã gọi cả 110. Đến khi đầu dây bên kia trả lời: “Xin chào, đây là sở cảnh sát, có chuyện gì vậy?” thì Tô Ôn mới tỉnh ra, vội vàng cúp máy.

Đợi mãi, cuối cùng Thẩm Mục cũng về. Tô Ôn vừa định hỏi chuyện thì dì Ngọc cũng đi vào.

Cô thấy Tô Ôn không được vui, liền gắp cho cậu một ít đồ ăn, ôn tồn hỏi: “Có phải không hợp khẩu vị không?”

Tô Ôn ngoan ngoãn lắc đầu: “Cơm ngon lắm ạ.”

Thẩm Minh Ngọc thở dài trong lòng. Tô Ôn là đứa trẻ ít nói, cũng không thể hiện gì nhiều. Chỉ khi nào thằng bé ở cạnh Thẩm Mục thì mới vui vẻ hơn chút. Cô ra ám hiệu cho con mình, nhưng thằng nhóc chỉ cúi đầu ăn như thể chết đói mà không có phản ứng gì. Mẹ Thẩm ngại làm phiền con mình, chỉ biết thở dài thêm lần nữa.

Lúc này, điện thoại bàn ngoài phòng khách reo lên, Thẩm Minh Ngọc đặt đũa xuống, đi tới nghe điện thoại.

Trên bàn ăn chỉ còn hai người, Tô Ôn và một miếng cơm, nhìn Thẩm Mục một cái, rồi và tiếp miếng cơm, lại nhìn Thẩm Mục cái nữa.

“Ăn cả thức ăn đi.” Thẩm Mục lạnh lùng nhắc.

Tô Ôn vội vàng gắp vài miếng rau gần đó.

Khi Thẩm Minh Ngọc nghe điện thoại xong quay lại, bà dịu dàng xoa đầu Tô Ôn: “Bé Ôn ơi, vài ngày nữa ba mẹ con sẽ về thăm con.”

Sau khi cả nhà ăn tối xong thì lần lượt đi tắm. Ở khu này, nhiều người ngầm gọi việc tắm rưa thường xuyên là “bệnh tiểu thư” – với những gia đình nghèo, tiền điện nước là một khoản phải chi không nhỏ. Riêng Thẩm Minh Ngọc vẫn kiên quyết cho rằng nếu không tắm sạch thì da sẽ bị dính khiến khó ngủ lắm.

Tô Ôn ngồi trên sofa, Thẩm Mục đang tắm bên trong. Tiếng nước chảy ào ào lọt qua khe cửa. Cậu cúi đầu, ngẩn người nhìn ngón tay. Nước từ tóc ướt chảy xuống cằm.

Mẹ Thẩm chủ động lấy khăn lau tóc cho thiếu niên. Cô là một người dịu dàng, được gia giáo tốt thấm sâu vào xương tủy suốt hai mươi năm. Cô do dự một lúc, rồi vẫn lên tiếng: “Ba mẹ con đều là những người tốt.”

Tô Ôn buồn bã gật đầu. Cảm giác của cậu đối với bố mẹ mình là sợ hãi hơn là nhớ nhung. Những ký ức về việc phải nhìn sắc mặt họ sống quá đỗi sâu đậm, khiến Tô Ôn bỗng nhiên không biết nói gì.

Hai người im lặng một lúc. Tiếng nước ngừng lại, Thẩm Mục mở cửa bước ra. Tay hắn cầm khăn lau những giọt nước trên mái tóc đen ngắn, rồi bước đến trước mặt Thẩm Minh Ngọc: “Mẹ, con tắm xong rồi, mẹ vào đi.”

Thẩm Mục ngồi phịch xuống dưới chân Tô Ôn. Quần ngủ mùa hè là quần soóc ngắn, khi ngồi khoanh chân sẽ lộ ra làn da trắng nõn. Hắn ném cái khăn trong tay cho Tô Ôn. Nhóc con hiểu ý cầm lấy nhẹ nhàng lau cho Thẩm Mục.

“Này, chiều nay tao đi tìm việc làm thêm chứ không phải cố tình giấu mày đâu. Đừng nghĩ ngợi lung tung.”

Tay Tô Ôn khựng lại. Tâm trí cậu lập tức bị người trước mặt chiếm hết: “Việc gì vậy? Làm ở đâu? Anh làm gì? Có mệt không ạ?”

“Quán nướng, từ bốn giờ chiều đến mười một rưỡi đêm, nửa ngày được 20 tệ (~khoảng 70 nghìn VND).”

Nghe thấy thời gian làm việc khuya như vậy, Tô Ôn càng lo lắng hơn. Bỏ cả việc lau tóc, cậu trượt xuống sofa: “Giờ đấy thì muộn quá, không có việc nào khác à anh?”

Thẩm Mục vỗ nhẹ vào gáy Tô Ôn: “Mày nghĩ tìm được chỗ làm thêm cho người chưa thành niên dễ lắm à? Tao chạy đôn chạy đáo khắp nơi cả buổi xong vẫn phải nói dối rằng đã 18 tuổi mới được nhận vào làm đấy.”

“…Anh không đi làm thêm có được không ạ?”

“Đừng ngốc thế. Học phí đại học ít nhất cũng 6000 tệ (21 triệu VND)mỗi năm. Với mức lương của mẹ Thẩm cộng với tiền mẹ Tô gửi cũng chỉ đủ chi tiêu sinh hoạt. Bà ấy làm sao tiết kiệm được nhiều tiền như vậy? Làm ở quán nướng một ngày được 50 tệ, một tháng là 1500 tệ. Tính cả các kỳ nghỉ hè từ giờ đến hết cấp ba, tao làm 4 tháng là đủ 6000 tệ rồi!”

“Thế em cũng đi với anh!”

Thẩm Mục cười khẩy: “Khách đến quán toàn mấy ông giang hồ người cả đống mực. Giọng thì oang oang. Mày nhắm phục vụ nổi mấy cha đó không?”

Tô Ôn rụt vai lại, nhưng vẫn nói: “Em dám chứ…”

Thẩm Mục đọc vị cậu em hàng xóm rõ như lòng bàn tay. Thừa biết nếu cho Tô Ôn đi làm, chỉ cần khách nhặng lên một tí khéo nó sợ đái ra quần luôn ấy chứ. Hắn cũng không để tâm. “Thôi xin người.”

Ai ngờ Tô Ôn lại tranh thủ nắm tay Thẩm Mục. Cậu ngồi thẳng dậy, nhìn hắn một cách nghiêm túc: “Em không đùa đâu. Em muốn bảo vệ anh.”

Lâu lắm rồi Thẩm Mục chưa nghe ai nói hai từ “bảo vệ” với mình. Rõ là thấy cảm động chết được nhưng lại cố ra vẻ: “Ai… ai cần bảo vệ! Mày nhát như thỏ ấy, người thì có một khúc. Kiểu gì cũng là tao bảo vệ mày mới đúng!”

Thấy Tô Ôn ỉu xìu vì lời nói của mình, Thẩm Mục lại cứng rắn an ủi: “Yên tâm đi, không vấn đề gì đâu. Nếu mẹ hỏi thì mày cứ bảo tao làm gia sư, đừng nói thật với bà ấy.”

“Vậy anh dẫn em tới xem chỗ làm đi,” Tô Ôn nói. “Em phải xác nhận là không nguy hiểm thì mới giúp anh giấu chuyện này được.”

======

Sáng hôm sau, Tô Ôn để lại tờ giấy nhắn rồi ra ngoài cùng Thẩm Mục.

Khi mặt trời lặn vào khoảng năm, sáu giờ, nhiệt độ giảm bớt chút ít, bắt đầu có người lục tục vào quán. Lúc này, nhân viên phục vụ sẽ cầm giấy bút tới ghi order của khách. Đồ nướng cần thời gian chuẩn bị, nhưng những món khai vị như lạc luộc thì có thể mang ra ngay.

Thẩm Mục bận luôn tay luôn chân, lúc thì lấy đơn, lúc thì ra sau rửa bát. Vừa được nghỉ một chút lại có khách gọi “Em ơi!”, hắn lại đứng dậy lấy bia hoặc bưng đĩa.

Từ tám đến chín giờ tối là giờ thanh toán cao điểm. Thẩm Mục không chỉ thu tiền rồi trả lại tiền thừa, mà còn phải dọn bàn, vứt vỏ lạc vào thùng rác, giữ lại que xiên nướng. Có lúc bận quá không xoay hết được, Tô Ôn sẽ lén phụ Thẩm Mục làm việc.

Lại thêm một đợt khách đến ăn nướng.

Thẩm Mục đẹp trai, làm việc nhanh nhẹn, tiền bạc cũng chuẩn xác. Cả tối làm việc rất chăm chỉ, được bà chủ khen không ngớt lời, nhưng Tô Ôn lại thấy xót cho hắn.

Hai người đi bộ về nhà. Dưới ánh trăng sáng và cụm sao thưa thớt, tiếng ve sầu và dế hòa nhau rộn ràng, như lời tạm biệt cho một ngày náo nhiệt.

Tô Ôn hỏi: “Anh Mục, thật sự không tìm được công việc nào tốt hơn sao? Làm gia sư cũng được mà.”

“Vừa tốt nghiệp cấp hai, có thể dạy ai chứ. Chỗ này cũng khá ổn rồi.”

Nói đến đây, hai anh em bất ngờ nhìn thấy Thẩm Minh Ngọc mặc váy ngủ, khoác thêm một chiếc áo mỏng, đứng đợi dưới lầu. Thấy hai đứa đã về, cô chạy tới, giọng nghẹn ngào: “Hai con đi đâu vậy?”

Thẩm Mục đỡ mẹ, mặt không biến sắc mặt nói: “Con vừa tìm được công việc gia sư. Ban ngày em đó đi học thêm, chỉ rảnh vào buổi tối thôi.”

Thấy cô nửa tin nửa ngờ, Thẩm Mục từ đằng sau thọc nhẹ lưng Tô Ôn: “Em Ôn cũng đi cùng con mà, đúng không Tô Ôn?”

Dưới ánh mắt đe dọa trên đỉnh đầu gần như có thể xuyên qua người, Tô Ôn đành sượng trân đáp: “…Dạ, đúng ạ…”