Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

6:38 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4 tại dưa leo tr. 

13.

Quận chúa không thể tin nổi.

Ả ta tức đến tối tăm mặt mũi, đá ngã cô nương kia ngay tại chỗ, tát cho nàng ấy mấy cái thật mạnh, quát to kêu mấy ma ma tới đem con ả đê tiện này xuống đánh chết.

Cô nương kia yếu đuối đáng thương nhìn sang Tạ Chi Hành, Tạ Chi Hành liền tiến lên đứng chắn trước mặt nàng ấy, đẩy Quận chúa ra, cười khẩy:

– Lâm An Quận chúa, chỉ có nàng được dây dưa với người đàn ông khác, lại không cho phép bản quan nạp thiếp sao?

Chỉ một câu đã dập tắt hết khí thế của Quận chúa, ả ta há hốc mồm không trả lời nổi.

Sau khi người thị thiếp kia ở lại, ngày nào Tạ Chi Hành cũng ngủ tại phòng của nàng ấy. Quận chúa tức đến đỏ mắt, lại chạy về mách mẹ. Trưởng Công chúa lại chỉ lơ đễnh nói:

– Nam nhân thì có ai mà không thê này thiếp nọ chứ.

Quận chúa cũng không chịu:

– Thế nhưng dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà hồi Tần Tang còn sống, trong tim trong mắt Tạ Lang đều chỉ có ả, những người đàn bà khác thì đến nhìn cũng không thèm, càng đừng nói đến trong phủ có cơ thiếp. Tại sao đến lượt con thì lại đối xử như những người phụ nữ bình thường khác?

Ta cũng chết lâu đến thế rồi, từ lâu Tạ Chi Hành còn chẳng nhắc đến ta, cũng không quay về ngôi nhà trong thôn nhỏ, cỏ sắp mọc kín mộ phần của ta rồi.

Ả vẫn còn nhớ đến ta cơ à?

Trưởng Công chúa cũng cảm thấy ả ta cố chấp quá, nhìn chằm chằm vào ả:

– Dao Nhi, Tần Tang đã chết từ lâu rồi. Một người chết thì còn có thể gây ra uy hiếp gì chứ? Con đừng có để ả trong lòng nữa. Việc con nên làm là sớm ngày sinh hạ đích tử cho Tạ Chi Hành, giữ vững địa vị. Con xuất thân cao quý, lại có đích tử ở bên, cho dù nó có nạp thêm nhiều thiếp nữa thì có làm sao? không ai có thể lung lay vị trí chủ mẫu của con. Tạ Chi Hành là nhân tài hàn môn hiếm có, tiền đồ vô lượng, xuất thân thấp lại dễ dàng nắm bắt hơn, con phải cố mà giữ cho thật chắc. Nếu sự việc giống như lần trước lại xảy ra nữa thì Thánh thượng cũng không cứu được con đâu.

Trưởng Công chúa đưa cho ả ta một gói thuốc bột, nói là chỉ dùng để trợ hứng, bảo ả lén bỏ vào đồ ăn của Tạ Chi Hành.

Quận chúa nghe lời làm theo, bỏ thuốc, còn đặc biệt đưa cơm đến tận thư phòng cho Tạ Chi Hành, tận mắt nhìn thấy Tạ Chi Hành ăn hết, ánh mắt tràn đầy vui sướng.

Ả ta không hề chú ý tới, bát của hai người đã bị tráo đổi ngay từ đầu.

Tạ Chi Hành ăn cơm xong liền đi ra ngoài, hôm đó trong phủ mở tiệc, có rất nhiều người ngoài, vốn là theo thường lệ tiếp tế cho người có hoàn cảnh khó khăn,quảng bá tiếng tốt. Cửa chính trong phủ rộng mở đón những người ăn xin và lang thang tới, sắp xếp trong một sân nhỏ vắng vẻ, cơm thừa canh cặn ở bên trên ăn không hết liền đưa xuống đây.

Quận chúa ở trong thư phòng của Tạ Chi Hành chờ hắn trở về, đợi đến khi cơn nóng bốc lên, vội vã ra ngoài tìm người, ý thức càng lúc càng mơ hồ, vô tình đi tới khoảnh sân nơi mấy người ăn mày với lang thang đang tụ tập.

Sự việc về sau chính là cơn ác mộng cả đời của ả ta.

Quận chúa bị một nhóm khách phát hiện.

Lúc đầu bọn họ dự tính tới đây vung cho đám ăn mày ít tiền từ thiện, lúc người hầu đẩy cửa ra, Quận chúa đang nằm thoi thóp trên mặt đất, toàn thân bẩn thỉu, cả một cảnh tượng đồi trụy khó chấp nhận được.

Từ đó thanh danh của Lâm An Quận chúa lan truyền rộng rãi.

Dĩ nhiên là cũng chẳng tốt đẹp gì, đi đến đâu cũng sẽ có người dùng ánh mắt kì lạ nhìn chòng chọc vào ả ta, chỉ chỉ trỏ trỏ. Quận chúa nằm liệt gường nửa tháng mới hồi phục được, sau khi vết thương khỏi rồi cũng không dám đi ra ngoài.

Nhưng những lời ong tiếng ve vẫn không buông tha cho ả ta.

Ả ta nghe thấy một nhóm tì nữ tụ tập bàn tán về vụ việc của ả ngày hôm đó, nói ả ta dâm đãng, không biết tiết chế, “Cái loại nữ nhân ban ngày ban mặt làm trò đồi bại như thế, làm sao xứng với thần tiên công tử như Tạ đại nhân chứ?”

Cho dù ả ta không hề tự nguyện, cho dù ả ta bị thương thành ra như vậy, mọi người cũng toàn là chỉ trích, chế giễu ả ngay cả tên ăn mày bẩn thỉu cũng không buông tha.

Quận chúa tức đến phát điên, vác trường thương định đâm chết họ, mấy cô nàng bị dọa chạy trối chết. Quận chúa đuổi không kịp, lại giống như mụ điên cầm trường thương chạy trên đường phố, cứ nhìn thấy ăn mày là đòi giết.

Đường phố hỗn loạn nhốn nháo, quan binh nghe được liền chạy đến bắt ả ta lại, nhìn kĩ một chút:

– Lâm An Quận chúa? Sao lại là ngài?

Khoảnh khắc bị nhận ra, Quận chúa như bị rút hết khí lực, đau khổ ôm lấy mặt, ngồi thụp xuống òa khóc.

Có lẽ ả đã sớm quên, tất cả những việc khiến ả chịu thương tổn, bị nghe thấy lời đồn không hay, vốn không khác gì những thứ ả đã làm với ta.

Mà những việc như tráo thuốc, tụ tập ăn mày, những người khách vừa khéo xuất hiện, cũng đều là do Tạ Chi Hành sắp xếp.

Hắn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Trưởng Công chúa xách Quận chúa từ trong lao ngục ra, đưa về Tạ phủ, nhưng thủ vệ canh giữ bên ngoài ngăn cản không cho họ vào.

Trưởng Công chúa biến sắc:

– Các ngươi thế này là có ý gì?

Tạ Chi Hành đi ra, tùy tiện ném cho Quận chúa một tờ giấy, nói:

– Mời trở về đi. Hai ta từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa.

Quận chúa bèn nhặt tờ giấy kia lên xem, sắc mặt trắng bệch.

Đó là một bản thư bỏ vợ.

Quận chúa sống chết không chịu rời đi, cũng biết chuyện hôm đó là nguyên nhân dẫn đến việc bị bỏ. gào thét nói có người muốn hại ả ta, ả bị bỏ thuốc, ả cũng là vô tội mà, bọn họ là do Thánh thượng đích thân ban hôn, làm sao có thể tự tiện bỏ ả chứ?

Vụ việc đến tai Thánh thượng, Thánh thượng tưởng ả ta thực sự bị hãm hại, thế là thực sự đã phái người đi điều tra, kết quả thuốc kia là do chính ả ta bỏ, là Trưởng Công chúa đưa cho.

Thực sự là mất hết thể diện của Hoàng gia.

Thánh thượng trong cơn giận dữ đã thu hồi phong vị Quận chúa, thậm chí Trưởng Công chúa có liên quan cũng bị trách mắng.

Lần này không ai làm chỗ dựa, ả sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi.

Lâm Niệm Dao không cam tâm, đòi sống đòi chết không chịu đi.

Tạ Chi Hành nhìn thấy ả, bỗng cười khẽ một tiếng:

– Muốn ở lại đến thế, vậy thì làm một tiện thiếp đi.

15.

Đường đường là tiểu thư dòng chính của phủ Trấn Bắc Đại Tướng quân, con gái của Trưởng Công chúa, cháu gái đằng ngoại được Thánh thượng yêu thương nhất, cho dù có bị tước phong vị cũng vẫn là quý nữ danh gia vọng tộc cực kì cao quý.

Gả cho một vị quan không có bối cảnh không có gia thế làm thiếp, lại còn là tiện thiếp.

Nếu là trước kia thì chính là một chuyện đến tưởng tượng cũng không ra nổi.

Nhưng hiện tại, Lâm Niệm Dao thế mà cũng đồng ý, lại còn cảm thấy may mắn lắm, cảm kích lắm, vì đã như vậy rồi mà Tạ Chi Hành vẫn còn muốn ả ta.

Mà ô dù của ả, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Bởi vì là chính bản thân Lâm Niệm Dao đòi sống đòi chết đi làm tiện thiếp, bọn họ không trách Tạ Chi Hành, chỉ có thể chán nản mất hết hi vọng với Lâm Niệm Dao.

Bọn họ đều không để ý tới loại nguy hiểm đang từ từ đến gần tựa như dùng nước ấm nấu ếch xanh, còn tin chắc rằng Tạ Chi Hành là một người dịu dàng, thiện lương, rộng lượng.

Lâm Niệm Dao làm tiện thiếp, suy nghĩ vẫn còn chưa thích ứng kịp, tiềm thức vẫn tự coi mình là Quận chúa. Mãi không gặp được Tạ Chi Hành liền không nhịn được mà đi rình chờ hắn. Lại gặp cô gái lầu xanh kia, tên là Diên Nương.

Ả ta nhíu mày nhìn Diên Nương đang đứng trước mặt, quát một câu:

– Tránh ra, hôm nay ta không có rảnh mà đấu với ngươi.

Diên Nương ngó ả ta, liền cười duyên dáng, chạm vào cây trâm vàng cài trên tóc mai rồi hạ tay xuống.

– Chà, ta còn tưởng ai cơ, hoá ra là ngươi à.

Diên Nương lại gần ả ta, ra hiệu cho ả nhìn về phía Tạ Chi Hành đang đi tới, ngón tay với phần móng được sơn tinh tế xinh đẹp chỉ vào hồ nước dưới cầu:

– Ngươi bảo hai chúng ta cùng rơi xuống nước, Tạ lang sẽ cứu ai?

Lâm Niệm Dao dù sao cũng lớn lên trong gia đình quý tộc nhà cao cửa rộng, đã thấy qua cái thủ đoạn tự làm mình bị thương rồi đổ vạ cho người khác nhiều lắm rồi, tưởng Diên Nương định nhảy xuống nước để hãm hại mình, liền chế giễu:

– Trò vớ vẩn bỉ ổi…

Lời còn chưa nói xong đã bị đạp một cái ngã xuống nước.

Không biết ả ta có còn nhớ, lần đầu tiên gặp mặt, Diên Nương cũng bị ả đạp một cái như vậy.

Đầu đông, mặt nước kết băng mỏng, lấp kín cả hồ sen tàn dưới mặt băng. Lâm Niệm Dao ngã xuống đập vỡ mặt băng mỏng, liền rơi vào nước lạnh thấu xương, cũng may hồ không sâu lắm, cũng chỉ tới eo, không chết đuối được.