Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Người Cá Medusa Chương 32: C32: Bào tử người cá

Chương 32: C32: Bào tử người cá

8:01 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 32: C32: Bào tử người cá tại dưa leo tr. 

Trung – Việt: Linh Thần

(Bào tử người cá = Yoila)

– —

Trong hồ nước cạn vắng vẻ, Celuecus không ngủ ở nơi bình thường, mà lại nằm nghỉ trên tảng đá ngầm cách đó không xa, điều này khiến anh thấy không quen. Nhớ đến hành động của Celuecus tối qua trước khi đi, anh ngẫm nghĩ một chốc, hắn đang giận dỗi vì bị anh từ chối ngủ chung à?

Vì bào tử người cá, anh phải dỗ hắn một chút mới được.

Anh im lặng đi qua cầu thủy tinh, đến cạnh Celuecus. Dường như người cá thiếu niên ngủ rất sâu, nằm yên tĩnh trên đá ngầm, đuôi cá vàng kim rũ xuống méo đá không nhúc nhích, không cảm nhận được anh đang đến, hàng mi đen dài của hắn khẽ run lên, tròng mắt chuyển động qua lại dưới mí mắt, hình như đang nằm mơ.

Người cá sẽ mơ gì nhỉ?

Medusa nhìn Celuecus thật kỹ, tò mò về hắn cứ tăng dần theo thời gian. Anh không phải người thích nghiên cứu sâu về những chuyện không quan trọng, như thế chỉ khiến đường anh đi có thể vật cản mà thôi, nhưng khác với Celuecus, anh thật sự… rất muốn mổ xẻ hắn, xem thử não của hắn, không chỉ vì ham muốn khống chế.

“Ke… to…”

Một tiếng nói mê khe khẽ truyền đến, Medusa híp mắt. Anh phát hiện Celuecus cau mày, có vẻ hơi vùng vẫy, dường như đau khổ vì bị bắt lấy, không thể trốn thoát.

“Ca… ha!”

Có lẽ là tiếng người cá, Medusa không hiểu, nhưng có thể thấy được khổ sở của Celuecus ngày càng mãnh liệt. gương mặt tuấn tú như vị thần Ai Cập giờ tan vỡ, khác hẳn dáng vẻ nằm khóc trên người anh, bi thương khắc sâu như lưỡi dao đâm vào tim rỉ máu, khiến người chỉ đứng nhìn như anh cũng cảm thấy hoảng hốt. Ma xui quỷ khiến anh lại giơ tay ra xoa xoa giữa mày Celuecus, bất chợt bị một bàn tay có màng giữ lấy.

Hàng mi đen dài ngước lên, lộ ra đôi mắt xanh ươn ướt.

Celuecus nhìn anh chăm chú, dường như ánh mắt vẫn hơi ngẩn ngơ.

“Celuecus, cậu gặp ác mộng sao?” Anh quỳ một chân, vén tóc đen ẩm ướt bên thái dương hắn ra. Mí mắt Celuecus run run, con ngươi giãn to cũng dần co lại, nhưng vẫn chưa buông tay anh ra, vẫn nắm chặt, nhiệt độ lòng bàn tay cao hơn nhiệt độ bình thường chạm vào hắn.

“Cậu mơ thấy gì vậy? Hình như rất sợ hãi?” Medusa khẽ hỏi, “ào” một tiếng, Celuecus thò người ra khỏi mặt nước, ôm lấy gối anh. (Điều chỉnh góc nhìn, nguyên văn là giấc mơ của Celuecus)

Ánh mắt Medusa chợt dừng lại trên phần ngực lộ ra khỏi mặt nước của Celuecus…

Totem vốn màu vàng sẫm đang tỏa ánh sáng đỏ vàng.

Gì vậy? Anh không nhịn được giơ tay sờ lên, chạm đến làn da có nhiệt độ cao hơn bình thường của Celuecus.

Celuecus ôm anh chặt hơn.

“Nóng quá… cậu sốt sao, Celuecus?” Chưa kịp dứt lời, anh đã cảm nhận được đầu ngón tay chạm vào hoa văn kia truyền đến cảm giác kỳ lạ như điện giật. Sau đó, Medusa ngạc nhiên khi phát hiện chấm tròn ở giữa totem như thiên hà sáng lên, biến thành màu đỏ như lửa.

Ánh sáng tỏa ra chiếu lên mặt nước rồi lan ra, phản chiếu bức tranh như ảo ảnh… Mây dông lóe tia chớp xanh, sóng biển màu bạc dập dềnh giữa không trung, thác nước đổ lên ngược với trọng lực, kiến trúc hình kim tự tháp trắng như thể được khắc bằng núi băng lững lờ giữa ánh nước, vô số người cá đuôi khác nhau qua lại như con thoi, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, vừa nguy nga tráng lệ vừa đặc biệt. Medusa nhìn hành tinh trong ảo ảnh này thật chăm chú, ngạc nhiên mở to mắt. Rõ ràng đây không phải trái đất…

Chí ít không phải trái đất bị “Thần Khóc” tấn công mấy thế kỷ, âm u khủng khiếp hơn cả địa ngục trước khi anh sinh ra.

“Đây là đâu?” Medusa đưa tay phẩy mặt nước, lẩm bẩm: “Celuecus, là quê của cậu sao?”

Không nghe Celuecus trả lời, anh quay mặt sang, thấy đôi mắt xanh lục kia nhìn nhìn không chớp mắt, đáy mắt phản chiếu mây dông cuồn cuộn, cảm xúc khó phân biệt anh từng thấy đều ẩn trong đó.

Trong thoáng chốc, anh thấy một tia sáng xoẹt qua khóe mắt, bèn nhìn ra cửa sổ trời trong sau lưng, một chùm sao chổi kéo theo đuôi sáng dài lướt qua trời đêm tối tăm, rơi xuống nơi nào đó xa xa trong biển.

Lóe lên rồi vụt tắt chẳng còn dấu vết nào.

Đó là gì? Vẫn thạch* sao?

Cảm thấy đầu ngón tay nóng ran, Medusa giơ tay lên, liếc mắt nhìn ngực Celuecus, chấm trong màu vàng sáng lên thấp thoáng lập lòe giống như đèn tín hiệu trên ngọn hải đăng, mà Celuecus đang nhìn chăm chú về phía chùm sáng kia rơi xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, con ngươi co lại.

Có lẽ sự xuất hiện của vật rơi xuống không rõ kia… có liên quan đến hắn.

Nhưng dù đó là gì đều sẽ trở thành nhân tố khiến anh khó khống chế Celuecus. Anh giơ tay lên giữ cằm Celuecus, ép hắn quay về phía mình.

Medusa cầm dây xích trên khóa cổ của hắn, nói nhỏ: “Đó là thứ cậu gọi đến nhỉ? Cậu muốn tìm nó đúng không? Thế thì phải ngoan ngoãn nghe lời tôi hơn, sau này tôi mới cho cậu cơ hội chạy trốn.”

Celuecus ngước mắt nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.

“Tôi… không đi, chủ nhân. Tôi sẽ ở cạnh anh, mãi mãi.”

Mãi mãi.

Có thể là từ “mãi mãi” này quá đỗi nhiệt liệt, có thể là anh đơn độc trong bóng tối quá lâu rồi, trái tim Medusa chợt như bị lửa thiêu, anh sững sờ tại chỗ, vừa ngạc nhiên, hơi băn khoăn, thậm chí hơi luống cuống, giống như một lữ khách đi trong đêm tuyết lạnh cóng sắp chết, cầm một bó đuốc trong tay nhưng không biết để thế nào, vừa sợ lửa thiêu đến mình, vừa sợ dập tắt nó.

Dường như một lúc lâu sau anh mới tìm về chính mình, gượng cười, hỏi người cá thiếu niên bằng giọng điệu trêu chó con: “Cậu biết cậu đang nói gì không, Celuecus? Dù có cơ hội đi cậu cũng không đi sao?”

Celuecus nhìn anh chăm chú, gật đầu lần nữa: “Ở cạnh anh, mãi mãi.”

Mãi mãi… bên cạnh anh?

Medusa lại sững sờ, miết tôi tai hình cánh cụp xuống ngoan ngoãn của Celuecus, thấy hơi khó tin. Anh chưa bao giờ tin vào lòng người, không tin có ai đó sẽ trung thành với mình, dù là Archer từng chịu ơn cứu mạng của anh, anh cũng không dám giao hết lòng tin, nhưng anh vẫn thấy vui vì người cá thiếu niên này lộ vẻ trung thành…

Dù thật hay giả, thì anh cũng bị hắn lấy lòng thật rồi.

Celuecus thật sự rất giỏi làm anh vui.

“Thế thì, là chủ nhân của cậu, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu, Celuecus.” Medusa lại lấy ra một miếng thịt sống đưa đến bên miệng hắn, nghĩ xem mình nên làm gì, anh dịu giọng: “Như mấy hôm trước tôi nói với cậu, chủng tộc của chúng tôi đang gặp nguy hiểm, đây là lý do vì sao tôi đưa cậu đến đây. Tôi cần vài thứ trên người cậu, Celuecus. Cho tôi bào tử của cậu, hoặc… nên gọi nó là… yoila?”

Hô hấp Celuecus chợt trì trệ, miếng thịt trong miệng rơi xuống nước.

“Hiểu không?” Medusa nâng cằm hắn: “Tôi cần yoila của cậu.”

Celuecus không trả lời anh, vệt đỏ phơn phớt lan dần từ cổ đến mặt với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, hắn vùi cả người vào nước, chỉ lộ ra đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm.

À… ngượng ngùng sao? Medusa nhướng mày, quả nhiên với người cá, bào tử là thứ tiết ra để sinh sản riêng tư tương tự như t*ng trùng sao?

Celuecus không đồng ý, mặt nước xung quanh bắt đầu nổi bọt khí ùng ục.

“Cậu không chịu sao, Celuecus?” Medusa kéo hắn đến gần hơn, dỗ dành: “Vừa nãy cậu mới hứa nghe lời tôi hết mà.”

“Tôi… không có, bây giờ.” Trái cổ người cá thiếu niên trượt lên trượt xuống, ngước mắt lên nhìn anh, đáp khẽ.

“Bây giờ không có?” Vì sao? Vì hắn chưa đủ tuổi sao? Medusa rũ mắt nhìn xuống hắn cân nhắc, phải tìm một người cá giống cái giao phối với Celuecus à? Tốn gần ba năm mới tìm được Celuecus, muốn tìm một người cá giống cái khác cũng không phải chuyện dễ, mà cũng không cần nhắc đến mấy “cá thể thí nghiệm” anh thấy trước đó, Celuecus không giết sạch bọn họ đã cảm ơn trời đất rồi. Có lẽ đó là chuyện chưa chắc có thể làm được trước khi Thần Khóc ập đến.

Có thể sẽ có cách đơn giản hơn chăng?

Nếu kích thích dịch tiết sinh sản…

Có thể dùng cách của con người không?

Medusa híp mắt, ánh mắt xuyên qua mặt nước trong veo, lướt xuống theo ngực Celuecus, nhìn vào nơi nào đó ẩn trong màng vảy vàng kim.

Anh là người không mấy hứng thú với tình dục, anh còn chưa từng làm chuyện đó cho mình nữa là. Nhưng… anh mím môi, cầm chặt xích khóa, kéo Celuecus đến trước miệng cống dưới nước của đài quan sát, kéo hắn vào hồ.

“Chủ nhân…” Celuecus cuộn đuôi cá vàng kim lại, nửa nằm trong hồ, con ngươi giãn to, nhìn anh như thể hết sức sửng sốt.

Medusa không để ý đến hắn, vào trong lấy bịt mắt ngủ của mình bịt mắt Celuecus lại. Bịt mắt phối hợp với dây khóa trên người hắn, trông thảm không nỡ nhìn, thật sự trông giống một nô lệ tình dục. Cộng thêm việc anh sắp làm… bản thân Medusa cũng cảm thấy không nhìn nổi nữa. Anh hít sâu một hơi, miễn cưỡng quỳ một gối xuống, bàn tay có màng nóng hổi ẩm ướt tóm lấy cổ tay anh, dưới bịt mắt đen, trái cổ nhô lên của thiếu niên cũng trượt lên trượt xuống, rõ ràng cảm thấy căng thẳng.

“Anh… định… làm gì, chủ nhân?”

“Chớ nhúc nhích.” Medusa lạnh lùng ra lệnh, khuỵu gối đè đuôi vàng kim vào trong nước, hít sâu một hơi, thò tay xuống bụng dưới của hắn.

Vừa chạm đến màng vảy mềm dẻo, anh cảm thấy hơi thở Celuecus trở nên nặng nề hơn, vây cá vàng cũng xù lên.

“Chủ… nhân?” Thiếu niên bật ra tiếng rên trầm thấp, giọng khàn khàn ướt át.

Medusa mím môi, không để ý đến hắn.

Ngón tay chạm đến vật tượng trưng nam tính gồ lên trong màng vảy, giống như thú dữ thiếu niên đang ngủ đông, một khi tỉnh giấc sẽ vô cùng hung hãn, lúc này bị anh chạm vào thật nhẹ đã nhạy cảm có phản ứng, trong thoáng chốc đã bật ra khỏi kẽ hở, vật hình trụ thô to cứ thế va vào lòng bàn tay anh.

“Ha…” Celuecus nuốt khan, ưỡn ưỡn bụng nhỏ, cọ vào ngón tay lạnh băng thon dài của chàng trai.

Medusa rụt ngón tay lại như bị bỏng, da đầu tê dại.

Nhưng chuyện đã vậy, từ bỏ giữa chừng không phải cách làm việc của anh. Anh không nhìn xuống mà chuyển tầm mắt lên ngực Celuecus, miễn cưỡng nắm lấy ‘hung khí’ chộn rộn cọ vào ngón tay anh.

Toàn thân Celuecus chấn động, không thể tin được, bụng dưới căng cứng. Người hắn ngày nhớ đêm mong… khao khát vô cùng lại chủ động…

Một luồng nhiệt nóng bỏng như nham thạch truyền từ chỗ bị nắm giữ ấy lên não, cảm giác xa lạ trước nay chưa từng có khiến máu trong người hắn sôi trào, miệng lưỡi khô khốc.

Yết hầu hắn chuyển động, cất giọng khàn khàn: “Me… du… sa…”

“Không cho phép lên tiếng, không cho phép gọi tên tôi.” Medusa cảnh cáo lần nữa, hơi dùng sức trên ngón tay, nắm chặt phần đỉnh của vật trong tay.

Bây giờ nó đã hoàn toàn cứng rắn, căng to đến mức gần khiến anh không thể nắm hết được, so với kết cấu của con người, bên trên thứ đó người cá ẩm ướt trời sinh, không cần bôi trơn, còn bám dính, hiện tại gần như dính lên lòng bàn tay anh. Phần đầu còn gồ lên to hơn một chút, có phần nút thịt góc cạnh rõ ràng, rõ ràng là để chặn đường sinh sản của giống cái thoát ra ngoài lúc giao phối… nhưng lúc này anh nào có tâm trạng nghiên cứu cấu tạo sinh lý của người cá, chỉ muốn đẩy nhanh tốc độ thôi.

Chỉ cần có thể lấy được bào tử người cá, có thể nhanh chóng qua được sát hạch của Clorokawa, vào giai đoạn kết, anh thật sự hết kiên nhẫn tiếp tục rề rà rồi.

Ngón cái ma sát phần đỉnh nóng cứng kia, đuôi cá dưới gối bất ngờ bật dậy, anh không kịp đề phòng bị Celuecus đè xuống trong hồ nước. Cơ thể thiếu niên nóng rẫy cường tráng đè lên người khiến anh không thể nhúc nhích được. Trước mắt là lồng ngực đầy hoa văn vàng sẫm phập phồng dữ dội, anh ngước mắt nhìn lên, trên gương mặt tuấn tú bị che mặt toàn là mồ hôi, môi hơi hé ra, khẽ gọi: “Chủ nhân…”

Medusa sắc nước, bị Celuecus đè đến mức khó thở. Anh và hắn gần như kề sát thân mật, hơi thở ướt át lượn lờ giữa cổ anh, luồng vào đồ anh, hơi nóng ấy như thiêu đốt cơ thể anh, hương thơm kỳ lạ vừa có tính xâm lược trước đó anh ngửi thấy trước đó ập vào mũi anh, khiến anh mở màng hốt hoảng. Đương nhiên Celuecus không thể có hứng thú với nam giới chủng tộc khác, nhưng rõ ràng cũng giống với con người, hành động của anh kích thích sinh lý hắn cực mạnh… Đặc biết, nếu Celuecus là cá ‘còn zin’… thì càng khó chịu hơn.

Anh ho khụ khụ, bóp cổ Celuecus: “Dậy cho tôi!”

Celuecus nằm trên người anh, vùi đầu vào hõm cổ anh hít một hơi thật sâu, thậm chí bàn tay có màng nóng hừng hực giữ lấy eo anh, xoa nắn vỗ về lung tung trên eo anh. Anh cảm thấy hung khí cứng rắn kia chọc vào bụng dưới của mình, đuôi cá dán sát hai chân anh cọ cọ, người cá trước đó phục tùng anh giờ đây lại ngó lơ mệnh lệnh của anh, tràn ngập cảm giác áp bức, giống như một con rồng dữ muốn cắn nuốt anh, đột nhiên Medusa cảm thấy lòng hoảng hốt, anh siết chặt ngón tay, giữ chặt yết hầu hắn, giọng cũng trở nên lạnh lùng.

“Cậu không hiểu sao! Tôi nói, đứng lên!”

“Xin lỗi, chủ nhân…” Celuecus cất giọng khàn khàn, khó khăn chống đỡ cơ thể dậy, cùng vì vậy mà phần hông đè xuống chặt hơn, đuôi cá vô thức trượt vào giữa hai chân anh.

Cảm giác vảy cá cọ xát vào đùi cách lớp quần cũng vô cùng rõ ràng, quá hơn nữa là nút thịt kia lại chọc vào ngay xương cụt của anh, trái tim Medusa run lên, co gối lại muốn đá hắn, đuôi cá vàng kim lại quấn lên, quấn chặt hai chân anh, cọ cọ trên người anh, những phiến vảy xù lên kia vén đồ anh lên, cọ xát trên da anh.

Cảm giác đụng chạm rõ ràng dán sát làn da trần… khiến anh nảy sinh một ảo giác đáng sợ đang ‘giao hợp’ với Celuecus.

“Con mẹ nó cậu ngồi dậy cho tôi!” Medusa tức giận quát.

“Chủ nhân… tôi khó chịu… giúp tôi…” Celuecus vùi mặt vào hõm cổ anh hít thật sâu, hình như vô cùng khó chịu, cảm thấy thứ kia căng lên đáng sợ, có thể kích thích thêm chút nữa anh có thể có được thứ mình muốn, Medusa nghiến chặt răng, hạ quyết tâm, đưa tay xuống, khống chế nó trong tay lần nữa.

Đuôi cá bên dưới dao động thật mạnh, cọ xát mấy cái, ngày càng nhanh hơn, lay động theo động tác trong tay anh, ngày càng mãnh liệt hơn. Thậm chí bàn tay có màng nóng hổi của Celuecus còn siết chặt eo anh, gần như nâng anh lên không trung, cơ thể nhấp nhô lên xuống trên đuôi cá của hắn, không những giống một trận cầu hòa, mà anh còn là bên bị động trong trận này*.

Medusa cắn chặt răng, cố nhịn ảo giác khó chịu này xuống, động tác tay nhanh và mạnh hơn, lòng bàn tay ướt đẫm, phát ra tiếng lép nhép dâm loàn, dịch nhầy trên hung khí thô to nóng rực kia chảy qua kẽ tay, nhỏ xuống bụng anh rồi ngấm xuống, khiến đũng quần anh ướt đẫm theo.

“Ha… ha…” Celuecus bị con người ép thử mùi vị ‘an ủi’ lần đầu đang thở hổn hển nặng nề trên người anh, không biết là khổ sở hay sướng, Medusa không để ý cảm nhận của hắn, chỉ tập trung sức chú ý vào việc mình nên làm. Đến mức không biết đã làm cho Celuecus bao lâu rồi, tay anh đã tê dại rồi mà thứ trong tay vẫn rất có tinh thần, chẳng có ý muốn bắn ra, Medusa hơi mất kiên nhẫn.

Tình huống gì đây, sao vẫn không được? Anh là bác sĩ, tuy bình thường không làm mấy chuyện thế này, nhưng rất hiểu thời gian cực hạn của con người, rõ ràng, tình huống sinh lý khía cạnh này của người cá đã vượt ngoài phạm vi hiểu biết của anh rồi.

Tay không chịu nổi đau mỏi chẳng còn chút sức lực nào, thứ trong tay tụt ra ngoài, chọc mạnh lên bụng dưới của anh, giống như không cẩn thận xâm phạm đâm xuyên anh, sắc mặt Medusa chợt thay đổi, vả “bộp” một cái vào mặt Celuecus, co gối hung hăng húc vào thứ lộ ra ngoài màn vảy của Celuecus, Celuecus rên một tiếng, đuôi cá buông lỏng, anh tranh thủ trở mình bò ra khỏi hồ nước.

“Cậu tìm đường chết…” Medusa vùng khỏi đuôi cá đứng lên, giơ chân muốn đạp xuống hồ nước, nhưng khi nhìn xuống, động tác của anh chợt khựng lại.

Người cá thiếu niên cong lưng, đau đến mức co rúm trong hồ nước, mái tóc đen tán loạn che phủ cơ thể, hai hàng nước mắt chảy dài dưới bịt mắt, mím chặt môi, trên cổ vẫn còn vết hằn bị anh bóp lúc này, trông dáng vẻ bị anh ngược đãi đáng thương vô cùng.

“Chủ, chủ nhân… tôi sai rồi…”

Lửa giận trong anh bỗng dưng tắt ngúm.

Celuecus sai rồi sao? Hình như hắn không làm sai gì cả, là anh giày vò hắn thành thế này. Ma xui quỷ khiến lại rút chân vừa giơ lên về, anh hít sâu một hơi, nhìn xuống bên dưới của Celuecus.

Trái ngược với dáng vẻ đáng thương của hắn, thứ kia vẫn bừng bừng tinh thân, xông thẳng đến đối diện mặt anh như thể đang diễu võ dương oai.

Cảm giác bị thứ này chọc trúng vẫn chưa vơi khiến Medusa không thể giữ bình tĩnh được, cũng không thể tiếp tục chuyện lúc nãy được… dù là với Celuecus hay với bản thân anh, chuyện này kích thích khiến người ta khó chịu quá đỗi. Thôi, từ từ đã.

Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, Medusa buông bàn tay đã tên rần của mình ra, lau mồ hôi trên trán. Cuối cùng là không đủ kích thích hay vì cấu tạo sinh lý của người cá khác với con người, cách này không thích hợp?

Anh cụp mắt nhìn Celuecus.

Celuecus cắn chặt hàm dưới cúi đầu, nắm lấy mép hồ, móng tay gần như rách toạc, máu rỉ ra lan trong nước, đuôi cá trên eo anh gần như vặn thành bánh ma hoa, nước hồ lạnh lẽo giờ đây đã bừng bừng hơi nóng, thật sự bị anh giày vò đến thảm.

Thôi. Có lẽ vẫn có cách khác.

“Tự đi ăn gì đó đi, tôi mệt rồi.” Cảm giác dính bẩn dính nhớp dưới bụng khiến anh khó chịu vô cùng, anh đẩy cửa ra ngoài, chẳng màng quay đầu, bước vào trạm quan sát.

Celuecus cứng đờ trong hồ, không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, hắn mới cảm thấy máu gần như sục sôi dần nguội lại. Hắn thở hổn hển tháo che mắt xuống, nhìn về phía bóng người dưới ánh sáng lạnh lẹo bên trên, dáng vẻ đáng thương bị hành đủ đường trước đó biến mất tăm, đôi mắt xanh lục trở nên âm u.

Con mồi nên cảm thấy may mắn khi ban nãy che mắt hắn lại. Nếu không…

Hắn nhìn bóng dáng chàng trai tóc bạch kim ấy chằm chằm, vùi người xuống nước, nhớ lại mũi hương lạnh lẽo đối phương để lại trong nước, bàn tay có màng vươn đến chỗ dục vọng vẫn rất đỗi phấn khích đến phát đau của mình, điên cuồng phát tiết.

Giống như cách đây rất lâu, tồn tại cao quý đó có thể ép hắn phát điên một cách dễ dàng, vả lại cũng không để ý chút nào.

Nếu không phải ở đây, với lại hắn vẫn chưa đến kỳ động dục… thì chắc chắn hắn sẽ cho anh biết cái giá phải trả khi kích thích hắn. Đợi đi, nhanh thôi… những gì anh nợ hắn, hắn sẽ đòi lại tất cả… từ cơ thể anh.

*陨石: Vẫn thạch – Phần còn lại của Thiên thạch

*媾和: nghĩa gốc là cầu hòa, giảng hòa giữa hai nước đang giao tranh, mình chưa rõ có tiếng lóng nào khác không, hiện tại thì mình không biết. Túm cái quần lại ý chỗ này là ổng là người bị đâm. =)))

LT: Xin lỗi mọi người rất nhiều vì kiến thức và ngôn ngữ hạn hẹp của tui, tui nghĩ tui làm đoạn này chưa tốt, nên nhiều khi đọc không choáy bằng đọc bản gốc, bớt nắng hơn bản gốc á.:v