Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 110

8:11 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 110 tại dưa leo tr. 

Xe của bọn họ vừa dừng lại, bên trong tòa nhà dạy học liền có vài binh sĩ đi ra, mặt khác còn có sáu bảy thanh niên chạy nạn đi cùng. Khưu Thành quan sát mấy người thanh niên nọ, tuy rằng vẻ mặt có nét đói khổ, nhưng đều là thanh niên trai tráng có vóc người cao lớn. nhuy

“Anh đem mấy thứ này giao cho chúng tôi đi, đến khi chia đồ sẽ thống nhất phân phối.” Khưu Thành vừa mở cửa xe bước xuống, vị binh sĩ dẫn đầu liền nói với cậu như vậy.

“Được.” Khưu Thành cũng không có ý nghĩ khác. Người nhiều như vậy, khẳng định phải cẩn thận quản lý để duy trì trật tự, vạn nhất xuất hiện cảnh hỗn loạn, đối với ai cũng đều chẳng có lợi ích gì. p2haehyuk.wordpress.com

Khưu Thành đem thùng xe phía sau mở ra, người dẫn đầu kia liền vung tay lên, những binh sĩ phía sau vừa thấy hiệu lệnh liền mang mấy hán tử nhấc đồ xuống. Những thứ Khưu Thành chở tới lần này, trên cơ bản đều là đồ dùng sinh hoạt, chỉ ở chiếc thùng bên trong cùng mới chứa năm túi bột ngô lớn. haehyuk8693

“Đội trưởng.” Rất nhanh, một binh sĩ phát hiện ra mấy túi bột ngô, lập tức liền kêu to đội trưởng của họ qua xem xét.

“Nhiều không có, chỉ có bằng này thứ. Thời tiết lạnh, nên nấu chút cháo bột ngô cho mỗi người một chén ấm bụng.” Khưu Thành cũng cùng đi qua, đứng ở ngoài thùng xe nói với bọn họ.

Người đội trưởng kia nhìn một cái thật sâu vào Khưu Thành, sau đó vung tay lên: “Chuyển đi!”

Đội trưởng đã phát lệnh, mấy binh sĩ liền cao hứng khiêng bột ngô chạy vào trong tòa nhà dạy học. Lúc này, những người hán tử kia cũng nhào lại, thăm dò nhìn nhìn hướng trong xe: “Còn gì cần khiêng không?”

“Chuyển xong mấy túi này lá hết rồi.” Người trên xe hồi đáp.

“Ông chủ, chổ của anh còn mướn người không? Tôi là sức lao động cấp hai, khí lực rất lớn. Dù khổ dù bẩn thế nào tôi cũng làm hết, chỉ cần cho tôi một miếng ăn là được.” Những người khác đều bị mấy gói bột ngô to tướng hấp dẫn lực chú ý, có một người đàn ông liền tranh thủ cơ hội sáp lại bên cạnh Khưu Thành.

“Không cần.” Khưu Thành lắc đầu, trong khoảng thời gian này, cậu đã kiếm không ít người trong thành phố. Vô luận là Gia Viên tiểu khu hay là bên nhà máy nuôi cá, đều đã không còn chổ trống. p2haehyuk.wordpress.com

“Ông chủ xin cậu thương xót, xin thuê thêm tôi đi! Con gái của tôi năm nay mới sáu tuổi, cháu đã vài ngày không có thứ gì lấp bụng.” Người nọ thấy Khưu Thành cự tuyệt, vội vàng cầu xin.

Bọn họ cũng vì cùng đường mới rời đi cố hương Trường Duy, lặn lội đi đến thành phố Tân Nam. Xem tình hình hiện tại, nơi này cũng không tốt hơn bao nhiêu so với chổ họ. Mấy người lính kia chỉ đưa bọn họ vào trường đại học là coi như xong chuyện, về sau chẳng biết sẽ sống như thế nào nữa?

Trước mắt, người thanh niên này nếu có thể tặng đồ cho bọn họ, còn chở một túi bột ngô lớn như vậy qua đây, hiển nhiên là cuộc sống rất ổn. Dù thành công hay không, hắn cũng chỉ có một cơ hội này thôi.

“Này! Này! Làm gì đấy?” Một binh sĩ thấy được cảnh lôi kéo của người nọ, lập tức lên tiếng quát ngưng.

“Van cầu cậu, cậu coi như làm phước đi!” Hán tử kia vừa thấy như vậy, lại càng sốt ruột hơn, còn thiếu chút đã quỳ xuống trước mặt Khưu Thành.

“Lui ra phía sau!” Ngay lúc này, một vị binh sĩ khác đã nâng súng trường lên, dùng họng súng nhắm ngay người đàn ông kia, ra lệnh cho hắn lui ra sau. Không phải bọn họ chẳng biết niệm tình người, thật ra là do trên lầu còn có rất nhiều người đang nhìn xuống đây. Nên nếu lúc này bọn họ để cho người nọ xin xỏ thành công, thì đám người trên lầu không loạn mới là lạ. Đến khi ấy, mấy tên lính bọn họ sẽ lo liệu không nổi.

“Đừng nóng vội, anh đi về trước đi!” Khưu Thành vỗ vỗ bả vai người đàn ông kia, khuyên nhủ.

Người đàn ông nhìn nhìn Khưu Thành, lại nhìn nhìn họng súng đen nhánh gần ngay trước mắt, đành phải cúi đầu đi về phía tòa nhà.

“Chúng ta qua bên kia nói chuyện chút được không?” Chờ đám người kia đều đi hết, Khưu Thành mới nói với người đội trưởng sắp rời đi cuối cùng.

“Đi theo tôi!” Người đội trưởng kia đầu tiên là giật mình, sau đó liền dẫn Khưu Thành hướng về phía hành lang. p2haehyuk.wordpress.com

“Nơi này tổng cộng có bao nhiêu đứa trẻ?” Đứng ở trên hành lang, nhìn màn mưa bụi mông lung bên ngoài, Khưu Thành lên tiếng hỏi.

“Dưới mười mấy tuổi, đại khái có năm sáu mươi đứa.” Đội trưởng nói.

“Anh có thể đứng ra quản lý không? Trước sắp xếp cho bọn nhỏ đến cô nhi viện ở một đoạn thời gian, phần lương thực tôi sẽ nghĩ cách.” Thành phố Tân Nam lớn như vậy, Khưu Thành thế đơn lực bạc lại gặp ngay loại thời điểm khó khăn như hiện tại, bản thân cậu cũng không làm được chuyện gì. Nhưng nếu là chuyện thức ăn cho mấy chục đứa nhỏ, cậu vẫn có thể suy nghĩ ra biện pháp giải quyết.

“Tôi phải báo cáo cho cấp trên trước.” Đội trưởng nọ lời ít mà ý nhiều.

“Vậy ngày mai tôi sẽ quay lại đây nữa à?” Khưu Thành hỏi.

“Không cần, cậu chờ tôi vài phút.” Vị đội trưởng kia vừa nói xong, liền một đường chạy chậm vào tòa nhà, không quá vài phút, liền chạy ra trở lại.

“Bên chúng tôi không thành vấn đề, bên cô nhi viện thì sao?” Hắn hỏi.

“Hẳn là không thành vấn đề, để tôi điện thoại xác nhận một chút.” Khưu Thành đáp lời, rồi lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại qua chổ cô nhi viện.

Trong mấy tháng qua, Khưu Thành sẽ cách đoạn thời gian đưa một ít bột ngô tới cô nhi viện, có đôi khi còn có khoai tây bắp cải này nọ. Lúc này, cậu gọi điện thoại qua, cùng viện trưởng nói rõ tình huống, hơn nữa còn cam đoan thức ăn của mấy đứa nhỏ sẽ do cậu nghĩ biện pháp. Đến đây, đối phương liền sảng khoái đồng ý với đề nghị của cậu.

Đối với chuyện tình kế tiếp, Khưu Thành không cần phải xen vào, chỉ cần để cho mấy binh lính kia ra mặt là được. haehyuk8693

Khưu Thành trở lại chiếc xe tải của bọn họ, cùng A Thường ngồi ở trong xe chờ.

Bởi vì trời hôm nay lại đổ mưa, từ nơi này đến cô nhi viện lại có điểm xa, trong chốc lát Khưu Thành còn phải lái xe đưa mấy đứa nhỏ qua đó. Mặt khác, nghe nói bên căn cứ lâm thời cũng sẽ phái một tiểu đội vũ trang đến cô nhi viện để bảo đảm an toàn cho bọn nhỏ cùng lương thực.

Khưu Thành điện qua cho Chu Tuyền, nói cậu cùng A Thường bận chuyện đến tối nay mới trở về, để cho hắn không cần phải lo lắng. Dù sao, chuyện này cũng liên hệ tới quân đội và nạn dân, như mấy người ở trong tiểu khu bọn họ căn bản là không dám lại đây, vì sợ sẽ xảy ra tình cảnh ngoài ý muốn.

Bên tiểu khu Gia Viên đã có Chu Tuyền, Khưu Thành cũng tương đối yên tâm. Mấy ngày qua, cậu đã trang bị cửa sắt chống trộm tại cầu thang bộ cùng cửa thang máy từ tầng mười trở lên. Thêm vào những người được cậu sắp xếp từ lầu mười đến lầu mười ba, người bình thường chỉ cần không mang theo vũ khí nóng, căn bản đừng nghĩ đến việc đánh vào chung cư của bọn họ trong khoảng thời gian ngắn.

Mà trong khoảng thời gian ngắn nếu tập kích không xong, quân đội liền sẽ chạy tới nơi, trừ phi cả thành phố đều đã triệt để mất không chế, bằng không chính phủ cùng quân đội tuyệt đối sẽ không ngồi xem cảnh bạo lực như vậy phát sinh trên quy mô lớn.

Động tác của mấy binh sĩ kia cũng rất nhanh, không qua bao lâu, liền đã tổ chức xong đội nhóm cho các bé. Bởi vì trong số các bé có vái đứa còn quá nhỏ, nên bọn họ liền cho phép cha mẹ của đứa nhỏ cùng đi ra, đem bé đưa lên xe xong lại trở về.

Khưu Thành thấy bọn họ đi ra, liền từ trên ghế lái đi xuống. Thùng xe tải của bọn họ rất nhỏ, chứa không được bao nhiêu người, may mà bên quân lính còn có một chiếc xe  quân sự lớn.

“Ông chủ, nhiều trẻ con như vậy, bên cô nhi viện khẳng định sẽ rất bận rộn, xin cậu cho hai mẹ con chúng tôi cùng qua đó, có gì còn có thể chiếu cố qua lại.”

Thời điểm Khưu Thành sắp xếp cho đám nhỏ lên xe, bên cạnh lại có người giữ chặt cậu cầu xin, lần này là hai nữ nhân, một người khoảng bốn năm mươi tuổi, một người khác chỉ mới 25-26. p2haehyuk.wordpress.com

“Không cần.” Khưu Thành chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, liền lắc đầu cự tuyệt.

“Con gái của tôi có giấy chứng nhận giáo viên, nó trông trẻ nhỏ rất giỏi. Nếu không cậu mang theo mình nó là được rồi!?” Người phụ nữ đứng tuổi liên tục cầu xin.

“Bên kia không thiếu người.” Cho dù thiếu người, Khưu Thành cũng có người để thế vào. Trong thời gian này, cậu xuyên qua “Thiên La nhãn” thấy được quá nhiều sự thăng trầm, trong đó rất nhiều người, cho dù cậu muốn giúp nhưng không thể nào xuống tay được. nhuy

“Sao mà không thiếu người được chứ? Hiện tại có nhiều đứa nhỏ phải qua đó như vậy, vạn nhất có sơ xuất, đến khi ấy cha mẹ của tụi nhỏ gây chuyện, còn không phải tìm tới cậu gây phiền toái sao?” Người phụ nữ kia vẫn không chịu để yên.

Khưu Thành nhìn cô một cái, nói: “Đứa nào là con của cô, nếu không yên lòng, thì sớm mang về mà trông.”

Khưu Thành thật sự không có hảo cảm với hai người trước mặt. Người lớn tuổi kia vừa nhìn đã biết là loại người chẳng hiền lành gì. Còn người trẻ tuổi kia, thoạt nhìn ngược lại rất ngay ngắn chỉnh tề, bộ dạng cũng khá đoan trang, thế nhưng Khưu Thành cũng không cảm thấy cô ta sẽ là loại người đôn hậu lương thiện gì.

Nhờ vào việc thường xuyên thông qua “Thiên La nhãn” xem xét sự tình, năng lực nhìn người của cậu trải qua rèn dũa đã tôi luyện được không ít. Đối với hai người này, nếu thật sự đưa bọn họ đến cô nhi viện, đừng nói chiếu cố trẻ con, bọn họ không đoạt miếng ăn từ tay bọn trẻ đã là chuyện không tồi rồi.

“Nháo cái gì? Thư thỏa thuận đều đã ký, hiện tại lại muốn đổi ý? Được rồi được rồi, không yên lòng thì thừa dịp hiện tại, nhanh chóng mang đi, mang đi đi!” Vị đội trưởng nọ vốn có tính tình nóng nảy, lúc nói chuyện cũng không hề khách khí. Vừa nãy, hắn đang bận sắp xếp cho bọn nhỏ lên một chiếc xe khác, gặp Khưu Thành lại bị người quấn lấy, vài bước đi tới, vừa vặn liền nghe được mấy người người đàn bà kia nói.

“Không phải, lãnh đạo, chúng tôi không phải có ý này. Chúng tôi chỉ hỏi xem bên cô nhi viện có mướn người hay không? Người đàn bà lớn tuổi nọ ra sức giải thích.

“Cô nhi viện đã có chúng tôi, yên tâm đi! Hơn nữa các ngươi cũng phải hiểu rằng, chuyện này đã do chúng tôi phụ trách. Trên thư thỏa thuận không phải đã viết đầy đủ chi tiết rồi sao? Người ta chỉ là hảo tâm, phụ trách giải quyết một chút vấn đề lương thực. Nếu mấy người có chuyện thì tới tìm tôi, hiểu chưa?” Vị đội trưởng ôm thái độ không tốt nói.

“Biết biết, vậy chúng tôi đi trước.” Thấy vị đại binh trước mắt có thái độ cường ngạnh, hai người phụ nữa kia cũng không dám tiếp tục dây dưa.

Bấy giờ, đội trưởng thấy tất cả trẻ nhỏ đều đã lên xe, hắn lại tiếp tục điều hai binh lính đến xe tải Khưu Thành ngồi lên. Sau khi đóng cửa thùng xe, đội trưởng ra hiệu cho Khưu Thành lái xe đi trước dẫn đường.

Đem mấy đứa nhỏ đưa đến cô nhi viện, lại sắp xếp xong xui cho tụi nhỏ, sắc trời cũng đã mờ tối. Khưu Thành cùng người cô nhi viện chào hỏi, nói bản thân mình ngày mai sẽ lại đến đây đưa lương thực, ngoài ra hôm nay trước làm chút thức ăn cho bọn trẻ tạm lót dạ. Sau khi nghe được lời đề nghị, viện trưởng của cô nhi viện cũng vui vẻ đáp ứng.

Ngày hôm sau, thời điểm Khưu Thành đưa lương thực qua, có nghe binh lính đóng quân tại cô nhi viện nói, bên đại học Tân Nam từ đêm qua cho tới sáng hôm nay lại có thêm không ít trẻ con được đưa tới. Bọn họ có ý muốn đem mấy đứa nhỏ bên kia cũng tổ chức thành nhóm đưa đến bên này, thế nhưng lại sợ lương thực của Khưu Thành cung ứng không đủ.

“Sức lực của cá nhân tôi chỉ hữu hạn, căn cứ lâm thời bên kia không thể hỗ trợ thêm à?” Nếu chỉ thêm mấy đứa trẻ hôm nay, Khưu Thành cũng không phải hoàn toàn hết cách. Thế nhưng còn ngày mai, ngày kia thì sao?

“Ai nha, anh bạn, nể tình quen biết tôi nói cho cậu biết chút đỉnh. Bên lãnh đạo chúng tôi vừa nghe nói cô nhi viện cần lực lượng thủ vệ, liền đỏ mặt tía tai đem chúng tôi điều qua đây, cậu cho là vì sao?” Người binh sĩ nọ bất đắc dĩ tiếp tục nói: “Cũng là vì giảm bớt sức ép cho phía căn cứ lâm thời. Thiệt tình là lương thực bên chổ chúng tôi cũng sắp kiên trì không được bao lâu nữa.” p2haehyuk.wordpress.com

“Nghiêm trọng như vậy sao?” Khưu Thành kinh ngạc bật thốt, quân đội trước giờ đều nắm giữ không ít lương thực cơ mà?

“Nguyên bản cũng không nghiêm trọng như vậy. Trước đó là vì bên thành phố Trường Duy đã mượn đi một mẻ lương thực, không thì hiện tại bên kia đã sớm rối loạn.” Tin tức này cũng không tính là cơ mật, trong thành phố còn có rất nhiều người đều nghe nói đến.

“Tôi biết rồi.” Khó trách, mấy kho lúa bên Thẩm Định Quân vừa bị khui ra, căn cứ lâm thời mới phản ứng nhanh như vậy, thậm chí còn vội vàng phái nhân mã đến vây quanh mấy kho lương.

Cuối cùng, Khưu Thành vẫn đáp ứng sẽ cân nhắc biện pháp, để cho bọn họ tiếp tục đưa những đứa nhỏ chạy nạn tới cô nhi viện an bài. Nhưng dù vậy bên phía nạn dân cũng phải chú ý tăng chặt kiểm soát, đừng để cho vài người nhân cơ hội đục nước béo cò, chính mình rõ ràng có năng lực, còn đem các bé đưa tới cô nhi viện, khiến Khưu Thành hỗ trợ nuôi sống.

Cứ như vậy, gánh nặng của Khưu Thành lại chợt tăng thêm. Cũng may, bên phía nhà máy nuôi cá không cần cậu lo đến. Thẩm Tinh gần đây đang lo chuyện bán cá, bột ngô thu về cũng đủ để chống đỡ tới tháng sau.

Vì giải quyết vấn đề đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, Khưu Thành đã đem tất cả chổ trống trên tầng mười lăm đều trồng cây hết. Ngay cả mấy vườn thuốc ở tầng mười bốn cũng bị mấy giỏ gỗ trồng khoai tây chen chúc đến tràn đầy.

Vài ngày kế tiếp, Khưu Thành luôn bận bịu đến nổi không có thời gian trống. Mỗi ngày, cậu đều phải làm một lượng công việc lớn, chỉ vì muốn đưa thức ăn đến cho cô nhi viện, sợ chính mình thoáng lơi lỏng một chút, liền có vài đứa nhỏ chết đói.

Cứ như vậy thêm vài hôm, cả người Khưu Thành thoạt nhìn liền có chút tiều tụy hẳn.

Ngày hôm nay, cậu lại cùng A Thường cưỡi xe ba bánh đưa thức ăn đến cô nhi viện. Trên xe có khoai tây có bắp cải, còn có một giỏ hành lá xanh biếc. Ở phía sau xe, còn có hai binh sĩ vác súng đã lên đạn sẵn trên vai chạy bộ đi theo.

Bởi vì, bọn Khưu Thành mỗi ngày đều phải đưa đồ qua cho cô nhi viện, trước mắt thế cục tại thành phố Tân Nam lại thập phần khẩn trương, nên mấy binh lính đóng đô trong cô nhi viện, mỗi ngày đều sẽ an bài hai người qua hộ tống Khưu Thành họ đưa lương thực.

Khi đám người Khưu Thành vừa mới tiến vào cô nhi viện, liền nhìn thấy trong đại viện có một chiếc xe thương vụ, có vài người đang khiêng từng túi từng túi bột ngô từ thùng xe phía sau xuống. p2haehyuk.wordpress.com

Khưu Thành vừa thấy một quý bà ăn mặc chỉnh tề, đang cao giọng chỉ huy người bên xe thương vụ liền nhận ra ngay đó là ai. Bà ta chính là vị Đinh tổng nọ mà cậu đã bán ngọc lần trước.

Lại nhìn về phía bột ngô bà mang tới, số lượng thật sự không ít. Có thêm số bột ngô này, cậu có lẽ sẽ thoải mái được thêm vài ngày.

“Đinh tổng!” Khưu Thành cười nói vừa tiến lên chào hỏi. Cậu lúc này chỉ cảm thấy người phụ nữ cao béo trước mắt nhìn thập phần thuận mắt, nguyên bản chỉ là khuôn mặt phổ thông, cũng bị cậu ngây ngốc khai quật ra vài phần mỹ cảm.