Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 111

8:11 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 111 tại dưa leo tr. 

“Ôi chao, đây không phải là Khâu tổng sao?” Do không ít lần đã ngầm đàm luận cùng với người khác về chuyện cậu trai trẻ này, cho nên ấn tượng của Đinh tổng đối với Khưu Thành liền tương đối sâu sắc. NHUY

“Cô cứ gọi cháu Tiểu Khâu là được.” Khưu Thành cười nói.

“Tiểu Khâu à, cậu cũng tới đây tặng đồ sao?” Đinh tổng cũng liền tòng thiện như lưu (biết nghe lời phải). 

“Đúng vậy, không nghĩ tới sẽ gặp mặt cô ở đây.” Khưu Thành đáp.

“Không phải đã sắp qua năm mới sao. Nhiều ít cũng có chút đồ đem qua đây cho thơm thảo. Thứ khác không nói, tốt xấu gì cũng đỡ đần cho mấy đứa nhỏ qua được mấy ngày no bụng.” Đinh tổng cười tủm tỉm bảo.

Bà ngược lại thật không nghĩ tới, Khưu Thành một mặt phải duy trì nhà máy nuôi cá bên kia tiếp tục hoạt động, thế nhưng vẫn còn năng lực tặng đồ cho bên cô nhi viện. Vừa nãy, viện trưởng cô nhi viện cũng đã nói cho bà biết, chuyện Khưu Thành đem đồ sang đây cũng không phải chỉ mới một hai ngày, thậm chí gần nhất cậu mỗi ngày đều chở thức ăn qua.

“Dù gì cũng phải để mọi người qua được một năm bình an.” Khưu Thành nói, rồi vươn tay chỉ chỉ một góc trong viện, ý bảo Đinh tổng cùng cậu đi qua đó nói chuyện.

Đinh tổng nhìn cậu một cái, không có do dự, nhấc chân liền cùng Khưu Thành đi về phía chân tường. Đối với cái người Khưu Thành này, bà cũng quá hiểu rõ. Lúc trước, bọn họ cũng chỉ giao dịch qua một lần, thế nhưng lại có ấn tượng khá tốt. Lần này, Khưu Thành dẫn bà qua một bên nói chuyện, bà cũng không hề nghi ngờ cậu trai trước mặt.

“Chuyện gì vậy? Còn phải tránh người khác mới nói được!?” Sau khi đi tới nơi, Đinh tổng liền hỏi như vậy.

Khưu Thành hắc hắc cười hai tiếng, rồi đáp: “Bên chổ cháu có hai con heo, hôm nay lại gặp được hành động cao thượng của Đinh tổng, nên có tâm muốn phân cho cô một con.”

“Việc này quả thật là phải tránh người khác mới nói được, bằng không để bọn họ đều biết được, đến khi ấy bà Đinh tôi cũng không có được mấy khối thịt heo ngon để ăn.” Đinh tổng ha ha nở nụ cười, rồi ôm lấy bả vai của Khưu Thành, lại đi vài bước đến sát tường, nhỏ giọng hỏi cậu: “Thế nào, con heo này lớn cỡ nào, cậu tính bán cho tôi bao nhiêu bột ngô?” HAEHYUK8693

“Lứa heo này đã nuôi được hơn nửa năm, chỉ ít cũng có hơn hai trăm cân. Nếu như Đinh tổng muốn lấy, cháu sẽ để cô chọn một con. Về phần lương thực, cô cứ ấn một cân thịt heo đổi mười cân bột ngô cho con là được. Nếu bán cho người khác, cháu ít nhất cũng phải lấy mười hai cân.” Khưu Thành báo giá.

Đinh tổng nghe thế bèn trầm ngâm nửa ngày. Hiện tại nguyên cả một thành phố Tân Nam to như vậy, cũng chỉ có mỗi Ngải Văn Hải nuôi được mấy đầu heo. Nghe nói, mấy con heo này cũng sẽ bị giết thịt vào mấy ngày mừng năm mới. Đến khi ấy, nhờ vào giao tình của bà cùng hắn ta, đổi lấy một hai khối thịt heo về ăn cũng là vấn đề không lớn, nhưng nếu muốn cả một con thì hơi bị khó à.

Bên bà còn có một đống nhân viên, thủ hạ làm việc dưới tay cũng không thiếu. Mấy năm qua, bọn họ đã bao lần vì bà bán mạng. Tết năm nay, nếu có thể phát cho bọn họ một hai khối thịt heo làm phúc lợi, thì quá tốt rồi? Phỏng chừng ở toàn thành phố Tân Nam này, Đinh tổng bà cũng là một trong những người dẫn đầu làm chuyện như thế.

“Trong tay cậu chắc không chỉ có hai con heo phải không? Bên chổ tôi một con không đủ đâu, cậu phải cho tôi hai con.” Vật hiếm hoi giá thường đắt đỏ, Đinh tổng lần này cũng không hề trả giá.

“Hai con? Như vậy không thể ấn mười cân bột ngô để tính. Nhưng cháu sẽ không lấy cô mười hai cân, vậy thì mười một cân được không?” Khưu Thành cũng muốn trôi qua một cái tết đầy đủ. Bán nhiều thêm chút bột ngô, cậu cùng A Thường cũng có thể thanh nhàn vài ngày.

“Cô hỏi thật, cậu đến cùng có bao nhiêu con heo? Bán thêm cho cô mấy con đi, năm đầu được không?” Đinh tổng vừa thấy cậu thật sự có nhiều heo, ham muốn nhất thời lại lớn lên.

“Cô kéo cháu đi làm thịt luôn đi!” Khưu Thành cười khổ. Cậu tổng cộng chỉ có năm đầu heo, mà bà ấy còn muốn đòi thêm mấy con nữa. 

Trong nhất thời, khi thấy bà ta đến cô nhi viện đưa lương thực, cậu liền quên mất bản chất thương nhân của người nọ. Nếu cậu thật sự bán cho bà ta nhiều heo như vậy, không biết Đinh tổng này còn muốn vớt bao nhiêu chổ tốt ở thành phố Tân Nam thì mới bằng lòng bỏ qua đây!?

Tính ra Đinh tổng này là một người rất cá tính. Sau khi bàn xong chuyện thì ngay chạng vạng cùng ngày, bà ta liền dẫn người kéo một xe lương thực đến tiểu khu Gia Viên. Khưu Thành quả nhiên y như như liệu, để người từ trên lầu khiêng hai con heo xuống. Bà Đinh vừa nhìn thấy hai chú heo sạch sẽ trắng trắng mập mạp, nhất thời mừng rỡ tới mức cười chỉ thấy răng chẳng thấy mắt.

Người này cũng không phải là kẻ khiêm tốn. Chỉ sau vài ngày, bà đã đem chuyện mình làm sao từ trong tay Khưu Thành mua được hai con heo béo ú kể cho không ít người nghe, mỗi lần đều phải đem công việc từ thiện là đến cô nhi viện đưa lương thực của mình thuận thuận tiện tiện tuyên truyền một lần. 

Thế là trong một đoạn thời gian kế tiếp, mọi thứ liền biến thành cảnh người đến tìm Khưu Thành mua heo nối liền không dứt, giá cũng từ 11 cân bột ngô nâng lên đến 16,17 cân bột ngô, thế nhưng Khưu Thành lại thủy chung không có nhả heo ra.

Ba con heo béo mập còn lại, Khưu Thành tất nhiên còn có việc khác cần dùng. Chuyện lưu lại một con để nhà mình ăn tết là điều hiển nhiên cậu phải làm, A Thường cùng cậu tân tân khổ khổ cày lâu như vậy, kiểu gì cũng không thể để cho họ trải qua cảnh năm mới ngay cả miếng thịt heo đều không có mà ăn, kể cả Chu Tuyền cũng là như vậy.

Hai chú heo cuối cùng, Khưu Thành đã quyết định đem bọn nó giao cho Thẩm Tinh đi xử lý. Vì án lý hôn của mẹ cô, Thẩm Tinh gần đây đã bôn ba không ít lần trong thành phố, mà đã muốn chạy chọt quan hệ, nếu không cầm theo gì đó trong tay thì làm sao được. Thế nên hai con heo này nếu cần thì cứ giết lấy thịt, thịt heo đều đưa cho Thẩm Tinh để cô tự mình an bài.

Mặt khác, một con dê cũng là nuôi, hai con dê cũng là nuôi, dù sao những người có tiếng nói tại thành phố Tân Nam cũng không được mấy cái tên. Khưu Thành từ trước đã nói trước với Thẩm Tinh, để thời điểm cô chắp nối với những người đó, xem xem có thể đem chuyện thẻ căn cước của A Thường xử lý luôn được hay không?

Hai con heo được làm thịt bên nhà máy nuôi cá. Mọi chuyện xong xuôi, Thẩm Tinh lại đưa qua cho Khưu Thành một cái chân và một phần dạ dày heo, còn nói heo bên họ còn chưa giết, trước lấy mấy thứ này nếm thử món ngon.

Khưu Thành đem phần dạ dày cùng chân heo, lại thêm vài trứng gà bóc, còn có không ít đậu phụ và măng khô, nấu thành một nồi thịt kho lớn. A Thường mỗi lần ăn cơm, chỉ cần chan một muỗng nước kho nóng hầm hập lên chén cơm, liền có thể ăn đến thơm ngon nưng nức, nếu gắp thêm mấy cọng rau xanh, một lần liền có thể ăn tới ba bát lớn.

Tới hôm 26 tháng chạp, Khưu Thành dùng xe tải chở một đám rau dưa, lương thực cùng lô trứng gà cuối cùng đến cô nhi viện, sau đó liền không đến nửa. Cậu và viện trưởng của cô nhi viện đã nói xong, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến mùng tám tháng giêng cậu mới đến đây chuyến nữa.

Có mấy quân nhân trông coi cô nhi viện, Khưu Thành cũng không quá lo lắng cho an nguy của bọn họ. Nhưng trước khi đi cậu vẫn nói với viện trưởng, vạn nhất nếu có chuyện gì, thì cứ gọi điện thoại cho cậu. Chỉ cần đủ khả năng, cậu nhất định sẽ hỗ trợ.

Sau khi không cần đưa đồ đến cho cô nhi viện nữa, Khưu Thành họ cũng rất ít khi ra cửa. Gần thất, A Thường tựa hồ cũng không thích đi ra ngoài. Cậu cảm thấy điều này dường như có gì đó bất thường. Khưu Thành quan sát vài ngày, mới rốt cuộc phát hiện ra nguyên nhân. 

Người dân bên ngoài phải sống những ngày tháng khó khăn gian nan, nhưng sinh hoạt của nhà bọn họ lại có điểm quá tốt. Mỗi lần A Thường nhìn về phía những người đó, trong ánh mắt thường thường sẽ toát ra sự thương hại cùng không đành lòng. Thế nhưng hắn lại không muốn đem thức ăn của mình đưa cho họ, vì thế hắn liền lựa chọn ngốc ở trong nhà, để khỏi cần giáp mặt với những người kia.

Không thể không nói, sau trải qua học kỳ vừa rồi, A Thường đã thay đổi không ít. Nay, anh chàng đã không còn giới hạn bản thân trong thế giới của mình, đây là một hiện tượng tốt, thuyết minh cho A Thường đang chậm rãi dung nhập vào xã hội con người.

Kỳ thật ở trong lòng Khưu Thành có cất giấu một ý niệm nho nhỏ tràn ngập ích kỷ cùng tà ác. Cậu muốn người đàn ông này chỉ thuộc về chính mình, chỉ tin vào mỗi mình cậu. Cậu muốn ở trong thế giới của hắn, trừ chính mình, sẽ không còn những người khác. Cậu muốn ở bên cạnh hắn, trừ chính mình, sẽ không còn lựa chọn nào khác.

Thế nhưng trước giờ, Khưu Thành vẫn đem ý nghĩ này chôn sâu ở trong đáy lòng mình, không để cho nó có bất cứ cơ hội nảy mầm nào.

“Đoàng! Đoàng đoàng đoàng!” Đêm khuya, Khưu Thành bị tiếng súng nổ liên tiếp tự dưng vang lên làm cho bừng tỉnh. 

“Xuỵt! Không có việc gì.” A Thường lúc này đang ngủ ở bên gối của cậu, bỗng vươn ra một cánh tay ôm Khưu Thành lãm sâu vào trong ngực của mình, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm mép tóc của cậu, lưu lại một mạt xúc cảm ẩm ướt nóng bỏng.

Khưu Thành vươn tay sờ sờ hai gò má của đối phương, ngẩng đầu nhìn hướng đôi mắt của hắn, từ bên trong tìm không thấy chút mảy may buồn ngủ nào. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng cảm thấy rất bất an đúng không?

“Để tôi ra ban công xem xem.” Khưu Thành bắt lấy chiếc áo ngủ ở đầu giường khoác lên trên người, đứng dậy đi về phía ban công.  HAEHYUK8693

Xuyên thấu qua làn hơi nước mỏng manh trên tấm kính, Khưu Thành nhìn thấy bên phía các tòa nhà dạy học ở đại học Tân Nam đều đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo động truyền đến từ phía bên kia.

Lúc này, cậu chỉ cần mở ra “Thiên La nhãn” liền có thể nhìn thấy bên đó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, thế nhưng hiện tại, cậu lại không muốn xem chút nào.

“Trở về đi, lạnh!” A Thường không biết lúc nào đã vô thanh vô tức đứng ở bên người cậu.

“Ừ.” Khưu Thành lên tiếng, rồi không hề nấn ná nơi ban công thêm nữa.

Lại một lần nữa trở lại trên giường, A Thường vẫn như trước ủ mình bên cạnh Khưu Thành, từng chút từng chút một vuốt ve tóc của câu, hôn hôn trán, liếm liếm thái dương…

Hắn thích người này, thích căn phòng này, thích cuộc sống sinh hoạt hiện tại, thế nhưng những sự tình phát sinh bên ngoài kia lại khiến hết thảy mọi thứ trước mắt hắn trở nên bấp bênh. 

Bất quá cũng không sao, vô luận trong tương lai hắn có lưu lạc đến địa phương nào, vô luận sinh hoạt sẽ biến thành dạng gì, hết thảy chỉ cần người này vẫn ở bên cạnh hắn là được…