Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 210: Quái vật 0-1

10:20 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 210: Quái vật 0-1 tại dưa leo tr. 

Tần Châu: “Trốn đi trước.”

Lâm Dị: “Vâng.”

Người tham gia không có năng lực chống lại quái vật, Lâm Dị không dám tự tiện ra tay, điều này sẽ chỉ thu hút quái vật 0-1, mang đến mối đe doạ lớn đối với Tần Châu.

Nhà của cha mẹ Giang Hữu không lớn, những nơi có thể ẩn nấp không nhiều lắm, chẳng hạn như tủ quần áo, gầm giường, sau cửa.

Tần Châu nhìn qua tủ quần áo trong phòng Giang Hữu, tủ quần áo thời đại này không giống tủ quần áo hiện tại, một đứa con nít trốn trong đó cũng đã khó khăn, huống chi là hắn và Lâm Dị, hai người đàn ông trưởng thành cao hơn một mét tám.

Gầm giường cũng không thể, gầm giường đối diện với cửa, khi mấy con quái vật tựa như dã thú với cơ bắp cuồn cuộn xé rách quần áo mở cửa, chúng sẽ nhìn thấy người trốn dưới gầm giường, cho nên chỉ còn lại phía sau cửa.

Tần Châu kéo Lâm Dị, bảo cậu đứng bên trong, hắn đứng bên ngoài.

Vừa mới trốn xong, bên ngoài liền có động tĩnh truyền đến, vẻ mặt Tần Châu và Lâm Dị ngưng trọng, cả hai đều nín thở, hô hấp chậm lại.

“Bà ngoại” bước vào, kêu lên: “Hữu Nhi——”

Âm thanh thô ráp không hồi kết nhưng bén nhọn, tựa như móng tay cào lên bảng đen.

“Bà ngoại” nhìn quanh phòng một vòng, Tần Châu hơi nghiêng đầu, xuyên qua tầm nhìn bị che khuất một phần, cảnh giác nhìn “bà ngoại”. “Bà ngoại” không mở tủ quần áo, cũng không cúi xuống nhìn gầm giường, càng không kiểm tra phía sau cửa, chỉ đi loanh quanh ở khoảng trống một vòng, sau đó quay người bước ra khỏi phòng, có điều âm thanh vẫn tiếp tục gọi: “Hữu Nhi——”

“Bà ngoại” rời đi cũng không khiến cho Tần Châu và Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm. Phía sau cửa chỉ là nơi dễ dàng ẩn nấp hơn và an toàn hơn một chút so với gầm giường hay tủ quần áo, nhưng phía sau cửa không thể giúp bọn họ trốn được đến khi rời khỏi ngôi sao, cho dù “bà ngoại” đã rời đi thì vẫn còn “Tống Tinh” và “Giang Viễn Tân”, đêm dài trôi qua từ từ, chúng nó sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra bọn họ.

Tần Châu và Lâm Dị biết rất rõ điều này, cho nên sau khi phát hiện phía bên kia gợn sóng chỉ là một mảnh trắng xoá mới khiến Lâm Dị rơi vào trầm tư như vậy.

Không gian sau cửa nhỏ hẹp, cả hai đều không nói chuyện, bên tai có thể nghe thấy tiếng thở chậm rãi của nhau.

Trước mắt nhìn qua, nửa người bọn họ đang lơ lửng trên vực thẳm. Tần Châu và Lâm Dị đều đang cố gắng hết sức để suy nghĩ biện pháp tự cứu.

Thế nhưng tình huống lần này không giống với lần trước, lần trước cả hai đoạn ký ức đều có nội dung, bọn họ có thể thông qua một số chi tiết để phân biệt thật giả, quái vật trong ký ức hoang tưởng không thể xuyên qua gợn sóng. Bọn họ chỉ cần trở lại ký ức chân thật, đảm bảo bản thân không để người trong ký ức chân thật nhìn thấy, chờ đợi thời gian đến tự động rời khỏi ngôi sao là được.

Mà lúc này, ký ức chân thật và ký ức hoang tưởng dung hợp với nhau, phân biệt thật giả không khó, nhưng phân biệt thật giả xong thì phải làm sao? Nếu thật giả đã dung hợp, vậy thì sự tồn tại của gợn sóng nghe chừng rất vô nghĩa.

Là phải đưa đám quái vật này dẫn qua gợn sóng sao? Nhưng gợn sóng đã đóng lại rồi.

Tần Châu tự hỏi, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ra kết quả, bên kia cánh cửa lại truyền đến động tĩnh khác. Lần này là “Tống Tinh” tới, nó cũng gọi: “Hữu Nhi——”

Mỉa mai sao, tuy âm sắc của “Tống Tinh” này có chút quỷ dị, nhưng thực tế lại nghe dịu dàng hơn nhiều so với khi Tống Tinh gọi Giang Hữu.

“Tống Tinh” bước vào cửa, giống như “Bà ngoại”, nó không mở tủ quần áo hay cúi xuống kiểm tra gầm giường, nó ở chỗ trống trong phòng loanh quanh một chút, sau đó xoay người.

Tần Châu hít sâu một hơi, hắn bắt gặp ánh mắt của “Tống Tinh”.

Lúc này, Tần Châu theo bản năng xoay nửa thân dưới, chặn Lâm Dị ở phía sau.

Lâm Dị cũng phát hiện động tác của hắn, đưa tay kéo góc áo Tần Châu, truyền đạt sự lo lắng của cậu.

Có điều, Tần Châu rất nhanh lại phát hiện ra, hắn và ánh mắt của “Tống Tinh” chỉ lướt qua trong nháy mắt, nói cách khác, bọn họ không tính là chạm mắt nhau, chỉ là trùng hợp thoáng qua một chút, nhưng thời gian trùng hợp rất ngắn, ánh mắt “Tống Tinh” bỏ lỡ hắn, sau đó rời khỏi phòng, tiếp tục tìm kiếm: “Hữu Nhi——”

Tần Châu cau mày.

Lâm Dị lại kéo góc áo Tần Châu, Tần Châu quay đầu lại, nhẹ nhàng trấn an: “Đi rồi.”

Lâm Dị tạm thời thở phào, thấp giọng hỏi: “Suýt chút nữa bị phát hiện ạ?”

Tần Châu khó có thể trả lời, nhưng vừa rồi hắn chắc chắn “Tống Tinh” có nhìn lướt qua phía sau cửa, vị trí nơi “Tống Tinh” đứng cũng không có gì che khuất tầm mắt, thậm chí người mù còn có thể phát hiện ra bọn họ nấp phía sau cửa, nhưng “Tống Tinh” lại không phát hiện.

Như thể không nhìn thấy bọn họ phía sau cửa vậy.

Tần Châu đưa tay chạm vào cửa, bất ngờ rằng, tay hắn vẫn có thể xuyên qua cửa.

Nói cách khác, bọn họ vẫn đang ở trạng thái linh hồn, có lẽ nguyên nhân vì vậy, cho nên “Tống Tinh” mới không nhìn thấy bọn họ.

Nhưng cũng không đúng. Dựa theo hai ngôi sao trước đó, lẽ ra lúc này bọn họ hẳn đã phải có thực thể, có thể đụng vào sự vật trong ký ức.

Tần Châu nghiêng đầu hỏi Lâm Dị thời gian thực thể hoá của những lần trước.

Lâm Dị cho Tần Châu đáp án chuẩn xác.

Lần thứ nhất tiến vào ngôi sao, sau sáu giờ, cơ thể bọn họ có xu hướng thực thể hoá. Sau tám giờ, cơ thể bọn họ hoàn toàn thực thể hoá, hơn nữa gợn sóng cũng biến mất.

Lần thứ hai tiến vào ngôi sao, sau năm giờ, cơ thể bọn họ có thể in bóng xuống mặt đất. Sau bảy giờ, cơ thể bọn họ hoàn toàn thực thể hoá, đồng thời gợn sóng cũng biến mất.

Thời gian của mỗi ngôi sao là mười hai tiếng.

Lâm Dị đáp: “Còn lại năm tiếng.”

Từ khi bọn họ tiến vào ngôi sao này, dựa vào thời gian của ngôi sao đã trôi qua bảy tiếng đồng hồ, bọn họ cần phải đợi thêm năm tiếng nữa mới có thể rời khỏi đây.

Lâm Dị nhìn thấy tay Tần Châu xuyên qua cánh cửa, biết nỗi nghi hoặc của Tần Châu, dựa vào hai ngôi sao lần trước, cơ thể bọn họ lúc này cũng nên hoàn toàn thực thể hoá, nhưng trước mắt lại không, chỉ có bóng của họ chồng lên nhau, in trên mặt đất.

“Tại sao lại không xuất hiện thực thể?” Tần Châu lẩm bẩm, Lâm Dị lộ ra vẻ mặt suy tư.

Ở thế giới Quy Tắc 16-8, Tần Châu đã dạy Lâm Dị một phương pháp: đặt nghi vấn, mỗi nghi vấn phải đưa ra ít nhất ba giả thuyết, sau đó gạch bỏ những đáp án sai, những đáp án còn lại dù có vớ vẩn đến đâu thì cũng sẽ gần với đáp án chính xác nhất.

Lâm Dị nói: “Thời gian ở đây không đúng.”

Vì sao bọn họ không xuất hiện thực thể, giả thuyết thứ nhất:

Thời gian của ngôi sao này không đúng.

Lâm Dị lại nói: “Em tính sai thời gian.”

Giả thuyết thứ hai:

Lâm Dị tính sai thời gian.

Lâm Dị suy nghĩ một chút: “Bởi vì thật giả dung hợp, dẫn tới thời gian xuất hiện thực thể thay đổi.”

Giả thuyết thứ ba cũng ra lò.

Tần Châu nhìn Lâm Dị, không cần Tần Châu phải đưa ra phán đoán cho những giả thuyết này, Lâm Dị tự mình nói xong cũng đã có đáp án.

Không phải là điều thứ nhất, trong nhà cha mẹ Giang Hữu có đồng hồ, căn cứ vào tốc độ của đồng hồ, thời gian nơi này là chính xác, như vậy liên hệ với giả thuyết thứ hai của Lâm Dị cũng được loại trừ.

Còn lại là giả thuyết thứ ba: Bởi vì thật giả dung hợp với nhau, thời gian thực thể hóa cũng bị thay đổi, cụ thể là bị trì hoãn.

Bởi vì bọn họ vẫn chưa thực thể hoá, cho nên “Tống Tinh” mới không nhìn thấy bọn họ ở phía sau cửa. Việc ký ức thật giả dung hợp suy cho cùng là đang tăng độ khó phân biệt cho người tham gia, không thực thể hoá đã giúp bọn họ chuyển nguy thành an, đây là điểm mâu thuẫn.

Quái vật 0-1 tuyệt đối không thể nào lại đi trợ giúp cho người tham gia hết.

Đến lượt Tần Châu đưa ra giả thuyết.

Hắn không lập tức đưa ra giả thuyết, mà lại hỏi Lâm Dị một vấn đề thời gian khác: “Lần này bóng đen xuất hiện khi nào?”

Lâm Dị đáp: “Vào giờ thứ ba.”

Tần Châu lại hỏi: “Là trước hay sau khi phát hiện ký ức của Giang Hữu hỗn loạn?”

Lâm Dị đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Châu.

Tần Châu kỳ thực rất rõ ràng bóng bọn họ xuất hiện sau khi phát hiện ký ức của Giang Hữu hỗn loạn, nhưng hắn cần câu trả lời của Lâm Dị. Dựa vào phản ứng của Lâm Dị, Lâm Dị đã đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, cũng như chứng thực bóng của bọn họ xuất hiện sau khi phát hiện ký ức của Giang Hữu hỗn loạn.

Ký ức Giang Hữu hỗn loạn cho bọn họ hai suy đoán. Một là ký ức chân thật và ký ức ảo tưởng dung hợp với nhau, thứ hai là ký ức chân thật có ảo tưởng, ký ức ảo tưởng tồn tại chân thật.

Nói cách khác, sau khi bọn họ có phán đoán mơ hồ về ký ức thật giả, cơ thể bọn họ sẽ không duy trì trạng thái linh hồn nữa.

Nhớ lại hai lần tiến vào ngôi sao trước đó, lần thứ nhất tiến vào ngôi sao, bọn họ bắt đầu suy đoán cách phân biệt ký ức thật giả rốt cuộc phải làm như thế nào, liền dần có bóng đen. Sau khi bọn họ phát hiện ra gợn sóng và xuyên qua gợn sóng, biết được một ngôi sao có hai đoạn ký ức, khi ấy bóng của họ càng ngày càng rõ dần, sau khi bọn họ phán đoán thật giả, “bà ngoại” ở trước mặt bọn họ hoá thành dã thú.

Tình huống của lần thứ hai tiến vào ngôi sao cũng không khác biệt lắm.

Mà hiện tại, “bà ngoại”, “Tống Tinh” và “Giang Viễn Tân” cũng biến thành quái vật sau khi Lâm Dị xác định bọn họ là nhân vật ảo tưởng, nhưng bọn họ vẫn chưa biết cách làm thế nào để phân chia ký ức thật giả đã dung hợp vào nhau, cho nên bọn họ vẫn ở trong trạng thái linh hồn.

Trạng thái linh hồn đồng nghĩa với việc bọn họ vẫn là khán giả. Quái vật 0-1 không hạn chế thời gian xem phim của bọn họ, giúp bọn họ có đủ thời gian để yên tâm tìm ra đáp án một cách an toàn.

Quái vật 0-1 lại có lòng tốt như vậy sao?

Tần Châu nhìn Lâm Dị, Lâm Dị khẽ lắc đầu.

Dựa trên hiểu biết của Lâm Dị về quái vật 0-1, điều kiện tiên quyết để quái vật làm ra bất cứ chuyện gì là sự thú vị.

Nếu dùng sự thú vị này để giải thích nguyên nhân vì sao quái vật 0-1 lại cho bọn họ thời gian dư dả để phân biệt ký ức thật giả…

Trong lòng Lâm Dị dâng lên một ý nghĩ xấu.

Tần Châu cũng mơ hồ đoán được gì đó.

Hai người bọn họ đi ra khỏi phía sau cánh cửa, đi tìm thứ mà họ cho là Tống Tinh thật.

Tống Tinh mắng Giang Hữu xong, cô tức giận đuổi Giang Hữu ra ngoài cửa, đóng sầm cửa lại.

Giang Viễn Tân muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Giang Hữu thực sự đã làm cho bọn họ thất vọng, cũng nên dạy bảo lại Giang Hữu, để tật xấu của Giang Hữu được sửa đổi.

Lâm Dị bắt đầu tẩy não chính mình: “Chủ tịch, anh cảm thấy cô ta là thật hay là ảo?”

“Cô ta” ám chỉ Tống Tinh.

Tần Châu nói: “Ảo.”

Vừa dứt lời, cơ thể Tống Tinh đang quở trách Giang Hữu đột nhiên bành trướng, làn da cô trở nên cực kỳ thô ráp, mạch máu xanh lam khiến làn da phồng lên, Tống Tinh vậy mà lại đang quái vật hoá.

Thế nhưng Giang Viễn Tân dường như không nhìn thấy, vẫn đang nói chuyện cùng Tống Tinh.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tần Châu và Lâm Dị cuối cùng cũng phản ứng lại.

Bọn họ nào có phân biệt được ký ức chân thật và ký ức hoang tưởng chứ, hết thảy phán đoán chỉ là dựa vào suy nghĩ chủ quan của bọn họ mà thôi. Một ngôi sao có hai đoạn ký ức, cái nào bọn họ cho là giả thì nhân vật trong đoạn ký ức đó sẽ biến thành quái vật xé nát người tham gia, còn cái nào bọn họ cho là thật thì bọn họ có thể an toàn cho đến khi rời khỏi ngôi sao.

Đây là thú vui của quái vật 0-1. Bản thân nó còn không phân biệt được ký ức, dựa vào đâu mà người tham gia lại có thể phân biệt được?

Thế thì để cho người tham gia nói như nào thì chính là như vậy đi.

Thái độ của quái vật 0-1 đối với ký ức cực kỳ tuỳ tiện, khiến Tần Châu nhăn mày rất sâu.

Nếu quái vật 0-1 vốn đã không có đáp án về ký ức thật giả, như vậy bọn họ hoàn thành yêu cầu phân biệt thật giả trong vòng ba ngày của thiếu niên bằng cách nào chứ?

Hoặc là nói, quái vật 0-1 yêu cầu bọn họ phân biệt ký ức thật giả, hay là thứ gì khác?

Dù sao, thiếu niên cũng chưa từng nói, thứ yêu cầu người tham gia phân biệt thật giả là ký ức trong ngôi sao.