Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Truyện Teen Nắm Giữ Tuổi Thanh Xuân Chương 8: Đúng là một con người ngang tàn!

Chương 8: Đúng là một con người ngang tàn!

11:53 chiều – 11/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8: Đúng là một con người ngang tàn! tại dưa leo tr. 

Ninh Hạo Vũ đi theo hiệu trưởng Hà qua những dãy hành lang dài rộng, lòng không khỏi đắc ý khi trêu tức được cô gái ngang ngược kia.

Qủa thực từ khi sinh ra đến nay, cô gái kia là người đầu tiên mắng chửi anh, còn chửi rất thậm tệ nữa. Đúng là một cô gái hống hách! Nhưng anh có thể bỏ qua cho cô ta dễ dàng vậy sao? Câu trả lời chỉ có thể là: Không bao giờ.

Nha đầu kia, cô cứ đợi đó, nếu Ninh Hạo Vũ tôi không xử lí được cô thì tên của tôi sẽ bị viết ngược!

Đang nghĩ xem nên xử trí cô gái kia như thế nào thì tiếng thầy hiệu trưởng Hà vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của anh: “” Ninh thiếu gia, mời!”” Hà Địch Nhiên vừa nói vừa mở một cánh cửa lớn, hơi cúi đầu ra ý mời vào.

Ninh Hạo Vũ bước vào căn phòng, mùi hoa linh lan

nhẹ dịu khiến đầu óc anh trở nên dễ chịu. Anh nhìn quanh phòng một lượt.

Phòng của hiệu trưởng Hà rộng rãi ngăn nắp, chứng tỏ chủ nhân của nó là người cẩn thận, rất gọn gàng. Tông màu chủ đạo của căn phòng là màu kem, đem lại cho căn phòng một vẻ tươi sáng mà ai cũng nhận ra. Bàn làm việc làm từ gỗ sồi, đặt một bình hoa xuyến chi thật to, những nụ hoa màu xanh thật xinh xắn. Đối diện với bàn làm việc là một bộ bàn ghế sôfa cũng là màu kem.

Reng…reng…reng

Điện thoại di động của hiệu trưởng đổ chuông.

“”Xin phép cậu, Ninh Thiếu gia.”” Hiệu trưởng Hà hướng ánh mắt về Ninh Hạo Vũ thỉnh cầu.Thấy Ninh Hạo Vũ khẽ gật đầu, ông mới bắt máy.

“”Alo! Chào cô Vương, có chuyện gì?””

Cô giáo họ Vương kia đáp lời, giọng bộ rõ sự mệt mỏi nhưng vẫn cố tỏ ra rất bình tĩnh:””Thầy hiệu trưởng! Ông phải có mặt ở đây để chủ trì buổi lễ. Nó sắp bắt đầu rồi.””

“” Tôi còn có một vị khách quý cần nói chuyện. Cô kéo dài thêm thời gian cho tôi. Mười lăm phút nữa tôi sẽ tới.””

“”Tôi sẽ cố.””

“”Cám ơn.””

Kết thúc cuộc trò chuyện, Hà hiệu trưởng tắt máy, tiền đến rồi từ từ ngồi xuống ghế sôfa đối diện với vị khách quý của ông đang ngồi bắt chéo chân.

Ông mở lời với một giọng trầm ấm, không kém phần cung kính:”” Cậu học ở đây quả là diễm phúc cho trường chúng tôi. Chúng tôi sẽ dốc hết sức để làm cậu vừa ý. Chuyện lúc nãy, là do chúng tôi không tiếp đón chu đáo, thay mặt nữ sinh kia, xin cậu bỏ qua cho.””

Ninh Hạo Vũ liếc nhìn dáng vẻ thỉnh cầu của hiệu trưởng, khẽ nhếch môi, mắt hơi nheo lại. Bỏ qua? Bỏ qua cho một kẻ đắc tội với mình không phải tác phong của anh. Trừ phi anh bị điên. 

Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt, Ninh Hạo Vũ vẫn tỏ ra mình là người “” quân tử không chấp kẻ tiểu nhân””, cười ôn tồn với Hà Địch Nhiên: “” Không sao. Cũng là tôi có một phần lỗi trong chuyện này.””

Hà Địch Nhiên mừng thầm trong lòng. Thật may quá! Ninh thiếu gia quả là con người cao thượng lại còn rất hiểu chuyện. Không hổ danh là con trai Ninh Tử Thông.

“”Ha ha ha. Cám ơn cậu, Ninh Thiếu gia.””

“” Nhưng tôi có một yêu cầu.”” Ninh Hạo Vũ lên tiếng nhưng không cần người đối diện muốn tiếp nhận hay không, tuỳ tiện nói: “”Tôi muốn học cùng lớp với cô gái kia.”” Nét cười trên mặt Hà Địch Nhiên cứng lại, rồi từ từ giãn ra, lộ rõ vẻ lo lắng. Chẳng phải vừa rồi đã nói sẽ bỏ qua rồi sao? Giờ lại muốn họ cùng lớp với nữ sinh kia. Là ý gì đây? Không phải là sẽ từ từ  bắt nạt nữ sinh đó chứ? Hà hiệu trưởng đẩy đẩy gọng kính theo thói quen, nói với giọng nhún nhường.

“” Ninh thiếu gia, nhưng đó là lớp thường, mà thân phận của cậu nên học ở những lớp…””

“”Tôi không quan tâm.”” Ninh Hạo Vũ dứt khoát nói bằng giọng lạnh lùng.

Nghe khẩu khí của Ninh Hạo Vũ, Hà Địch Nhiên nhìn vẻ nghiêm nghị, kiên định, nhiễm vài phần lạnh lùng của cậu nên đành im lặng. Sau một hồi ngẫm nghĩ, ông đành chấp nhận. Mà dù sao, sự chấp thuận của ông cũng chỉ cho có lệ vì quyết định của vị thiếu gia quyền lực này, ông chẳng thể thay đổi, vậy nên tốt hơn hết là nên ủng hộ.

“” Nếu cậu đã quyết như vậy thì tôi sẽ sắp xếp cho cậu.””

“” Chắc ông đã nghe cha tôi nói rồi. Thân thế của bổn thiếu gia…”” Ninh Hạo Vũ cố tình ngỏ câu nói nhưng ý vị rõ ràng.

Hà hiệu trưởng lập tức hiểu ra, tiếp lời ngay: “” Trong trường này ngoại trừ ta ra, thân thế của Ninh thiếu gia không ai được biết.””

Ninh Hạo Vũ liếc nhìn đồng hồ, uể oải nói:” Hình như ông còn có việc. Ông đi đi. Tôi sẽ ở lại đây.”

“À vâng, lễ khai giảng lần thứ năm mươi của trường Ninh Giang sắp diễn ra. Cậu có muốn đến tham…”

Không đợi ông nói hết, Ninh Hạo Vũ một lần nữa cắt ngang lời ông, dứt khoát nói:” Không.”

Hà hiệu trưởng nhìn Ninh Hạo Vũ, ánh mắt quét qua gương mặt kiên định kia. Quả là một người ngang tàn! Muốn cậu ta không làm theo ý mình đúng là khó hơn lên trời. Rất có tiền đồ. Không dây dưa, Hà hiệu trưởng cúi đầu, quay người bước ra khỏi phòng, để lại Ninh Hạo Vũ trong phòng mình.