Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 29: Vung tiền như rác

11:32 chiều – 12/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29: Vung tiền như rác tại dua leo tr. 

Đuổi gã sai vặt đi rồi, Nhan Mẫn nhìn Tần Cửu thật sâu, nói: “Bản vương vẫn muốn đi thăm hỏi Tần môn chủ, đáng tiếc mấy ngày nay công việc bộn bề, hôm nay vừa khéo gặp được nàng ở đây, nói gì bản vương cũng phải làm chủ, hi vọng Tần môn chủ không nên khách khí.”

Đương nhiên Tần Cửu sẽ không khách khí, huống hồ nàng biết, thứ Nhan Mẫn muốn nhất là thể diện, hắn làm chủ mời khách, nếu ngươi từ chối, ngược lại sẽ chọc giận hắn. Hiếm có một người đến tặng ngân lượng cho Linh Lung các, đương nhiên nàng sẽ không bỏ lỡ.

Tần Cửu lười biếng cười một tiếng, không khách khí nhướng mày nói: “Có thể được điện hạ làm chủ mời khách, thật sự là may mắn ba đời. Nếu đã thế, vậy để tiểu nhị bỏ bàn thức ăn này xuống, mang lên một bàn mới.”

Lưu Liên và Tỳ Ba đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi từ lâu, đứng hầu ở sau lưng Tần Cửu. Nhan Mẫn thong thả bước đến chỗ ngồi bên cạnh Tần Cửu, vén vạt áo lên rồi ngồi xuống.Die nd da nl e q uu ydo n

“Xin mời Tần cô nương tùy ý lựa chọn.” Nhan Mẫn cười tủm tỉm nói.

“Vậy ta cũng sẽ không khách khí!” Tần Cửu nghiêng đầu cười nói.

Lưu Liên thấy nụ cười của Tần Cửu, rất thông cảm mà liếc mắt nhìn An Lăng Vương, thật lòng mặc niệm cho con dê béo này.

“Vậy thì gọi món ăn đắt tiền nhất thơm ngon nhất của Linh Lung các, miễn là có trên thực đơn, một loại cũng không được thiếu, cứ như vậy đi!” Tần Cửu nhìn qua thực đơn, chậm rãi khép lại lời nói.

Lưu Liên đổ mồ hôi lạnh, sớm biết yêu nữ sẽ làm thịt Khang Dương Vương, nhưng thế nào cũng không ngờ tới nàng sẽ gọi toàn bộ món ăn của Linh Lung các.

Lưu Liên liếc trộm Khang Dương Vương đáng thương, chỉ thấy lúc đầu sắc mặt hắn có chút đen lại, rồi vẻ mặt của hắn lập tức như thường một cách hiếm thấy, cười tủm tỉm vỗ bàn một cái nói: “Được, Tần cô nương chọn rất hợp ý ta, bản vương đã tới Linh Lung các nhiều lần, đều chưa nếm hết món ngon của Linh Lung các, hôm nay nhờ phúc của Tần cô nương, bản vương muốn nếm hết món ngon của Linh Lung các. Được rồi, mang lên hai vò Thu Diệp Hồng, tiểu nhị, còn không gọi thức ăn đi!”

Tiểu nhị cũng đổ mồ hôi lạnh.

Tất cả món ngon này lên một lượt, cũng hơn trăm loại. Đừng nói hai người kia, cho dù là mười mấy người, chỉ sợ cũng không ăn hết. Nếu là người bình thường gọi nhiều món như vậy, chắc chắn gã không dám đi. Nhưng người trước mặt là Khang Dương Vương, không sợ hắn không trả nổi bạc.

Sau khi tiểu nhị đổ mồ hôi lạnh, lại toét miệng cười, sau đó đi như bay gọi thức ăn.

Chỉ một lát sau, vài thị nữ của Linh Lung các lần lượt bưng đủ loại món ngon lên bàn. 

Rán chiên hầm luộc, sống nguội mặn chay, một loại cũng không thiếu.

Con bay trên trời con chạy dưới đất, con bơi trong nước con chui trong đất, một loại cũng không thiếu.

Có món ăn Tần Cửu cảm thấy có hứng thú thì nếm một miếng, không có hứng thú thì lập tức cho Lưu Liên và Tỳ Ba. Mỗi một đĩa thức ăn đều là mang lên món này cùng lúc với bỏ đi món kia, nếu không cũng không thể đặt thức ăn lên bàn này được.

Nhan Mẫn gần như không làm sao động vào thức ăn được, đôi mắt đen thẳm cảm thấy hứng thú nhìn Tần Cửu, khóe môi hiện chút ý cười như có điều suy nghĩ.

“Bữa cơm này, Cửu gia đã hài lòng chưa?” Nhan Mẫn đang cầm ly rượu, mỉm cười hỏi.

Chỉ trong thời gian một bữa cơm, xưng hô của Nhan Mẫn với Tần Cửu, đã từ Tần môn chủ đến Tần cô nương, rồi đến Cửu gia. 

Sự chú ý tính toán trong lòng Nhan Mẫn là gì, Tần Cửu có thể đoán được ít nhiều.

Huệ Phi đến từ Thiên Thần tông, năm ấy Khánh Đế còn chưa đăng cơ, nàng ta cũng đã là trắc phi của Khánh Đế. Khánh Đế có thể ngồi lên bảo tọa của ngôi vị cửu ngũ chí tôn này, sợ rằng cũng có công lao của Thiên Thần tông. Hiện giờ Nhan Mẫn đã hai mươi ba, trong phủ đã lập trắc phi, nhưng vị trí chính phi vẫn còn để trống. Lần này, Thiên Thần tông vốn là muốn phái Quan Sư môn chủ Diêu Tích Nhi đến Lệ Kinh. Nhất định là tông chủ và Huệ Phi có ý định gả Diêu Tích Nhi cho hoàng thất. Nhưng vì sự tình có thay đổi, Tần Cửu thay thế Diêu Tích Nhi, Huệ Phi rất thân thiết với Diêu Tích Nhi, lại không hiểu quá rõ về Tần Cửu, cho nên có còn ý định này hay không, Tần Cửu không rõ lắm, nhưng dám chắc là Nhan Mẫn có ý định này.

Tần Cửu trở tay cầm ly, giơ tay áo nâng ly, nét mặt tươi cười như hoa nói: “Rất là hài lòng, đa tạ điện hạ, ta kính điện hạ một ly.”

Nhan Mẫn híp mắt cười một tiếng, ngẩng mặt uống cạn rượu trong ly.

Tần Cửu tao nhã cầm ly, mỉm cười từ từ uống. Nàng liếc mắt nhìn về phía Nhan Mẫn, hai má hồng nhạt như thoa phấn, đôi môi khẽ cong, nụ cười biếng nhác, ánh mắt hờ hững lướt tới, hồn xiêu phách lạc.

Nhan Mẫn nhìn nụ cười của Tần Cửu, có hơi ngây người, hồi lâu mới nói: “Một bữa cơm ngàn vàng, có thể lấy được một nụ cười của Cửu gia, bản vương vừa lòng rồi!”

“Điện hạ, những cơm gạo này vứt đi thật là đáng tiếc, không bằng xin điện hạ làm chủ, thưởng những thức ăn này và những món còn chưa lên bàn cho những khất cái ăn xin ngoài kia đi.” Mặc dù Lệ Kinh là kinh đô, nhưng ở trước các tửu lâu tiệm ăn, cũng không thiếu khất cái ăn xin.

Nhan Mẫn đưa mắt nhìn nhìn Tần Cửu, thấy khi nàng mỉm cười nhăn mày lại vô tình lộ ra vẻ dịu dàng êm dịu uyển chuyển hàm xúc, nhất thời ánh mắt có chút si mê. Hắn nhìn lướt qua bát đĩa chưa dùng tới hai cái lại xếp chồng ở một bên, cười nói: “Cửu gia thật đúng là không giống người thường, nàng, người bằng hữu như nàng, bản vương nhất định kết giao. Vân Tiêu, ngươi đi truyền lời của bản vương, cứ nói, Tần Cửu Tần cô nương nói, mọi người xin cơm không dễ dàng, những thức ăn này đều thưởng cho bọn họ.”dieen|daanleequuy|donn

Mưu sĩ áo xanh Lý Vân Tiêu nhìn Tần Cửu một cái thật sâu, lĩnh mệnh đi ra.

“Cửu gia, bản vương nghe nói, phụ hoàng chỉ an bài cho Cửu gia một chức vị ở Ti Chức phường, chẳng biết Cửu gia ở Ti Chức phường có quen không, sau này có dự định gì không? Nếu như Cửu gia ở không quen, bản vương có thể tấu lên phụ hoàng, xin cho Cửu gia một chức vị nữa.” Nhan Mẫn hỏi.

Tần Cửu cầm ly rượu trong tay, tùy ý ngắm nghía, nghe được lời này, cười tủm tỉm nói: “Đa tạ ý tốt của điện hạ, ta mới tới Lệ Kinh, rất nhiều chuyện đều không biết. Ti Chức phường cũng không tệ lắm, rất nhàn hạ, ta cảm thấy rất tốt.”

“Như vậy thì tốt rồi, bản vương nghe nói, Cửu gia tấu xin phụ hoàng, muốn tham gia kỳ thi lớn vào mùa xuân năm nay? Cửu gia thật sự muốn ở triều đình dốc sức phục vụ sao? ” Ánh mắt Nhan Mẫn sáng rực, nhìn Tần Cửu nói.

Ý tứ trong lời nói của Nhan Mẫn, Tần Cửu có thể đoán ra, chắc hắn cũng muốn để nàng noi theo Huệ Phi.

Tần Cửu vờ như không hiểu, nói: “Ta đến Lệ Kinh, vốn chính là muốn dốc sức cho triều đình. May mà Thánh thượng ân chuẩn có thể tham gia kỳ thi mùa xuân, ta không nên phụ lòng kỳ vọng của Thánh thượng, dĩ nhiên là phải tham gia.”

Nhan Mẫn cười nhạt, khí chất của hắn âm trầm, cười rộ lên khiến người ta có vài phần ý nghĩ không có ý tốt, “Vậy bản vương nói trước, chúc Cửu gia thi khoa cử thuận lợi.”

Tần Cửu mỉm cười nói lời cảm ơn, quay đầu hỏi Lưu Liên: “Liên Nhi, Tỳ Ba, các ngươi ăn no chưa?”

Bụng của Lưu Liên sớm đã căng lên như cái trống rồi, nếu không phải món ăn của Linh Lung các thật sự quá ngon, hắn đã sớm ăn no đến mức không ních nổi nữa.

“Nô tài no rồi!” Lưu Liên ợ rồi nói.

Tỳ Ba cũng gật đầu một cái.

Tần Cửu thu áo đứng dậy nói: “Đa tạ điện hạ khoản đãi, sắc trời không còn sớm, vậy ta lập tức xin cáo lui.”

Nhan Mẫn gật đầu nói: “Cửu gia đi thong thả! Sau này hễ có việc cần nhờ đến bản vương, cứ đến tìm bản vương, bản vương nhất định hết sức tương trợ.”

Tần Cửu vẫy tay một cái, Hoàng Mao bay đến, Tần Cửu ôm Hoàng Mao, thi lễ đi về phía cửa.

Ở cửa, Tần Cửu giáp mặt với Lý Vân Tiêu đang vội vàng quay về.

Lý Vân Tiêu cúi đầu đứng lại thi lễ sơ qua, thấp giọng nói: “Tần môn chủ, bên ngoài cửa những khất cái kia tụ tập không chịu đi, nói nhất định phải tạ ơn Tần môn chủ.”

Tần Cửu đưa mắt nhìn vị đệ tử cũng đến từ Thiên Thần tông giống như nàng, nhướng mày cười nói: “Ta chỉ nói một câu, nhưng người tiêu bạc là điện hạ, bọn họ nên tạ ơn điện hạ mới đúng, sao ngược lại đến tạ ơn ta.”

Tần Cửu chậm rãi đi ra khỏi Linh Lung các, ở cửa chính bị một đám khất cái vây quanh. Dẫn đầu đám khất cái là một hán tử chừng ba mươi tuổi, áo quần rách rưới, trong tay chống gậy, nhìn thấy Tần Cửu đi ra, chắp tay nói: “Vị này chính là Tần cô nương? Đa tạ Tần cô nương tặng cơm! Tiểu nhân Chu Dương, nếu cô nương có việc gì, tiểu lão nguyện ra sức vì ngài.”

Ánh mắt của Tần Cửu lướt qua từng khuôn mặt dính đầy vết bẩn, chẳng qua chỉ là cái ơn một bữa cơm mà thôi, không ngờ lại khiến cho những con người sinh sống trong cảnh đói rét này cảm động như vậy. Nàng gật đầu nói: “Đừng khách khí, ở đây có chút bạc, các vị cầm để tiêu đi!” Tần Cửu lệnh cho Tỳ Ba tung tất cả bạc trên người ra ngoài.