Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Ở Rể Chương 320: C320: Tổ phụ là người tỉnh táo nhất

Chương 320: C320: Tổ phụ là người tỉnh táo nhất

12:22 sáng – 13/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 320: C320: Tổ phụ là người tỉnh táo nhất tại dua leo tr. 

“Tiểu thư, Tân tam công tử vẫn không chịu ăn, cứ khóc lóc gây chuyện, nhất quyết đòi gọi cô gia về, nói rằng mình muốn gặp cô gia”.

A Hương vội vàng tới báo cáo, Tân Nam làm ầm ï như vậy, không nghe lời khuyên của ai cả.

Trước đây, Tân Nam rất sợ cha mẹ mình, nhưng bây giờ cậu ta cũng không sợ nữa, dù có bị trừng phạt nghiêm theo gia pháp thì vẫn tiếp tục làm loạn.

Tần Bắc, người thân thiết nhất của cậu ta đã cố gắng thuyết phục nhưng cậu †a cũng chẳng nghe.

Vì vậy, những người khác không còn cách nào khác là nhờ A Hương đi nói chuyện này với Tân Phượng Uyển.

Tân Phượng Uyển rất thương em trai, nghe chuyện này xong thì tức giận giậm chân, chẳng lẽ Tân Nam bị ma nhập?

Tân Phượng Uyển đi tới chỗ Tân Nam, phát hiện mấy ngày nay đồ ăn đưa tới cậu ta đều không động tới.

“Đệ đệ, sao đệ phải khổ như vậy?”

“Tỷ!” Tần Nam nghe được giọng nói của tỷ tỷ thì lập tức mở cửa: “Đi mời tỷ phu của đệ về đi! Đi đi, được không? Tỷ đi thì cha mẹ nhất định sẽ đồng ý!”

Tân Nam hai mắt sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ háo hức.

“Đệ đệ, đệ cũng giống như tổ phụ, cho rằng chỉ có hắn mới có thể bảo vệ Tân phủ sao? Tổ phụ hồ đồ nên mới vậy…”

“Tỷ!” Tần Nam ngắt lời: “Tổ phụ là người tỉnh táo nhất! Đi mời tỷ phu về được không?”

Tân Nam dùng từ “mời” khiến Tân Phượng Uyển rất không vui: “Đệ thật ngang ngược! Tổ phụ đưa binh phù cho hắn, còn không phải hồ đồ thì là gì? Không có Tiêu Lâm, Tân phủ chúng ta vẫn chẳng sao cả!”

“Tỷ! Tỷ là nữ nhân tài hoa nổi tiếng ở kinh thành, sao tỷ cũng hồ đồ như vậy! Tỷ phu chưa bao giờ chủ động hại chúng ta, sao chúng ta không thể coi huynh ấy như người nhà…”

“Chính đệ mới là người hồ đồ!”

Người nhà?

Đúng là chuyện cười!

Tiêu Lâm mà xứng đáng sao?

“Tốt nhất đệ nên kiểm điểm lại đi! Không ăn thì nhịn!”

Tân Phượng Uyển nổi giận, xắn tay áo rời đi.

Tân Nam đang muốn đi ra ngoài, lại bị thị vệ chặn lại: “Ta muốn tỷ phu! Ta muốn tỷ phu! Hu hu hu!”

Trong mắt Tân gia, Tân Nam tựa hồ đã mất trí, phát điên.

Giữa mùa đông mà Tân Phượng Uyển tức giận đến nỗi nóng bừng. Tất cả đều là lỗi của Tiêu Lâm khi khiến đệ đệ hiền lành của nàng thành ra như vậy!

Ngày xưa Tiêu Lâm nói gì là Tân Nam răm rắp nghe theo, vô cùng ngoan ngoãn!

Bây giờ cũng vì Tiêu Lâm mà Tân Nam nổi loạn như vậy!

Tỷ phu trong lời Tân Nam không còn chút đau lòng nào nữa, cái chết của tổ phụ và Văn Hàn đối với hắn đã là chuyện quá khứ, điều này chứng tỏ hắn bội bạc. đến mức nào!

Người như thế này mà muốn trở thành người nhà họ Tân sao?

“Tiểu thư, chúng ta trở về đi. Bên ngoài lạnh lắm, dù có tức giận đến đâu cũng không thể cứ đứng đây chịu lạnh”.

“Ta muốn đứng một lúc, cả người ta đang nóng bừng. Đi lấy cho ta một chiếc áo choàng tới đây”.

“Vâng thưa tiểu thư”. Một lúc sau, A Hương quay lại, hoảng hốt: “Tiểu thư! Tiểu thư mất tích rồi!” Trên mặt đất là chiếc kẹp tóc ngọc mà Tân Phượng Uyển đánh rơi.

Người của Tân phủ lập tức tìm kiếm khắp nơi, Tân Nam nghe được tin này lập tức nghĩ: thôi xong rồi, người của Nguy giám quốc đã đến tận đây.

Cậu ta gấp đến mức định lao ra khỏi phòng, nhưng bị thị vệ ngăn lại: “Tam công tử, trưởng công chúa có lệnh, cậu không thể ra ngoài!”