Chương 144: Lão Bát: Lão đại xe lăn (2)
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 144: Lão Bát: Lão đại xe lăn (2) tại dua leo tr.
Chương này dành tặng cho tiểu tình yêu @HngTriu828 nha:3. Đáp án hợp lý, pass:v
Editor: Bắc Chỉ.
Beta: Crashpike.
Kỳ thật cháo với bánh bao trong phòng bếp vẫn còn một ít, nhưng đồ ăn sáng của trang chủ, không thể ăn đồ tầm thường giống như người trong phủ được, huống hồ còn nghe nói phong phanh rằng lần hồi phủ này, còn có bằng hữu của trang chủ, vậy càng không thể chậm trễ.
Người đi ra ngoài mua nguyên liệu còn chưa trở về, tuy rằng trong phủ còn có gà vịt, nhưng lôi ra giết mổ thì tốn nhiều thời gian, hơn nữa dùng để đãi khách thì quá mức tầm thường, cho nên, Khương Nhuế nghĩ nghĩ, tính làm món mì lươn trơn mềm, mặt khác còn lấy những thực phẩm khác bổ sung.
Mấy con lươn ở trong lu nước sau bếp, mấy ngày trước Ngũ nhi bắt để chơi, mùa xuân con lươn mới xuất động, tương đối gầy, cũng may nuôi mấy ngày nay, lớn thêm được chút thịt, nhìn trông khá béo.
Vứt lươn lên trên thớt, nội tạng rửa sạch sẽ, lọc xương, cắt thành từng miếng, ướp cùng với rượu, hành gừng bỏ vào nồi để ninh, lươn vớt lên để vào chảo dầu, thêm gừng băm, rượu hòa quyện với nước tương tạo hương, sau đó cho măng cắt nhỏ vào, nấm hương băm nhỏ, cải trắng thái sợi, bật nhỏ lửa, cuối cùng cho lươn vào canh tưới thêm ít dầu mè, rải vào một chút hạt tiêu xay, rưới lên mì sợi đã nấu xong.
Khương Nhuế động tác thuần thục, lại có không ít người hỗ trợ, toàn bộ quá trình không đến mười lăm phút đã hoàn thành.
Có hai bát mì lươn nóng hầm hập, còn có cháo gà nấu từ trước đó, bánh bao sơn trân*, mấy đĩa ăn sáng, để vào hai hộp đồ ăn, để gã sai vặt kia xách đi.
*Bánh bao Sơn Trân: Thành phần chính là: thịt lợn băm, nấm đen, nấm shiitake, vv. Thành phần là bột mì, tinh chất gà, gừng, vv. (Tóm lại là bánh bao nhân thịt mà màu mè gọi là Sơn Trân thế nhở:<)
Người làm trong bếp lau mồ hôi, Liễu Liễu làm mặt quỷ với bóng dáng của gã sai vặt, “Thật đáng ghét, lúc nào cũng giục loạn lên, lần nào trang chủ trở về, không phải còn rửa mặt thay quần áo trước sao? Thời gian rõ ràng còn đầy ra đấy, hắn lại hận chúng ta không thể biến ra một bàn đồ ăn, chúng ta đâu phải là thần tiên chứ.”
Trương tẩu tử ngồi ở bên cạnh bàn thở hổn hển, nói: “Hắn cũng không dễ dàng gì, đi sớm chưa chắc đã được thưởng, đi chậm thì bị mắng, chỉ có thể tới thúc giục chúng ta. Cũng may hôm nay có tam nương, bằng không cả đám người chúng ta đã bị mắng rồi, nói không chừng còn bị phạt tiền tiêu vặt nữa ấy.”
“Đúng vậy,” Liễu Liễu quay đầu nhìn về phía Khương Nhuế, vẻ mặt sùng bái, “Tam tỷ tỷ vừa rồi thật là lợi hại nha, múa muỗng như sắp bay lên ấy, còn đẹp hơn lúc mấy hộ vệ trong phủ luyện công nữa.”
Khương Nhuế cười nói: “Vừa rồi không phải nói đói sao? Giờ cuối cùng cũng được rảnh rỗi rồi, nhanh đi ăn cơm đi, lát nữa Lý mụ mụ trở về còn có sức mà làm.”
Liễu Liễu nói không sai, gã sai vặt kia xách hộp thức ăn tới chủ viện, trang chủ còn chưa thay quần áo xong, cũng may trong hộp đồ ăn có than nóng, có thể giữ ấm.
Cho dù là thế, đại nha hoàn chủ viện vẫn bất mãn nói: “Sao giờ mới mang tới?”
“Một đám càng ngày càng chậm trễ.”
Gã sai vặt chỉ phải cười xin lỗi.
Ngưng Hương cùng Vân Hương mỗi người tiếp nhận một cái hộp đồ ăn, đặt lên trên bàn bên cạnh, chờ nghe được giọng nói của trang chủ ở phía xa, mới vội bày đồ ăn sáng ra, sau đó lại lui ra.
Đây là quy củ trong phủ, các nàng tuy rằng là đại nha hoàn, nhưng trang chủ ngày thường không muốn để người khác đến hầu hạ trước mặt, những việc quét dọn lau chùi, cũng chỉ có thể chờ trang chủ ra khỏi cửa phòng mới làm.
Địa vị các nàng ở trong phủ so với hạ phó cao hơn chút, ngày thường cũng rất có vài phần cao ngạo, nhưng ở trước mặt trang chủ, cũng không dám có chút làm càn, những người lá gan lớn, đều đã thành vết xe đổ.
Từ xa tới gần nghe được tiếng hai người đang nói chuyện, nhưng tiếng bước chân lại chỉ có một, không biết nói gì đó, trong đó nghe thấy tiếng người trẻ tuổi bỗng nhiên cười ha hả, cùng lúc đó, người tới xốc rèm cửa Thiên Thính lên.
Đi vào trước là một người thanh niên cao gầy, dung mạo anh tuấn, hành động tiêu sái, phía sau giắt một thanh kiếm, ăn mặc theo phong cách giang hồ.
Người đi trước không lập tức vào phòng, mà bước sang bên cạnh một bước, vén cao mành cửa lên, trong miệng nói: “Thói quen này của huynh thật là cổ quái, rõ ràng có người hầu hạ, lại không để ở trong phòng, đệ thấy huynh đây là cố ý để đệ làm thằng vén mành.”
“Làm phiền Liễu hiền đệ.” Một thanh âm khác nói, chỉ nghe tiếng nói trầm thấp, giàu từ tính, sau đó tiến vào, đính chính lại, là ngồi ở trên xe lăn, vô thanh vô tức tiến vào.
Người này chính là trang chủ Minh Sơn trang – Lăng Uyên, tướng mạo hắn tuấn mỹ, biểu cảm ôn nhuận, khí độ nho nhã, nhưng nếu muốn đoán tuổi cụ thể, lại làm người khác nhìn không ra.
Minh Sơn Trang ở trên giang hồ quật khởi, chuyện bắt đầu từ mười năm trước, ai cũng không biết chủ nhân này từ đâu mà đến, có bối cảnh gì, chỉ biết hắn trong một đêm liền thành lập nên thanh danh Minh Sơn trang hiện giờ, càng làm mọi người khó có thể tin đó là, trang chủ lại là người không tiện đi lại.
Nhớ năm đó, không phải không có người khinh hắn hành động bất tiện, muốn tới cửa chiếm chút tiện nghi, kết quả ai nấy đều có đi mà không có về, trong khoảng thời gian ngắn trên giang hồ nghị luận sôi nổi, cho rằng lại thêm một cái Ma môn tà – giáo, sau lại mới biết, những người đó tới cửa tống tiền, thế nhưng dưới sự khuyên nhủ của trang chủ, bỏ ác hoàn lương, làm môn nhân ở trong trang.
Mấy năm nay, Minh Sơn trang ở trên giang hồ làm rất nhiều chuyện tốt, được người khen ngợi, trang chủ Lăng Uyên cũng thành chính đạo rất có danh vọng hiệp nghĩa chi sĩ.
Lần này Lăng Uyên ra cửa, nói với bên ngoài là đi chúc mừng đại thọ 60 của võ lâm minh Liễu minh chủ, thực tế là cùng chư vị chính đạo đồng môn luận đàm mưu kế tiêu diệt Ma giáo.
Mà vị Liễu Hành Phong, Liễu thiếu hiệp này, là con trai của Liễu minh chủ, có chút giao tình với Lăng Uyên, cũng là khách quen của Minh Sơn trang.
Chờ Lăng Uyên vào cửa, Liễu Hành Phong mới buông rèm cửa, hít sâu một hơi, khen: “Thơm quá, Lý mụ mụ lại làm cái gì ngon thế? Đệ nói này Lăng huynh Lăng đại ca, huynh không định bỏ đi những thứ yêu thích sao? Hoặc cho tiểu đệ mượn Lý mụ mụ mấy tháng cũng được.”
Lăng Uyên ôn tồn cười nói: “Lý mụ mụ là người sống sờ sờ ra đấy, lại không phải thanh kiếm, cây thương, nói mượn là mượn, huống hồ trượng phu và con gái bà ấy đều ở đây, sao có thể dễ dàng bỏ người nhà mình về Liễu phủ với đệ?”
“Aiz, sao nữ đầu bếp nhà ta không ai bằng Lý mụ mụ chứ?” Liễu Hành Phong lắc đầu thở dài.
Kỳ thật Liễu phủ to như thế, chưa chắc tìm không ra người có trù nghệ tốt hơn Lý mụ mụ, chỉ là Liễu Hành Phong từ nhỏ đến lớn đều ăn ở hàng quán, mới không cảm thấy ngon, nếu thật sự để Lý mụ mụ theo cậu hồi phủ, có lẽ sau một thời gian, cậu lại ngấy.
Lăng Uyên trong lòng biết rõ ràng, cười mà không nói.
Hai người vào phòng, Liễu Hành Phong gấp không chờ nổi cầm đũa, “Ớ…… Đây là con lươn? Nhìn đen như mực, hương vị cũng không tệ lắm, hoạt nộn tiên hương*, Lý mụ mụ quả nhiên không làm ta thất vọng.” Động tác của cậu nhanh chóng, gắp vài cái ăn được non nửa bát mì, hiếm cho người ta thấy cảm giác ăn ngấu nghiến.
*Hoạt nộn tiên hương: ăn vào liền tan trên đầu lưỡi, cách ví mỹ vị.
Lăng Uyên uống nửa chén cháo trước, mới kẹp lên một miếng lươn, mới vừa cắn miếng tiếp theo, mày vừa động, lại buông đũa, rung chiếc chuông ở bên cạnh bàn.
Lập tức có người đi vào đáp lời, là gã sai vặt vừa mới xách đồ ăn từ phòng bếp lên.
“Lý mụ mụ không có ở phòng bếp?” Lăng Uyên hỏi y.
Gã sai vặt kia vội nói: “Lý mụ mụ cho rằng trang chủ giữa trưa mới đến phủ, nên đi lên phố chọn mua thức ăn với Tôn quản sự rồi ạ.”
Liễu Hành Phong nuốt đồ trong miệng xuống, ngạc nhiên nói: “Vậy bữa sáng hôm nay ai làm?”
“Hồi Liễu thiếu hiệp, là hạ bếp Tần tam nương làm, ai cũng bảo đấy là đồ đệ của Lý mụ mụ.”
“Tần tam nương?” Liễu Hành Phong vuốt cằm suy tư, “Sao ta chưa từng nghe đến người này?”
Gã sai vặt đánh bạo lấy lòng nói: “Trong phủ nhiều người như vậy, sao ai cũng có thể may mắn được Liễu thiếu hiệp nghe nói?”
“Miệng ngọt, ta thích.” Liễu Hành Phong cười tủm tỉm chỉ chỉ y, vứt hai quả dưa vàng qua.
Gã sai vặt luống cuống tiếp được, liên tục nói lời cảm tạ. Khó trách nghe người ta nói Liễu thiếu hiệp tính tình tốt, ra tay lại hào phóng, hôm nay vừa thấy, quả thực là thế. Y được chỗ tốt, thấy trang chủ không có phân phó khác, mới lui xuống.
Lăng Uyên lại cầm đũa lên ăn mì, động tác không nhanh không chậm.
Mặc kệ là bụng đói kêu vang, hay là rượu đủ cơm no, cũng mặc kệ đây là cơm canh đạm bạc, hay là sơn trân hải vị, Liễu Hành Phong chưa bao giờ từng thấy hắn ở trên bàn ăn có cử chi thất nghi (không quy củ) nào, nhất cử nhất động như đo đạc, không có một chút lệch tone nào, mỗi khi nhìn thấy một màn này, cậu không nhịn được mà nghĩ, nếu Lăng huynh có thể đi lại, chỉ sợ mỗi một bước đặt chân xuống, chắc chắn bước đi dài ngắn nào cũng giống nhau.
“Lăng huynh, sao huynh biết đồ không phải do Lý mụ mụ làm?”
Lăng Uyên lại hỏi lại cậu: ” Đồ ăn Liễu phủ với Tệ Trang Thượng, không biết Liễu hiền đệ có nếm ra được mùi vị gì khác không?”
Liễu Hành Phong nghiêng đầu tưởng tượng, hiểu rõ ý của hắn. Nếu là một người ăn cơm của người ta làm mười mấy năm, lại ăn đồ người khác làm, tự nhiên có thể nếm ra vị không giống nhau.
Rất nhanh, tâm tư của cậu lại chuyển tới nơi khác, cười hì hì nói: “Lý mụ mụ đệ không mượn nữa, đồ đệ của bà ấy, Lăng huynh chắc sẽ cho đệ mượn chứ?”
Lăng Uyên hơi hơi nhướng mày: “Nhanh như vậy đã đổi ý?”
“Không thay đổi không được, huynh lại không thả người. Hơn nữa hôm nay bát mì này, còn hợp tâm ý đệ hơn là Lý mụ mụ làm, đệ quyết định, không mượn Lý mụ mụ, chỉ cần Lăng huynh cho đệ mượn đồ đệ của bà ấy là được rồi.”
Lăng Uyên há mồm định nói chuyện, Liễu Hành Phong bỗng nhiên lại đánh gãy hắn: “Từ từ, đừng vội trả lời, nếu huynh mở mồm ra là cự tuyệt ta, chẳng phải là không có đường nghịch chuyển hay sao? Như thế này được không, Lăng huynh nói Lý mụ mụ không phải binh khí, không thể tùy ý mượn tới mượn đi, vậy không thể do chúng ta định đoạt, giờ đệ tự mình đi tìm đồ đệ của Lý mụ mụ, nếu có thể để nàng ấy đồng ý đi theo ta, Lăng huynh không được cự tuyệt nữa nhé, thế nào?”
Lăng Uyên cười hỏi: “Chỉ là ham muốn ăn uống mà thôi, thật sự đáng giá Liễu hiền đệ tiêu phí nhiều công phu như thế sao?”
“Aiz, các ngươi không hiểu. Đệ thấy Lăng huynh tuổi không lớn, thỉnh thoảng suy nghĩ lại cổ hủ y như cha ta, cả ngày chỉ nghĩ trừ gian diệt ác, giúp đỡ chính đạo, nhưng loại chuyện này, sao có thể một sớm một chiều hoàn thành được chứ? Đời người ngắn ngủn, phải tìm chút gì đó thú vị tiêu khiển, nếu cứ chú ý vào mấy thứ nhỏ nhặt, làm người như vậy chẳng phải rất thiếu lạc thú hay sao? Dù sao đệ cũng đã sớm nói với cha, đừng hy vọng đệ làm đại anh hùng, đại hiệp sĩ, đệ ấy, chỉ có thể quản một cái miệng này, một cái bộ dạ dày này mà thôi.”
Lăng Uyên mỉm cười nghe cậu nói xong, mới nói: “Một khi đã như vậy, liền theo như lời Liễu hiền đệ nói.”
“Thật sao?” Liễu Hành Phong trước mắt sáng ngời, “Đến lúc đó đệ dụ dỗ được người ta, huynh không được chơi xấu đổi ý.”
“Quân tử nhất ngôn.”
“Tứ mã nan truy!” Liễu Hành Phong hạ xuống những lời này, đặt bát mì lươn còn một ít chạy ra ngoài, “Đệ đến phòng bếp gặp nàng ấy!”
Lăng Uyên vẫn ngồi ở tại chỗ, thong thả ung dung ăn xong bát mì lươn.
Tác giả có lời muốn nói:
Liễu Hành Phong: Theo ta đi đi tiểu tỷ tỷ!
Khương Nhuế: Được thôi.
Lão bát: Mỉm cười rút đao
Liễu Hành Phong: Ta, ta chỉ hỏi một chút! QAQ
ps: Lúc chiều bốn giờ mới bắt đầu viết, viết đến bây giờ. Hì hì hì hi…… Tác giả đã điên. hai, ba giờ sáng, chờ mọi người sáng mai tỉnh ngủ tới xem.
Lời editor: Gần đây t cập nhập tin tức, có thấy nghị định mới của chính phủ về quyền sở hữu trí tuệ:)))) Hừm… Chắc đợi bị chọt đuýt rồi gỡ truyện xuống quớ:vv
26/03/2020 – Hoàn thành.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️