Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Lão Đại Đều Yêu Ta Chương 167: Lão Cửu Cửu Uyên Thần Tôn 6

Chương 167: Lão Cửu Cửu Uyên Thần Tôn 6

12:45 sáng – 13/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 167: Lão Cửu Cửu Uyên Thần Tôn 6 tại dua leo tr. 

Ngân long đang dùng đuôi cuốn Khương Nhuế rong chơi dưới biển, Khương Nhuế không biết bơi, chỉ có thể thuận theo mà rúc vào trong ngực hắn, chuyện này làm cho hắn đắc ý dào dạt.

Làm sao có thể không đắc ý chứ?

Cuối cùng hắn cũng đã tìm được bạn lữ, đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, hắn muốn dẫn cô về tiên đảo, cùng nhau chia sẻ lãnh địa quyền thế, sau đó sinh ra mấy quả trứng, ấp ra mấy đứa nhãi con, nếu Nhuế Nhuế không muốn ấp, vậy thì để hắn làm, dù sao đóng cửa lại, cũng chẳng ai biết là hắn ấp trứng.

Thế nhưng, trước khi có trứng.

Nghĩ đến việc làm sao có trứng, ngân long không khỏi tâm viên ý mã*, cái đuôi lặng lẽ siết chặt, vu.ốt ve eo của người bên cạnh.

*Tâm viên ý mã: (心猿意馬) (tâm con vượn, ý con ngựa), nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát.

Làm hắn hưng phấn chính là, Nhuế Nhuế thế mà lại không cự tuyệt, ý thức được chuyện này làm hắn ngo ngoe rục rịch quang minh chính đại chuyển mình, hắn cảm thấy hiện tại đã có thể làm chút gì đó, đầu ngón tay sắc bén không an phận quấn lấy quần áo của người trong ngực, mắt thấy sắp cởi được vạt áo, bỗng nhiên một cơn sóng lớn ập đến cuốn hắn đi, Nhuế Nhuế cũng không thấy, chớp mắt liền biến mất giữa đại dương mênh mông cuồn cuộn.

“Nhuế Nhuế!” Ngân long thét dài một tiếng, đôi mắt màu xanh băng mở bừng, đối diện ánh mắt Khương Nhuế.

Ánh nến mờ nhạt, màn che buông xuống, màn không gió khẽ lay động, đây là tiên phủ của Nhuế Nhuế, ý thức được vữa nãy là mơ, ngân long thở hắt ra, vừa thấy may mắn lại vừa tiếc hận.

Ngẫm lại dư vị trong mơ, hắn mới phát giác tình huống hiện giờ không đúng, hắn đường đường thiên long, uy phong lẫm liệt, lúc này lại giống như con thằn lằn, chổng vó nằm trên giường, mà tay Nhuế Nhuế lại đặt ở trước ngực hắn, ánh mắt lạnh lẽo làm sống lưng hắn rét run.

Ngân long theo bản năng nuốt nước miếng, cẩn thận nói: “Làm……!Làm sao vậy?”

Khương Nhuế duỗi tay vu.ốt ve sừng rồng trắng ngọc trên đầu hắn, dọc theo thân rồng uốn lượn từ từ đi xuống, thong thả ung dung cười khẽ một tiếng: “Không có gì, chỉ là ta mới phát hiện có đồ vật không nên có chọc vào ta, tò mò không biết là một cây hay là hai cây, định tự mình tìm hiểu xem là cái gì.”

Khi nói như vậy, động tác trên tay cô cũng không dừng lại, bàn tay cọ qua vảy rồng tinh mịn, sàn sạt rung động.

Ngân long dường như bị người ta dùng thuật định thân, cả người cứng đờ, tứ chi cứng còng, cả tròng mắt cũng không nhúc nhích được, chờ đôi tay kia đi vào bụng rồng mềm mại, tựa như hắn mới lấy lại tinh thần, vảy toàn thân dựng thẳng lên, lông (bờm) rồng nổ tung, cả con rồng nhìn lớn gấp đôi không ngừng.

Chỉ nghe vù một tiếng, hắn đã thoát khỏi bàn tay của Khương Nhuế, sau đó đầu cũng không quay lại phá cửa sổ đào tẩu.

Khương Nhuế quay đầu lại nhìn, cửa sổ đã bị đục thành một cái lỗ, bóng dáng ngân long hoa rơi nước chảy chợt lóe qua như sao băng, chỉ còn lại bầu trời đầy sao lấp lánh nhấp nháy sau lỗ thủng.

Cô lại nằm xuống, thưởng thức bầu trời đêm một lúc, bỗng nhiên nói: “Chỉ có một cây à.” Giọng điệu cũng không hẳn là tiếc nuối.

Thiên giới ngày đêm bất biến, rất nhiều tiên nhân đắc đạo phi thăng còn cảm thấy không thú vị, càng đừng nói là mấy cọng hoàn hồn thảo non trên giá hoa kia, bởi vậy mỗi một thay đổi nho nhỏ trong tiên phủ, đều có thể làm bọn chúng nghị luận sôi nổi không thôi.

Đề tài hôm nay, chính là cái lỗ trên cửa sổ.

Khương Nhuế cầm theo ấm nước tưới nước cho chúng, như có như không mà nghe lời bọn trẻ ríu rít, hôm nay không cần phải đi vườn Bích Phương, thu dọn xong cô cầm sách ngồi dưới giàn hoa, đến cái lỗ kia, cô cũng chẳng thèm để ý tới, ai làm thì người đó đến giải quyết, cô còn chưa yêu cầu tên đầu sỏ gây tội kia bồi thường đâu.

“Nhuế Nhuế, hôm nay tiểu bảo bảo lại mất tích sao?” Ngân long thường xuyên ăn vạ ở đây, nhóm tiểu hoàn hồn thảo đã quen với sự tồn tại của hắn.

Khương Nhuế lật qua một trang, “Hắn gây hoạ chạy rồi.”

“Họa gì thế?” Tứ bảo bảo tò mò hỏi.

Không đợi Khương Nhuế trả lời, tam bảo bảo chắc chắn nói: “Hắn đục thủng cửa sổ.”

“Nhưng hắn bé như thế, cái lỗ lại to như vậy, sao mà đục được chứ?”

“Ngu ngốc, hắn có thể biến lớn á.”

“Lại nói ta ngu ngốc, ta chỉ quên thôi mà!”

“Cho nên mới nói ngươi ngốc.”

“Ngươi mới ngốc ấy!”

“Ngươi ấy.”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!”

Không chút bất ngờ nào, màn tranh luận rất nhanh chìm vào những lần lặp lại vô nghĩa, Khương Nhuế tập mãi thành quen, thậm chí có thể tự động lọc thành bản nhạc đệm.

Ngoài tiên phủ có tiếng vỗ cánh, một có tiên hạc đang ở ngoài cấm chế, cô vẫy vẫy tay cho nó đi vào, tiên hạc ném xuống một quyển sách.

Khương Nhuế đút cho nó một viên linh đan rồi mới cầm sách lên, chỉ thấy bốn chữ rồng bay phượng múa [Chuyện Lục giới] trên sách, nhìn vừa khí thế vừa trang nghiêm.

Nhưng chỉ cần nhớ tới sách này là tiểu Mẫu Đơn cho cô, cô liền hoài nghi nội dung trong đó liệu có phù hợp với vẻ ngoài hay không.

Mẫu Đơn tiên tử thiên tính hoạt bát nhiệt tình, tuy rằng lúc đầu không rành cách đối nhân xử thế, nhưng dựa vào bản lĩnh của bản thân giờ đây cô nàng đã nghiễm nhiên hòa nhập cùng với nhóm tiểu tiên, dù hôm nay canh giữ vườn mẫu đơn, trong lúc bận rộn cô nàng vẫn có thể hòa mình ở trong cái vòng nhỏ hẹp đó, rồi sau đó thần thần bí bí đưa cho Khương Nhuế một quyển sách như vậy.

“Ngươi nhất định sẽ thích, không ai không thích nó.” Đây là nguyên văn lời Mẫu Đơn tiên tử nói.

Để không phụ tâm ý của nàng ấy, cho dù trong sách là hồng thủy mãnh thú, Khương Nhuế cũng ra sức tìm tòi đến tột cùng.

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi giở trang đầu tiên, sau đó là trang thứ hai, trang thứ ba……!

Chờ cô từ giữa quyền sách ngẩng đầu lên, mặt trời đã ngã về phía tây, Khương Nhuế nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, tâm tình phức tạp, còn có chút xíu hưng phấn.

Cô cảm thấy quyển sách này phải gọi là [Tổng hợp bát quái chuyện Lục giới], bởi vì bên trong tất cả đều là các loại tin tức về tiểu đạo.

So với những tên paparazzi mà cô từng gặp ở hạ giới trước đây, những ngày tháng vô hạn ăn không ngồi rồi cắn hạt dưa, hiển nhiên cảnh giới càng cao, thủ đoạn càng làm người giận sôi, đã đến độ trời đất khó dung.

Nội dung trong sách nói về một tiểu tiên nọ càng ngày càng xinh đẹp, cả chuyện Quỷ Vương uy vũ khí phách ở Minh giới thực ra là bị bệnh viêm phế quản, còn ở Ma giới Ma Tôn tân nhiệm tà mị cuồng luyến với Ma Tôn tiền nhiệm không thể thiếu được hai ba câu chuyện, thậm chí còn cả chuyện Thiên Đế với thiên hậu rốt cuộc ai mập mờ với Thường Nga rồi tiến hành một cuộc biện chứng thảo luận……!

Khương Nhuế vốn nghĩ rằng tính cách mình thiên hướng lãnh đạm, không quan tâm nhiều đến chuyện của người khác, nhưng quyển sách này không ngờ lại có ma lực đến thế, làm người ta vừa mới liếc mắt một cái thôi đã đắm chìm vào trong đó, hóng hớt không kiềm chế nỗi bản thân.

Cô không khỏi sinh lòng kính nể đối với người biên tập cuốn sách này, nhưng điều khiến cô bội phục hơn đó chính là tiểu Mẫu Đơn —— cô ở Thiên giới mấy vạn năm cũng không biết đến thứ này, làm sao mà Mẫu Đơn đã trà trộn vào trong tổ chức chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi thôi chứ?

Thoạt nhìn quyển sách này trông giống tạp chí ở hạ giới, là một tuần một kỳ, suy xét đến việc giết thời gian đằng đẵng, Khương Nhuế chỉ do dự nửa giây thở, liền lấy bút ra viết thư cho tiểu Mẫu Đơn, dò hỏi nàng có mấy kỳ trước đó không, muốn mượn nàng xem một chút, hơn nữa cô cũng muốn đăng ký một suất, không biết cần có yêu cầu gì, nếu muốn cô cung cấp một ít mẩu tin nhỏ, lấy làm thành ý, thì chỉ cần ới một tiếng là được.

Viết xong tiễn tiên hạc đi, cô lại giở sách ra, ngoại trừ những nội dung đã nói ở trên, kỳ này trong sách nhắc tới nhiều nhất, là cái người thanh quý lãnh ngạo (lạnh lùng, cao ngạo), tuấn mỹ vô song, tôn quý vô cùng trên thiên hạ này chỉ có một không ai khác đó chính là Cửu Uyên thần tôn, nhìn đi, một dòng nối tiếp một dòng đều là mỹ từ ca ngợi, nghĩ lại cái tên rồng lưu manh vô lại cả ngày ăn vạ ở đây, Khương Nhuế cười lạnh một tiếng, nếu cảm thấy cần thiết, cô cung cấp thành ý cho hội bát quái sẽ vô cùng phong phú.

Trong sách đề cập đến chuyện Cửu Uyên thần tôn có người trong lòng, mặc kệ sự vụ của tiên đảo, một lòng chỉ muốn ôm được mỹ nhân về, còn phân tích về vị tiên nữ may mắn kia.

Khương Nhuế theo bản năng so sánh các chỉ tiêu lên người mình, thế mà phát hiện đúng được vài cái, cô liếc mắt nhìn tác giả bài viết ——Lang Quân Song Tiên, trực giác cho biết người này hẳn là người của tiên đảo Ngọc Kinh, hơn nữa cái bút danh này vi diệu làm sao ấy, song tiên song tiên, rốt cuộc là nên theo nghĩa đen trên mặt chữ, hay là nghĩa bóng ẩn ý? Tiểu Mẫu Đơn à, cô đã hiểu lầm nàng đó.

Khi hơi thở băng sương vũ tuyết xuất hiện ở trong tiểu viện, đầu Khương Nhuế cũng không nâng.

Người tới đứng yên tại chỗ, bước đến cạnh cô rồi ngồi xuống, từ từ đẩy một cái hộp qua.

Trong viện không có tiếng động, cũng không có người lên tiếng, chỉ có tiếng sách lật qua lật lại.

Khi xem xong một tờ cuối cùng, Khương Nhuế chưa đã thèm thở dài một hơi, lúc này mới giương mắt lên nhìn hắn.

Không thể không nói, lúc hắn làm người đứng đắn, quả thật rất xứng với những lời khen ngợi trong sách, đáng tiếc trạng thái như vậy chỉ duy trì được trong chớp mắt.

Cô đưa mắt chuyển đến cái hộp, không đụng vào, hỏi, “Đây là cái gì?”

Đôi mắt xanh băng nhìn cô, sương tuyết trong mắt đang dần hòa tan, Cửu Uyên thần tôn duỗi tay mở hộp ra, bên trong là một tòa viện tử* không biết dùng nguyên vật liệu gì luyện chế thành, tuy rằng chỉ lớn bằng bàn tay, đình đài lầu các không thiếu một cái nào, tinh xảo đáng yêu cực kỳ.

*院子: Dịch thô là ngôi nhà lớn.

Mới vừa mở hộp ra, Khương Nhuế liền cảm giác được một luồng linh lực nồng đậm ập đến, cô tập trung nhìn kỹ, cái viện tử lớn bằng lòng bàn tay này không phải chỉ nhìn cho đẹp, kỳ thật là một loại Tiên Khí, chỉ cần đặt nó xuống mặt đất trống, lập tức sẽ biến thành một tòa Tiên Phủ, tòa tiên phủ bé nhỏ của cô nào có cửa để so sánh.

“Nàng thấy sao?” Cửu Uyên thần tôn từ tốn mở miệng, tiếng nói không non nớt như hình rồng, giọng nói phù hợp với hình tượng của hắn, réo rắt lạnh lẽo, cự người ngàn dặm.

Khương Nhuế không chút để ý quét hai mắt, trong lòng lại suy nghĩ, ký ức hình người với nguyên hình rõ ràng là tương thông, rốt cuộc làm sao hắn có thể ném sau đầu những chuyện khi hóa rồng chứ, giờ đây lại làm bộ cao lãnh?

“Không tệ”.

Cô gật gật đầu, trong miệng đồng ý, lại nhìn đăm đăm quan sát hắn từ đầu đến đuôi, như thể cô mới gặp hắn lần đầu.

Thần tôn mặt không đổi sắc nói: “Tối hôm qua phá tan tiên phủ của nàng, đây là bồi thường.”

Khương Nhuế chớp chớp mắt, bừng tỉnh đại ngộ ồ một tiếng, “Thì ra chàng cũng nhớ cơ đấy?”

Đôi mắt vẫn chặt chẽ nhìn hắn chằm chằm, nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, vẻ căng thẳng nhỏ đến mức khó có thể phát hiện, sương lạnh trong mắt dường như hiện lên vài tia ánh sáng nhạt, cô mới giơ cao đánh khẽ, ngậm cười rời mắt.

Cô cảm thấy mình có một trái tim mạnh mẽ biết quan tâm đến kẻ yếu, nếu không sai biết được người trước mặt đây chỉ đang cố tỏ vẻ làm như không có chuyện gì, trong lòng liền khoan dung cho hắn rất nhiều, cũng không làm mặt lạnh được?

Tuy rằng mà nói, hai chữ nhỏ yếu này không hề hính dáng đến Cửu Uyên thần tôn, nhưng điều đó cũng không ngăn được tâm thái thay đổi của cô, có lẽ nguyên nhân căn bản, là do cô đã coi hắn thuộc quyền phạm vi sở hữu của mình, cho nên nguyện ý dung túng, cũng nguyện ý bao dung.

Thấy cô không hề truy hỏi, Cửu Uyên thần tôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý tới sách trên bàn.

Khương Nhuế cầm hộp lên cẩn thận thưởng thức, vừa giải thích với hắn nội dung trong quyển sách đó.

Lông mày Cửu Uyên thần tôn khẽ nhúc nhích, khắc chế mà phun ra mấy chữ, “Xem nhiều vô ích.”

Nghe hắn giảng dạy, Khương Nhuế âm thầm bĩu môi: Hình rồng thì hận không thể làm con trai cô, hình người lại muốn làm cha cô.

.