Chương 49
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 49 tại dua leo tr.
Tịch Yến Thanh cảm thấy bị tổn thương, nhưng ngẫm lại thì có chút buồn cười. Trước kia hắn từng nghe nói, khẩu vị, tâm tình và tính cách của người mang thai sẽ có thay đổi rất lớn, nhưng hắn không ngờ sẽ có một ngày La Phi rơi vào trạng thái này.
Nếu không phải hiện giờ y “không tiện”, Tịch Yến Thanh muốn thi hành “án tử” ngay lập tức. Nhưng hắn chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Hôm sau quan gia tới thu địa tô, người dân thôn Hoa Bình mang theo vật phẩm quy đổi ra bãi tuốt lúa.
Tịch Yến Thanh đong các đấu thóc và đậu tương vào bao, khiêng lên vai nói: “Tôi đi trước, em ở nhà cẩn thận chút. Nộp thuế xong tôi sẽ về ngay.”
La Phi kiễng chân ôm cổ Tịch Yến Thanh, hôn một cái lên môi hắn: “Đi đi, em ở nhà nấu cơm chờ anh.”
Tịch Yến Thanh xoa đầu La Phi, xác nhận y đã khóa kỹ cổng mới rời đi.
Hôm qua sau khi mổ lợn rừng, Tịch Yến Thanh để lại hai cái giò, một tảng sườn, một dải thịt thăn và một miếng ba chỉ lớn. Hắn còn lấy thêm quả tim lợn, còn lại toàn bộ chia cho Hàn Dương và La gia. Về phần Lạc Dũng, vốn hắn xí phần một cái giò heo, nhưng Lương bá tuổi cao đã không ăn thịt từ rất lâu, mà Lạc Dũng cũng không biết chế biến cho nên hắn lại mang trả Tịch Yến Thanh.
La Phi cân nhắc một hồi, y quyết định làm thức ăn nhiều lên một chút sau đó gói một phần mềm nhuyễn gửi về Lương gia cho hai lão nhân. Về phần Lạc Dũng, cứ để hắn tới đây cọ cơm là được.
La Phi lấy miếng thịt ba chỉ sơ chế trước. Lợn rừng không nhiều mỡ như lợn nuôi, rất vừa ý La Phi. Y thái khối thịt thành các miếng dài có độ dày khoảng năm, sáu li. Tổng cộng chín miếng, một miếng đem đi cất, còn lại tám miếng chia làm hai phần.
Một phần La Phi bỏ vào một cái bát lớn ướp muối và hạt tiêu, đợi ngấm gia vị y sẽ làm món thịt gác bếp. Phần còn lại y ướp với tương đậu nành và muối, sau đó cũng để nghỉ trong một cái bát lớn. Món thịt hun khói ướp tương này không quá phổ biến, trước kia La Phi từng được ăn ở nhà một người bạn học. Đây là món đặc sản của người phương Bắc, sau khi thịt chín có thể thái miếng xào cùng đậu đũa, hương vị cực kì độc đáo.
Công việc này nếu để Hàn Húc xử lý có lẽ y sẽ xỉu lên xỉu xuống, nhưng La Phi lại cực kì hăng say.
La Phi sơ chế món thịt khô trước, sau đó lấy tảng sườn chần qua nước sôi, chặt miếng kho tàu. Y bỏ thêm chút tỏi, nêm đậm đà một chút. Chủ yếu là vì nơi này không có tủ lạnh, đồ ăn quá nhạt sẽ nhanh hỏng. Ngoài trời đã bắt đầu trở lạnh nhưng vẫn chưa đến mức rét buốt như mùa đông. La Phi cân nhắc tới lui, thịt khô có thể lưu trữ vài tháng, nhưng món sườn và thịt thăn phải giải quyết sớm.
Ban đầu có người gợi ý La Phi mang một phần thịt đi bán, như vậy có thể kiếm chút đỉnh. Nhưng La Phi không đồng ý. Y và Tịch Yến Thanh rất ăn ý mà gói một chiếc móng giò và một phần sườn lợn đưa tới Thạch phủ, bọn họ không cần tự đi, chỉ nhờ La Nghị trên đường đi học thuận tiện ghé qua Thạch phủ một chuyến. Bởi vậy ngay sáng nay La Nghị đã mang thịt rời đi.
Dù sao con lợn rừng này cũng là chiến lợi phẩm ngoài ý muốn, La Phi và Tịch Yến Thanh đương nhiên sẽ không keo kiệt với ân nhân từng giúp mình.
La Phi múc sườn lợn kho tàu ra bát, lại nấu thêm chút cơm trắng, chờ Tịch Yến Thanh về cùng ăn.
Lại nói lúc này Tịch Yến Thanh còn đang xếp hàng. Vốn hắn phải đi nộp địa tô, nhưng ngoài bãi tuốt lúa có chuyện vui nên cả hàng người nhốn nháo không thể di chuyển.
“Tiểu tử, ngươi nói là, ngươi nói là nhà Trương Dương Phàm cũng phải nộp tô?” Người vừa lên tiếng là lão trưởng thôn, hàng năm ông đều dẫn theo một vị quan gia đến bãi tuốt lúa để thôn dân đăng kí số lượng trước, chờ cả thôn kiểm kê xong sẽ hẹn một ngày khác đến thu. Vị quan gia phụ trách thu thuế tên là Trình Quang Chiếu, mà trưởng thôn giờ phút này quả thực đang trao đổi với quan gia họ Trình, đây cũng là lần đầu tiên ông gặp người trẻ tuổi mới nhậm chức này.
“Đúng vậy lão bá.” Trình Quang Chiếu nói: “Trương Dương Phàm cũng phải nộp thuế, sao ngài chưa viết tên người này vào danh sách kiểm kê?”
“Nhưng…” Trình Quang Chiếu rà lại vài lần danh sách những người nộp thuế mà quan trên phát xuống: “Trên này thực sự có tên Trương Dương Phàm, lão bá, hay là ngài nhớ nhầm rồi?”
“Không thể nào tiểu tử à, nếu ngươi không tin có thể hỏi những thôn dân khác, Trương Dương Phàm là tú tài của thôn, việc này ai cũng biết mà.”
“Đúng vậy, Trương Dương Phàm là tú tài của thôn này.” Có người lên tiếng.
“Vậy phiền lão bá tới Trương gia gọi người tới đây xác nhận một chút.” Trình Quang Chiếu nói xong thì ra hiệu cho hàng người đang đứng chờ bắt đầu tiến lên giao nộp địa tô.
Thấy có gì đó không ổn, lão trưởng thôn nhanh chóng gọi tôn tử trong nhà chạy một chuyến, tránh để chậm trễ việc của quan trên.
Tôn tử của ông hơn mười tuổi, làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ lát sau nó đã đứng trước cửa Trương gia: “Tần đại nương! Tần đại nương có nhà không?”
Tần Quế Chi vội vàng bước ra: “Ai u, đây không phải Tiểu Trụ tử sao? Ngươi kêu đại nương có chuyện gì?”
Sắc mặt Tần Quế Chi không quá tốt, sáng sớm nay mụ muốn ra bãi tuốt lúa xem náo nhiệt, muốn thể hiện cho thôn dân biết nhà mụ được miễn thuế để mấy kẻ tầm thường ấy phải ngưỡng mộ. Nhưng con trai mụ nhất quyết ngăn cản, việc này khiến mụ hậm hực không thôi.
Tiểu Trụ tử nói: “Tần đại nương, quan gia nói năm nay nhà bà vẫn phải nộp thuế, ngài ấy cho gọi người Trương gia tới.”
Tần Quế Chi hô lên một tiếng: “Không thể nào! Dương Phàm nhà ta là tú tài, cớ sao phải nộp thuế?”
Trong lòng Trương Dương Phàm lộp bộp một tiếng, sắc mặt gã xám ngắt như tro.
Tần Quế Chi không có tâm tư để ý nhiều như vậy, mụ lắc mông chạy theo Tiểu Trụ tử tới bãi tuốt lúa. Đến nơi còn chưa rõ đầu đuôi câu chuyện, mụ đã the thé cất giọng: “Là ai đòi thu thuế nhà ta? Nhà ta có tú tài? Vì sao phải nộp thuế?”
Trình Quang Chiếu vừa nghe động tĩnh thì nhíu mày: “Ngươi là người nhà của Trương Dương Phàm?”
Tần Quế Chi đỏ mặt tía tai, gân cổ thét: “Ta là nương của Trương Dương Phàm! Nhi tử ta là tú tài của thôn, chuyện này ai cũng biết! Vì sao bắt chúng ta phải nộp thuế? Chuyện này thật hoang đường!”
Nhà mụ có mấy chục mẫu ruộng, năm nay lại thuê nhiều tá điền, vì chuyện của Giang Bạch Ninh và Trương Thắng mà mấy ngày liền mụ không ra đồng, năm nay bọn họ phải bỏ rất nhiều bạc thuê người, ỷ vào việc không phải nộp thuế bọn họ mới dám chi bạc mạnh tay đến vậy. Nếu thực sự phải nộp địa tô vậy càng tốn thêm bạc, phải biết rằng với diện tích ruộng nhà mụ, Trương gia sẽ phải nộp nhiều hơn so với các hộ dân khác.
Trong lòng Trình Quang Chiếu cũng có nghi hoặc, y là quan thu thuế mới nhậm chức, trước kia chưa bao giờ tới thôn Hoa Bình, cũng không biết mặt Trương Dương Phàm. Nhưng nhìn thôn dân nơi đây không giống những kẻ nói dối, vì thế y gọi một thuộc hạ đang kiểm tra chất lượng thóc bên ngoài: “Vân Kiệt, ngươi cưỡi ngựa của ta chạy về một chuyến, hỏi quan trên rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”
Người tên Vân Kiệt nhanh chóng nhận lệnh, bọn họ đều là thuộc hạ của Trình Quang Chiếu, đây cũng là lần đầu tiên tới thôn Hoa Bình thu thuế, trước kia bọn họ phụ trách thôn khác. Quan trên thay đổi luân phiên như vậy để phòng trừ trường hợp quan thu thuế cấu kết với các thôn tham ô nhận hối lộ.
Trình Quang Chiếu không muốn làm mất thời gian, y để Tần Quế Chi đứng một bên chờ, sau đó tiếp tục cho các thôn dân khác tiến lên nộp thuế. Đa số người dân đều biết mình phải nộp bao nhiêu địa tô cho nên đã có chuẩn bị trước, chỉ cần kiểm tra lại, xác nhận số lượng và chất lượng nông sản là có thể bàn giao, sau đó sẽ có quan phụ trách đối chiếu với bản đăng kí.
Tịch Yến Thanh xếp gần cuối hàng, ước chừng gần nửa canh giờ mới tới lượt. Hắn quan sát thóc lúa của các hộ đi trước, cho nên biết chắc nông sản nhà mình sẽ được thông qua, tuy hắn chỉ chọn mấy đấu gạo tầm thường nhưng vẫn không khác là bao so với người khác. Phần gạo ngon đã được cất đi để dành nấu cơm cho La Phi.
Quan gia kiểm kê lại số lượng thóc mà Tịch Yến Thanh mang đến, Tịch Yến Thanh cất bao bố, phủi phủi bụi đất trên người chuẩn bị rời đi, lại nghe cách đó không xa có tiếng La Phi gọi: “Thanh ca!”
Quả thực là La Phi, bên cạnh còn có Hàn Húc.
Vốn dĩ Hàn Húc đang ở Hàn gia, nghe được động tĩnh của Trương gia cách vách bèn đi tìm La Phi tán gẫu, hai người ngồi một chỗ không yên nên rủ nhau ra bãi tuốt lúa. Lúc này bọn họ đã có mặt.
Tịch Yến Thanh chạy nhanh tới: “Sao lại ra đây? Không lạnh à?”
La Phi cười cười: “Ra xem náo nhiệt chút, nếu không mấy ngày nữa tuyết rơi sẽ không thể đi đâu.”
Tịch Yến Thanh nghĩ cũng có lý nên đứng cùng La Phi, vừa vặn Hàn Dương còn chưa tới lượt nên bọn họ đứng tán gẫu giết thời gian.
Lên trấn phải tốn một khoảng thời gian, nhưng phi ngựa thì rất nhanh, Tịch Yến Thanh và Hàn Dương mới trao đổi vài câu, người tên Vân Kiệt đã cưỡi ngựa trở về, hơn nữa còn đứng trước đám đông bẩm báo: “Trình huynh, người của Ti thuế vụ nói năm nay Trương Dương Phàm gian lận ở trường thi, bị giám khảo đại nhân đuổi ra ngoài, tước bỏ danh hiệu tú tài, từ nay về sau cấm tham gia khoa bảng. Cho nên bắt đầu từ năm nay Trương gia phải nộp thuế như các hộ bình thường.”
“Sao???” Tần Quế Chi đứng chết lặng: “Không, không thể nào, nhi tử không nói cho ta biết việc này, khẳng định là các ngươi nhầm lẫn rồi!”
“Vị thẩm nhân này, nói lời phải biết suy nghĩ. Trên danh sách đã có tên, chúng ta chắc chắn không nhầm lẫn, ngươi mau thu xếp đóng địa tô cho đủ số lượng đi.” Trình Quang Chiếu cho thuộc hạ lui xuống để đối phương tiếp tục công việc, sau đó quay sang lão trưởng thôn: “Lão bá, phiền ngài lại chạy tới Trương gia, giúp ta triệu tập đương gia tới đây, trước khi trời tối chúng ta phải thu xong địa tô của thôn Hoa Bình, nếu không sẽ bị quan trên trách cứ.”
“Được được được.” Lão trưởng thôn lập tức gọi tôn tử: “Tiểu Trụ tử, ngươi mau tới Trương gia một chuyến gọi Trương Dương Phàm tới đây.”
“Ông trời ơi! Đây là muốn mạng của ta sao!” Tần Quế Chi ngã bệt xuống đất bắt đầu kêu ca thảm thiết: “Ta đã phạm phải nghiệt gì huhuhu…”
“Ngươi khóc cũng vô dụng, mau chóng về thu thập gạo mang tới nộp đi.” Quan gia kiểm kê trừng mắt lườm mụ Tần.
“Ta không nộp!” Tần Quế Chi đứng phắt dậy: “Ta chưa nghe nhi tử nói, ta không tin lời các ngươi! Ta phải về hỏi lại!” Tần Quế Chi xô đẩy người bên cạnh, nổi giận đùng đùng chạy về. Mụ không tin, con trai mụ sao có thể gian lận??? Chẳng nhẽ công sức vất vả bao năm của mụ đã đổ xuống sông xuống bể?
“Chậc chậc chậc, lúc nào cũng là trò ngồi bệt ăn vạ.” La Phi đứng cách Tần Quế Chi khoảng sáu, bảy thước: “Thanh ca, chúng ta về thôi?”
“Đi thôi. Khó được lần em tự giác đi về như vậy.” Tịch Yến Thanh có chút ngạc nhiên: “Mà tôi cũng đang đói bụng.”
“Ùng ục…” Bụng La Phi phát ra tiếng kêu: “Ha, hổ con và lừa con cũng đói rồi.”
Hai người nắm tay về nhà, thời điểm đi qua Trương gia bọn họ thấy Tiểu Trụ tử vẫn đứng ngoài cổng, người bên trong nhất quyết không chịu ra. Mãi đến khi Tần Quế Chi đẩy cửa xông vào: “Trương Dương Phàm con nói rõ ràng cho ta, vì sao năm nay chúng ta lại phải nộp địa tô?”
Trương Dương Phàm có chút bực dọc, gã hậm hực đáp lời: “Nương người có thể đừng nhắc đến chuyện này được không? Họ nói phải nộp bao nhiêu người cứ nộp đi.”
Tần Quế Chi tức suýt ngất: “Con, con cái đứa vô liêm sỉ này! Nói như vậy con thực sự… thực sự gian lận? Còn nói ta đi nộp địa tô? Con có biết nhà ta phải nộp bao nhiêu địa tô không?”
Nếu sở hữu trên ba mẫu ruộng và dưới mười mẫu ruộng, chủ hộ phải nộp một phần mười (10%) sản lượng thu hoạch, nếu sở hữu từ mười đến hai mươi mẫu ruộng thì tăng lên mười hai phần trăm (12%), hơn ba mươi mẫu thì phải nộp hai phần mười (20%), như vậy Trương gia sẽ phải giao ra một phần năm số thóc thu hoạch được năm nay!
Trương Dương Phàm không dám hé răng.
Tiểu Trụ tử bị nhốt bên ngoài, nó miễn cưỡng hô lên: “Tần đại nương! Bà mau dẫn Trương đại ca ra bãi đi, gia gia còn đang chờ ngoài đó!”
Tần Quế Chi gào lên: “Ta không đi! Lão nương không còn mặt mũi mở cửa! Ai muốn thu thuế thì tới nhà ta mà thu!”
Trương Dương Phàm giật mình: “Sao có thể như vậy?”
Để quan gia tới tận nhà tróc nã, thể diện gã vứt đi đâu!
Trương Dương Phàm và Tần Quế Chi cãi cọ ầm ĩ một trận.
La Phi và Tịch Yến Thanh đứng nghe một lát rồi gọi Trụ tử: “Tiểu Trụ, ta nghĩ nhà bọn họ nhất quyết không ra đâu, ngươi vẫn nên quay về nói với gia gia một tiếng đi, đừng đứng đây chờ nữa.”
Tiểu Trụ tử cũng hết kiên nhẫn, nó đáp lời: “Ta biết rồi Nhị Bảo ca ca.” Nói xong “hừ” một tiếng về phía cổng nhà Trương gia, rồi co giò chạy biến.
La Phi thấy tên nhóc lanh lẹ rời đi thì thở dài: “Chạy nhanh ghê, không biết đến bao giờ ta mới được chạy đây…”
Tịch Yến Thanh nhìn bụng La Phi: “Sang năm, chờ đứa nhỏ ra đời rồi chịu khó bồi bổ thân thể là được.”
La Phi vốn hoạt bát ưa vận động, gần đây làm gì cũng phải rón rén khiến y có chút không quen, cho nên y mới bức xúc như vậy. Kỳ thực y cũng biết phải sang năm mới có thể chạy nhảy.
Lại nói đến Trương Dương Phàm trong nhà, nghe loáng thoáng cái tên La Phi, gã định ngó ra ngoài xem xét, trăm triệu lần không ngờ lại nghe thấy La Phi và Tịch Yến Thanh đã có đứa nhỏ!
Tần Quế Chi không muốn con trai oán giận nên giấu nhẹm chuyện La Phi đã có thai, nhưng lúc này mọi chuyện đã vỡ lở!
Lúc trước Tần Quế Chi lấy lý do La Phi khó sinh nở để ép Trương Dương Phàm thú Giang Bạch Ninh, hiện tại thì hay rồi, Giang Bạch Ninh cắm sừng gã mang thai con của Trương Thắng, náo loạn một trận đến đứa nhỏ cũng không còn… Nhưng La Phi và Tịch Yến Thanh đã có tin vui!
Thật nực cười biết bao!
Trương Dương Phàm cảm thấy cục tức trong ngực không thể nuốt trôi, gã sắp nghẹn chết!
“Rầm!” Gã kích động đạp mở cổng, thần sắc phức tạp nhìn theo bóng lưng La Phi, hai nắm tay siết thành đấm: “La Phi…”
“Thanh ca, sáng nay ta ướp thịt khô rồi, khi nào về ngươi tìm chỗ khô ráo treo lên giúp ta.” La Phi thậm chí không buồn quay đầu, y ôm chặt cánh tay Tịch Yến Thanh: “Ơ này này, tuyết rơi rồi!”
“Ừ nhỉ, tuyết đầu mùa!” Thời tiết sáng nay vẫn còn rất đẹp.
“Năm nay tuyết rơi sớm.”
“Ừm, để ý chút, đừng vấp ngã.” Tịch Yến Thanh cẩn thận vòng tay đỡ thắt lưng La Phi: “Có lạnh không?”
“Không lạnh.” Nói xong La Phi còn thè đầu lưỡi đón bông tuyết đầu mùa, cảm thấy tê tê y mới rụt lưỡi về.
Mãi đến khi hai người về nhà, tuyết mới ngừng rơi. La Phi muốn chơi đắp người tuyết nhưng lúc này còn quá sớm, dưới ánh mặt trời chói chang, lớp tuyết mỏng nháy mắt đã tan thành nước, La Phi chỉ đành rúc trong buồng.
Ở nông thôn đều là như vậy, mùa đông rất nhàn rỗi, người người ở nhà tránh rét chờ tới mùa xuân. Cũng có một số nhà thu hoạch không đủ ăn nên buộc phải lên trấn làm thuê.
Tịch Yến Thanh thực ra cũng muốn tìm việc làm thêm, hắn định kiếm thêm chút bạc để chi tiêu sinh hoạt nhưng lúc này thân thể La Phi bất tiện, hắn phải gác lại toàn bộ kế hoạch, ở bên La Phi mới là việc quan trọng nhất.
Đương nhiên hắn không thể nhàn rỗi cả ngày chỉ ngồi ngắm vợ, dù sao mùa rét cũng kéo dài gần bốn tháng. Hơn nữa hắn hạ quyết tâm sang năm phải cất nhà mới!
Nhưng phải kiếm thêm tiền bằng cách nào đây?
Ngay khi Tịch Yến Thanh đang vắt óc suy nghĩ, La Phi đột nhiên cho hắn một linh cảm.
“Thanh ca…” La Phi liếm môi nói: “Anh ơi, em hòa nước đường vào bát rồi đợi đóng băng có được không?”
“Để qua đêm hẳn là được, ban ngày nhiệt độ không đủ để nước đóng băng đâu. Em thèm ăn kem à?” Tịch Yến Thanh cười nói.
“Ừm. Nhưng em không biết cách làm, anh biết không?”
“Không.” Tịch Yến Thanh đương nhiên từng ăn kem, nhưng hắn không rõ công thức pha chế, hắn chỉ nhớ mang máng loại kem tươi khẳng định phải có sữa.
Xem ra nhà hắn phải nuôi thêm bò hoặc dê lấy sữa mới được.
Năm sau hổ con lừa con sẽ chào đời, đến lúc đó muốn ăn sữa phải làm sao? Cho nên Tịch Yến Thanh phải giải quyết việc này càng sớm càng tốt.
Tịch Yến Thanh lại đến tìm Hàn Dương, nhưng nhị thúc Hàn Kiệt lúc này đang đi xa.
Hết cách, Tịch Yến Thanh đành lên trấn một chuyến bởi quanh thôn Hoa Bình không nơi nào bán giống dê sữa tốt, khắp thôn chỉ có vài con dê, hoặc là người ta đang nuôi, hoặc là phải chờ rất lâu mới có sữa. Tịch Yến Thanh cảm thấy sữa dê như vậy sẽ không có nhiều dinh dưỡng.
Trên trấn có người chuyên bán dê sữa, có dê cái đã thụ thai, cũng có dê cái chưa đẻ lứa nào. Tịch Yến Thanh tính toán thời gian, cảm thấy dê cái đang chửa là thích hợp nhất, có thể vắt sữa non cho La Phi và đứa nhỏ cùng uống. Nhưng vấn đề là, hắn không biết nuôi dê. Loài vật này không giống gà vịt hoặc là cún con, không dễ chăm sóc. Lỡ nuôi không đúng cách, tốn tiền là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là không có sữa cho hổ con và lừa con. Hiện tại bò đã gửi La gia nuôi hộ, bởi vì chăm sóc các loài gia súc lớn là một việc đòi hỏi kinh nghiệm.
Vì thế Tịch Yến Thanh đi một buổi sáng, quyết định không mua dê mà chỉ mua ít sữa dê và sữa bò về cho La Phi. Sau khi về đến thôn Hoa Bình hắn cũng không trực tiếp về nhà mà trước tiên đi tìm Trần Hoa Chương nhờ đóng một chiếc khuôn nhỏ, bên thành khuôn đục thêm một cái miệng tròn, có thể trộn nguyên liệu bên trong rồi cắm que gỗ để làm kem que. Cầm dụng cụ mới trên tay, Tịch Yến Thanh yên tâm về nhà tranh thủ làm kem trong lúc La Phi đang ngủ.
Hắn trộn sữa bò với đường chưng, đổ vào khuôn sau đó thả thêm mấy quả việt quất khô. Đây là việt quất hắn hái trên rừng, La Phi đem phơi nắng, có thêm quả trang trí khiến món kem hấp dẫn hơn hẳn.
Tịch Yến Thanh không biết mùi vị thành quả ra sao, bởi vì khá gấp nên hắn chỉ đặt Trần Hoa Chương đóng một chiếc khuôn, hắn sẽ không nếm thử chiếc kem duy nhất này.
Đêm xuống, hắn rón rén chuẩn bị thật tốt, đậy kín khuôn kem rồi bê ra ngoài chờ đông. Gần đây trời đêm đều âm độ, Tịch Yến Thanh nghĩ món kem lần này sẽ thành công.
Hắn thử một lần chơi lớn để vợ yêu vui vẻ.
Ngày hôm sau La Phi ăn xong điểm tâm cảm thấy rất buồn chán, y ngồi đầu giường gần sát lò sưởi tiếp tục may đồ lót cho đứa nhỏ chưa ra đời. Chuyện ăn kem thực ra y không nói ra miệng, nhưng chỉ uống chút nước y liền cảm thấy nóng đến bức bối, vậy mà toàn thân không hề đổ chút mồ hôi nào.
Tịch Yến Thanh thấy vậy thì bê khuôn gỗ từ ngoài vào: “Em mở ra xem.”
La Phi có chút nghi hoặc: “Cái gì vậy? Trông như quan tài mini thế?”
Tịch Yến Thanh đã quen với tính có gì nói đó của La Phi: “Ừm, bên trong là xác chết mini đấy, em mở ra mà xem.”
La Phi còn lâu mới bị dọa, y mở hộp rồi thốt lên: “Ôi! Kem này! Anh làm à Thanh ca?”
“Không phải tôi thì ai làm? Em ăn thử xem được không?” Tịch Yến Thanh cầm que gỗ nhấc chiếc kem ra khỏi khuôn. Ngoài trời lạnh nên kem đông cứng đến mức dính chặt trong khuôn. Sau khi vào phòng mới mềm ra một chút, Tịch Yến Thanh lấy ra rất dễ dàng.
“Quá đỉnh!” La Phi cắn thử một miếng: “Ngon lắm anh ơi, anh cũng ăn thử này.”
“Ừm, cũng không đến nỗi nào.” Tịch Yến Thanh cảm thấy món kem thành công vượt quá mong đợi, tuy không mềm mịn như kem hiện đại, công bằng mà nói nó chỉ là một thanh sữa đông lạnh, nhưng quả thực ngon hơn các loại kem băng.
“Cảm ơn Thanh ca, ngon lắm.” La Phi liếm môi, không bỏ phí một chút kem nào: “Anh dùng sữa làm à? Sữa ở đâu ra thế?”
“Tôi mua trên trấn. Vốn định mua một con dê cái để vắt sữa cho em và đứa nhỏ uống, nhưng mấy con dê cái đều đang chửa dê con, tôi sợ không biết cách chăm sóc nên không dám mua. Còn một bình sữa dê ngoài kia, lát nữa tôi hâm nóng cho em uống thử. Chủ tiệm nói sữa dê sẽ hơi có mùi hôi, không biết em có uống quen không? Nếu không để tôi mua một con bò sữa nhé?”
“Bò sữa? Ôi trời! Thanh ca, anh cứ chiều em như vậy cẩn thận ngày mai em trèo lên nóc nhà dỡ hết ngói!” Các nhà khác rất ít khi mua sữa, trong thôn các thai phụ nhiều sữa đều giúp đỡ nhau trong bốn tháng đầu sau khi sinh, có thể trả họ chút bạc vụn, ngoài năm tháng thì cho đứa nhỏ uống nước cơm hoặc bắt đầu ăn dặm, người mua dê đã ít, lúc này bọn họ còn định mua bò sữa???
“Để em uống thử sữa dê đã.” La Phi quả thực chưa từng uống sữa dê, đời trước không, đời này cũng không.
Tịch Yến Thanh đi hâm sữa rót ra bát cho La Phi, La Phi nếm thử sau đó tu ừng ực, một hơi cạn sạch!
Y liếm chòm râu sữa quanh mép: “Mùi hôi chỗ nào? Thơm ngọt lắm, cảm giác còn ngậy hơn sữa bò!”
Tịch Yến Thanh: “…”
La Phi đang nói thật lòng, không phải vì tiếc tiền bò sữa mà giả bộ, y quả thực cảm thấy sữa dê rất ngon. Tịch Yến Thanh thấy vậy thì hạ quyết tâm sẽ mua dê, hơn nữa không cần đợi nữa, hiện tại mua luôn một con dê cái đang có sữa. Chuyện đứa nhỏ là chuyện của sau này, hiện tại cần bồi bổ La Phi trước, tránh để vợ yêu thiếu canxi hoặc thiếu chất gì đó trong thời kỳ mang thai, chẳng phải trên TV có phát những đoạn quảng cáo như vậy sao? Phụ nữ có thai còn phải bổ sung canxi và acid folic gì gì đó…
Tịch Yến Thanh bắt đầu hỏi thăm nhờ mua dê cái.
Hôm đó La Phi gói sủi cảo, Tịch Yến Thanh mang biếu Lương đại phu vài cái thuận tiện gọi Lạc Dũng sang ăn. Vừa nghe Tịch Yến Thanh nói muốn nuôi dê lấy sữa, Lạc Dũng lập tức đề nghị: “Theo ta thấy Tịch ca huynh không cần hỏi đâu xa, hai ngày nữa ta đi tìm Cảnh Dung rồi dắt về cho huynh hai con dê, y khẳng định có nuôi.”
“Ngươi muốn đi tìm Cảnh Dung?” Tịch Yến Thanh hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn đi tìm y?”
“Cảnh Dung đã ra ở riêng rồi, y được chia vài con dê, y mang theo đàn dê của mình rời khỏi nhà. Lúc này y đang ở trấn Hoàng Đàn, chỗ đó cũng có đất của Cảnh gia, Cảnh lão gia đã cắt mảnh đất đó cho Cảnh Dung, từ nay về sau có lẽ y sẽ không về nhà nữa.”
“Chuyện xảy ra từ bao giờ?”
“Ta mới nhận thư hôm qua, phải nhờ Lương bá đọc giúp. Cảnh Dung hỏi ta có rảnh không đi giúp y một chuyến. Mảnh đất kia rất cằn cỗi, y nói không thể an cư được, phải tìm nơi khác để lập nghiệp. Mấy ngày nay không ai trông nhà, y không thể đi đâu hỏi thăm nên muốn nhờ ta đi tìm một mảnh đất khác.”
“Sao không gọi y tới đây thử xem?” Tịch Yến Thanh cười nói, đây chỉ đơn thuần là một câu đùa.
“Ầy ta chỉ định qua trông nhà giúp y thôi, để y tự đi xem xét. Ta cảm thấy nơi này rất tốt, muốn núi có núi muốn sông có sông.”
“Vậy được rồi, mấy ngày nay ta cũng rảnh rỗi, ngươi gọi y tới đây xem thử, nếu cảm thấy thôn này có thể an cư đến lúc đó mấy huynh đệ chúng ta có thể cùng nhau lập nghiệp.” Tịch Yến Thanh nghĩ bụng, nếu có thể nuôi dê, sang năm hắn có thể mở một quán thịt dê gì đó! Hay là… bán kem que?
Tuy lúc này đang là mùa đông giá rét, bán kem chưa chắc đã là sự lựa chọn tốt, nhưng nếu có thể nghĩ cách làm kem vào mùa hè thì sao?
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️